Edit: Trang Nguyễn
"Bên căn tin còn đồ ăn không?"
Sau khi hỏi thăm, bọn hắn vẫn còn.
"Vậy thì mau chóng đi lấy đi, đi chậm mọi người ăn hết sạch bây giờ."
Trong phòng hai nhân viên công tác thật khó khăn: "Thế nhưng bên ngoài còn sương độc —— "
Các hành khách hai mặt nhìn nhau, không có người đưa ra ý kiến để mình đi lấy.
"Hai người là nhân viên nhà ga, không phải nên phục vụ cho chúng tôi sao! Là nhà ga các người báo có chuyến xe lửa, chúng tôi mới đến đây để đi! Gặp phải chuyện này, chẳng phải các người không chịu trách nhiệm?"
Một người đàn ông trung niên vội vàng nói: "Đừng nói như vậy, đừng nói như vậy, cái này là do sương độc đến đột ngột, nhà ga cũng không muốn chuyện này xảy ra, hãy thông cảm cho nhau chứ!"
"Ông anh à, anh xem, chúng tôi cũng không rõ đường đi nước bước nhà ga của các người. Bên ngoài sương mù mịt mờ, đường đều không dễ đi, đi ra ngoài nhất định lạc đường, lãng phí thời gian."
Sắc mặt nhân viên công tác từ từ tối tăm, nghe người đàn ông trung niên nói xong câu sau cùng: "Cho nên vẫn là tôi cầu xin các người rồi, tin tưởng với tố chất phục vụ của hai người, nhất định có thể hoàn thành lần khiêu chiến khó khăn lần này đấy!"
Trong gian phòng nghỉ này có hai nam nhân viên công tác, một người lớn tuổi hơn, một người rất trẻ tuổi. Lúc này vị lớn tuổi kia, bờ môi run rẩy vài cái, nhìn về người thanh niên trẻ tuổi.
"Chú Hoàng..."
"Tiểu Thông, cháu, cháu ở đây chiếu cố hành khác, chú lập tức trở về."
Tiểu Thông chảy nước mắt: "Chú Hoàng, chú đừng đi."
"Ai, thằng nhóc này, ý thức phục vụ không đủ nha! Trách không được vẫn còn trẻ tuổi như vậy mà, sau này phải học tập người lớn nhiều một chút, tích lũy nhiều kinh nghiệm, đừng làm mất tên tuổi trạm Dân Điền à."
Người đàn ông trung niên lại một phen diễn thuyết, phá vỡ bầu không khí nặng nề trong phòng nghỉ, mọi người dường như sống lại, bảy mồm tám miệng bắt đầu gia nhập bàn luận: "Căn tin không xa, đi rất nhanh sẽ đến mà!"
"Căn tin có đồ ăn khác hay không, tôi ăn bánh quy đến mắc ói rồi này, có mì ăn liền vị nấm hương hầm gà không?" Có người còn dứt khoát đòi đổi món ăn.
Trong lòng chú Hoàng hơi khó chịu, không nói một lời đi lấy bộ đồ phòng hộ, bộ trang phục phòng hộ này đã cũ, còn không có tính ngăn chặn độc tính ăn mòn của sương mù, vô dụng từ rất lâu rồi, hắn trải bộ trang phục phòng hộ ra, cẩn thận kiểm tra một lần không có tổn hại gì, mới mặc bộ đồ lên trên người.
"Cháu làm gì thế? Không được đi!" Hắn nghiêng đầu nhìn thấy Tiểu Thông đi theo sau hắn lấy bộ quần áo, hắn chấn động ngăn cản Tiểu Thông: "Cháu làm gì thế? Không nghe lời chú hả?"
Tiểu Thông nói: "Chú Hoàng, cháu đi cùng chú, sức lực cháu lớn, khiêng đồ giúp chú."
"Không được, cháu ở chỗ này chờ chú." Chú Hoàng sờ sờ đầu hắn: "Cháu còn phải mở cửa cho chú đây này. Cửa thủy tinh này làm sao lắp đặt, cháu còn rõ ràng hơn bọn hắn, sau khi chú đi ra ngoài, cháu phải nhanh chóng đóng cửa lại, tránh để sương độc vào..."
Tiểu Thông lắc đầu: "Cháu không được." Tròng mắt chuyển trái phải vài vòng, nhỏ giọng nói: "Nếu không chúng ta đi rồi không trở về nữa..."
