???? Edit by Uyển bé bỏng
????
"Ta không lừa em."
Ta chỉ xạo ke thui:))
- ----
Dưới đáy biển không có mặt trời lẫn mặt trăng, không có ngày đêm xen kẽ nhau.
Lấy Mễ ngửi thấy hương thơm ngọt ngào, nàng tỉnh dậy trong vòng ôm ấm áp, dưới sống lưng ngoại trừ những viên đá quý bóng loáng nhấp nhô thì còn có những dây xúc tua đang quấn lấy eo nàng.
Nàng bỗng cảm thấy kỳ lạ.
Nàng nhìn xuống dưới, những xúc tua sẫm màu vẫn còn đang cắm trong lỗ hoa, cảm giác no căng khiến nàng bất giác vùng vẫy, khiến hai bàn tay đang đặt trên eo nàng đột nhiên siết chặt lại.
"Tỉnh rồi?"
Giọng nói khàn khàn từ sau lưng truyền đến, các xúc tua được voi đòi tiên mà lại tiếp tục chui vào trong.
Lấy Mễ không muốn giãy giụa nữa, tuy rằng tỷ lệ sinh sản của nhân ngư cực kỳ thấp nhưng hiện tại vẫn chưa đến thời kỳ sinh sản mà, thường xuyên "yêu đương" như vậy có phải hơi quá đáng không?
Nàng tiên cá bé nhỏ hơi tủi thân, mình tìm hắn là để được về nhà sớm thế nhưng về rồi thì chẳng thấy cha mẹ đâu. Không được nhìn thấy nhiều vẻ đẹp của biển đã đành đằng này lại còn trở thành một món ăn ngon trong mắt người khác.
Hơn nữa người kia cũng chỉ biết bắt nạt mình, đôi mắt nàng tiên cá bé nhỏ nhanh chóng ngập nước, sự tủi thân nhân đôi vì người phía sau càng trở nên cường thế bá đạo thọc vào rút ra.
Cấu Phách hoảng sợ lau đi nước mắt của Lấy Mễ, dịu dàng an ủi nàng tiên cá đang khóc thút thít không ngừng, ôm lấy nàng vào lòng, cảm ơn vì nàng đã không vùng vẫy rời đi.
Bàn tay đặt ở sau lưng nàng vỗ về an ủi, Lấy Mễ dần dần bình tĩnh lại, nàng yếu ớt vùi mình vào trong vòng tay dịu dàng của Cấu Phách để hắn vỗ về mình, há miệng rầu rĩ lên án,
"Chàng thật quá đáng."
Cấu Phách xoa nhẹ mái tóc mềm mại của nàng, áy náy xin lỗi,
"Ta sai rồi."
Từ khi còn nhỏ hắn đã bị vứt bỏ, hắn không hề có bất cứ thứ gì, Lấy Mễ là bạn đời của hắn, là thứ duy nhất hắn từng nắm được suốt thời gian tồn tại trước sau như một, nhưng hắn không biết phải dùng phương pháp nào để có thể nắm trong tay mãi mãi. Bởi vì nàng đã từng rời đi, cho nên hắn mới không kìm chế được mà muốn nắm chặt hơn.
Hắn cẩn thận an ủi cảm xúc đang không ổn định của nàng tiên cá bé nhỏ,
"Rất xin lỗi."
Bởi vì vừa phát tiết xong nên thiếu nữ đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nàng khẽ vuốt chiếc đuôi cá không biết tự khi nào đã trở nên đen sẫm, cơ hơi ngượng ngùng mở miệng,
"Em không muốn..."
Cấu Phách tiếp lời nàng,
"Ta hiểu rồi, từ nay ta sẽ nghe lời em."
Lấy Mễ chớp chớp mắt, có vẻ như, nói như nào cũng nghe?
