Buông Âu Lăng Dật mềm mại đang nằm trọn trên tay xuống, Âu Hình Thiên đứng dậy cầm lấy bài thi của đứa nhỏ, nghiêm túc xem kỹ.
Chữ viết trên tờ giấy gọn gàng, sắc bén, lộ ra một cỗ phiêu dật lạnh nhạt, cơ hồ hòa làm một với thiếu niên, khiến người nhìn có cảm giác ôn nhu thoải mái. Âu Hình Thiên chậm rãi nhíu chặt mày, khóe miệng gợi lên chút ý cười khó có thể phát giác.
Hắn tò mò lật từng trang, bài thi từ trang đầu tiên đến trang cuối cùng đều rất sạch sẽ, đáp án chính xác ngắn gọn, Âu Hình Thiên trong lòng tràn đầy tự hào.
Đem bài thi một lần nữa trả lại, ánh mắt của Âu Hình Thiên dừng trên người đứa nhỏ, hắn ngồi cạnh Âu Lăng Dật rồi bế y lên, yêu thương vuốt ve sợi tóc màu đen óng ả, mở miệng tán thưởng: “Làm tốt lắm!”. Trong thanh âm mang theo một ít kiêu ngạo cùng thỏa mãn.
Bé con được khen ngợi nhưng không tỏ ra vui sướиɠ, chỉ ậm ừ gật đầu, ám chỉ đã nghe.
Đối với sự lạnh nhạt của con trai nhỏ, Âu Hình Thiên lần đầu tiên cảm thấy phận làm cha thật thất bại: Nên làm như thế nào để con trai gần gũi với mình một chút? Giọng nói ấm áp một chút? Giống Âu Lăng Sương khi đối mặt với mình?
“Cha, con học thuộc xong rồi, cha có việc bận phải làm đi”. Hiệu trưởng trường bắt đầu chuẩn bị an bài lớp học, Âu Lăng Dật biết bản thân nhất định được xếp lớp đặc biệt, không trì hoãn thêm nữa. Thoạt nhìn về phía người đàn ông cao lớn tuấn dật, miễn cưỡng hắn rời đi.
Liên tiếp bị hành động thân mật của phụ thân y khiến Âu Lăng Dật nảy sinh cảm giác quái dị, vội vã kiếm cớ để hắn mau mau tránh ra, trả lại không gian thanh tịnh cho bản thân.
“Không vội, ta chờ chủ nhiệm lớp của con đến.”. Biết bé con bài xích hành động thân mật của mình, Âu Hình Thiên trong lòng đau khổ, cũng không tính buông tay.
Không có chuyện phụ tử tình cảm nhạt như nước ốc, mọi thứ đều có thể chậm rãi bồi dưỡng, hắn muốn Tiểu Dật trở nên quen thuộc với hắn.
Một người đeo kính nhanh chóng xuất hiện, diện mạo nữ nhân thanh tú đi vào văn phòng, nhìn thấy hai thân ảnh ngồi trên sô pha, một người tuyệt mỹ linh động, một người tuấn dật tà mị, cặp phụ tử ở cạnh nhau khiến không gian xung quanh liền phát ra vô vàn ánh hào quang, đôi mắt sau chiếc kính lập tức sáng rực.
“Chủ nhiệm Đỗ, đến, đứa nhỏ này chính là học sinh mới, bạn học Âu Lăng Dật. Cô dẫn bạn học đi làm quen hoàn cảnh một chút, hôm nay chính thức lên lớp.”. Hiệu trưởng hướng người tới: “Bài thi đánh giá ban nãy bạn học này đã hoàn thành rất xuất sắc, cô xem xem, là mầm non tốt, cô phải bảo dưỡng thật tốt nha!”
Hiệu trưởng tấm tắc khen trước mặt chủ nhiệm Đỗ, đem hồ sơ đưa cho cô để xét duyệt, Hiệu trưởng thận trọng quan sát, cũng thuận tiện vỗ vai Âu Hình Thiên.
