Trọng Sinh Chi Nguyệt Quang Thiếu Niên

Chương 27

Đợi Âu Lăng Dật ăn uống xong xuôi, ngủ say trên chiếc giường bệnh trắng muốt, Âu Hình Thiên thừa dịp tranh thủ xử lý công việc tồn đọng.

Ngồi Rolls-Royce phi nhanh đến công ty, Âu Hình Thiên ánh mắt đăm chiêu nhìn chằm chằm màn hình máy tính bảng, nghiên cứu thực nghiêm túc.

Không giống, không giống! Bé con là như vậy? Có nhược trí sao? Có đáng ghét sao? Dật nhi của ta một chút cũng không giống bài viết này, chữ nghĩa kiểu gì vậy? Toàn là nói bậy!

Âu Hình Thiên lướt một vòng trên mạng, biểu tình càng thêm phiền muộn, miệng thì thào tự nói, đối với màn hình ngây người.

Ngồi ở bên người Âu Hình Thiên, bảo tiêu Giáp thật sự nhịn không được tò mò: Lão đại sau khi lên xe sắc mặt liền trở nên nghiêm trọng, cuối cùng là nghiên cứu cái gì mà lại như vậy? Có cái gì kinh khủng mà có thể khiến lão đại phiền não như vậy?! Phải biết rằng, lão đại trong truyền thuyết chẳng những tại C quốc, mà còn tại toàn bộ Châu Á, chính là một người hô phong hoán vũ, thét ra lửa, gào ra khói.

Thừa dịp lão đại ngây người không để ý, bảo tiêu Giáp vụиɠ ŧяộʍ, hận cổ quá ngắn không thể dài ra ba mét để vươn sang bên cạnh lão đại, ngắm thẳng hướng màn hình. Rốt cuộc cũng thấy rõ tiêu đề trên máy tính, mắt gã chợt tối lại, trên đầu một đám quạ đen “quạc quạc” bay qua.

Chỉ thấy trên màn hình rõ ràng hiển thị một hàng tiêu đề bắt mắt “Kinh nghiệm nuôi con: Một trăm bí quyết, con cái phản nghịch đều sẽ nghe lời!”… lão đại… đừng nói là… không phải chứ?

- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Vì thế, tại đây một khắc, tượng đài chí tôn vô thượng Âu Hình Thiên không gì là không thể trong lòng bảo tiêu dứt khoát sụp đổ.

“A Trung!” Đang lúc bảo tiêu Giáp cảm thấy bản thân tổn thương khi thần tượng bấy lâu nay đã không còn, Âu Hình Thiên sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía gã, trầm giọng kêu.

“Đại thiếu! Thực xin lỗi! Tôi không phải cố ý!!!” Nghĩ đến việc bản thân nhìn lén bị phát hiện, A Trung, cũng chính là bảo tiêu Giáp, vội vàng cúi đầu, hai tay tạo thành chữ thập, thái độ thành khẩn nhận sai.

“Cậu đang nói cái gì? Không đầu không đuôi. Tôi hỏi cậu, cậu có con phải không? Bình thường cậu và con ở chung sẽ như thế nào?”

Nguyên lai là hỏi cái này! A Trung nhận mệnh, vội vàng trả lời:“Đại thiếu, tôi có một đứa con, nhưng là tôi bình thường bề bộn nhiều việc, rất hiếm khi chơi đùa cùng nó, chỉ dám thường xuyên nghe giọng của nó qua điện thoại.”

24/24 bên cạnh bảo vệ lão đại, làm sao có sẵn thời gian quan tâm con cái a! A Trung tràn ngập oán niệm trả lời.

“Vậy lúc về nhà, cậu gặp con thì thường sẽ làm những gì?” Âu Hình Thiên không ngừng cố gắng đặt câu hỏi.