Khi hơi thở ấm áp ngọt ngào của mùa xuân đang lượn lờ trong làn sóng gợn của biển thì Lấy Mễ nghe được tiếng gọi bản năng khắc sâu trong cơ thể mình.
Bọn họ hôn nhau trong ánh bình minh tuyệt đẹp, ôm nhau trong mưa phùn, và âu yếm nhau dưới bầu trời đầy sao rực rỡ.
Mùa xuân cất lên tiếng gọi kêu mọi người hãy chuẩn bị cho thời kỳ sinh sản.
Tẩm điện được bao phủ bởi một lớp lông tơ mềm mại, Lấy Mễ nằm trên đó thả lỏng đuôi dần dần chìm vào mộng đẹp.
Sau khi đạt cực khoái hai tấm da đỏ hồng dính chặt vào nhau, bỗng Lấy Mễ nhận thấy những xúc tua lại lần nữa xuất hiện trở lại, nàng hơi sợ hãi mà ngẩng đầu lên,
"Chỉ được một lần."
Cấu Phách kìm xuống du͙© vọиɠ nặng nề trong mắt, yết hầu lăn lộn lên xuống, hắn nhẹ nhàng chọc vào hoa huy*t mềm mại ẩm ướt vừa bị dương v*t chơi, giọng nói khàn khàn như mất tiếng,
"Được." Ngay lúc nàng tiên cá bé nhỏ thả lỏng mặt mày thì hắn lại nói tiếp, "Nhưng ta muốn ddijt vào chân em."
Nàng tiên cá hơi do dự, "Vậy chàng có chắc chắn sẽ làm một lần không?"
"Ta không lừa em."
Chiếc đuôi cá màu xanh thẳm đang xõa tung nháy mắt biến mất trong ánh sáng bóng tối đan xen, một đôi chân trắng nõn thẳng tắp thấp thoáng xuất hiện dưới làn tóc dài xinh đẹp.
Cấu Phách nhìn chằm chằm vào làn da bóng loáng, đôi mắt lập tức tối sầm lại.
Hắn mở rộng hai đùi Lấy Mễ ra thành hình cánh cung, dưới góc độ này có thể nhìn rõ huyệt nhỏ đang ngo ngoe rục rịch nuốt nuốt nhả nhả, tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa mới bắn vào khi nãy đang bị nó thải ra, đỏ tươi kèm theo trắng đυ.c, da^ʍ mĩ vô cùng.
Cấu Phách duỗi thẳng hai cái xúc tua dưới thân dọc theo bắp chân bóng loáng trượt lên, lượn lờ trượt đến miệng huyệt mở ra đầu mυ'ŧ mυ'ŧ lấy dâʍ ɖị©ɧ nhớp nháp, rồi sau đó lại leo lên hai cái đùi tách chúng rộng ra hơn.
Các đốt ngón tay của Cấu Phách rất rõ ràng, hắn quẹt một giọt màu trắng đυ.c rồi trượt xuống, lại lượn lên bôi chất dịch đó vào cái bụng phẳng lì của nàng.
Như là vô ý mà chạm vào hạt châu sưng tấy phía trên huyệt nhỏ, khiến Lấy Mễ nức nở rêи ɾỉ một tiếng.
Ngón tay thon dài của hắn vừa ấn vừa xoa nắn hạt châu nho nhỏ, làm cho huyệt nhỏ càng thêm sung sướиɠ mà tiết ra thiệt nhiều nước nhờn khiến ngón tay dễ dàng đi vào.
Ngón tay cái vẫn đang ấn ấn hạt châu cương cứng, còn ngón giữa thì theo nhịp điệu mà ấn xung quanh hành lang chật hẹp, cảm nhận sự ma sát của những nếp gấp đang căng ra.
