Edit: Trang Nguyễn
Hầu như cả khu vực an toàn không còn người sống nào khác, dù cho ngẫu nhiên gặp được người sống, bọn họ cũng không dám đến gần, sợ bị phát hiện bí mật của mình.
Dị năng đến một độ cao nhất định nào đó, tổn thương vật lý đã rất khó thương tổn đến bọn họ rồi. Kỹ năng bắn súng của Du Hành, đứng trước mấy dị năng giả kia cũng chỉ múa rìu qua mắt thợ mà thôi.
"Nha." Du Hành mặc cho gai băng lợi hại đâm lên trên người mình, tuy đâm không đau nhưng anh vẫn thấy rất phiền: "Anh cảm thấy thái độ cô ta rất dễ nói chuyện sao?" Trên tay anh lại dùng lực, Đào Điềm Điềm thẳng trợn trắng mắt, cũng không cách nào khống chế băng trùy nữa rồi. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Hiện tại người ở lại trong khu vực an toàn, còn dám ra ngoài hoạt động, không ngoại lệ đều dị năng giả cường giả, chỉ là không biết vì sao bọn hắn không rời khỏi nấm mồ chôn xương này.
Nhưng rất nhanh Du Hành đã biết tính toán của bọn hắn rồi.
Một ngày nào đó, trên sườn núi căn cứ quân đội truyền đến một tiếng nổ thật lớn, một luồng khói máu xám đen mang hình nấm bốc lên dữ dội.
"Nơi nào còn có người ở đó? Những người khác đã trốn thoát rồi, có lẽ người của quân đội cũng rút lui ra khỏi nơi này?"
Thế lửa quay cuồng, toàn bộ căn cứ quân đội chìm vào trong biển lửa, còn bất chợt truyền đến tiếng nổ tung vang dội ngay sau đó, không biết bên trong đã có cái gì đó dẫn nổ rồi.
Du Hành lắc đầu: "Không biết, chắc là vậy." Những ngày này bọn họ không nhìn thấy bất cứ người quân đội nào: "Nhưng có lẽ chỗ đó còn có người ở."
Anh và Trương Hằng Tuệ ở khu dân cư bên này, cẩn thận săn gϊếŧ Zombie và Zombie chim, nhưng từ chỗ cao tầng trệt này phóng mắt nhìn cả khu vực an toàn, có thể phát hiện trên núi bên kia Zombie chim là nhiều nhất đấy, đen nghịt một mảnh khiến cả bầu rời đều tối đen.
Hơn nữa, từ ngày đó bắt đầu nhìn thấy người dân chạy trốn, anh phát hiện Zombie đều di chuyển lên núi.
Căn cứ bên kia chắc chắn có người ở, chỉ là không biết nhân số nhiều hay ít. Hơn nữa trải qua vụ nổ lớn này, không biết có còn người nào sống sót hay không.
Ở nhiệm vụ đầu tiên anh đã làm quân nhân, lúc chết, cũng là lão quân nhân có lý lịch vừa phải rồi.
Theo kinh nghiệm của anh, một nơi dùng làm cơ sở thực lực quân bị, phía đối ngoại mở rộng xây dựng nên khu vực an toàn tận thế, lực phòng thủ kiên cố nhất nhất định là lực lượng quân bị trên mặt đất, ví dụ khu vực an toàn Lục Đồng, anh dám khẳng định nói, căn cứ quân sự sườn núi, nhất định bền chắc nhất toàn bộ khu vực an toàn, nguồn năng lượng hội tụ.
Trung tâm khu vực an toàn đều ở đó.
Một khu vực an toàn có thể bị phá hủy, dân cư có thể chạy, nhưng không dễ dàng buông tha trung tâm đâu đấy. Giữ vững vị trí trung tâm, mới có thể xây dựng lại lần nữa.
Làm sao đột nhiên lại xảy ra nổ lớn như thế?
Du Hành và Trương Hằng Tuệ định đi qua xem thử. Vừa mới đến khu quân quyến, đã có thể cảm nhận được dòng khí lưu nóng hừng hực, trên mặt đấy đều là thi thể Zombie chim.
"Có người đến."