Hắn mới vào làm việc không bao lâu, thật sự không bồi dưỡng được bao nhiêu ý thức trách nhiệm phục vụ này kia.
Chú Hoàng bị hù nhảy dựng: "Chuyện này cũng không thể nói lung tung." Hắn nhìn chung quanh một chút, nói: "Ở ngay chỗ này chờ chú, nghe lời chú!" Tiểu Thông còn trẻ, mặt thoạt nhìn rất non nớt, bên trên không có chút dấu vết sương độc ăn mòn, không giống hắn đã già.
Còn trẻ như vậy, hủy dung thì làm sao bây giờ? Bởi vậy chú Hoàng tuyệt đối không chịu để Tiểu Thông cùng đi.
Sau khi chuẩn bị xong, mọi người trong phòng nghỉ hầu như đều đứng lên hết.
"Nhìn, cứ mở ra như vậy —— chờ sau khi tôi rời khỏi đi, các người gắn nó lên trên."
"Sương độc sẽ vào chứ?"
Xác định người đi ra ngoài xong rồi, thì vấn đề hiện thực này lại bị xách ra.
Chú Hoàng không nói chuyện.
Đợi trong chốc lát, hắn nói: "Tôi đi ra ngoài được rồi chứ?"
Những người khác nhìn nhau, vẫn là Tiểu Thông đi qua tháo cửa.
Du Hành nói: "Tôi đi cùng chú." Chú Hoàng kinh ngạc nhìn anh: "Tôi với chú cùng đi." Anh nói lại một lần, đứng ở bên cạnh hắn.
Anh định đi đến căn tin bên kia liền không về nữa.
Cửa thủy tinh được cẩn thận tháo ra, trong nháy mắt dời cửa đó, cũng chỉ có một mình Tiểu Thông ở phía sau chống đỡ, trên tay đều nổi lên gân xanh. Những người khác đều che đầu quay mặt chen đến nơi hẻo lánh nhất, có người còn trốn trong WC, còn vì không gian nhỏ hẹp của WC mà tranh chấp.
Tiểu Thông lấy đầu chống đỡ, giọng nói buồn bực ngột ngạt: "Chú Hoàng, chú mau chạy, cháu mở rồi!"
Lui về sau hai bước, cửa thủy tinh mở ra một khe hở nhỏ. Sương độc nồng nặc như sữa trâu bổ nhào vào phía trước.
Chú Hoàng và Du Hành cực kỳ nhanh chen vào đi ra, chạy vội mà đi. Trên người Du Hành mở ra vòng phòng hộ Tinh tế, rất nhanh đã chắn những sương độc kia bên ngoài.
Nhưng lúc đi ra đã bị sương độc chụp vào cả người, trên người đau đớn, sau đó dù không có sương độc nữa, chú Hoàng cũng không có phát hiện. Trên mặt hắn bao bọc hai tầng khăn mặt, chỉ lộ ra một chút mắt để nhận thức phương hướng, vậy mà không phát hiện sương độc bị chắn bên ngoài. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Quả thật căn tin không xa, chỉ chạy nhanh hai phút đã đến rồi. Trước đó bọn họ đã liên hệ cùng bên này, sương độc dày đặc, đến trước căn tin người ta mới nhìn thấy, vội vàng mở cửa. Du Hành tắt vòng bảo hộ đi, lách vào bên trong cửa.
Đón đầu chính là sương trắng của bình chữa cháy, sau đó cửa thủy tinh sau lưng nhanh chóng đóng lại, đủ loại khăn mặt, quần áo báo chí nhét vào khe hở.
Dưới cánh cửa nước đọng trôi đầy đất, Du Hành và chú Hoàng bị nhân viên y tế lôi kéo kiểm tra, nhân viên y tế sợ hãi thán phục: "Vậy mà các người không bị thương!"
Du Hành nói: "Có thể do chúng tôi chạy trốn nhanh."
Sau đó bắt đầu bàn bạc vấn đề đồ ăn.
Chú Hoàng: "Chúng ta bên kia có mười bảy vị hành khách, cộng thêm tôi và Tiểu Thông, có mười chín người."
Hiện tại trong căn tin, cộng thêm nhân viên chúng ta, có hơn một trăm sáu mươi người, các người lấy lượng đồ ăn hai ngày, đồ vật còn lại chúng tôi cũng chỉ ăn đủ hai ngày mà thôi."