Một cái xúc tua bơi tới, phần đầu mềm mại vuốt ve vòng quanh hạt châu, đầu mυ'ŧ nhỏ mịn màng bao vây bốn phương tám hướng từng chút từng chút mυ'ŧ lấy hạt châu căng mọng, như là lấy lòng mà không ngừng liếʍ láp. Bỗng Cấu Phách nhận thấy có một nguồn nhiệt nóng phả vào ngón tay mình, vừa mυ'ŧ vừa cắn chặt khiến ngón tay khó di chuyển được.
Một xúc tua bơi lại thế chỗ các ngón tay, dưới sự bôi trơn của chất dịch tình yêu mà dễ dàng chui lọt vào trong.
Cấu Phách rút ngón tay ra, ngón tay hắn sáng bóng đầy chất dịch, nhìn nàng tiên cá bé nhỏ đang há miệng thở hổn hển, hắn cúi người nhét ngón trỏ và ngón giữa vào.
Nàng tiên cá đã có thể liếʍ thành thạo nên khi đưa ngón tay vào thì nàng cũng không cần tốn quá nhiều sức mà đã có thể liếʍ sạch hết mật hoa của mình. Đầu lưỡi linh hoạt chui vào khe hở giữa hai ngón tay, liếʍ láp da thịt gót chân, nóng bỏng mυ'ŧ vào khiến cho hô hấp của Cấu Phách rối loạn trong chốc lát, xúc tua đang bơi xung quanh thấy vậy thì len vào.
Xúc tua khuấy đảo đầu lưỡi mềm mại, linh hoạt trêu chọc mảnh thịt mềm mại mẫn cảm này.
Lấy Mễ cảm nhận được sự vuốt ve trước ngực, đầu mυ'ŧ mυ'ŧ từng mảnh thịt, chăm sóc từng phần da thịt mềm mại, đặc biệt là lúc nó liếʍ láp vào đầu v* nhạy cảm, cảm giác ẩm ướt nó mang lại đặc biệt rõ ràng, mềm mại linh hoạt kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nàng ngả người ra sau đắm chìm trong nụ hôn dịu dàng, hưởng thụ nó hôn hít huyệt nhỏ và đầu v*.
Nhưng lần này Cấu Phách không lựa chọn lấp kín mà kìm nén ham muốn muốn xuất tinh rút xúc tua ra, nhìn nước hoa nhớp nháp chảy xuống, nhuộm cả lỗ cúc huyệt chặt chẽ. Xúc tua mới chui vào huyệt nhỏ, xúc tua cũ ban nãy còn dính đầy nước hoa đang từng chút đυ.ng chạm cúc huyệt nho nhỏ, trượt qua các nếp gấp xung quanh, thử thăm dò chui vào.
"Đừng!"
Cảm giác bị dị vật xâm nhập vào lãnh thổ chưa từng được ghé thăm thật khó chịu, Lấy Mễ thả lỏng người hết mức có thể, tận dụng sự thoải mái do đầu mυ'ŧ đang an ủi huyệt nhỏ và đầu v* để quên đi cảm giác khó chịu này, ngậm lấy xúa tua đang quấy phá, không ngừng phối hợp để nó thọc vào. Cấu Phách cúi người, mười ngón tay đan vào nhau, nhưng có hai xúc tua không biết điều mà dọc theo xương quai xanh lướt qua cẳng tay chui vào khe hở giữa mười ngón tay đang gắn bó khăng khít.
Tám xúc tua đều thực hiện nhiệm vụ của mình.
Hai cái cọ xát ở háng rồi thuận tiện tách đùi nàng ra cố định lại, một cái khác bơi đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ hạt châu sưng tấy, một cái chui vào huyệt nhỏ, một cái thọc vào cúc huyệt, còn cái còn lại thì khuấy động nước bọt trong miệng. Cấu Phách rút tay ra để Lấy Mễ nắm lấy hai cái xúc tua, còn tay hắn thì dọc theo vòng eo đang run rẩy mà nắm lấy bầu vυ' nõn nà.
