Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 11: Nhiệm vụ tân thủ 8

Edit: Trang Nguyễn

Thời điểm Từ Thiên tỉnh lại, nhìn thấy chỉ còn lại một chiếc túi cùng một lá bùa hộ mệnh. Cậu đeo lá bùa hộ mệnh lên người, lại nhìn chiếc túi kia, nước mắt lại rơi xuống.

"Chúng ta trở về trường học một chuyến, trước đưa tiễn cậu ấy đến trường học, ít nhất ở nơi này đã ba năm, cậu ấy cũng sẽ không sợ hãi."

Bạn bè thân thiết chết mang đến ám ảnh dày đặc cho bọn họ, bọn họ trì hoãn vài ngày. Mà lúc này, bọn họ gặp phải nguy cơ hết sạch đồ ăn.

"Trước về trường học một chuyến, sắp xếp tốt cho lão Tam." Du Hành đề nghị, còn có một nguyên nhân khác, anh muốn đi nhìn xem đồ ăn anh cất dấu có còn ở đó hay không. Nếu vẫn còn chính là thu hoạch ngoài ý muốn, có thể giảm bớt áp lực của bọn hắn.

Từ Thiên tịnh dưỡng không sai biệt lắm, tuổi trẻ miệng vết thương cũng bình phục nhanh hơn, chỉ là sắc mặt còn chút kém, còn lại vài khối socola đều để cho cậu, để cậu bổ sung thể lực.

Vì vậy, trong lòng của cậu hổ thẹn, càng kịch liệt muốn khỏe lại tìm đồ ăn cho các anh em, Du Hành đề nghị rất tốt, cậu cũng không muốn mang theo lão Tam chảy nhảy lắc lư cùng bọn họ, nếu làm rớt mất tro cốt, cậu sẽ hận chết bản thân mình.

Bọn họ thuận lợi trở về trường học, bọn Từ Thiên trước trở về ký túc xá của chính mình. Trong ký túc xá ngay cả ván giường cũng bị lấy mất, chỉ còn lại mấy bộ quần áo rơi lả tả trên mặt đất. Dùng những quần áo này bao bọc tốt chiếc túi, đào sâu một chiếc hố phía sau ký túc xá nam sinh, lại cẩn thận chôn cất.

"Chúng ta đi một chuyến đến toàn nhà cấp ba, tớ cần tìm một thứ."

Đến tòa nhà cấp ba, phát hiện ở đây còn rất nhiều người. Bọn họ vừa mới lên lầu đã bị gọi tên.

"Là các cậu à, các cậu còn sống?"

Lý Thiến Ni kinh ngạc nhìn bọn họ. Lúc trước bọn họ vừa đi không trở lại, rất nhiều người cho rằng bọn họ đã chết rồi.

Du Hành thoáng nở nụ cười: "Đã lâu không gặp, cậu cũng còn sống."

Cách nói chuyện này thốn lắm đấy. Lý Thiến Ni nở nụ cười, cô có ấn tượng rất tốt với Du Hành và bọn Từ Thiên: "Tiến đến đây ngồi đi."

Lên tầng năm, ở đây có khoảng ba mươi người, nữ sinh chiếm đa số. Có một bếp nấu trong phòng học, đang dùng gas nấu đồ ăn.

"Tại sao các cậu lại ở chỗ này, hội trường không mở à?" Từ Thiên hỏi.

Lý Thiến Ni thở dài một hơi: "Nếu không phải xem mặt mũi các cậu, chúng tôi cũng không để các cậu lên lầu đâu đấy. Sau khi các cậu không về, thầy Ứng bị thương không còn... đồ ăn hết, lại qua không lâu, bọn Lâm Viễn Hàng cãi nhau với thầy Hà, còn mang theo không ít người đi." Thật ra cô cũng muốn đi, nhưng không nỡ bỏ lại Ngô Như Tâm.