“Về nhà tôi hay mua nhiều quà hay đồ chơi cho nó, nó sẽ liền vui vẻ, đi lên ôm tôi, hôn tôi! Sau đó, tôi đọc sách kể chuyện cho nó, chơi trò chơi cùng nó. Lại dỗ nó ngủ.” A Trung nói xong, lộ ra vẻ mặt mơ màng mỉm cười.

Âu Hình Thiên tưởng tượng thấy cảnh tiểu nhi tử thân cận dính người mình, ôm mình một cái liền bị cảm động lây, khóe môi bất giác cong lên: “Vậy bình thường cậu mua quà cho con là thứ gì?”

“A, chính là bộ xe lắp ráp đồ chơi, bộ xếp gỗ, núʍ ѵú cao su nhỏ là thứ mà nó thích nhất!” A Trung vẻ mặt thành thật chính trực trả lời.

Bộ xe lắp ráp? Bộ xếp gỗ? Núʍ ѵú cao su nhỏ? A Trung ngữ khí đều đều sau mỗi lần đáp sắc mặt Âu Hình Thiên cũng liền đen đi một chút, đến cuối cùng hắn rốt cục không thể nhịn được nữa, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “A Trung, nói rõ ràng! Con cậu bao nhiêu tuổi?”

A Trung ngượng ngùng vò đầu: “Đại thiếu, con tôi được một năm ba tháng rồi!”

Trong xe, không khí bỗng chốc lâm vào một trận an tĩnh quỷ dị, một đám quạ đen phủ đầy trời xà xà bay qua. Hai tay siết chặt, nửa ngày sau Âu Hình Thiên cố gắng kiềm chế, ngăn chặn chính mình hướng tên đầu đất A Trung kia ký cho gã lủng luôn, cứng ngắc quay người nhìn về phía ngoài cửa sổ.

“Đại thiếu, tôi cảm thấy Tiểu thiếu gia tính cách khác hẳn với người bình thường, hẳn không phải là phản nghịch, mà là tâm lý khuyết thiếu thường có ở những đứa trẻ thiên tài, ngài tốt nhất tìm một chuyên gia cố vấn tới xem thử xem.” Ngồi ở đối diện hắn, Lam Vũ trong lúc vô tình đứng dậy cũng thấy tiêu đề trên màn hình máy tính, thành thật đưa ra ý kiến cá nhân.

Qua hai ngày, anh luôn là người xử lý mớ rắc rối mà Âu Thiên Bảo để lại, đối với Tiểu thiếu gia gặp ở bữa tiệc cho anh một ấn tượng sâu sắc, có được một đưa con thiên phú dị bẩm như vậy, là may mắn của Đại thiếu, cũng là bất hạnh của Đại thiếu.

“Vẫn là Lam Vũ đóng góp ý kiến có tính xây dựng. Hỏi người đã kết hôn còn không bằng đi hỏi thanh niên như cậu!” Lạnh lùng liếc mắt một cái sang A Trung, Âu Hình Thiên phát tiết oán niệm bị đùa giỡn.

A Trung xấu hổ tận lực cúi đầu, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của chính mình ở trên xe.

Cơm trưa cũng chưa kịp ăn, Âu Hình Thiên thúc giục Lam Vũ mau mau sắp xếp lịch hẹn với bác sĩ tâm lý nổi danh thành phố B.

﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡

Đi tìm hiểu nguồn gốc tâm lý trẻ vị thành niên, phòng bác sĩ tâm lý thành phố B.

Bác sĩ Âu Dương biểu tình nghiêm túc nhìn trong tư liệu bệnh nhân đặt trên bào thập phần chói mắt, tìm mình tư vấn.

Âu Hình Thiên… Nguyện Thượng Đế phù hộ, đừng nói là cái vị Âu Hình Thiên mình đang nghĩ tới nhé! Chính là cái vị gϊếŧ người như ngóe, tự tay đâm chết cha mình cùng ánh mắt không khác gì ma đầu đầu đội trời chân đạp đất. Vị kia có sẵn tâm lý tố chất cường đại còn có khả năng xuất hiện vấn đề gì nan giải cần tới mình? Đừng giỡn chứ, nhất định không phải!