Mỗi xúc tua đều đang linh hoạt khám phá, canh chừng lỗ nhỏ mở ra rồi thừa thắng xông vào.
Cấu Phách ngậm lấy đầu v* mềm mại mυ'ŧ vào nhả ra, một tay đè lên vòng eo thon thả còn tay khác thì nắm lấy bầu vυ' còn lại, mỗi tấc da chạm vào lòng bàn tay đều biến thành một hình dạng khác nhau.
đầu v* run rẩy đứng thẳng, núʍ ѵú hồng hồng bị cắn đến đáng thương, thịt mềm trắng noãn tràn ra khe hở giữa các ngón tay, như là hoa sen đỏ xinh đẹp nổi lềnh bềnh trên mặt sữa, mà cảnh đẹp này là do hắn tạo ra, đôi mắt Cấu Phách đỏ rực, đầu lưỡi liếʍ láp qua lại, sự đυ.ng chạm nóng ẩm khiến Lấy Mễ càng run rẩy không thôi.
Dưới thân bắt đầu dùng sức, hai xúc tua theo tiết tấu thọc vào rút ra, Cấu Phách ưỡn thẳng người, nhìn chằm chằm vào hai cái lỗ nhỏ đang gian nan lại tham lam nuốt lấy mình, nước hoa da^ʍ mĩ liên tục tràng ra, hắn có thể cảm nhận được vách tường chật hẹp kia đang đè ép hai xúc tua cỡ nào, mυ'ŧ mát liên tục chặt chẽ mang đến kɧoáı ©ảʍ liên miên, hắn nhanh chóng tăng tốc độ.
"Ư... Đừng..."
"Phạch phạch phạch"
Tiếng rêи ɾỉ của Lấy Mễ và tiếng thân thể va chạm đan xen nhau tạo thành một giai điệu dâʍ đãиɠ, cơ thể nhạy cảm chịu đựng đủ loại kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, nàng nhanh chóng tích tụ kɧoáı ©ảʍ hết đợt này đến đợt khác, tiếng nức nở bị chặn lại ở cổ họng, âm thanh "òm ọp" vang lên không ngừng.
Cơ thể nàng không ngừng run rẩy, thả mình rơi vào những đám mây ở đỉnh cao của cao trào.
"Không... Muốn....."
Lấy Mễ lắc đầu, khiến cho xúc tua trong miệng vào sâu hơn, nàng không kìm được nức nở,
"Bắn... vào... em..."
Hai tay Cấu Phách siết chặt lấy eo nàng, hắn tăng thêm lực va chạm, đôi mắt Lấy Mễ ngập tràn hơi nước, miệng bị xúc tua ép mở to, nước bọt tràn ra, cổ tay bị xúc tua siết chặt kéo lêи đỉиɦ đầu, bầu vυ' cũng theo sự va chạm của hắn mà nhấp nhô vẽ ra một đường vòng cung đẹp mắt, hai cái miệng nhỏ dưới thân cũng bị căng đến tràn đầy, nếp gấp của cúc huyệt bị căng ra, khi bị đẩy vào thì phấn khởi mυ'ŧ lấy, vừa rút ra thì tham lam giữ chúng lại.
Ngọc thể ngang dọc, sắc đẹp vô song.
Tâm lý và sinh lý của Cấu Phách đã được thỏa mãn rất nhiều, nhưng điều này còn lâu mới đủ, trong tiếng nức nở xin tha, hắn thả tốc độ đưa đẩy lại, giống như đám bèo đang rơi xuống sau cơn mưa rền gió dữ.
Lấy Mễ đột ngột tiếp đất trước một giây ngay khi sắp leo lêи đỉиɦ, sự hư không này khiến nàng vặn vẹo cơ thể dâʍ đãиɠ cọ xát cầu xin những xúc tua mới vừa nãy còn đang cực kỳ nhiệt tình, huyệt nhỏ lúc đóng lúc mở mấp máy ngậm lấy thứ cứng rắn kia, gần như bị bức đến phát điên,
"Chàng động lẹ đi!"
