Nông Trường Lưng Chừng Núi

Chương 106: 106: Ngoại Truyện 16 Một Con Cá Ba Cách Ăn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày thứ năm của năm mới, thời tiết nắng ráo.

Trời lam mây trắng, biển xanh sóng bạc, sau khi du thuyền bay lượn trên những ngọn sóng trắng, Thịnh Vô Ngung quăng cần câu xuống, bắt đầu thả câu.

Đi ra biển câu cá, quan trọng nhất là chơi ở biển, câu cá chỉ là thứ yếu.

Lần này Thịnh Vô Ngung ở lại Hải Thành ăn Tết còn khao thưởng tất cả công nhân viên tăng ca tại Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm, thuê một du thuyền, đưa theo cả đoàn cùng ra biển câu cá.

Cao Lịch và Trương Nghi Ninh dẫn theo mười mấy nhân viên cả nam và nữ, mặc đồ tắm, vui vẻ hưởng thụ những ly rượu ngon, đồ ăn vặt, hoa quả trên du thuyền l*иg lộng gió biển.

Có người câu cá, có người đang được huấn luyện viên hướng dẫn lặn biển, có người thì tán gẫu chòng ghẹo nhau.

Giữa du thuyền còn kê vỉ nướng, các loại đồ nướng như hải ngư, xiên thịt dê, hàu sống, nghiêu ốc sò hến,...!được đặt trên đó tràn ngập mùi thơm hấp dẫn.

Trương Nghi Ninh vừa uống bia lạnh, vừa hâm mộ nhìn Thịnh Vô Ngung và Huyên Hiểu Đông đang tụ tập ở đầu thuyền nghiên cứu mồi câu.

Một con cá vược Nhật Bản vừa mới vui sướиɠ nhảy vọt lên từ biển rộng thì bị vớt lên, Huyên Hiểu Đông đang cầm một con dao sắc bén khoa tay múa chân với Thịnh Vô Ngung, có lẽ đang muốn nói nên hạ dao từ đâu.

Ánh mắt Thịnh Vô Ngung nhìn y chan chứa dịu dàng, khóe miệng anh cũng tủm tỉm cười, hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ lạnh nhạt sắc sảo lúc họp như mọi khi.

Vào lúc này, dường như cũng có thể thật sự nhìn ra khía cạnh lịch sự, tao nhã và thân thiện của một nhà ngoại giao từ anh, nhưng cũng có điểm không giống vậy.

Anh đã gỡ hẳn xuống chiếc mặt nạ trên thương trường xã giao cùng những lợi ích không ai chịu nhường ai trong hoàn cảnh đối chọi gay gắt, hoàn toàn không hề giấu giếm sự vui vẻ và thân mật một chút nào.

Cao Lịch thấy hắn liên tục dõi mắt sang bên kia, không kìm được nhắc nhở: "Nghi Ninh, cậu che đậy bớt đi được không? Hiếm khi được ra ngoài chơi, nhiều đồng nghiệp đang ở đây đấy."

Trương Nghi Ninh cười nói: "Sợ gì, càng quang minh chính đại thản nhiên nhìn, người ta lại càng không nghi ngờ nhiều, với cả tôi thật sự chỉ hâm mộ...!hâm mộ thôi...!Chủ tịch Thịnh ở trước mặt Huyên tiên sinh giống như biến thành một người khác hẳn vậy."

Cao Lịch gật đầu, "Đúng vậy, chủ tịch Thịnh mà ở bên cạnh Huyên tiên sinh thì dễ nói chuyện lắm."

Trương Nghi Ninh lại uống một ngụm bia mát, nhìn thấy Huyên Hiểu Đông đã rửa sạch cá, đặt lên tấm thớt bắt đầu mổ ra.

Y mặc áo may ô rằn ri và quần bơi, vai rộng chân dài, cánh tay cực kỳ rắn chắc, kỹ thuật dùng dao xử lý con cá vô cùng khéo léo.

Dứt khoát lưu loát, siêu cấp điển trai, từ trước tới nay hắn không nghĩ tới bạn đời của chủ tịch Thịnh lại là một nhân vật như vậy.

Trên người y chẳng có điểm nào liên quan tới vợ hiền, nhưng bạn vẫn có thể biết, cuộc sống của người đàn ông đó nhất định là vô cùng thư thái.

