Trong phòng nghỉ khách sạn, bác sĩ bận rộn chuẩn bị các dụng cụ theo dõi, nhanh chóng kiểm tra chỉ số cơ thể Âu Lăng Dật.
Trên biểu đồ đều hiển thị số liệu ổn định, Âu Hình Thiên trong lòng nhẹ nhàng thở ra, xoay người rời khỏi, lẳng lặng dựa vào vách tường lấy ra một điếu thuốc, hút một hơi thật sâu.
“Đi về đại sảnh khách sạn báo Âu Lăng Sương, nói nó chủ trì bữa tiệc thay tôi. Thiếu gia và Tiểu thiếu gia đều đang bị thương.” Âu Hình Thiên suy sụp phun ra một ngụm sương khói, quay đầu nhắm mắt, hướng tên vệ sĩ hạ lệnh.
“Vâng, Đại thiếu!” Bảo tiêu cúi đầu, xoay người lui xuống.
“Ai? Ra đây.” Đột nhiên cảm giác được chỗ ngã rẽ có bóng người ẩn nấp, hơi thở xa lạ âm thầm che dấu, Âu Hình Thiên toàn thân đề phòng, nguy hiểm gầm giọng
“Tôi chỉ định đi vệ sinh, không nghĩ tới sẽ nghe phải câu chuyện vừa rồi, thật sự không khéo. Mong Âu tổng thứ lỗi.” Một người đàn ông diện mạo tuấn mỹ, cả người mang theo khí chất tao nhã, thân hình cao lớn nam tính từ từ bước ra sau bức tường.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Anh hơi khom người tạ lỗi, nét mặt vô cùng tự nhiên, giống như người nghe lén vừa nãy là người khác chứ không phải bản thân.
“Không ngờ người cao ngạo luôn nhìn đời bằng nửa con mắt – Giản Hạo Tường lại cũng sẽ đi làm chuyện xấu xa như rình rập chẳng hạn.” Trông thấy kẻ nghe lén đang tiến về chỗ mình mang theo vẻ mặt hứng thú, hiển nhiên đã nghe hết không sót một chữ, vốn trong lòng Âu Hình Thiên sớm đã bực mình nay càng thêm phần khó chịu, mở miệng chính là không lưu tình, giọng điệu cực kỳ trào phúng.
“Ha ha, ai biết được, đằng ấy chẳng phải cũng là người đứng trên vạn người xưng danh trong giới hắc đạo vẫn bị người lừa gạt, dắt mũi như con lừa đấy thôi!” Giản Hạo Tường đối với sự trào phúng của Âu Hình Thiên chỉ lơ đễnh, không buồn không vui đáp trả.
“Hừ, kịch đã tàn, còn chưa chịu đi?” Giản gia có quyền lực ở đất nước C, quan hệ gần với Âu gia, Âu Hình Thiên tuy rằng buồn bực, không kiềm chế mà nói năng lỗ mãng, nhưng trước đám đông, lại là bữa tiệc dưới trướng Âu gia, nhất thời không thể xử quyết một Giản Hạo Tường lắm lời, đành bất đắc dĩ động khẩu cản người.
“Tôi vẫn chưa rời đi là vì còn có lời muốn cùng Âu tổng bàn bạc.” Bắt gặp thái độ của Âu Hình Thiên có vẻ đã thật sự bị chính mình chọc giận, Giản Hạo Tường nhẹ nhàng thấp giọng.
“Chuyện gì?” Âu Hình Thiên dập tắt điếu thuốc lá trong tay, nhíu mi nhìn về phía anh.