Cô cũng là cô gái, chính mình đều đã tự đi ra ngoài tìm đồ ăn, những năm sinh kia thật sự không phải người, không dám ra khỏi cửa còn chít chít méo mó, cô cũng không phải mẹ bọn hắn, còn phải nuôi bọn hắn?

Vì vậy cô bắt đầu âm thầm dấu diếm đồ đạc, đem đồ đạc dầu sang bên này của Ngô Như Tâm, Cứ như vậy gian nan mà sống sót, không nghĩ đến còn gặp phải chuyện tình khó khăn hơn.

"... Bọn hắn không biết trêu chọc người ở chỗ nào, làm hại mấy bạn học nữ chúng tôi. Cô Hà còn khuyên nhủ các bạn nữ kia nhịn một chút, chỉ vì một ít thức ăn kia, bảo các bạn ấy nhẫn..." Lý Thiến Ni đỏ hồng mắt phẫn nộ nói: "Cái này tính toán cái gì? Bán đi nữ sinh nuôi những kẻ khác sao?"

Lúc này một nữ sinh khác cũng nói chuyện: "Cô Hà, luôn lấy đại cuộc làm trọng... Trước kia tôi cảm kích cô ấy, bởi vì có cô ấy tôi mới không cần đi ra ngoài tìm thức ăn, nhưng lúc đó tôi mới biết được, không thể nào có chuyện nhận mà không trả giá. Đã đến lúc chúng tôi phải trả giá rồi."

Thế nhưng làm sao có thể cam tâm? Vì vậy nữ sinh bọn họ dưới sự cổ động của Lý Thiến Ni, rời khỏi hội trường đến bên này, một vài nam sinh cũng nhìn không quen, liền cùng đi đến đây.

"Bây giờ mỗi ngày chúng tôi đều đi ra ngoài tìm đồ ăn, một khi bước ra khỏi cửa, cũng không còn sợ hãi nữa, tối đa chỉ có chết, tôi tình nguyện bị Zombie cắn cũng không muốn bị chó cắn."

Từ Thiên hỏi: "Trần Thuần còn ở trong hội trường phải không?"

Nhắc đến Trần Thuần, sắc mặt mấy nữ sinh đều không đúng.

"Cậu sẽ không... yêu thích cô ta đấy chứ?"

"Làm sao có thể!" Từ Thiên hận cô ta muốn chết. Sau khi cậu nghĩ thông suốt, Trần Thuần nói, các cô hợp tác cùng những người khác, trong lòng cũng không chắc, đã có bốn người bọn họ là bạn học cũ, cũng đều là nam sinh cao lớn cường tráng, sức lực đều đủ. Thế nhưng sau khi bọn họ cãi nhau trở mặt, lại nhìn thấy Trần Thuần và một người đàn ông đối diện ôm ấp, lạnh lùng nhìn bốn người bọn họ như chuột chạy qua đường bỏ chạy trối chết.

"Cô ta nha, chủ động đi theo những người đàn ông kia, còn thuyết phục rất nhiều nữ sinh đi theo cô ta. Đã sớm ra bên ngoài rồi, các cậu gặp cô ta à?"

"Cô ta bao gồm cả những người đàn ông kia lừa gạt chúng ta." Vậy thì nói thông rồi, trách không được lúc ấy bên người Trần Thuần chỉ có mấy nữ sinh, cậu cũng không chú ý.

"Haiz, cô ta cũng đáng thương, học sinh cấp ba giỏi đây này —— "

Lý Thiến Ni các cô xem thường cô ta, cũng thương hại cô ta.

Từ Thiên bốn người bọn họ qua đêm ở lầu bốn. Thừa dịp ban đêm, Du Hành trở về nhà vệ sinh nam ở tầng năm, lật tìm bên trong đống đồ vật hỗn loạn tìm đến túi gạo kia, hoàn hảo không tổn hao gì. Anh không tự giác lộ ra nụ cười.