Không giống như chủ tịch Thịnh anh tuấn trác việt, cũng quá xa vời, mặc dù trước đây hắn cũng từng nói nếu chủ tịch Thịnh vừa ý Huyên Hiểu Đông, đương nhiên y sẽ phải mặt mày tươi tắn sẵn sàng đón nhận, dù sao ai mà không muốn giảm bớt mười năm phấn đấu cơ chứ? Chưa kể đây còn là một tổng tài bá đạo chất lượng xịn xò, trẻ trung đẹp trai nhiều tiền.

Nhưng gặp Huyên Hiểu Đông rồi mới thấy, khát vọng sâu thẳm dưới đáy lòng bất thình lình bùng lên, phần lớn con người vẫn mong muốn có một người bầu bạn thông minh và thú vị.

Tại sao con người ta lại có thể may mắn đến như vậy? Là bởi vì chủ tịch Thịnh thật sự rất mạnh sao?

Trong thâm tâm Trương Nghi Ninh bỗng nhiên ngập tràn khát vọng đối với quyền lực và du͙© vọиɠ, nhưng hắn cũng cảm thấy bởi vì chủ tịch Thịnh giỏi giang nên mới có khả năng thu hút được người như Huyên tiên sinh, đối với Huyên tiên sinh đây không phải là sự phù hợp hay chính xác hay không——mà quan trọng vẫn là hai bên tình nguyện.

Hoàn toàn nhìn ra được bầu không khí tan chảy như đường mật khi hai người họ ở bên nhau, ai cũng không có ý định đi qua làm phiền họ.

Con cá vược Nhật Bản nặng đến hai, hai cân rưỡi bị Huyên Hiểu Đông dùng dao mảnh từ từ mổ ra, trước tiên y chọn vị trí sạch và ngon nhất, thái thành lát, trải lên khối băng, trực tiếp vẩy nước chanh, muối biển, mù tạt, xì dầu lên tạo thành món sashimi tươi ngon nhất.

Những phần cá còn lại thì thêm gia vị tẩm ướp, cho lên vỉ sắt nướng dần.

Y gắp một miếng cá đưa tới bên mép Thịnh Vô Ngung còn đang câu cá, Thịnh Vô Ngung mở miệng ăn, Huyên Hiểu Đông hỏi: "Hương vị thế nào?"

Thịnh Vô Ngung gật đầu, "Thanh lắm."

Huyên Hiểu Đông cũng tự nếm thử một miếng, "Quả nhiên ăn sống thế này vị tươi ngon khác biệt hẳn."

Thịnh Vô Ngung gật đầu hỏi y: "Tôi ngon hay cá ngon?"

Huyên Hiểu Đông mặt không đổi sắc, "Đợi em nếm thử lại thì mới so sánh được."

Thịnh Vô Ngung thở dài, "Tuần trăng mật lần này đã dạy hư em mất rồi."

Huyên Hiểu Đông nở nụ cười, nhích sang bên cạnh nhanh chóng hôn lên môi anh, "So sánh cùng thì đúng là anh ngọt hơn hẳn."

Thịnh Vô Ngung cười nói: "Tôi cảm thấy mình hỏng rồi."

Huyên Hiểu Đông trôi chảy đáp trả: "Buổi tối em giúp anh sửa chữa."

Thịnh Vô Ngung không kìm được ý cười, Huyên Hiểu Đông lại đưa tay ra đỡ cần câu của anh, "Động đậy rồi động đậy rồi, con này nhất định rất lớn!"

Hai người cùng nhau thu cần lên, bọt nước càng ngày càng nhiều, cần câu bị kéo cong, thuyền trưởng cũng chạy tới giúp đỡ, các nhân viên đều hoan hô cười nói: "Chủ tịch Thịnh lại câu được cá lớn rồi sao?"

"Thoạt nhìn rất nặng nha, hình như màu đỏ! Có phải mỹ nhân ngư không?"

"Hình như là cá mú thì phải..."

Huyên Hiểu Đông thì thầm bên tai Thịnh Vô Ngung, "Câu được mỹ nhân ngư lên thật thì cho làm bạn tốt với anh."

Thịnh Vô Ngung bất đắc dĩ nhìn Huyên Hiểu Đông, dưới sự chỉ huy của thuyền trưởng, cả hai từ từ kéo lên, mọi người đang hoan hô thì kinh ngạc cảm thán.

Chỉ thấy kéo lên được một con cá kim cương đỏ(*) dài gần một mét, lớp vẩy cá màu đỏ sống động trở nên rạng ngời rực rỡ dưới ánh mặt trời, cực kỳ đẹp mắt.

(*) Cá Kim Cương đỏ hay cá Hồng Bửu Xẹt là một loài cá trong họ Cichlidae.

Chúng phân bố rộng rãi ở phía Tây châu Phi.

