Edit: Trang Nguyễn
Chuyện ngày hôm nay, đối với Du Hành chỉ là khúc đệm nho nhỏ, giải quyết xong phiền toái sau này, bọn họ tiếp tục ở đây quét sạch mảng Zombie này. Còn vấn đề máu huyết kia, ở nơi con rối thế thân chết, hấp dẫn Zombie bốn phương tám hướng, bọn chúng không ngừng kéo đến, ngược lại giảm bớt thời gian công sức bọn họ đi tìm.
Đợi đến lúc bọn họ trở lại căn cứ thủ đô, lại đem đồ vật trong tay bán đi, Du Hành vẫn đi đến quầy hàng của Giang lão đại. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Những ngày này lui đến nhiều lần, Du Hành trao đổi với Khâu Vân cũng nhiều hơn chút ít. Ở nơi tận thế thế này, ngay cả tình thân cũng vì sinh tồn khó khăn mà trở nên mỏng manh, chứ đừng nói chi lão Thiết Thúc chỉ là một người khá quen thuộc.
Người bên cạnh đến đến đi đi, cảm tình càng phai nhạt. Cộng thêm thái độ Giang Miểu ảnh hưởng đến hành vi người bên dưới, sau này Du Hành đến bán đồ đạc rất thuận lợi. Ở khu bảy người có năng lực mua bán, chỉ có cửa hàng của Giang lão đại. Có thể giao dịch tốt đẹp, Du Hành cũng rất thỏa mãn.
Thường xuyên qua lại, nên cũng quen thuộc với Khâu Vân.
"Ừ, đây là nước hoa và đồ trang điểm cô muốn" Du Hành giao đồ đạc cho cô: "Tôi đã xem thử, ngoại trừ nước hoa còn chút mùi thơm, những thứ này..." Anh không có nghiên cứu gì về mấy thứ kem nền, phấn trang điểm gì gì đó đó: "Đều hư cả rồi, tốt nhất cô nên kiềm chế một chút tránh bị hủy dung."
Khâu Vân hừ một tiếng: "Đã biết đã biết!" Cấp dưới cẩn thận từng li từng tí mở chai nước hoa ra, nhẹ nhàng ấn xuống một cái.
Một mùi thơm bay ra, lập tức cả gian phòng nhỏ đều thoang thoảng mùi hương hoa ngọt ngào như mộng, cho dù trong mùi hương còn hỗn tạp một chút mùi gì đó, cũng bởi vì thời gian quá dài biến chất ra mùi lạ, nhưng cũng đủ thỏa mãn trí tưởng tượng thời kì thiếu nữ của Khâu Vân.
"... Thì ra, đây là mùi thơm của nước hoa à." Khâu Vân hít một hơi thật sâu, cười rộ lên: "Thơm quá ah."
Còn lại mấy thứ đồ trang điểm kia, cô không cam lòng bỏ đi, toàn bộ đều thu vào, định trở về từ từ hủy.
"Được rồi, tôi nhận tình của anh, cũng không lấy không đồ đạc của anh, dựa theo giá thị trường trả hạt châu cho anh."
Du Hành cũng không chối từ, đợi mấy quản sự kiểm kê đồ đạc.
Quả nhiên, sau khi kiểm kê, những quần áo này có ba phần vẫn còn chất lượng kha khá, ba phần cũng đặc biệt đáng giá lắm rồi, sau khi sửa sang giặt tẩy có thể bán được cho các khu khác, thế nào cũng là hàng tốt nhất. Những quần áo khác bởi vì thời gian mà chất lượng bị hư hao, cũng không phải không bán được... Tóm lại muốn bán ra ngoài đều có cách cả.
Cuối cùng anh nhận lấy một túi lớn hạt châu, bên trong đại đa số đều là hạt châu cấp năm.
Khâu Vân khó hiểu hỏi anh: "Anh làm gì mỗi lần đều muốn lấy nhiều hạt châu như vậy? Anh cũng không ăn được?" Trước mắt đã biết Zombie có cùng đẳng cấp với dị năng giả đều là cấp chín: "Chẳng lẽ anh muốn trùng kích lên cấp mười à? Cho dù không gian của anh có lên cấp mười cũng không phải lợi hại nhất, quá lãng phí hạt châu rồi."
Du Hành chỉ cười mà không nói.
"À... có chuyện này, đêm nay anh có rãnh không? Vì cảm ơn anh bán giá thấp những vật này cho tôi, tôi mời anh đến nhà tôi ăn cơm, cha tôi nấu cơm ăn ngon lắm đấy."
Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như lửa, thoáng chốc thiếu tự nhiên bắt đầu ngượng ngùng.
Du Hành ngây ra một lúc, cười nói: "Chuyện đó chỉ là chuyện nhỏ, thuận tay làm mà thôi. Tôi đi trước, hẹn gặp lại."
"Ai ai! Chờ một chút "
Anh đi trên con đường ồn ào, anh lắc đầu khẽ cười cười, mặc kệ trên người anh có bí mật, hoặc thể chất quái dị trước mắt, anh đều khó có khả năng tìm một người bầu bạn.
Chỉ cảm thấy có chút mới lạ, đây là lần đầu tiên trong mấy nhiệm vụ, anh được người ta "theo đuổi" như thế.
Lần trước Trương Hằng Tuệ cùng đi với anh đã phát hiện ra, nói với anh, lúc Khâu Vân nhìn thấy anh trong mắt có ánh sáng, điều này mới khiến anh chú ý quan sát, quả nhiên là thế. Trương Hằng Tuệ còn nói, đáng tiếc một cô gái tài giỏi lanh lẹ như thế không thể lấy về nhà.
Sau lời nói đáng tiếc đó cũng không nói những lời khác nữa, trong lòng hai người đều biết rõ thể chất của mình có vấn đề, cần mọi cách phải cẩn thận chú ý muôn vàn. Bây giờ viện nghiên cứu đã cho ra đời vắc xin phòng bệnh đời thứ bảy rồi, mới chỉ có 2% xác xuất thành công, có thể thấy độ khó nghiên cứu thế nào.
Hai người bọn họ có thể chất đặc thù này, vừa nhìn đã biết tư liệu sống rất tốt, từng phút đồng hồ có khả năng rơi vào vận mệnh bị cắt miếng. Đương nhiên nếu đổi sang góc độ khác, nếu có thể thỏa hiệp với viện nghiên cứu, làm chút ít phối hợp nghiên cứu cũng là một công việc tốt lợi dân lợi nước.
Nhưng hai người không có căn cơ không có hậu trường, chỉ là hai cọng cỏ, ai có thể cam đoan tiến vào viện nghiên cứu có thể không thật sự bị cường chế?
Hơn nữa, Du Hành không phải không nghĩ đến phục chế con rối đưa dịch tu bổ gien như ở khu vực an toàn Lục Đồng, nhưng căn cứ thủ đô hoàn toàn khác biệt với khu vực an toàn Lục Đồng, ở đây cấp bậc quản lý rõ ràng, đủ loại thế lực ngư long hỗn tạp.
Nói cho cùng, vẫn phải bảo đảm an toàn tính mạng của mình trước!
Trong lòng suy nghĩ mấy ý niệm, đột nhiên nghe từng trận tiếng kèn, nhiều tiếng hét chói tai vang lên kịch liệt.
"Không tập (tập kích trên không)! Có Zombie chim đến rồi!"
"Chạy mau chạy mau!"
"Không tập a!!"
Du Hành ngẩng đầu nhìn lên trên, sau đó nhảy lên một căn phòng gần đây, quả nhiên thấy xa xa điểm điểm đen, điểm điểm đen này đang di chuyển càng biến càng lớn.
Zombie chim!
Chung quanh anh mọi người vội vàng chạy về hướng Giang lão đại bọn họ, Giang lão đại có một lâu đài sắt có thể chứa năm trăm người, nghe nói là một người bạn cũ của Giang lão đại trong khu hai, một dị năng giả hệ kim cấp tám đã xây dựng giúp hắn đấy, tường sắt dày tám mươi cm, trốn bên trong có thể chống cự lại sự công kích của Zombie chim cấp tám!
Du Hành đi vào căn cứ thủ đô hơn nửa năm, gặp qua bốn lần Zombie chim, ba lần Zombie động vật tấn công, có lẽ do phun thuốc ở bên ngoài khu vực không người không có nhiều tác dụng với Zombie động vật như Zombie người, cho nên căn cứ thủ đô phần lớn gặp phải Zombie động vật tấn công, đặc biệt là chim muông thú.
Lúc đến phòng thuê, Trương Hằng Tuệ đã ở đó, hai người đóng cửa kỹ càng. Phòng thuê ở tầng năm, sau khi kéo bức màn che chắn, có thể nhìn thấy điểm đen xa xa đã biến thành mây đen, mây đen dầy đặc quay cuồng kéo đến.