Bác sĩ Âu Dương không ngừng tự vỗ về trái tim mỏng manh yếu đuối, trấn an bản thân.

Nhưng là, nếu không phải Âu Hình Thiên thật, ai lại đủ ngang ngược hủy hết tất cả những cuộc hẹn của mình với các bệnh nhân quan trọng khác? Lấy một nửa linh hồn ra cược, không chừng là người thật! Càng nghĩ bác sĩ Âu Dương sắc mặt càng chuyển sang xanh mét.

“Chào bác sĩ, đường đột chen ngang công việc của ngài, thành thật xin lỗi, nhưng vì buổi chiều tôi còn phải chạy đến bệnh viện để chăm sóc con trai, đành thất lễ với ngài!” Tại thời điểm biểu tình của bác sĩ Âu hết xanh lại đỏ, Âu Hình Thiên cước chân thong thả đi đến, giọng nói thản nhiên, tùy tiện ngồi ghế dựa thập phần thoải mái, rồi khom lưng tạ lỗi sau, gương mặt nghiêm túc.

Nhìn gương mặt khốc soái trước mắt, biểu tình người nọ không chút thay đổi, bác sĩ Âu Dương nội tâm nhỏ bé khóc chảy thành sông: Thánh thần thiên địa, ông vải bà quýt ơi! Đúng thật là Âu Hình Thiên! Không uổng công ngày nào cũng xem tạp chí, vẻ đẹp này có hóa hóa thành tro mình vẫn nhận ra.

Cơ mà có gạt người không vậy? Đầu năm đầu tháng, ngay cả người đứng đầu hắc đạo tâm lý cũng có vấn đề? Chớ không phải công việc áp lực quá lớn, như kiểu gϊếŧ người nhiều quá? Tâm tư bác sĩ dạo quanh một vòng, muốn tìm một góc nhìn thích hợp để trao đổi với bệnh nhân.

“Xin hỏi Âu tổng đến đây, là cần tôi tư vấn về vấn đề gì?” Cảm thấy bất luận theo góc độ nào mở miệng đều có khả năng chọc tức nam nhân này, bác sĩ thẳng thắn trực tiếp hỏi.

“Tôi tới là vì muốn hỏi ngài, làm cách nào có thể ở chung với con trai?” Âu Hình Thiên nhìn chằm chằm bác sĩ, thái độ khiêm tốn chân thành thỉnh giáo.

Nếu có nắm lá ngón trong tay, bác sĩ Âu Dương sẽ nhét thẳng vô mồm mình một phát. Gã không nghe lầm chứ? Âu Hình Thiên đến thỉnh giáo bản thân chính là hỏi cách ở chung cùng con trai?

“Bác sĩ, ngài có nghe thấy tôi nói không?” Gặp biểu tình bác sĩ dại ra nhìn hắn không dứt, Âu Hình Thiên thanh âm trầm thấp, tràn đầy không kiên nhẫn.

“A! Được chứ! Ngài trước tiên hãy nói cho tôi biết về tính cách con trai ngài như thế nào. Tôi liền phân tích kỹ càng.” Tuy rằng trong lòng tiểu nhân còn bị Âu Hình Thiên đánh cho ngỡ ngàng, ngơ ngác, bật ngửa hồi lâu, bác sĩ Âu Dương phi thường chuyên nghiệp cố gắng hoàn thành trách nhiệm bắt đầu trao đổi với hắn.

“Con ta? Tính cách nó rất lãnh đạm, cũng không bao giờ chủ động tìm người bắt chuyện, ngay cả khi, tôi tự mình tới gần nó tiếp cận, nó cũng không tránh né, cũng không chịu để ý đến tôi. Kỳ thật, chỉ cần nó không trốn tôi, đẩy tôi ra, tôi thấy ở chung như vậy, cảm giác cũng phi thường thoải mái, mọi phiền não đều biến mất. Nhưng không may ngày hôm qua, có quá nhiều chuyện hiểu lầm liên tiếp xảy đến, khiến tôi nghi ngờ, làm tổn thương nó, nó hiện tại đối với tôi thái độ hoàn toàn là bài xích!”