Đặc điểm nổi bật của chúng là lớp vảy màu đỏ hoặc hồng xen lẫn những đốm màu xanh lơ.

Trên thân có một vài đốm đen lớn.

Đây là loài cá được ưa chuộng để nuôi làm cá cảnh.Huyên Hiểu Đông tặc lưỡi, "Đỉnh thật, xem ra ở vùng nước sâu toàn có cá lớn, màu đẹp quá."

Thịnh Vô Ngung chỉ cười không nói gì, sợ Huyên Hiểu Đông lại nói ra câu nào kinh người nữa.

Mấy hôm nay bọn họ ngọt ngào như mật, lại thường xuyên chỉ có hai người, Huyên Hiểu Đông nói chuyện nhiều hơn hẳn so với trước đây, đặc biệt là hôm nay rõ ràng có không ít người lạ, vậy mà ở cạnh anh y vẫn tự nhiên hào phóng, thậm chí còn có thể lén lút nói với anh lời tâm tình ngay trước mặt bao nhiêu người.

Đây có thể coi là một sự thay đổi tốt, bởi vậy anh thấy rất vui.

Sau đó Thịnh Vô Ngung và Huyên Hiểu Đông lại câu thêm được vài con nữa, nhưng đều không giữ lại mà thả chúng về biển rộng, chỉ giữ lại con kim cương đỏ mang về.

Mọi người thoải mái chơi suốt một ngày rồi lên du thuyền trở về.

Lúc về đến làng du lịch, Thịnh Vô Ngung đưa cá cho khách sạn, bảo bọn họ nấu con cá này thành ba món ăn.

Đầu cá, thân cá và đuôi cá mỗi phần một cách làm, bếp trưởng khách sạn vô cùng lưu loát trả lời: "Tôi hiểu rồi, một con cá ba cách ăn!"

Thịnh Vô Ngung: "..."

Huyên Hiểu Đông: "..."

Hai người liếc nhau kỳ lạ, không hẹn mà cùng im lặng.

Có thể là do gần đây bọn họ nói lung tung nhiều quá, báo ứng tới rồi.

Quả nhiên buổi tối Huyên Hiểu Đông và Thịnh Vô Ngung "một con cá ba cách ăn", cố gắng thử vài lần.

Tuần trăng mật quá ư là mãn nguyện.

Bọn họ leo núi, lặn biển, ra biển câu cá, thời gian trôi qua mau chóng.

Mãi đến khi có điểm thi cùng với thông báo về vòng hai, cuối cùng Huyên Hiểu Đông mới nhớ ra vòng thi thứ hai của y sắp đến rồi, bèn bắt đầu thu dọn hành lý, "Không xong rồi, nên về thôi anh.

Chúng ta ở ngoài lâu quá, chủ yếu là do chơi xả láng ở đây, sợ là em không đọc nổi sách nữa, tài liệu lịch sử đọc cũng không vào đầu, thi vòng hai e là trượt mất."

Thịnh Vô Ngung nói: "Không vấn đề gì, điểm chuẩn còn chưa có, có tôi ở đây, em ôn tập chắc chắn thuận lợi."

Huyên Hiểu Đông: "...!Không được, em đứng trước mặt anh nói chuyện đã hơi hồi hộp rồi, tim đập dồn dập."

Thịnh Vô Ngung lại cẩn thận phân tích giúp y, "Tài ăn nói có thể tập luyện, có rất nhiều thủ thuật đơn giản nhưng cụ thể, từ nội dung ngôn ngữ, phát âm cho đến vẻ mặt và tư thái đều có thể tập luyện.

Mấu chốt là chính bản thân em phải thường xuyên diễn tập trong đầu, thi vòng hai về cơ bản là phải biết dẫn dắt vào quan điểm trước, sau đó giải thích thêm để giám khảo vừa nghe là hiểu em muốn nói gì.

Đến lúc đó tôi sẽ huấn luyện em thật kỹ lưỡng."

Huyên Hiểu Đông tin tưởng anh, "Hi vọng có tác dụng, vậy khi nào chúng ta về? Thật sự không thể lại đây được nữa đâu, ở đây thì hôm nào cũng chỉ muốn chơi mất thôi."

Thịnh Vô Ngung cười sáp lại gần hôn y, "Là chỉ muốn chơi hay là chỉ muốn tôi?"

Huyên Hiểu Đông than thở, "Sắc đẹp hại người rồi."

Cuối cùng hai người kết thúc tuần trăng mặt dài vui vẻ này, lên máy bay trở về thành phố..