Như châu chấu vận chuyển Zombie chim, từ trên không cúi người xuống, khu bảy đều là tiếng kêu la thảm thiết, mùi máu tươi rất nhanh đã lan tràn khắp nơi.
Xa xa trên tường thành khu sáu có mảng lưới điện đã khởi động toàn bộ, lúc Zombie chim bổ nhào qua, kí©ɧ ŧɧí©ɧ ra vô số tia lửa điện. Chỉ là Zombie chim lướt qua từ khu bảy không biết sợ hãi và đau đớn, chim trước ngã xuống, chim sau tiến lên nện qua.
"Có lẽ chịu... được những... con Zombie chim này à?" Trương Hằng Tuệ lo lắng: "Chị nghe nói mấy khu phía trước đến nay không mở điện toàn khu vực, chính là chứa điện lực dùng cho ngay lúc này." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
"Nếu không có Zombie chim cấp cao, có lẽ có thể ngăn cản được."
Tiếng súng liên tục không ngừng truyền đến, chờ rất lâu, động tĩnh bên này mới ngừng. Thẳng đến khi các khu khác bắt đầu điều động người ra quét sạch, khu bảy mới lần nữa sinh động trở lại.
Người còn sống sót dùng đủ mọi thủ đoạn để bảo vệ tính mạng, nhao nhao chạy ra khỏi chỗ bản thân tránh nạn, vọt đến bên cạnh tường thành tranh thủ kiếm lời —— rất nhiều thi thể Zombie chim bị lưới điện làm chết cháy chồng chất ở chân tường, mục đích của bọn hắn chính là đào hạt châu.
Khu bảy sau trận tập kích càng lộ ra sự tan hoang, cùng với trận này lại bắn ra người sống sót càng khát vọng sống còn hơn, tiếp thêm động lực tiến lên phía trước đi theo dòng nước lũ tận thế thúc đẩy này.
Thật tốt. Du Hành nghĩ.
"Hằng Viễn, đi nhanh!"
"Vâng!"
Anh và Trương Hằng Tuệ trà trộn vào đám người, giống như giọt nước tiến vào trong khe nước.
Tận thế năm thứ hai mươi chín, mấy căn cứ lớn cả nữa hợp lực thanh lọc Zombie Hoàng cấp mười, sau hai mươi năm tận thế lục tục xuất hiện, đã xác minh có mười ba con Zombie Hoàng, vào ngày tết nguyên đán năm thứ ba mươi trước khi tiếng chuông năm mới gõ vang, đã tiêu diệt toàn bộ.
Cùng ngày tết nguyên đán tận thế năm thứ ba mươi, căn cứ Tây Nam điện báo khu vực an toàn khắp cả nước, thuốc ức chế virus Zombie đã nghiên cứu thành công, có thể ức chế 90% virus Zombie hóa bên trong người bệnh. Cả nước đồng khánh, đặt tên vắc xin phòng bệnh đời thứ ba mươi sáu này gọi là ánh sáng hy vọng.
Nghe nói, sở dĩ vắc xin phòng bệnh này có thể thành công được, là vì lúc đầu tận thế nhận được thành quả nghiên cứu của viện nghiên cứu khu vực an toàn Lục Đồng nho nhỏ. Bởi vậy căn cứ Tây Nam cũng gọi một tên khác vắc xin phòng bệnh Lục Đồng.
Sau đó cả nước triển khai oanh oanh liệt liệt vây quét Zombie, vận động giải cứu thành thị.
Du Hành và Trương Hằng Tuệ năm năm ở chỗ sâu trong các thành phố cả nước, thu hoạch được lượng lớn hạt châu, đối với Du Hành mà nói, cũng thông qua chuyện này thu nạp sách vở lấy được rất nhiều điểm lương hỏa.
Từ sau khi thể chất của anh và Trương Hằng Tuệ biến dị, mấy năm này đi thông suốt trong khắp các chỗ sâu trong thành phố, tổng cộng lấy được hơn mười chín tỷ 3.500 vạn điểm lương hỏa.
Có thể nói nhiệm vụ này quả thật phát lên rất nhanh.
Tận thế năm thứ ba mươi bốn, vệ tinh biểu hiện điểm đỏ phạm vi Zombie hóa trên cả nước đã hoàn toàn biến mất, lục tục loe ngoe có con người bắt đầu trở về thành phố một lần nữa.