Hồi tưởng trước kia hai cha con hòa hợp chung một chỗ, Âu Hình Thiên vẻ mặt hạnh phúc, nhưng vào lúc nói xong lời cuối cùng, sắc mặt tối đi.

“Đã phát sinh chuyện gì? Âu tổng có thể kể lại cho tôi nghe một chút không?” Tính tò mò mỗi người ai chả có, dù ít hay nhiều vẫn là có, hơn nữa đối phương còn là người quyền cao chức trọng, chưa chắc cả đời gã sẽ gặp được, bác sĩ Âu Dương bản tính hóng chuyện trỗi dậy, cực lực kiềm chế sự thiếu chuyên nghiệp hiện ra mặt, kính cẩn hỏi.

Hắn thở dài vô lực, trong thanh âm nhuốm vẻ mỏi mệt đem chuyện tình tối hôm qua sơ lược nói một lần.

Sau khi nghe xong, bác sĩ nét mặt tái xanh, sợ hãi mở miệng: “Theo lời Âu tổng kể, hình như Đại nhi tử của ngài còn có vấn đề nghiêm trọng hơn cả việc ngài đề cập kia a! Tôi đề nghị ngài trước tiên để chuyện Tiểu nhi tử qua một bên, điều trị tâm lý cho Đại nhi tử đã. Kinh nghiệm hành nghề mười năm nói cho tôi biết, Âu thiếu gia có tâm lý cố chấp rất nguy hiểm, thời điểm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ có thể hại người khác thậm chí là tự hại bản thân, phải cấp bách trị liệu tâm lý.”

“Nếu bác sĩ chấp nhận trị liệu cho nó và đặc biệt cam đoan không dùng lời nói khiến bệnh tim nó tái phát, tôi sẽ đem Thiên Bảo giao cho ngài!” Âu Hình Thiên nhăn lại mày kiếm, lạnh lùng nói.

Đại nhi tử tính cách vặn vẹo, người làm cha như Âu Hình Thiên như thế nào lại không có khả năng phát hiện? Nhưng vì ngại Âu Thiên Bảo trái tim yếu ớt, hắn chỉ có thể áp dụng thái độ ôn hòa mà áp chế, căn bản không có khả năng dẫn gã đến gặp bác sĩ, làm thế khác nào kí©ɧ ŧɧí©ɧ gã.

“A – coi như tôi chưa nói cái gì hết!” Bắt gã chữa trị cho loại người thủy tinh tâm lại còn thêm cả chức “con trai của người đứng đầu hắc đạo”, tiểu nhân xin kiếu, tự nhận hai chữ bất tài, bác sĩ Âu Dương vội vàng ngượng ngùng xua tay, mở miệng dời đi lửa giận lão đại: “Được rồi, quay về vấn đề ban đầu ngài đề cập, Tiểu thiếu gia trước đây trưởng thành trong môi trường thiếu điều kiện, không được phổ cập đầy đủ giáo dục sống, hơn nữa còn phải chịu đủ mọi loại đả kích, khiến nội tâm Tiểu thiếu gia nhạy cảm mà khép mình lại. Cộng thêm trí lực Tiểu thiếu gia vượt xa người thường, so với lứa bạn cùng tuổi đã hiểu chuyện từ sớm, càng có thể cảm nhận sâu sắc thái độ của những người xung quanh đối với Tiểu thiếu gia có chân thành hay không. Ánh mắt trẻ nhỏ nhìn người không thể khinh thường, một người mang ý đồ xấu hay tốt, đứa trẻ hoàn toàn có đủ nhạy bén nhận ra, cho nên tôi đề nghị Âu tổng, ngài phải dụng hết chân tâm, tận lực kiên nhẫn, cẩn thận, tiến hành một cách bài bản chất lượng đối đãi Tiểu thiếu gia!”