“Thú thực, tôi đối với con trai của ngài rất tò mò và ngưỡng mộ, hy vọng có thể có cơ hội kết bạn với y, không biết Âu tổng có ý kiến gì về chuyện này không?” Giản Hạo Tường nói không điêu, y bị y thuật của Âu Lăng Dật làm cho khϊếp sợ, thành ra động tâm muốn có một cơ hội dù là nhỏ nhoi cũng phải kết bạn cho bằng được. Thế nên mặc dù anh chẳng hề hứng thú lời mời dự tiệc nhưng vì mục đích kết bạn, anh vẫn đến. Cũng không ngờ, đến lúc nhìn thấy người đó, không may y bị thương trông vô cùng suy yếu, mới không đành lòng quấy rầy, một mực đứng ở trong góc chờ đợi
“Cậu có hứng thú với con tôi? Còn hỏi ý kiến tôi? Giản Hạo Tường, chẳng lẽ trong lời nói của cậu, chính cậu không cảm thấy nó mang hàm nghĩa khác à?” Âu Hình Thiên biết Giản Hạo Tường sẽ không chỉ đơn thuần kết bạn, hẳn đứng thẳng, cả người đề phòng, ánh mắt híp lại thành một đường lạnh lẽo, lộ ra sát khí âm trầm, gắt gao nhìn nam nhân đối diện.
Giản Hạo Tường đột nhiên nhận phải từng đợt lãnh ý mạnh mẽ. Trong lòng cười khổ: Hắc đạo đế vương quả nhiên là danh xứng với thực, loại khí tức ngoan độc này người bình thường chắc chắn chịu không nổi.
“Âu tổng hiểu lầm rồi. Ngài đương nhiên biết rõ, bởi vì thân thể tôi đặc biệt, tuy rằng có năng lực, nhưng vẫn không thể hoàn toàn cầm quyền ở Giản gia. Vừa rồi may mắn phát hiện Âu tiểu thiếu gia nhà ngài y thuật trác tuyệt, thế nên mới nổi lên mong muốn kết bạn, không hề có ác ý. Còn phải tự hạ mình đi xin phép Âu tổng đây. Ngài nên biết rằng, tôi hoàn toàn có thể bỏ qua ngài, cứ vậy mà làm quen với Âu tiểu thiếu gia, nhưng tôi không làm thế, chứng tỏ thành ý thực lòng tôn trọng mặt mũi Âu gia.”
Giản Hạo Tường hơi cúi người, vẻ mặt ấm áp mỉm cười, giải thích hành vi có chút đường đột.
“Dật nhi bị thương, cần an dưỡng một khoảng thời gian, chuyện này tôi sẽ nói cho nó sau, đồng ý hay không hoàn toàn quyết định bởi nó, tôi hiện tại không thể cam đoan.” Thấy Giản Hạo Tường vẻ mặt nghiêm cẩn, liền nhớ tới có lời đồn rằng thân thể Giản Hạo Tường bệnh tật, cực ốm yếu, Âu Hình Thiên bình phục tức giận, lạnh lùng mở miệng.
“Thế thì hẹn gặp lại, Âu tổng!” Giản Hạo Tường đạt được mục đích, cũng không nói thêm lời thừa thãi, tao nhã gật đầu, xoay người cáo lui.
“A, còn có một việc! Âu tổng, con trai lớn của ngài quả là người phi thường nghị lực đó nha. Bất quá so với Âu tiểu thiếu gia, còn kém xa chưa bằng nửa điểm. Nghe nói Âu tiểu thiếu gia là từ làng chơi tìm trở về? Người Âu gia các ngài không có giáo dưỡng y dù chỉ một ngày, tại chỗ ô hợp kia mặc y tự sinh tự diệt, rồi trưởng thành như hiện tại, tôi mới đầu còn tưởng y sẽ bị nhuộm đen thành cái dạng vô học. Nào ngờ đến hôm nay mới biết được, trên đời vẫn còn có đứa trẻ vô cùng thông minh, vô cùng thuần khiết, thật đúng với câu nói: “Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”. Aiii, dù sao Âu gia có một đứa con như thế chẳng phải có phúc quá sao? Nhưng mà, ai biết đâu nay mai, chữ “phúc” kia sợ là không còn ở với các ngài lâu nữa đâu!”
Đưa lưng về phía Âu Hình Thiên, Giản Hạo Tường hai tay đút túi, thảnh thơi nói ra ý kiến, khẽ cười một tiếng bước nhanh rời đi.