Lấy Mễ khóc thút thít đòi hỏi, mơ màng dùng sức lấy lòng xúc tua trên môi, thậm chí còn kéo bàn tay đang ở bên eo ấn vào bộ ngực mềm mại của mình. Vết chai mỏng cọ xát nơi non mềm mang đến sự ngứa ngáy nhưng cũng không thể giảm bớt cảm giác khó chịu lúc này, nước mắt tủi thân trào ra trong hốc mắt, Lấy Mễ nức nở cầu xin,
"Nhanh lên!"
Giọng nói đòi hỏi thúc giục làm việc chăm chỉ, nhưng bởi vì giọng điệu tủi thân nên giống như đứa trẻ đang làm nũng vậy.
Cấu Phách làm theo ý nàng.
Nhịp trống lại gõ lên lần nữa, các xúc tua dường như được một tấc lại muốn tiến một thước mà càng thêm điên cuồng ngang ngược, dường như đã chắc chắn rằng dù có thế nào đi chăng nữa thì chúng nó cũng sẽ không buông tha lần nữa, Cấu Phách lao vào mà thọc vào rút ra dồn dập.
Lấy Mễ thỏa mãn rên lên một tiếng, nàng ngửa cổ nhắm mắt hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ cực hạn do bạn đời mang lại, từng đợt sóng triều mãnh liệt ập vào nàng, mỗi một chỗ mẫn cảm của nàng đều nằm im chịu trận chứ không còn chỗ nào để trốn.
Kɧoáı ©ảʍ đến mãnh liệt và nhanh chóng, Lấy Mễ run rẩy rêи ɾỉ không ngừng, miệng tử ©υиɠ liên tục chảy ra chất dịch, hành lang siết chặt lấy lòng, nàng hôn lên xúc tua mang lại kɧoáı ©ảʍ, khen thưởng cho nhân ngư đang cần cù lao động vất vả.
Trong sự siết chặt điên cuồng, Cấu Phách rốt cuộc cũng đầu hàng mà bắn vào thật sâu, như là muốn bắn đầy vào cái miệng nhỏ đang mấp máy đóng chặt kia.
Lấy Mễ cong người, ngay lúc chất lỏng nóng hổi kia tưới vào thì lại lần nữa đạt cao trào.
Dường như đặt mình vào làn sóng biển ấm áp say đắm lòng người, mặt nước bao vây vỗ về nàng tiên cá nhỏ bé đang hưởng thụ sung sướиɠ.
Cấu Phách lưu luyến khuấy động ba cái miệng nhỏ, cảm nhận sự mυ'ŧ liếʍ do Lấy Mễ vẫn đang chưa ổn định sau dư vị cao trào mang lại.
Hắn ôm Lấy Mễ vào lòng nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng để nàng ổn định hơi thở, nhưng hắn lại xấu xa không chịu rút xúc tua ra khỏi môi nàng. Cho đến khi Lấy Mễ bình tĩnh lại mà đẩy hắn sang một bên, ngay cả ba xúc tua cũng bất ngờ bị rút ra ngoài.
Chất lỏng trắng đυ.c trào ra khóe miệng bị Lấy Mễ vô thức liếʍ nuốt, chiếc lưỡi nhỏ cong lên liếʍ láp lấy lòng giống đực nhân ngư vừa bị đẩy ra, ánh mắt hắn nóng rực quét qua bầu ngực đang bị tóc che khuất một nửa, hai cái lỗ nhỏ của nàng đang chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, hòa với dịch hoa của mấy lần cao trào.
Hắn cảm thấy hơi khát.
"Lấy Mễ,"
"Không phải em muốn có con à?"
"Chúng ta lại nỗ lực thêm lần nữa đi."
TOÀN VĂN HOÀN
Lời editor: mình đau lưng quá:))