Chủ nhiệm Đỗ hai mắt lấp lánh xem bài thi được làm một cách hoàn hảo, vội vã dắt tay đứa nhỏ thập phần xinh đẹp, hướng Hiệu trưởng cười ôn hòa, quay sang Âu Hình Thiên gật đầu: “Ngài và Âu tiên sinh cứ yên tâm, tôi nhất định chăm sóc bạn nhỏ Âu thật tốt!”
Âu Lăng Dật nghe thấy xưng hô “bạn nhỏ Âu”, khóe mắt run rẩy kịch liệt. Tránh sau này lão sư nói những lời không nên nói, y ngẩng đầu cười tủm tỉm tiếp lời: “Về sau xin nhờ chủ nhiệm Đỗ chiếu cố nhiều hơn! Chủ nhiệm hiện tại có thể mang con đi thăm quan trường học sao?”
Chủ nhiệm Đỗ cúi đầu, nhìn vẻ mặt tiểu thiếu niên nghiêm túc, khóe miệng giương cao, nụ cười động lòng, hơi thở tỏa ra luồng khí tức mị lực khiến người khác phải chìm đắm, không thể tự kiềm chế, mặt bỗng chốc đỏ bừng, ngượng ngùng đáp ứng: “Đương nhiên! Thăm quan một chút, cô dẫn con đi!”
Tuy rằng bị nắm tay dắt như trẻ nhỏ, Âu Lăng Dật có chút không thoải mái, nhưng là cơ hội được tránh xa Âu Hình Thiên, khiến y rất hài lòng, y quay đầu, không keo kiệt tặng hắn một nụ cười đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Đáng tiếc ngũ quan trên gương mặt tiểu thiếu niên còn chưa nảy nở, đôi mắt tròn xoe, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, lại cố gắng cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ Âu Hình Thiên dẫn đến việc người khác sẽ nghĩ: bé con đang làm nũng, thật đáng yêu!
Âu Hình Thiên nhìn dáng vẻ bé con sợ hãi đi càng lúc càng xa vẫn quay lại liếc mình một cái, vẻ mặt không khỏi đáng thương, tâm tình hắn trở nên vui vẻ, vẫy tay với Âu Lăng Dật, mỉm cười thật ôn nhu.
Nhận lấy phản ứng đầy kinh dị của Âu Hình Thiên, Âu Lăng Dật không có thời gian suy xét. Bởi vì y phát hiện còn có một sự tình nghiêm trọng hơn đang diễn ra, này chủ nhiệm Đỗ, cô vậy mà là một cái máy biết nói
Thật vất vả thoát khỏi bảng nội quy 1001 quy tắc, tiếp một đường nghe tiếng cô cằn nhằn giảng giải, lỗ tai Âu Lăng Dật muốn chảy cả máu, hữu khí vô lực. Lúc y bước vào lớp đặc biệt, trước mặt bạn học biến thành bộ dáng thiếu niên thiếu sức sống.
“Các em chú ý, lớp chúng ta có bạn học mới đến, hãy im lặng lắng nghe bạn học giới thiệu nào.”. Nói rồi cô dẫn Âu Lăng Dật lên chỗ bục giảng.
“Chào các cậu, tôi là Âu Lăng Dật, sau này mong các cậu chiếu cố nhiều hơn”. Trên bục giảng, thiếu niên tinh thuần mà tuyệt mỹ, tiếng nói mát lạnh êm tai, y vừa cất lời, trong phòng học một trận an tĩnh quỷ dị, theo sau là từng đợt âm thanh hít thở gấp gáp.
Âu Lăng Dật cũng không nói lại, chỉ đơ mặt, lẳng lặng đứng một bên.
“Này, cái này như thế đã xong rồi?”, chủ nhiệm Đỗ sắc mặt mông lung hỏi.