Nơi này có thể nói mịt mờ không dấu vết con người, vậy mà trong khu quân quyến lại tụ tập một đám người. Hai chị em Du Hành vừa bước vào đây, đã bị người phát hiện rồi.
"A......" Du Hành và Trương Hằng Tuệ đều cảm thấy đầu đau đớn, như bị cái gì đó cách không đâm cho một kim, thần kinh tru lên đầy thống khổ.
Đây là dị năng giả hệ tinh thần!
Du Hành đã từng nghe qua, đây là lần đầu tiên gặp, hơn nữa còn là dị năng giả hơn cấp bảy.
"Không có người á, anh Lục."
Năm người vây nhanh qua đây, nhìn không thấy bọn họ, xông ra phía sau kêu gọi.
"Không có khả năng, chỗ đó có hai người, bị tinh thần lực của tôi khóa lại rồi." Lại là người đàn ông mở miệng trước nhất kia, giọng nói nghe yếu ớt, lại tràn ngập âm lưỡi: "Tìm kỹ một chút!"
"Vâng!"
"Anh Lục, không nhìn thấy ai cả."
Chỉ có một đội Zombie lung la lung lay đi đến phía trước. Hắn cảm thấy anh Lục quá mẫn cảm, nhận lầm Zombie thành người rồi.
"Được rồi, chỉ hai con chuột nhắt mà thôi, cứ dựa theo kế hoạch mà làm việc."
"Hì hì, có anh Lục ở đây, chuột nhắt gì đó đưng hòng chui lọt."
Hai người Du Hành ở góc rẽ thoát ly đội ngũ Zombie kia, hai người đều có chút kinh hồn bạt vía: "Dị năng giả hệ tinh thần kia thật đáng sợ."
Cảm giác mọi người không như chính mình nữa.
Trương Hằng Tuệ cười khổ lại thấy may mắn: "Cũng may chúng ta không phải người bình thường ha ha." Cô cười xong lại lo buồn: "Bọn hắn là ai, muốn đi vào căn cứ quân sự làm gì?"
Du Hành cảm thấy chắc là có thứ gì đó mình tâm động rồi.
Đồ ăn, thuốc men, hạt châu cùng viện nghiên cứu... Cũng không biết mục tiêu của bọn hắn là cái gì.
Cho dù là cái gì, anh và Trương Hằng Tuệ tốt nhất không đến gần được nữa.
Đợi đến lúc đoàn xe mang theo một nhóm lớn Zombie chim và Zombie người, rời đi xa xa, khu vực an toàn từng phồn hoa nhất, đã hoàn toàn xuống dốc rồi.
Du Hành và Trương Hằng Tuệ thuận đường, đi kiểm tra bảy tám chiếc xe sau khi rời đi bị Zombie công kích rơi xuống, có thi thể mặc quân trang, cũng có thi thể không mặc quân trang. Hai người thu dọn thi thể đem đi hỏa táng, xe nào bị tổn hại nghiêm trọng thì rút hết xăng.
Có rất rất nhiều thi thể Zombie, thi thể Zombie chim chồng chất trên đường, tình huống bây giờ đối với Du Hành mà nói, chính là từng đống bữa sáng, bữa trưa, bữa tối cộng thêm bữa khuya, thế nhưng anh không có tâm tình gì đi đào hạt châu cả.
"Chị, em muốn lên núi xem thử."
"Ừm, chị đi cùng em."
Trước kia hai chị em làm trong nhà máy gia công, lúc đi làm cũng đi ngang qua núi này, nhưng lúc đó đi con đường khác, không được phép đi gần căn cứ quân khu.
Lần đầu tiên đi đến con đường lớn này, cảm giác không còn thấy dáng vẻ nghiêm trang kia nữa, bởi vì mọi chỗ đều tràn ngập không phí suy tàn.
Dấu vết của vụ nổ còn nghiêm trọng hơn so với sự tưởng tượng của bọn họ, trên mặt đất gồ ghề, không có chỗ đặt chân.
