Cậu ta nhón chân, ghé vào tai Nguyễn Dịch nói: "Em thấy anh ta thật ghê tởm. Anh ta rất giỏi lừa người, còn quyến rũ cả bố em, cả nhà em đều biết. Anh hai, anh không thể bị anh ta lừa được."
Tuy rằng Lận Chiêu Hi nói bố mình chưa từng để ý tới Hà Sở, Hà Sở ở nhà mới có thể kiêu ngạo như vậy, nhưng Nguyễn Dịch vẫn nửa tin nửa ngờ lời Lận Chiêu Hi nói, bởi vì hắn biết rõ thiên tính của Alpha, chắc chắn Lận Hồng Tân cũng chẳng phải loại tốt lành gì.
Nhưng ít nhất Lận Hồng Tân cũng sẵn sàng giữ mặt mũi trước mặt con trai mình.
Nguyễn Dịch cười nhạo trong lòng, Lận Chiêu Hi kể xong, hắn liền nói tiếp: "Chuyện nhà em anh không quan tâm, cứ thu dọn đồ đạc đi rồi anh đưa em trở về."
Lận Chiêu Hi thấy hắn không quan tâm, còn muốn nói thêm, nhưng sợ Nguyễn Dịch nóng nảy nên kéo cánh tay hắn: “Anh hai, anh không được nói chuyện với anh ta nữa, anh ta cứ như vậy, thật bẩn thỉu."
Nguyễn Dịch liếc Lận Chiêu Hi, đôi mắt cậu ta hơi đỏ lên, trước kia đứa nhỏ này luôn vô tư, nhưng hiện giờ đáng thương nhìn hắn. Hắn nói: "Anh biết rồi."
Lận Chiêu Hi: "Anh đừng đi ra ngoài, cứ đợi em ở đây, em đi rửa mặt."
"Đừng tức giận, anh ra ngoài chờ em."
Nguyễn Dịch rút tay về, bước ra ngoài mới phát hiện Hà Sở thực sự đã ngủ say, hai cánh tay mảnh khảnh đặt trên đầu gối, lưng thẳng tắp, khung xương rõ ràng lộ ra dưới làn da sau gáy.
Nguyễn Dịch lại ngửi thấy mùi pheromone ngọt ngào trên người cậu.
Bình thường, Omega thường chọn che giấu pheromone để bảo vệ bản thân, nếu Alpha ngửi được, một là do hai bên có độ phù hợp cao, hai là do Omega cố ý.
Nguyễn Dịch khẽ nhếch mép, ngồi xuống bên cạnh Hà Sở, thấy lông mi của cậu rung động, lập tức mở mắt ra, Nguyễn Dịch nhếch khóe miệng nói: "Ghế sô pha không thoải mái bằng xe của anh hả? Sao em đã tỉnh rồi?"
Hà Sở không nhận ra lời châm chọc của hắn, bởi vì Nguyễn Dịch ngồi gần mình hơn bình thường, nên cậu hơi ngượng ngùng xoa xoa cái gáy đau nhức, nói: "Em đang đợi hai người, không ngủ. Lận Chiêu Hi thế nào rồi?"
"Ổn, đừng làm em ấy tức giận nữa, cẩn thận một chút."
Hà Sở cầm hộp đàn trên bàn đặt lên đùi, thấp giọng cãi lại: "Em với em ấy không nói chuyện tử tế với nhau được."
Cậu cảm thấy Lận Chiêu Hi có lẽ đã nói bậy bạ gì đó với Nguyễn Dịch, còn muốn giải thích vài câu, ngẩng đầu liền thấy Nguyễn Dịch đang nhìn cậu, con người đen như mực.
Nguyễn Dịch từ trước đến nay đều lịch sự, vẫn luôn có khoảng cách với mọi người, khi nhìn mọi người thì luôn híp mắt cười nhạt, ngay cả khi đối mặt với Lận Chiêu Hi và bọn họ, hắn cũng không quá gần gũi mà cũng không quá xa lạ.
Lần đầu tiên Hà Sở nhìn thấy ánh mắt có chút lạnh lùng của Nguyễn Dịch, giống như đang nhìn thấy một người khác.
"Anh hai?"
Nguyễn Dịch chống tay lên lưng sô pha, dựa sát vào người cậu, ngửi thấy mùi pheromone trên người cậu, mùi hương thoang thoảng trong phổi dường như có chút ngọt ngào, hắn nhìn xuống phần gáy có sức quyến rũ rất lớn với Alpha này, cười lạnh, giải thích với Hà Sở đang căng thẳng: "Anh xem miếng dán ức chế của em."
Nguyễn Dịch đưa tay sờ lên tuyến thể sau gáy, hành động này thật ra rất là phản cảm, nhưng Hà Sở cảm thấy Nguyễn Dịch không có ý gì, pheromone trên người hắn khiến Hà Sở cảm thấy dễ chịu.
Nguyễn Dịch không dùng pheromone để quyến rũ giống như người khác, trên người luôn dùng nước hoa che giấu mùi vị pheromone của mình, lúc này Hà Sở thầm hít một hơi, ngửi được pheromone nhẹ nhàng tao nhã giống như lần trước.
Hà Sở còn muốn ngửi thêm một chút, Nguyễn Dịch đã ngồi trở lại, bàn tay vân vê sau gáy cậu, hỏi: "Bạn trai em chưa đánh dấu em bởi vì em chưa thành niên à?"
Bình thường Omega chỉ có thể bị đánh dấu bởi một Alpha, để bảo vệ Omega, pháp luật quy định đánh dấu Omega vị thành niên là tội nặng, cho dù Omega có nguyện ý hay không.
Nguyễn Dịch cảm thấy Hà Sở sẽ tận dụng được thế mạnh của bản thân trên nhiều phương diện khác nhau, khô nóng trong người khiến hắn không để ý đến câu hỏi và hành động không thích hợp của mình.
Mặt Hà Sở vẫn luôn tái nhợt, bây giờ bị hỏi khó như vậy, cậu rũ mi xuống, sau đó nhìn hắn nói: "Chung Giang Viễn không phải bạn trai của em. Lúc trước anh ta tống tiền bạn của em, bọn em không yêu đương."
Nguyễn Dịch nhướng mày, bắt gặp ánh mắt của Hà Sở, thu tay về —— hắn không hài lòng về sự mất tự chủ vừa rồi của mình.