Không biết vì cái gì, chỉ mới gặp một lần mà thiếu niên mang vẻ mặt lạnh nhạt, bình tĩnh cùng cơ trí kia đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng anh.
Đứng ở nơi ánh sáng không chiếu tới, Âu Hình Thiên lẳng lặng nhìn Giản Hạo Tường, anh trước sau không hề hoang mang chậm rãi nói từng câu, từng chữ, đem kế hoạch quỷ quyệt của Âu Thiên Bảo vạch trần sạch sẽ, Âu Hình Thiên bị Giản Hạo Tường thuyết phục, rơi vào trầm mặc.
Bởi vậy, thời điểm Giản Hạo Tường rời đi, anh rốt cục nhịn không được mở miệng, lên án công khai một chút hành vi ngu ngốc vừa rồi của Âu Hình Thiên, xem như giúp tiểu tử kia hết giận.
“Cậu – ” Nghe xong lời trào phúng Giản Hạo Tường để lại, Âu Hình Thiên tức giận, miệng khép mở nhưng cũng không bác bỏ, chỉ có thể suy sụp, dựa lưng thật mạnh vào tường.
Hai tay hắn che mặt, mắt nhắm chặt, lẳng lặng đứng yên trong chốc lát, đột nhiên giống như nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu chuyển hướng sang tên bảo tiêu bên cạnh đang chờ hắn ra lệnh: “Cậu, đi điều tra xem Tiểu thiếu gia ở trường học đã xảy ra chuyện gì!”
Trong câu nói của Giản Hạo Tường có chỗ không đúng. Dật nhi theo làng chơi tìm trở về, đây là bí mật của Âu gia, người ngoài không thể biết được, hắn cũng không hề để lộ cho cấp dưới biết, tuyệt đối sẽ không có trường hợp truyền thông tin ra.
Giản Hạo Tường tùy tùy tiện tiện nói về xuất thân Dật nhi, tựa hồ loại chuyện này ai ai cũng biết, đây là điểm đáng nghi cần phải điều tra. Nếu không phải người Âu gia, cũng chỉ có người ở trường học nhúng tay vào, chắc không là Âu Thiên Bảo…?
Âu Hình Thiên lắc đầu, không muốn tiếp tục suy đoán. Hắn hôm nay đã chịu đủ đả kích, không muốn nảy sinh thêm bất kỳ cơ sự nào, vẫn nên điều tra ra rồi hẵng nói sau.
“Bác sĩ, tình hình thế nào?” Xử lý hoàn tất việc vặt bên ngoài, Âu Hình Thiên đứng trước cửa im lặng mấy phút, mới tiến vào phòng nghỉ hỏi tình hình con trai lớn.
“Theo số liệu giám sát, thân thể Thiếu gia tất cả chỉ số đều bình thường, nhưng là vì bệnh đột nhiên tái phát, tôi đề nghị Đại thiếu đưa Thiếu gia đi bệnh viện quan sát vài ngày.” Bác sĩ cung kính trả lời.
“Được, phiền bác sĩ chuẩn bị cho Thiên Bảo, tôi đi chuẩn bị xe.” Âu Hình Thiên nhìn con trai dần dần ngủ say, biểu tình không thay đổi, thản nhiên mở miệng dặn dò.
“Vâng. Đại thiếu, không biết tôi có thể hay không đi xem tình trạng của Tiểu thiếu gia?” Bác sĩ đáp ứng một tiếng, sau đó lập tức nghiêm mặt, nơm nớp lo sợ hỏi.
“Mang Thiếu gia đi bệnh viện có thể nhìn thấy Tiểu thiếu gia. Nhưng Tiểu thiếu gia trên người cũng bị thương, cậu tốt nhất đừng quấy rầy Tiểu Dật.” Âu Hình Thiên trừng mắt liếc vị bác sĩ nhỏ bé kia, nghiến răng nghiến lợi hoàn tất câu cuối cùng.