Âu Lăng Dật gật đầu. Chủ nhiệm Đỗ nét mặt tràn đầy hắc tuyến miễn cương vỗ tay đầu tiên: “Cả lớp hoan nghênh bạn mới nào! Để xem, bạn học Âu, con qua nơi đó ngồi đi!”. Cô chỉ một vị trí trong lớp, ý bảo Âu Lăng Dật ngồi ở đó.
Bị chủ nhiệm lớp nhắc tỉnh, cả lớp học mới vang lên từng trận vỗ tay liên tiếp.
Thiếu niên giữa tràng âm thanh náo nhiệt, an tĩnh yên vị bên cửa sổ, không khỏi có những ánh mắt tò mò dò xét trên người y.
Âu Lăng Dật đương nhiên biết bạn học đang nghi hoặc. Dục Đức là trường học quý tộc tinh anh nhất, có thể đi vào nơi này con cháu cũng không đơn thuần là vì học tập, còn vì mở rộng mối quan hệ làm ăn giữa những gia tộc lớn.
Cho nên bình thường học sinh mới vào, đều giới thiệu bản thân có bao nhiêu tài năng, có bao nhiêu đẳng cấp, là thế hệ con cháu nhà ai, để kết bằng hữu có hoàn cảnh tương thích. Nhưng Âu Lăng Dật tự giới thiệu ngắn gọn như vậy, bọn họ đúng thật là chưa gặp qua bao giờ.
Ở kiếp trước, Âu Lăng Dật khi nhận lớp, liền tự giới thiệu mình là con trai của Âu Hình Thiên. Nhưng Âu gia trên dưới trừ bỏ Âu Lăng Sương, chưa từng hướng dư luận công khai thừa nhận mối quan hệ cha – con với y. Bởi vậy thân phận của y tại Dục Đức biến thành một trò đùa, ai ai cũng khinh khi cợt nhả Âu Lăng Dật, cho nên, y nhắm mắt cố gắng vượt qua ba năm trung học thống khổ.
Cho đến một lần, y phạm phải sai lầm nghiêm trọng, sung sướиɠ được Âu gia hiển hách tiết lộ thân phận. Dù sao thân phận này cũng chỉ là Âu gia bố thí cho y, có cũng như không.
Thiếu niên yên lặng, bạn học chung quanh khe khẽ thảo luận một trận, trong đó có nam sinh dáng vẻ anh tuấn hướng bả vai Âu Lăng Dật vỗ vỗ, thử bắt chuyện với y: “Chào, tớ gọi là Cố Nam. Cậu họ Âu phải không, là “Âu” của tập đoàn Âu thị kia sao?”
“Tập đoàn Âu thị gì cơ? Tôi không biết.”. Y liếc mắt nhìn dáng vẻ tràn đầy mong chờ của người đằng sau, không chút suy nghĩ, Âu Lăng Dật nhanh chóng phủ nhận mình cùng Âu gia có quan hệ.
Cố Nam thấy biểu tình y lạnh nhạt, ánh mắt trong suốt, không giống dáng vẻ đang nói dối, đành bỏ cuộc. Vị bạn học này giới thiệu đơn giản như thế, hoặc có huyền cơ* gì đó, hoặc chính là thân thế bình thường. Vẫn là trước không cần kết giao, từ từ quan sát.
Chú thích: Huyền cơ: bí ẩn.
Hiển nhiên mọi người cũng ôm ý nghĩ giống nhau, một đám người, cả hai kiếp đều như cũ, không có ai chủ động cùng Âu Lăng Dật trò chuyện. Ngược lại càng làm cho Âu Lăng Dật thực hài lòng.
“Chủ nhiệm Đỗ, em cảm giác trong người không thoải mái, có thể xin phép nghỉ nửa ngày không?”. Dù gì cũng sống qua hai đời, Âu Lăng Dật thật sự nhịn không được cái ý niệm trong đầu, y rất tò mò về sở nghiên cứu của Ân Hình Thiến, tìm được văn phòng giáo viên, viện cớ xin phép.