Tất cả đều trống rỗng, khắp nơi đều là dấu vết đấu tranh, Du Hành và Trương Hằng Tuệ tìm được một chỗ cửa vào, phát hiện chỗ cửa ra vào này rất lớn, nhưng trong núi trống rỗng. Có thể nhìn ra được cửa ra vào chỗ này là bị bên ngoài ngăn chặn phá hủy.
Bên trong không gian thật lớn, Du Hành hoài nghi quân khu này đã đào rỗng toàn bộ ngọn núi.
"Nha." Du Hành mặc cho gai băng lợi hại đâm lên trên người mình, tuy đâm không đau nhưng anh vẫn thấy rất phiền: "Anh cảm thấy thái độ cô ta rất dễ nói chuyện sao?" Trên tay anh lại dùng lực, Đào Điềm Điềm thẳng trợn trắng mắt, cũng không cách nào khống chế băng trùy nữa rồi. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Nhưng bên trong không có cái gì.
Cuối cùng Du Hành đi đến viện nghiên cứu mang đến hy vọng cho vô số dân cư nơi khu vực an toàn này. Viện nghiên cứu ngày xưa thần bí nhất lúc này đã bị lột bỏ bức màn che mặt, có lẽ ra đi rất vội vàng, khắp nơi đều là trang giấy rơi lả tả, Trương Hằng Tuệ ngồi xuống nhặt lấy.
Bên trong còn rất nhiều dụng cụ tốt, sáng bóng đấy, chắc hẳn không kịp chở đi. Kinh khủng nhất chính là một tầng hầm ngầm mất đi nguồn năng lượng, sau khi phá hủy chỗ khóa vân tay, ngay sau cửa những dụng cụ trong suốt kia lộ ra ngoài.
Nhìn không ra người, động vật hay Zombie, bên trong nước thuốc là khối khối thịt, nhộn nhạo khiến người buồn nôn, thoạt nhìn đυ.c ngầu dơ bẩn.
"Chắc hẳn là tiêu bản thí nghiệm bị xử lý sạch." Trương Hằng Tuệ lật một chồng trang giấy trong tay: "... R901, là cái này." Cô từ trong đống giấy đó lấy ra một phần cực nhỏ tư liệu ghi chép, thậm chí ở đằng kia có một ít dụng cụ đo trị số.
"Zombie hệ thực vật cấp tám, cốt linh 5..."
Thế nhưng ở đâu nhìn ra được cái gì nữa? Đều đã hóa thành một đống nước máu dinh dính, khiến bọn họ ngay cả du͙© vọиɠ nhặt hạt châu cũng đều không còn.
Ngoại trừ các dụng cụ thí nghiệm, viện nghiên cứu to như vậy trong này nhiều nhất chính là sách vở rồi. Trước khi Du Hành mở súng ra đa quét hình, đột nhiên có một cách nghĩ: anh muốn đọc những quyển sách này một lần.
Ý nghĩ này vội vàng đến không kịp chuẩn bị.
Sau khi Trương Hằng Tuệ đi vào, nghe được ý nghĩ của anh, gật gật đầu, rất ủng hộ: "Dù sao bây giờ hai chị em chúng ta không đi được đến nơi nào khác, cũng phải tìm chút chuyện để làm."
Khả năng phòng ngự của viện nghiên cứu rất cường đại, chỉ vì cúp điện, tất cả công năng phòng hộ đều không có cách nào mở ra. Hai người họ, ngược lại không cần nhiều bảo vệ nghiêm mật, dụa vào sức người đem cánh cửa lớn cứng rắn kia khép lại, có thể ngăn chặn Zombie bên ngoài đi loạn vào là được rồi.
Thời điểm hai người đi học, cũng không phải sinh vật, gien chuyên nghiệp gì đó. Trương Hằng Viễn học chuyên ngành văn Hán ngữ, Trương Hằng Tuệ học tài chính. Mà trong hiện thực Du Hành học ngành kế toán, hơn nữa đã sớm trả lại cho thầy cô rồi.
Cũng may bây giờ hai người thật sự không lo lắng những thứ khác cho lắm, Zombie nhiều, hạt châu nhiều, đủ ăn. Thời gian đủ nhiều.