Sự việc đêm nay xảy ra, Dật nhi không biết về sau liệu có chịu để ý tới mình nữa không, trong lòng thực buồn rầu suy nghĩ đủ mọi cách cầu bé con tha thứ, nhưng tìm mãi chẳng có lấy một cách, lại cứ cố tình, trái một người, phải một người, chạy đi tìm bé con làm phiền, Âu Hình Thiên hận không thể không dấu y đi, đặt ở nơi chỉ có một mình mình thấy. Thật bực bội, thật khó chịu!
Bác sĩ từng có kinh nghiệm làm việc này nhiều lần, có thêm người thầy dạy dỗ tận tình nên động tác sắp xếp cho Âu Thiên Bảo rất nhanh nhẹn, trong chốc lát đã xong.
Âu Hình Thiên gọi vài nhân viên khách sạn chuẩn bị xe cứu thương rồi khiêng Âu Thiên Bảo lên cán, bản thân hắn cũng đi theo ngồi vào.
“Lái xe, mau khởi hành!” Hắn hướng người đang cầm tay lái trầm giọng phân phó, tâm tình Âu Hình Thiên vội vàng xao động.
Tuy rằng hắn lưu lại bên cạnh Âu Thiên Bảo, xử lý hoàn tất mọi việc, mới không thể tự mình đưa Âu Lăng Dật đi bệnh viện, nhưng tâm hắn luôn treo trên người Tiểu Dật. Hiện tại chuyện chỗ Âu Thiên Bảo đã gần xong, hắn hận không thể chắp thêm đôi cánh, tức khắc bay thẳng tới người y.
Không biết bả vai Dật nhi có còn đau hay không? Không biết Dật nhi có còn giận dỗi cha không? Hồi tưởng thời điểm Dật nhi rời đi hướng về phía hắn mà nói không muốn làm con của hắn. Tâm trạng Âu Hình Thiên trong nháy mắt nhanh chóng bị lửa nóng thiêu đốt, trái tim như bị ném lên chảo dầu mặc người xào nấu, lại trong phút chốc, bị đem vào tủ lạnh, đông đến cõi lòng tan nát.
Đang lúc Âu Hình Thiên cảm nhận nỗi đau dằn xé, điện thoại trên tay hắn vang lên hai tiếng “tít”.
Mở ra là tin nhắn cấp dưới gửi đến, chính là thông tin điều tra Âu Lăng Dật tại trường học, từng chi tiết một đều được liệt kê tỉ mỉ không thừa không thiếu.
Âu Hình Thiên chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình di động, cẩn thận lật xem, càng xem mày kiếm càng nhíu chặt.
Có thể dài lâu mà đi theo làm việc cho Âu Hình Thiên thì đều là người hắn trọng dụng, những người này ai ai cũng được xem là nhân tài.
Bảng báo cáo điều tra trên tay hắn có thể nói tường tận đến cực điểm, ngay cả việc Tiểu thiếu gia ở trường học một ngày mấy lần đi vệ sinh đều viết rõ rõ ràng ràng, tất nhiên không thể bỏ qua việc cùng Âu Thiên Bảo xảy ra một màn náo loạn kia.
“Căn bản nó đã nảy sinh tâm tư từ sớm? Cả phụ thân nó cũng dám dùng một tay che mắt, Thiên Bảo, con quả nhiên trưởng thành rồi!” Gương mặt lạnh lẽo sau khi đọc xong bản báo cáo liền quay sang Âu Thiên Bảo còn đang hôn mê, Âu Hình Thiên thì thào tự giễu, ánh mắt hắn sâu thẳm, tràn chề nỗi thất vọng
Tất cả mọi người trong xe nhìn thấy Âu Hình Thiên khí tức thay đổi từ lúc bắt đầu mở cái tin nhắn kia, sắc mặt hắn vô cùng vô cùng khủng bố. Nhiệt độ bình thường thẳng một phát tụt xuống âm độ, người người thi nhau cúi đầu, cố gắng sao cho độ tồn tại bằng không, cắn chặt răng không dám thở mạnh
Bầu không khí an tĩnh quỷ dị kéo dài đến tận lúc xe đến bệnh viện Âu thị.