Chủ nhiệm Đỗ theo chân Hiệu trưởng bấy lâu, biết y chính là thiếu gia tập đoàn Âu thị nổi danh, thái độ đối với y cũng là loại tâm tư đặc biệt chiếu cố, lại thấy bộ dáng y trắng bệch suy yếu, không giống làm giả, vội vàng đồng ý.
Từ trong cặp, Âu Lăng Dật đưa giấy được cấp đặc biệt cho bảo an gác cổng.
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Sở nghiên cứu khoa học kỹ thuật sinh vật Âu Thị.
Âu Hình Thiến cầm danh sách vật phẩm thiết bị tân tiến của phòng thí nghiệm, kỹ lưỡng xem xét thẩm tra thời gian xuất xưởng từng món rồi phê duyệt, sắc mặt hết sức nghiêm túc.
Hắn ta không quá yên tâm để cho cấp dưới làm qua, tự bản thân Âu Hình Thiến chấp nhất, nhất định phải là mình kiểm tra mới hài lòng.
“Nhị thiếu, ngoài cửa có một đứa nhỏ, nói là cháu của ngài, ngài có muốn đi xem không?”. Lần trước Âu Hình Thiến trực tiếp lái xe mang Âu Lăng Dật đến sở nghiên cứu, bảo an cũng chưa thấy qua mặt y, bởi vậy lúc nãy Âu Lăng Dật vừa mới tới cửa, đã bị ngăn lại.
Nếu không nhìn y gọn gàng sạch sẽ, khí chất cao quý, không giống đứa trẻ nói dối, bảo an cũng không dám bén mảng thông báo, quấy rầy nhị thiếu. Tuy rằng Nhị thiếu bình thường trên mặt luôn mang nét cười, nhưng ai chẳng biết hắn ta là loại người nham hiểm, trở mặt vô tình.
“Vậy sao? Tôi đi nhìn xem.”. Nghĩ đến có thể Tiểu dật tìm mình, biểu tình Âu Hình Thiến sáng lên, đáy mắt vui mừng, buông công việc xuống, kích động ra ngoài.
Rất xa quả nhiên liền thấy thân ảnh Tiểu Dật, bình lặng đứng ở cửa chờ đợi.
Âu Hình Thiến tiến lên vài bước, ôm thiếu niên trọn vào lòng, lộ ra một nụ cười ngốc manh: “Tiểu Dật là nhớ Nhị thúc đi! Mau cùng Nhị thúc đi vào!”
Bảo an nhìn chú cháu hai người thân mật, nhớ lại nụ cười có phần sủng nịnh cùng ngốc manh vừa nãy của Nhị thiếu, nghĩ thôi mà trán lấm tấm mồ hôi: May mắn bản thân tiếp đãi đứa nhỏ này không quá phận, không có động thủ tay chân, còn thân thiện vì y báo cho Âu Hình Thiến một tiếng, không thì hôm nay chính là ngày giỗ của mình! Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, Âu gia không phải chỉ có một thiếu gia là Âu Thiên Bảo sao? Khi nào đã có hơn một tiểu thiếu gia khác?
“Tiểu Dật mau nhìn, đây là phòng thí nghiệm của chúng ta, thế nào?”, Âu Hình Thiến vẻ mặt hưng phấn đẩy cửa phòng thí nghiệm, bệnh nghề nghiệp dâng trào, nhiệt tình nói qua một lượt đồ đạc bên trong như đang giới thiệu cho đứa cháu nhỏ bảo vật Quốc gia.
Trông thấy phòng thí nghiệm hứng thú từ lâu, Âu Lăng Dật vốn không giữ được bình tĩnh, con ngươi mở to. Y chậm rãi đi vòng quanh phòng thí nghiệm rồi, quan sát tỉ mỉ từng thiết bị tân tiến, vẻ mặt sáng rỡ, ngũ quan trên mặt mơ hồ phát ra hàng vạn hào quang.