Lão công nhân đang nói chuyện cùng lão lãnh đạo, chợt nghe bên ngoài một trận ầm ĩ. Lão lãnh đạo phủi đất đứng lên, vừa đi ra bên ngoài vừa hỏi: "Bên ngoài làm sao vậy? Ngọc Tuyền!"
Ngọc Tuyền chạy vào: "Hành khách bên phòng nghỉ Khu B đều đã đến!"
"Làm sao lại như vậy?!" Chú Hoàng cả kinh, vội vàng đi ra bên ngoài: "Tôi đã từng nói với Tiểu Thông, bảo nó ở đó đợi tôi."
Vừa đi ra, liền nhìn thấy cửa thủy tinh lớn mở ra, sương độc ùa vào, bóng dáng nhìn quen mắt từ bên ngoài xông tới.
"Nhanh, mau đóng cửa!"
"Bình chữa lửa đâu? Nhanh phun!"
Một trận gà bay chó chạy, rốt cuộc đã khống chế được tình thế, chú Hoàng hỏi Tiểu Thông: "Làm sao mang theo hành khách đến đây?"
Mặt, tóc, tay của Tiểu Thông đều là tổn thương, nhân viên y tế đang xử lý miệng vết thương cho hắn.
"Chú Hoàng, các người vừa đi, cháu đang lắp lại cửa, bên ngoài đột nhiên có một người tháo chạy đến, nhào đầu đè lên phía trước cửa..."
Hắn vừa nói vừa đau đến hít mạnh một hơi: "Những người khác giật mình chạy ra bên ngoài, không cách nào cháu liền dẫn người đến đây."
Trong lòng hắn cũng rất tức giận, nếu có người giúp mình lắp lại cửa thủy tinh, hoặc lúc có người tập kích vội vàng giúp đỡ giữ cửa, cũng không biến thành sương độc chiếm hết gian phòng, nên đành bất đắc dĩ chạy đến căn tin.
Chú Hoàng thở dài: "Không có việc gì rồi, cháu trước đừng nói chuyện." Lại hỏi nhân viên y tế vết thương của hắn.
"Phải cởϊ qυầи áo nhìn xem có tổn thương nào khác hay không, bây giờ thấy ngoại trừ tồn thương bên ngoài, tay trái còn bị gãy xương, cái này không có cách nào, chỉ đành chờ sau này đưa đến bệnh viện thôi." Nhân viên y tế nói: "Tiểu Thông, sao anh bị gãy xương?"
"Ahhh, bị cửa thủy tinh nện vào."
"Haiz."
Thoáng chốc nhân số nhiều hơn hai mươi người, căn tin vô cùng chen chúc. Thật vất vả dàn xếp lại, đã đến giờ ăn cơm tối.
Cơm tối là cháo loãng ăn với cải xào và dưa muối.
Ngày hôm sau, ngày thứ ba cũng là như thế, một ngày ăn hai bữa, hai bữa đều là cháo loãng.
Sau đó đồ ăn cạn kiệt.
Cạn lương thực ngày hôm sau, nhân viên nhà ga phát hiện một đống đồ ăn bên kia! Ngay bên khung sắt bên trái chỗ bọn hắn ngủ, trước tiên bọn hắn báo cáo cho người phụ trách nhà ga.
Người phụ trách hai mắt tỏa sáng: "Các người xác định?"
Chú Hoàng nhỏ giọng nói: "Xác định, thật sự là đồ ăn! Chúng tôi đều không để lộ ra."
Người phụ trách xoa xoa hai tay tay: "Tốt tốt tốt, Bồ Tát phù hộ Bồ Tát phù hộ... Các người làm rất đúng! Hành khách không có ai phát hiện chứ?"
"Không có."
Vậy là tốt rồi! Nếu bị hành khách phát hiện, nhất định sẽ xảy ra tranh đấu, không có cách nào phân chia đồ ăn đến tay từng người.
"Ngài nói, những vật này làm sao tới vậy? Chúng tôi ngủ ở bên kia, vậy mà hoàn toàn không phát hiện đồ đạc đến đó từ lúc nào." Trong lòng chú Hoàng vừa mừng lại sợ.
Chuyện này thật sự vượt khỏi phạm vi nhận thức của hắn.
Người phụ trách nói: "Chú và tiểu Trang sửa sang lại, xem số lượng bao nhiêu! Báo lại tôi tôi cho phương án phân phối!" Lại nhỏ giọng nói: "Đừng suy nghĩ những vật này từ đâu đến, quan trọng là... Chúng ta có thể sống sót rồi."