Anh lấy đồ đạc về, Từ Thiên rất giật mình: "Trần Hằng, cậu lấy từ chỗ nào vậy?" Trong nháy mắt cậu còn tưởng rằng Trần Hằng trộm từ trên lầu đấy, thế nhưng nghĩ cũng không có khả năng, người trên lầu đã khóa cửa cùng ngủ chung với đồ ăn, Du Hành không có khả năng trộm được. Một nguyên nhân khác chính là cậu không cho rằng Du Hành trở về trộm đồ đạc của các bạn học trên lầu.

Bởi vậy cậu rất giật mình.

Du Hành cười cười: "Là trước kia tớ dấu đi đấy. Trong đêm tận thế đó, tớ đã chạy ra khỏi ký túc xá rồi, bởi vì bạn cùng phòng của tớ đều... Lúc ấy tớ rất sợ hãi, chạy đến trốn ở tòa nhà cấp ba này, buổi sáng đói bụng, liền dùng phiếu cơm mua hàng ở máy bán hàng tự động bên ngoài căn tin đấy." Mở túi ra, quả nhiên bọn Từ Thiên nhìn thấy những vật này đều là đồ vật bán bên trong máy bán hàng tự đồng.

Lão Tứ lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Trần Hàng cậu được lắm, khỉ gió cậu quá may mắn rồi đây này! Lúc đầu làm sao tớ không nghĩ ra chứ!" Bốn người trong ký túc xá bọn họ đều không xảy ra chuyện gì, an ổn ngây người hai ngày trong phòng, hết đồ ăn mới chạy ra ngoài tìm đồ ăn, đã qua là qua thẳng căn tin bên cạnh tòa nhà hành chính, lúc đầu gặp được thầy cô sinh hoạt và các bạn học khác tìm thầy cô cầu cứu, sau đó cùng nhau chạy đến hội trường.

"Ăn đi ăn đi. Lúc ấy bọn Lâm Viễn Hàng chạy đến tòa nhà cấp ba, tớ sợ những vật này dấu không được, liền đem dấu đi hết, vừa vặn lúc này cần dùng đến."

Một tay cầm lấy trứng mặn hút chân không bắt đầu ăn.

"WOA, ăn ngon thật!" Lão Tứ khoa trương kêu lên.

Từ Thiên đυ.ng mạnh vào bả vai Du Hành một phát, trong mắt cảm kích rõ ràng, cậu nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu."

Du Hành cười đυ.ng trở lại.

Nhưng những thứ này chỉ có thể chống cự hai ba ngày, Tư Thiên và bọn Du Hành bàn bạc sau đó quyết định rời khỏi. Lúc này bọn hắn quyết định dời đến chỗ xa hơn, khu vực này đã rất khó tìm được đồ ăn rồi.

Lý Thiến Ni rất không đành: "Ở lại chỗ này không tốt sao?"

"Chính cậu cũng hiểu rõ ràng, kế bên này đã rất khó tìm được đồ ăn rồi, sớm muộn gì cũng phải rời khỏi, các cậu cũng sớm đưa ra quyết định đi." Từ Thiên nói.

Đây đúng là vấn đề.

"Được hay không chờ chúng tớ một chút, chúng tớ cùng bàn bạc với nhau. Nếu như mọi người đồng ý, muốn đi cùng với các cậu, các cậu tiếp nhận không?"

Trên đường nhiều người nhiều sức mạnh. Từ Thiên gật đầu.

Vì vậy mấy người Lý Thiến Ni trở về phòng học, tụ tập người thảo luận.

"Mỗi lần chúng ta đi đến nơi xa đều vội vàng trở về, lộ trình quá xa quá nguy hiểm, chẳng bằng rời khỏi đây, tìm một chỗ ở mới."

"Đúng vậy, hơn nữa ở lại càng lâu cũng không an toàn, hội trường bên kia —— "

Nữ sinh đã trầm mặc. Vẫn có người ăn no rỗi việc ba đến năm ngày lại đến đùa giỡn trêu chọc. Thực xem mình làm đại gia rồi!