Nhìn đứa cháu nhỏ đang đắm chìm trong phòng thí nghiệm, Âu Hình Thiến hai tay khoanh trước ngực, lẳng lặng thưởng thức biểu tình sinh động của Âu Lăng Dật, cảm thấy một phen thỏa mãn: Ta cố gắng sưu tập những món đồ này để đổi lấy một tia biểu tình của Tiểu Dật, rất xứng đáng.
“Nhị thúc, thiết bị này có công năng gì?”. Y vòng quanh một thiết bị kỳ lạ, cố gắng xem kĩ nhưng Âu Lăng Dật thật sự nhìn không ra, đành phải vẫy tay nhờ Âu Hình Thiến lại đây giảng giải.
Âu Hình Thiến chỉ chờ đến giây phút này, mỉm cười vui vẻ thả mình lượn tới chỗ đứa cháu bảo bối giải thích cách sử dụng của thiết bị kia, thời gian hai người ở chung hài hòa yên bình trôi đi..
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Rất nhanh đã đến giờ tan học, nhưng trong phòng thí nghiệm, hai chú cháu lại không ăn không uống mà thảo luận nhiệt liệt, việc trường học bị lật tung lên không hề hay biết.
Gương mặt Âu Hình Thiên lạnh lẽo ngồi trong xe trầm mặc, Âu Lăng Sương và Âu Thiên Bảo lặng lẽ hít thở kế bên, kìm nén không phát ra dù chỉ một tiếng động nhỏ.
“Đại thiếu, học sinh cũng về hết rồi nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng tiểu thiếu gia.”. Lời vệ sĩ bẩm báo vừa cất, nhiệt độ không khí bên trong tiếp tục hạ xuống triệt để.
“Đại thiếu, đã tìm được chủ nhiệm lớp của tiểu thiếu gia, người đó nói tiểu thiếu gia buổi sáng đã xin phép về sớm hai tiết vì trong người không thoải mái.”. Một vệ sĩ khác vội vàng chạy tới báo cáo tin tức mới nhất.
Chỉ là lúc xác thực tin tức, sắc mặt Âu Hình Thiên chẳng những không tốt hơn, ngược lại khí tức càng lạnh lẽo, rất nhanh có thể làm người xung quanh đóng băng.
Giỏi! Ngày đầu tiên đến trường đã chơi trò trốn học, thật sự quá giỏi! Chờ ngươi trở về xem ta trị ngươi thế nào! Âu Hình Thiên trong lòng bốc lên lửa giận, phẫn hận cực điểm.
“Gọi điện thoại cho bác Ngô, hỏi nó đã về nhà chưa.”. Âu Hình Thiên lạnh giọng ra lệnh cho lái xe mau chóng lăn bánh.
Vệ sĩ ngồi ở ghế phụ lập tức lấy điện thoại di động nhập dãy số của quản gia, nhưng vừa nghe đầu dây bên kia trả lời, trên đầu gã đổ một tầng mồ hôi: “Đại thiếu, quản gia nói tiểu thiếu gia không có ở nhà.”
Âu Hình Thiên trên tay đang chuẩn bị mở văn kiện phút chốc dừng lại đảo mắt qua tên vệ sĩ, bàn tay vì tức giận mà run lên, tập văn kiện theo sau đó phi thẳng vào mặt gã.
Âu Thiên Bảo cau mày, không nhanh không chậm nhặt văn kiện trở về, đại thiếu gia quan sát gương mặt nổi đầy sát khí của phụ thân, nói: “Phụ thân, người không cần lo lắng, Tiểu Dật chẳng qua cũng chỉ là một đứa bé ham chơi, không chừng đói rồi sẽ biết đường về nhà.”