Chú Hoàng lúng túng trong chốc lát, nhớ đến các đồng nghiệp mặt mũi gầy gò, cuối cùng vẫn gật đầu.
Rất nhanh đã sắp xếp lại phương án: "Một người một ngày một bữa, có thể dùng được năm ngày."
Nhân viên nhà ga tụ tập một chỗ hội họp, hành khách cũng tìm một chỗ hẻo lánh bàn bạc.
"Tôi cảm thấy có lẽ bọn hắn vẫn còn tồn lương thực."
"Tôi cũng hiểu được, chắc chắn chừa đường rút lui cho mình."
Cũng không tin có người vô tư như vậy, không chừa cho mình chút đồ ăn nào.
"Nếu không liền đi hỏi?"
Đẩy tới đẩy đi, không có người nào bằng lòng đi hỏi. Vẫn là người đàn ông trung niên kia ở cùng gian phòng nghỉ với Du Hành đứng ra, hắn đẩy đẩy kính mắt nói: "Tôi tin tưởng tinh thần phục vụ của bọn họ, nhưng vì tránh giữa chúng ta không xảy ra nghi ngờ không có căn cứ, tôi tự mình đi hỏi một câu."
Không đợi người đàn ông trung niên đến hỏi, người quản lý nhà ga đã đi ra nói chuyện, nói là tìm được một đống đồ ăn trong một góc hẻo lánh trong căn tin!
Ý của người phụ trách nhà ga chính là, vẫn phát đồ ăn mỗi ngày cho mọi người như trước, nhưng điều này khiến cho hành khách phản đối mãnh liệt, cuối cùng đồ ăn được chia duy nhất một lần phân xuống hết.
Du Hành đem đồ ăn cất vào trong ba lô, cũng không khác lắm trong dự liệu của mình, một người phân được một lượng đồ ăn, nếu ăn tiết kiệm có thể ăn bốn năm ngày.
Đây là đồ ăn tồn một nửa của anh. Nhìn không thấy coi như xong, trên đời này còn nhiều người gian nan muốn sống. Nhưng cùng chung trong căn tin, mắt nhìn thấy, anh lại có khả năng, cũng không thể trơ mắt nhìn những người này tươi sống chết đói?
Nếu sau khi ăn hết những vật này còn không được cứu, anh cũng không còn cách nào, dù sao cũng phải bảo đảm chính mình sống sót trước.
Rất nhanh, đã ăn hết đống đồ ăn này, có người trong lòng không tính toán gì, càng đã nhanh ăn hết. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Lại lần nữa cạn lương thực, hành khách lại không tuyệt vọng đến mức nào: trong đáy lòng bọn hắn đều nghĩ chắc chắn nhà ga còn dấu thức ăn!
"Bọn hắn quá ích kỷ, để chúng ta đói bụng vài ngày mới lấy đồ ăn cho chúng ta, chúng ta đói bụng, chắc chắn bọn hắn lén lút ăn gì đấy."
Chủ đề trước đó lại nhắc đến lần nữa, lúc này người đàn ông trung niên thật sự đi tìm người nhà ga rồi, đi theo hắn đi còn có mười mấy người.
Người đàn ông trung niên đi gõ cửa, sau đó được mời vào, nhưng rất nhanh đã đi ra, mọi người vây quanh hỏi đi qua hỏi hắn. Hắn nói: "Bọn hắn nói chúng ta cứ tùy tiện kiểm tra căn tin."
Thật ra người nhà ga rất tức giận, lúc nói ra kiểm tra, giọng điệu vô cùng châm chọc.
Người đàn ông trung niên cũng rất phẫn nộ, cảm thấy mình nói nhiều đạo lý lớn như vậy, nhìn đại cục, những người kia đều ngu ngốc không khéo léo, cứ ích kỷ như vậy.
Tìm tìm tìm, hắn cũng không tin thật sự tìm không ra.
Người đàn ông nam nhân lại nói một vài lời khích lệ lòng người, khiến đa phần mọi người đều hô hào la hét đi điều tra.
Du Hành không có động.
Sau khi điều tra, tự nhiên không còn đấy.
Hành khách bên này cũng không tin, xảy ra xung đột kịch liệt với người nhà ga. Lần xung đột lần này khiến hai bên bắt đầu có khoảng cách, không biết làm sao, hai bên bắt đầu tách ra ở... trước đó nhân viên nhà ga ngủ ở giữa cùng hành khách, cũng chuyển đi toàn bộ.