Chỉ là trong một loạt tin tức tốt như thế, còn có một trong những vấn đề không cách nào bỏ qua: đó là những người sống sót có chỉ số virus Zombie trong người vượt chỉ tiêu, chậm chạp đợi không được vắc xin phòng bệnh hoàn thiện hơn.
Những người này không gián đoạn cung cấp thành viên quần chúng Zombie, hoàn toàn không phù hợp với bầu không khí đồng khí của cả nước. Bởi vậy thúc đẩy sinh trưởng ra một số ít phần tử cực đoan sát hại những người này, dùng từ ngữ tốt đẹp chính là vì dân trừ hại.
Dưới bối cảnh hỗn loạn, bọn hắn có thể nhẫn nhịn những dị loại này bên ngoài khu vực an toàn, chỉ là sau khi cả nước thanh lọc hoàn toàn Zombie, ánh mắt nhìn kẻ địch đã phóng đến những đồng bào con người này.
Khắp các căn cứ mặc dù có quy định luật lệ liên quan, đối với những người được gọi là con người dị chủng này vẫn cung cấp bảo hộ nhất định, nhưng tinh lực chủ yếu vẫn đặt trên địa phương khác: trùng kiến lại thời đại mới, phân chia thế lực, cướp đoạt thành phố...vv...vv...
Đến khi những người này có lực chú ý đến đám người bị bài xích, bọn họ chỉ còn cực nhỏ cực nhỏ rồi.
Vì vậy, Du Hành và Trương Hằng Tuệ sau khi trở lại căn cứ thủ đô, lại một lần nữa rời khỏi.
"Hai người... không đi cùng chúng tôi sao?" Khâu Vân hỏi. Cô đã không còn trẻ rồi, chỉ là ánh mắt vẫn giống như trước, vẫn tràn đầy sức sống.
Năm trước Giang lão đại bệnh chết, gia nghiệp rơi vào tay Khâu Vân, Khâu Vân đã nhận hắn làm anh trai, nhặt xác thắp hương cho hắn, lần này rời khỏi khu bảy cũng mang theo bài vị của hắn.
Cô vẫn không kết hôn.
"Không được, chúc các người thuận buồm xuôi gió, có duyên gặp lại."
Khâu Vân nhìn khuôn mặt kia của Du Hành, dù cho vì trông có vẻ già đi mà đặc biệt để thêm chòm râu, nhưng nhìn kỹ da thịt bên dưới vẫn trẻ tuổi như mười năm trước. Cô cười cười, biết rõ lần này tách ra chính là vĩnh biệt.
Sau đó nhìn bóng dáng hai người kia biến mất trong biển người, giống như năm đó lúc Zombie chim đến, cô lo lắng đuổi theo, muốn anh cùng đi đến lâu đài sắt. Nhưng người kia cũng giống như bây giờ, trong đám người đông đúc hoảng loạn vẫn đi lại ung dung, rồi bị biển người như thủy triều chen vào khiến bóng dáng biến mất.
"Hẹn gặp lại." Cô cũng nhẹ giọng nói.
"Khâu lão đại, đi không?"
"Ừ, đi thôi."
"Được! Đoàn người nghe, ra —— phát ——!"
Đoàn xe kéo dài, đám người đi bộ, tứ tán đi tìm chốn dung thân kế tiếp cho bọn hắn.
Tận thế năm thứ ba mươi bảy, chỗ vết thương nơi phần bụng Trương Hằng Tuệ, vào mấy năm trước lúc đối chiến với Zombie Hoàng cấp mười để lại, miệng vết thương lần nữa chuyển biến xấu, có phục dùng bao nhiêu hạt châu đều không thể trị hết.
Cô từ chối lại ăn hạt châu, triền miên hơn nữa tháng mới chết, trước khi chết cô cười tủm tỉm hỏi: "Chị phải đi trước rồi.... em, em tên là gì?"
"Du Hành, tên của em là Du Hành." Du Hành ngồi xổm trước giường cô, vẽ vài nét trong lòng bàn tay của cô.
Trương Hằng Tuệ cười rộ lên: "Tên rất hay." Cô vươn tay sờ sờ mặt của anh, lại nhìn anh, cũng không phải nhìn anh, nhưng ánh mắt rất dịu dàng.
"Chị đi rồi, em phải tự chăm sóc tốt bản thân, hẹn gặp lại Tiểu Hành."
