Tôi Ở Nhân Gian Mở Quán Ăn Vỉa Hè [Mỹ Thực]

Chương 44: Xém chút nữa lộ tẩy

Đứa cháu ngoại duy nhất của bà - Đường Kỳ Phong, rất hiếu thảo. Sau khi biết mong muốn của bà, nửa năm nay dẫn bà ấy đi ăn qua vô số nhà hàng, đến rất nhiều nhà bạn để ăn cơm, còn mời đầu bếp riêng đến nhà để làm món này. Nhưng bất kể ở đâu, bà ấy vẫn không ăn ra được vị xưa ấy, nhưng bà cũng không cảm thấy quá tiếc nuối, mỗi lần ngửi thấy mùi thơm ấy đều cảm thấy thiếu chút nữa, còn thiếu chút nữa với mùi vị trong ký ức.

Lần này không như vậy!

Bà ngoại Đường vô cùng kỳ vọng, lần này bà ấy có thể nếm ra được mùi vị ấy, cho dù chỉ là chút ít.

Đưa muỗng canh vào trong miệng, vừa mới bắt đầu vẫn giống như nước lọc vậy, bà ấy có chút thất vọng, nhưng giây tiếp theo, vị giác lại truyền đến cho bà cảm giác khác lạ. Mặn tươi mang theo chút hương thơm cháy xém, từ nhạt đến đậm từ từ tăng lên.

Hửm? Hình như bà ấy thử được rồi.

Không dám tin, bà ấy lại múc một miếng thịt viên đã chiên qua, cắn một miếng, chất thịt tươi tốt, ngấm đầy nước canh.

Quả nhiên không phải ảo giác, bà đã thực sự đã nếm ra được mùi vị ấy. Bà cụ không kiềm chế được, một hơi đã ăn gần hết chén nhỏ ở trước mặt. Thịt viên vào miệng liền tan ngay, bào ngư nhỏ và mực mang theo vị tươi của biển, bao tử giòn. Ăn một miếng thịt, lại gấp thêm một miếng măng đông và mộc nhĩ, thanh mát mà không hề ngấy.

Đỗ Vọng đã sớm đã vùi đầu vào trong chén rồi, Đường Kỳ Phong nhìn bà ngoại có chút không nói nên lời. Bà ngoại của anh, tiểu thư khuê các, bởi vì tuổi lớn nên những năm nay đặc biệt chú trọng dưỡng sinh, bữa tối thường sẽ không ăn nhiều, anh cũng rất ít thấy bà cụ vui vẻ như vậy.

Đợi đã…

“Bà ngoại, bà nếm được vị rồi?” Giọng điệu của anh có chút kinh ngạc.

Phát hiện ra bản thân có chút thất lễ, bà ngoại Đường ho một tiếng, khôi phục lại sự dè dặt ban đầu của bản thân, sau đó đưa chén cho cháu ngoại: “Múc thêm một chén cho bà.”

Không nói gì hết.

Diệp Yêu mỉm cười: “Xem ra rất hợp khẩu vị của bà.”

Bà ngoại Đường đột nhiên thở dài, nhìn món ăn ở trước mắt, ánh mắt cũng có chút dịu dàng: "Bà sinh ra ở thành phố Tùy. Lúc trước thành phố Tùy có một nhà hàng rất nổi tiếng, bà rất thích ăn món này của nhà họ, mặc kệ trong nhà có tiệc rượu hay không, đều sẽ quấn lấy ba và mẹ của bà gọi món này. Đáng tiếc sau này nhà hàng này không còn nữa, cũng không còn được ăn nữa. Tiểu Diệp, mùi vị món cháu làm này so với nhà hàng mà bà đã từng ăn qua, quả thực giống y hệt.

Trong lòng Diệp Yêu run lên, hỏi: "Nhà hàng mà bà nói tên là gì?"

"Trân Ngọc Lâu, chủ hình như cũng họ Diệp. Lúc trước có thể nói là nhà hàng có tiếng nhất khu này."

Không ngờ tới là khách cũ của Trân Ngọc Lâu: "Nhà họ Diệp mà bà nói chính là nhà cháu. Trân Ngọc Lâu là ba… ông cố ngoại của cháu Diệp Sĩ Lý sáng lập."

Bà ngoại Đường đột nhiên hiểu ra: "Thì ra như vậy, bà nói sao cháu làm món ăn này giống y hệt với món phú quý mãn đường của Trân Ngọc Lâu."

Ngay cả tên món phú quý mãn đường cũng nói ra rồi, không nghi ngờ là khách cũ rồi.

Không ngờ đến sau nhiều năm như vậy, còn có thể gặp được một người khách ở giai đoạn cuối cùng của cuộc đời nhớ nhung món ăn của Trân Ngọc Lâu, Diệp Yêu có chút thổn thức cũng có chút vui mừng, cùng có chút âm trầm:

"Khó trách bà còn nhớ, phú quý mãn đường cũng là một trong những món được hoan nghênh nhất Trân Ngọc Lâu. Cháu còn nhớ lúc trước mỗi khi lễ tết, không chỉ bàn tiệc ở nhà hàng đều đặt đầy, gần như các gia đình lớn ở khắp thành phố Tuỳ đều đặt món này, kêu người hầu đến lấy."

Đường Kỳ Phong có chút nghi hoặc nhìn qua, trong lòng cô lộp bộp một tiếng, chê cười nói thêm một câu: "Cháu nghe các trưởng bối nói."

Xém chút nữa lộ tẩy.

Bà ngoại Đường lại không chú ý chi tiết này, bà ấy bị Diệp Yêu gợi nhớ về hồi ức: "Đúng, mỗi lần đến lễ, người nhà giống như bà tuy không ra ngoài ăn, nhưng đều phải đặt thức ăn từ Trân Ngọc Lâu, còn cần phải đặt trước khoảng thời gian rất dài mới có thể có được."