Sớm nhận được tin tức, nhóm bác sĩ và y tá đứng chờ sẵn trước kia chuẩn bị sẵn sàng, thấy xe tới liền nhanh chóng đưa Âu Thiên Bảo vào phòng hồi sức đặc biệt.
Âu Hình Thiên đứng ở một bên, mắt lạnh nhìn đám người đang mải tranh nhau đối đãi Âu Thiên Bảo như con cưng tận trời, tâm không gợi sóng, hoàn toàn biến mất dáng vẻ ngày xưa, cái ngày mà Âu Thiên Bảo chỉ cần phát bệnh một tý, y đã tê tâm liệt phế, đau lòng tê rống, cực kỳ phiền phức.
Hắn chậm rãi thong thả cước bộ, cùng đi tới phòng bệnh của Âu Thiên Bảo, nhìn bác sĩ lại gắn thiết bị theo dõi lên người con trai lớn.
“Bác sĩ, tình hình ổn định chứ?” Đứng ở đằng sau quan sát, nhìn thấy bác sĩ đã kiểm tra xong xuôi, Âu Hình Thiên tiến lên, cúi đầu nhìn chằm chằm đại nhi tử hai mắt nhắm nghiền, ngủ thực say, thanh âm lạnh nhạt hỏi.
“Ơn trời! Tình trạng Thiếu gia cực kỳ tốt!” Bắt gặp vẻ mặt quá đỗi bình thản của Âu Hình Thiên, phút chốc bác sĩ cảm giác một trận áp lực đè nặng, phi thường cẩn thận trả lời.
“Ừm, Tiểu nhi tử của tôi đang nằm phòng nào? Tôi muốn đi xem nó, dẫn đường đi!” Nhận được lời khẳng định, Âu Hình Thiên gật đầu, nhìn về phía bác sĩ trầm giọng mở miệng, trong thanh âm tràn đầy cấp bách lo lắng.
“Thiếu gia còn hôn mê, ngài không bên cạnh chăm sóc Thiếu gia sao?” Bác sĩ chần chờ cất tiếng nhắc nhở.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Ngày thường chỉ cần Thiếu gia đau đầu nhức óc hay không khỏe một tí là y như rằng Âu tổng luôn luôn bận rộn ở cạnh phía sau, cẩn thận che chở. Nếu là Thiếu gia hôn mê, hắn nhất định sẽ ngày đêm không rời, điều quan trọng luôn đặt ở vị trí số một chính là đợi cho thiếu gia tỉnh lại, lần này sao lại khác xa với mọi khi quá vậy?
“Có bảo tiêu là đủ rồi. Tiểu nhi tử của tôi rốt cuộc ở nơi nào?” Đang mang tâm trạng nôn nóng không thôi, Âu Hình Thiên lại bị bác sĩ dong dài động đến giới hạn, cơn tức bùng phát, thanh âm cất cao, mở miệng.
“Ngài, ngài đi theo tôi! Tiểu thiếu gia đã kiểm tra qua, xương bả vai lệch tương đối nghiêm trọng, hoàn toàn sai vị trí, xương cốt cũng rạn nứt, hiện tại hẳn là còn đang nắn lại khung xương cho thẳng” Bác sĩ được Âu Hình Thiên tận tình phóng tia khủng bố, không dám nói nhiều, vội vàng tiến lên trước bước nhanh dẫn đường, tranh thủ giải thích bệnh tình.
Âu Hình Thiên nghe xong, động tác hơi khựng vài giây, sắc mặt trắng bệch, đảo mắt, càng thêm nhanh vài phần tốc độ.
Đợi tiếng bước chân dồn dập đi xa, người tưởng chừng hôn mê, Âu Thiên Bảo đột nhiên mở mắt, con ngươi đen tối thâm thúy hòa một tia oán độc.