Du Hành khóc không thành tiếng. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Cứ như vậy làm bạn mấy chục năm, cùng chung một bí mật, đối tượng có thể thổ lộ chỉ có lẫn nhau, cảm tình đã sớm sâu đậm. Trương Hằng Tuệ thỏa mãn mong ước lúc nhỏ của anh có anh chị, anh hưởng sự dịu dàng trìu mến của cô, cô vừa chết, anh vô cùng khó chịu.
Đột nhiên, thi thể Trương Hằng Tuệ run rẩy vài cái, Du Hành đang nắm tay cô, cảm giác được móng tay cô đột nhiên biến đổi dài ra, anh chấn kinh ngẩng đầu nhìn lên, qua ánh mắt mơ hồ lệ quang, nhưng vẫn có thể nhìn thấy thi ban trên mặt cô lấy tốc độ rất nhanh che kín cả mặt, mí mắt cũng run rẩy nhanh, dường như một giây sau liền mở to hai mắt.
Zombie hoàng cấp mười!
Zombie hoàng cấp mười không chỉ thực lực đỉnh phong, mà bề ngoài còn có xu hướng giống con người, đã có năng lực tư duy sơ bộ, ẩn tàng trong đám người không có cách đơn giản nào phân biệt được.
Đây là nguyên nhân căn cứ thủ đô liên hợp với tất cả các căn cứ lớn không so đo tranh đoạt, tạm thời hợp lực thanh lọc Zombie Hoàng cấp mười! Bởi vì nó thật sự đáng sợ! Nếu để nó phát triển, một ngày nào đó rất có thể không khác gì con người.
Không nghĩ đến sau khi Trương Hằng Tuệ chết, thực lực cấp chín lại tiến cấp thẳng lên Zombie hoàng cấp mười.
Lần biến cố này căn bản chưa cho Du Hành thời gian thương cảm.
Anh giơ đao lên, ngay lúc đôi mắt đỏ hồng vừa mở ra lập tức đâm vào.
"Cạch —— "
"Chúc mừng [Kí Chủ] đã hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh [đạt được hạt châu cấp mười], ban thưởng 150 điểm lương hỏa."
Anh đã sớm nhận định không lấy được hạt châu cấp mười, thế nhưng lúc này cầm nó trong tay lòng anh đầy bi thương.
Ở căn cứ thủ đô xa xôi, dụng cụ dò xét năng lượng vang lên âm thanh cảnh báo, khiến cho cao tầng chấn động, nhưng chỉ chín giây sau đã biến mất.
"Hả, báo lầm sao? Chỉ ngắn ngủn trong chín giây, Zombie hoàng đã bị gϊếŧ?"
"Báo lầm?" Chín giây? Nói đùa gì vậy?
"Không có khả năng, các người cũng biết trình độ chính xác của máy này, kế hoạch trước kia đều dựa vào nó."
"Như vậy, có muốn đến hiện trường xem thử không, đã dò xét được địa điểm cụ thể không?"
Sau khi Du Hành hoả táng thi thể Trương Hằng Tuệ, mang theo tro cốt và viên hạt châu thập cấp kia đi ra khỏi phía tây.
Anh sau khi Trương Hằng Tuệ chết bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc một vấn đề: đợi đến khi anh chết, biến thành Zombie cấp mười thì làm sao đây?
Vấn đề này không làm phức tạp anh lâu, dù sao đó cũng là chuyện xa xôi.
Anh ở bên cạnh Đông Nam ngây người thật sâu, săn gϊếŧ vô số Zombie cá. Đồng thời hầu như đi khắp cả nước, thu hoạch vô số sách vở, đổi được điểm lương hỏa rất nhiều.
Đợi đến sau bốn mươi năm, bởi vì anh không có hạt châu chống đỡ nên thân thể đã suy bại không thành bộ dáng, lúc này, anh lặn lội đường xa đi đến một núi lửa đang hoạt động.
Sự thật, khoảng cách gần như vậy nhìn cảnh quan thiên nhiên này, mang đến trùng kích thị giác rất lớn cho người xem.
"Thật là đẹp mắt."
Nhiệt khí nóng hổi bao bọc toàn thân anh, da chân của anh bị phỏng phồng ra một lớp da. Thân thể quá suy bại, nhưng anh không cảm giác đau nhức nhiều, từ trên cao nhảy xuống, Du Hành còn cảm thấy rất mới lạ, thế giới nhiệm vụ này, anh có được cảm tính vô cùng hiếm có, có ký ức vô cùng khó quên.
"Hẹn gặp lại."
(Editor: Thật nhiều tiếc nuối, cảm thấy vẫn chưa đủ.... hy vọng sau này còn gặp lại..........)