Chỉ là khả năng của Du Hành thật sự không có thiên phú đọc sách gì đó, vào lúc Trương Hằng Tuệ bắt đầu đọc sách chuyên ngành, anh còn lò dò quay cuồng trong đống sách vỡ lòng.
Lúc bực bội, anh liền đi ra ngoài gϊếŧ Zombie, hạt châu liên tục không ngừng chảy vào túi của anh, đó là tài sản kếch xù cũng đủ khiến người khác chảy nước miếng.
Mà thân thể của anh và Trương Hằng Tuệ, theo sự hấp thu hạt châu mà không ngừng gia tăng, đẳng cấp hạt châu không ngừng đề cao, xảy ra biến hóa vô cùng rõ ràng.
Du Hành đã không còn tu luyện [Quy tắc chung kiện thể] nữa, bởi vì từ sau lần trọng thương gần chết kia, linh vất vả tu luyện trong cơ thể anh đã biến mất không còn gì nữa. Sau đó anh có thử tu luyện thêm, lại không tu luyện ra được nữa. Anh càng cảm thấy thân thể của mình không phải người bình thường nữa rồi.
Nhưng không sao, anh hấp thu hạt châu, hạt châu càng không ngừng cải tạo thân thể sức mạnh và tốc độ của nah, so với trước khi tu luyện càng thêm ưu tú hơn. Sau đó làn da biến hóa, vật lý bình thường không cách nào cắt rách da thịt của anh.
Thẳng đến gần đây, anh lớn mật dùng súng ống tiến hành thí nghiệm, chính thức đao thương bất nhập.
Biến hóa như thế, đối với hai người bình thường sống nương tựa lẫn nhau mà nói lợi nhiều hơn hại đấy.
Trong ba năm này, Zombie bên trong khu vực an toàn dần dần thối lui, từ từ, khu vực an toàn chính thức trở thành thành không.
"Nha." Du Hành mặc cho gai băng lợi hại đâm lên trên người mình, tuy đâm không đau nhưng anh vẫn thấy rất phiền: "Anh cảm thấy thái độ cô ta rất dễ nói chuyện sao?" Trên tay anh lại dùng lực, Đào Điềm Điềm thẳng trợn trắng mắt, cũng không cách nào khống chế băng trùy nữa rồi. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Trong lúc này, Du Hành đã đóng cổng lớn ở khu vực an toàn lại, lúc rảnh rỗi không có việc gì thì anh đi thanh lý Zombie còn sót lại bên trong, có đôi khi cũng sẽ đi ra ngoài, lật tìm mấy thư viện, cửa hàng sách hoặc thư viện trường học bên trong thành trấn gần đó.
Nhưng dùng hai năm rưỡi, không liên tục vậy mà đã thanh lý sạch sẽ toàn bộ Zombie trong khu vực an toàn.
Ngẫu nhiên từ trong phế tích nhảy ra thi thể, hoặc Zombie bị vây khốn, thậm chí có một lần đào ra một con Zombie giun.
Sau khi thanh lý những thứ này lại thêm một mồi lửa thiêu hủy. Nhưng khu vực an toàn vẫn quá lớn, anh không có khả năng thu dọn tất cả những nơi hẻo lánh, vì vậy từ từ tanh tưởi, mùi hôi bốc lên trên không ở khu vực an toàn, khiến cho nơi này càng thêm rách nát.
Đúng lúc này Du Hành lại thấy may mắn mình không phải người bình thường, bằng không ở nơi tràn ngập thi khí này, sinh sống ở nơi bộc phát mùi tanh tưởi thế này, anh đã sớm nhiễm bệnh rồi.
Đến năm thứ tư, Du Hành có thể miễn miễn cưỡng cưỡng dưới sự hướng dẫn của Trương Hằng Tuệ bắt đầu xem được sách chuyên ngành, không thể không nói, anh thật sự bội phục mấy vị chuyên gia giáo sư có thể đi vào phòng thí nghiệm, những sách này đúng là Thiên Thư.
Đọc nửa tháng, anh liền từ bỏ kế hoạch muốn mỗi ngày rèn luyện làm sâu kiến thức khoa học của mình.
Mà sau đó, khu vực an toàn bị lãng quên nghênh đón nhóm khách nhân đầu tiên.