Âu Hình Thiên vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe đề nghị của bác sĩ, từng câu từng chữ bác sĩ nói hắn đều ngật đầu theo, trong lòng quặn đau.

Hóa ra sở dĩ Dật nhi tính tình lạnh nhạt, khó thân cận là vì cùng hoàn cảnh trưởng thành trước kia có liên quan sao? Có phải Dật nhi đã phải chịu khổ rất nhiều không, có phải đã từng tuyệt vọng rất nhiều không?

Âu Hình Thiên càng nghĩ càng đau lòng khôn nguôi, hối hận bản thân tại điều gì không đến sớm đón vật nhỏ về Âu gia, nếu như thế, bé con hiện tại nhất định sẽ là ánh mặt trời xán lạn, vui vẻ… tiếc là, trên đời không có chữ “nếu như”.

“Nan giải là ở chỗ mỗi lần tôi tiếp cận nó, nó đều coi tôi như không khí chẳng thèm để vào mắt. Mà hễ tôi đối nó ôn nhu, nó liền nghĩ tôi là do Nhị thúc cải trang. Tận nơi đáy lòng, nó chưa bao giờ nghĩ rằng tôi thật sự chân thành quan tâm nó!” Nhớ tới buổi sáng một màn đau khổ, Âu Hình Thiên vẻ mặt thất bại.

Nhìn nam nhân trước mặt biểu tình cực kỳ suy sụp, bác sĩ Âu Dương nổi lên đồng tình sâu sắc, sự e ngại ban đầu liền mau chóng biến mất. Nhà có hai mụ con mà cả hai tâm lý đều có vấn đề, số chú nhọ lắm chú ạ! Đại nhân vật cũng chỉ là đại nhân vật mà thôi, cũng có phiền muộn a!

“E hèm, Âu tổng, ngài có thể thử theo cách nhẹ nhàng hơn, ví dụ hỏi y thích nhìn cái gì, thích ăn cái gì, thích làm cái gì, ngài liền kè sát đem y đi trải nghiệm, cùng y trải qua mọi vui buồn, mới mẻ. Còn có, ngài nhất định lúc nào cũng phải quan sát cảm xúc y, biết khi nào y cần thì nhanh chóng có mặt, trong sinh hoạt hằng ngày, dù y có lạnh lùng đến đâu vẫn sẽ có lúc cần cha bên cạnh. Chỉ cần bền bỉ kiên trì, tôi có niềm tin mãnh liệt là con ngài cũng dần dần mở lòng với ngài.”

Bác sĩ Âu Dương tỏ vẻ thấu hiểu như những người đàn ông với Âu Hình Thiên, đề xuất ý kiến cá nhân.

“Thích cái gì sao?” Âu Hình Thiên suy nghĩ về lời nói của bác sĩ, xem xét trong ký ức hắn con trai rốt cuộc đam mê thứ gì, não bộ lại một mảnh trống rỗng.

- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Chết tiệt! Không đáng mặt làm cha!” Khổ tâm nửa ngày, trừ bỏ y học, không còn nửa điểm tìm ra đam mê của Âu Lăng Dật, Âu Hình Thiên chán nản đập tay vào tay vịn sô pha.

“Cảm ơn bác sĩ Âu Dương giúp đỡ, tôi đã thông suốt rất nhiều!” Rốt cục cảm thấy chút ý tưởng, Âu Hình Thiên khẩn cấp đứng dậy, cảm kích hướng bác sĩ hơi hơi đầu, cước chân vội vã rời đi.

Nhìn nam nhân anh tuấn, lại quyền cao chức trọng – chủ nhân của Âu gia bóng dáng nhanh chóng khuất sau cánh cửa, bác sĩ Âu Dương trong lòng cảm thấy ưu việt trước đây chưa từng có: Cảm tạ Thượng Đế! Con của con rất bình thường! Rất ngoan ngoãn! Con thấy như vậy là quá đủ rồi!