"Quan trọng nhất là..." Lý Thiến Ni mở miệng: "Bốn người bọn họ, đều là nam sinh, vũ lực tốt, mà chúng ta có ba mươi hai người, chỉ có năm nam sinh." Cô nhìn về phía những nam sinh kia, nở nụ cười: "Dân Hạo, chúng tớ rất cảm kích các cậu đã trợ giúp những nữ sinh chúng tớ. Nhưng áp lực của các cậu quá lớn, nếu thêm bốn nam sinh, thực lực của tất cả chúng ta có thể tăng thêm một bậc. Cậu cảm thấy thế nào?"

Cho dù nữ sinh có cố gắng thế nào, sức mạnh cũng kém hơn nam sinh! Đây là trời cao sắp xếp đấy, trước kia cô không tin con gái không bằng con trai, bởi vậy luôn cố gắng học tập, đứng đầu trong danh sách. Nhưng những ngày này câu đã khắc sâu nhận thức, trên giá trị vũ lực, con gái thật sự không đánh lại. Nhớ đến hội trường bên kia, cô càng không cam lòng.

Nhưng, cho dù không cam tâm, cũng phải sống sót trước đã.

Mấy nam sinh Dân Hạo trò chuyện trong chốc lát, cũng đồng ý: "Tớ tin tưởng cách làm người của Từ Thiên, nếu cậu ý bằng lòng cho chúng ta gia nhập thì rất tốt, trên đường cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau."

Lý Thiến Ni cười: "Tớ đã hỏi qua rồi, cậu ấy đồng ý! Vậy thì tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc đi!"

Có người nhẹ nói: "Tớ thấy trên người bọn họ... hình như không có đồ ăn. Chúng ta phải chia đồ ăn cho bọn họ sao?"

Có mấy người lộ ra vẻ mặt không đồng ý. Lý Thiến Ni suy nghĩ một chút: "Tớ theo chân bọn họ nói rõ ràng, nếu chúng ta cùng đi với nhau, vấn đề phân chia đồ ăn trên đường thế nào. Nếu bọn họ thu hoạch cùng với chúng ta thì phân chia đồng đều, như vậy trước tiên có thể chia đồ ăn cho bọn họ, nếu như tính toán tất cả, thế thì cũng không cần phân chia cho bọn họ." Cuối cùng giải quyết dứt khoát: "Cứ làm như thế, tớ đến hỏi!"

Du Hành cũng đưa ra vấn đề này, Từ Thiên nghĩ nghĩ: "Chúng ta bốn người người phối hợp đã rất ăn ý rồi, không cần phải dung nhập với quần thể mới, cũng cần thời gian cọ sát mới biết được." Hơn nữa bây giờ lòng cảnh giác của bọn họ rất mạnh, không dễ dàng tiếp nhận quần thể mới: "Cách nói gia nhập này... quyền nói chuyện phân chia thức ăn phức tạp, chỉ có bốn người chúng ta, muốn làm gì cứ bàn bạc. Nhưng bọn hắn bên kia có nhiều người như thế ——" nhiều người, nhiều ý dẫn đến cãi cọ là chuyện bình thường, dù sao phải cân đối khắp nơi.

"Chúng ta cùng đường là được rồi, cái khác không cần cùng một chỗ."

Vừa bàn bạc xong, Lý Thiến Ni cũng đến, đã đạt thành nhận thức chung. Trước khi Lý Thiến Ni muốn đi, Du Hành nói với cô: "Trước đó chúng tớ dừng chân ở chỗ bưu kiện, nhìn thấy hộp quà của cậu, là một quả cầu thủy tinh, nhìn rất đẹp."

Lý Thiến Ni hơi sửng sốt, lộ ra nụ cười tươi: "Cảm ơn cậu đã nói cho tớ biết tin này, coi như tớ đã nhận được quà sinh nhật của Ngô Như Tâm, trở về nói với cô ấy, chắc chắn cô ấy cũng rất vui mừng."