“Không có chuyện đó! Các ngươi tiếp tục phái người tìm kiếm cho ta, phố đèn đỏ*, bệnh viện là trọng điểm, phải rà soát cẩn thận.”. Quả quyết phủ định giả thiết của Âu Thiên Bảo, dựa vào mấy ngày nay hắn trông coi Âu Lăng Dật, Âu Hình Thiên biết, Tiểu Dật không phải là đứa nhỏ ham chơi. Có lẽ ngay cả khái niệm chơi đùa là gì, nó cũng không biết.
Chú thích: *Phố đèn đỏ: làng chơi.
Nghĩ đến con trai mang bệnh trong người, nay lại không phát hiện được tung tích, sợ là xảy ra chuyện, đang nằm đâu đó ở trong bệnh viện. Giống như bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thâm tâm Âu Hình Thiên vừa tức giận, vừa bất an, một trận đau đớn từ trái tim lan ra khắp cơ thể.
Tiểu Dật một thân một mình lang thang bên ngoài lại không có lấy một người bảo vệ, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn đứa nhỏ gặp nguy hiểm, liên tưởng đến vẻ ngoài xuất chúng của y, tay nắm văn kiện không tự chủ dùng sức siết chặt, run nhè nhẹ.
Tập văn kiện nhanh chóng biến dạng, Âu Hình Thiên mạnh bạo ném qua một bên. Sửa sang lại đầu tóc, mày kiếm khẽ nhíu. Nửa ngày trôi qua trong im lặng, lòng hắn lại rối tung rối mù, lo lắng cực điểm, nhiệt độ cơ thể càng lúc càng giảm.
“Hai đứa theo vệ sĩ về trước, phụ thân dẫn người đi tìm Tiểu Âu.”. Hắn giao Âu Lăng Sương và Âu Thiên Bảo cho vệ sĩ, gọi một chiếc xe khác, thần sắc không khỏi lộ nét lo âu.
“Hy vọng Tiểu Dật không phát sinh chuyện gì!”, Âu Lăng Sương gắt gao cau mày, tinh thần không yên nhìn về phía Âu Thiên Bảo chờ đợi sự đồng tình từ gã. Âu Thiên Bảo không kiên nhẫn gật đầu.
Âu Lăng Sương không phát hiện biểu tình lạ thường của Âu Thiên Bảo, tiếp tục nói: “Đúng rồi, chắc cậu không biết, hôm nay Tiểu Dật làm bài thi rất thuận lợi. Mặc dù là bài thi vượt cấp nhưng em ấy hoàn thành phi thường xuất sắc! Tiểu Dật thật sự lợi hại nha! Chẳng những vẻ ngoài dễ nhìn, ngay cả thông minh cũng có nốt! Thế này khác gì con nhà người ta a? Trách không được cha và Nhị thúc luôn coi trọng Tiểu Dật!”.
“Cậu nói đủ chưa?”, Âu Thiên Bảo không chịu được những từ ngữ khen ngợi Âu Lăng Dật bên tai, đặc biệt nghe câu cuối cùng kia, liền hét lên đánh gãy lời cô.
“Cậu làm sao vậy?”, Âu lăng sương trợn to mắt, nghi hoặc nhìn thái độ tức giận của gã.
Ý thức được bản thân hơi quá đà, Âu Thiên Bảo rất nhanh bình tĩnh trở lại, gã cúi đầu, hít thật sâu, kìm nén cảm xúc: “Xin lỗi Lăng Sương, là tôi không tốt. Chỉ vì tôi thực sự lo lắng cho Tiểu Dật. Cậu đừng để ý.”
“Không sao đâu, cậu đừng xin lỗi!”, cô mỉm cười dịu dàng, xua xua tay ý bảo không bận tâm, khóe mắt lại dõi theo gương mặt đang cúi gằm xuống của Âu Thiên Bảo. Âu Lăng Sương không phải không có mắt, rõ ràng biểu tình gã rất giận dữ, không có khả năng là lo lắng.
Trong lòng suy nghĩ về thần sắc quái lạ ban nãy, trong mắt Âu Lăng Sương hiện lên một mảnh tối đen không dễ phát hiện.