Xuyên Thư Nữ Phụ Hào Môn Được Nuông Chiều

Chương 26

Úc Sanh còn chưa xuống xe, chiếc xe thể thao màu hồng kim nhạt mà cô ngồi đã bị phóng viên bên ngoài vây kín thành ba vòng. Một đám phóng viên vây quanh bên ngoài xe cô lẩm bẩm không biết nói cái gì, micro trong tay bọn họ liên tục đập vào cửa sổ giống như muốn chọc thủng cửa sổ xe của cô, còn có không ngừng gõ cửa sổ để cô mở cửa ra.

Tư thế như vậy, cuộc đời Úc Sanh vẫn là lần đầu tiên gặp phải, trong thời gian ngắn, cô cũng không biết mình có nên xuống xe hay không. Mà động tác vốn muốn tháo mũ bảo hiểm của cô cũng vô thức dừng lại.

Phóng viên bên ngoài giống như điên rồi, Úc Sanh ở trong xe, nhất thời có chút không biết phải làm thế nào cho phải.

Lúc này, mọi người đột nhiên có ý thức, tự động nhường đường cho một người đi qua. Úc Sanh trong lòng khẽ động, lập tức nhìn sang bên kia, quả nhiên một giây sau, cô liền nhìn thấy Trầm Diệu từng chút từng chút tới gần mình.

Trên mặt anh cũng không có biểu tình dư thừa gì, nhưng Úc Sanh theo bản năng liền cảm thấy tâm tình của anh giờ phút này không ổn.

Trầm Diệu đi tới trước xe Úc Sanh sau đó liền ra hiệu cho cô xuống xe, Úc Sanh nhìn thấy lập tức mở cửa xe. Khi cô bước ra, lúc này, các phóng viên vây xem nhìn thấy tay đua trong xe thực sự là một người phụ nữ, càng điên cuồng, micro đều hướng về phía cô.

Phóng viên liên tiếp đặt câu hỏi cho cô đủ các vấn đề lộn xộn, cảnh tượng nhất thời vô cùng hỗn loạn.

Lúc này, vệ sĩ của Trầm Diệu đều tiến lên, đem toàn bộ phóng viên điên cuồng ngăn cản, Trầm Diệu kéo cánh tay Úc Sanh lập tức chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Mà lúc này, Mãnh Hổ từ từ đi ra khỏi một nhóm phóng viên, lớn tiếng hộ: "Chờ đã."

Úc Sanh theo thanh âm quay đầu nhìn lại, liền thấy được một người đàn ông áo đen. Cô lập tức đoán được thân phận của đối phương, đây là Mãnh Hổ đại diện cho Tập đoàn Hoàn Cầu.

Đối phương bộ dáng rất cao, có chiều cao tương đương với Trầm Diệu, nhưng rõ ràng càng cường tráng hơn. Mặc quần đùi áo ba lỗ, đầu đinh, trên người toàn là hình xăm lớn, nhìn rất hung ác.

"Cô chính là người thắng tôi?" Mãnh Hổ nhìn Úc Sanh trong ánh mắt mang theo soi mói cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, hai tay anh ta ôm ngực, từ trên cao nhìn xuống Úc Sanh, ngữ khí cường ngạnh: "Chúng ta lại so một lần nữa.”

Úc Sanh còn chưa kịp nói chuyện, Trầm Diệu đã thản nhiên nói với Mãnh Hổ: "Cô ấy dựa vào thực lực thắng anh, cho dù có so lại một lần nữa, kết quả cũng giống nhau.” Nói xong, Trầm Diệu cũng không để ý tới Mãnh Hổ nữa, lôi kéo Úc Sanh rời khỏi nơi phóng viên vây quanh. Mà vệ sĩ của Trầm Diệu ở lại phía sau ngăn cản phóng viên.

Bước đi của Trầm Diệu rất lớn, Úc Sanh chạy chậm mới theo kịp: "Trầm Trầm, anh đi chậm một chút.

Trầm Diệu nghe vậy tốc độ hơi chậm lại, nhưng vẫn không tính là chậm. Cho đến khi hai người đi đến một nơi không có ai.

Trầm Diệu buông tay đang nắm cổ tay Úc Sanh ra, anh xoay người nhìn chằm chằm Úc Sanh, gằn từng chữ hỏi: "Em có biết vừa rồi em đang làm cái gì không?”

Thanh âm Trầm Diệu trầm thấp, nói ra miệng cũng là từng chữ từng chữ từ giữa môi răng nhảy ra, giống như là đang đè nén gì đó.

Úc Sanh đầu tiên là cởi mũ bảo hiểm vẫn mang theo, đặt trên mặt đất, sau đó xoa cổ tay bị anh nắm quá chặt mà mơ hồ phát đau, nói: "Em đang giúp anh.”

"Giúp anh?" Trầm Diệu nghe vậy khóe miệng giật giật, nhưng trong mắt lại không có ý cười gì: "Em có biết vừa rồi nếu em hơi có chút sai lầm, hiện tại có lẽ không thể hoàn hảo đứng ở chỗ này không?”

"Nhưng em cũng không có sai lầm, không phải sao?" Úc Sanh đúng lý hợp tình mà nói.

Trầm Diệu quả thực sắp bị Úc Sanh làm cho bật cười, cú quay đầu đột ngột vừa rồi chỉ cần nhìn cũng biết rất nguy hiểm, rất nhiều khán giả ở đây nhìn thấy tim đều bị treo lên, nhưng cô cứ như vậy liều lĩnh xông tới, không có chút cố kỵ nào, giống như là hoàn toàn không để sự an toàn của bản thân ở trong lòng.

Nếu có chuyện gì xảy ra với cô, vậy đến lúc đó thì sao?

Nhìn Úc Sanh không có chút bộ dáng hối lỗi nào, nội tâm bình tĩnh không gợn sóng của Trầm Diệu cũng nổi lên chút tức giận.

"Em rốt cuộc có biết đua xe như em vừa rồi rất nguy hiểm hay không?"

Trầm Diệu bởi vì phẫn nộ, lo lắng, sợ hãi, cho nên ngữ khí nhất thời có chút nặng, hai mắt anh tập trung vào Úc Sanh, chờ cô trả lời.

Úc Sanh nghe vậy, vẻ mặt không thể tin nhìn anh. Rõ ràng là vì anh mới đi đua xe.

Bởi vì cô muốn giúp anh giành chiến thắng, giúp anh có được hợp đồng lần này.

Bất kể là trước đó cô quyết định không đua xe nữa, hoặc là lần này cô lại quyết định đua xe, đều là bởi vì anh.

Nhưng cô không nhận được sự cảm kích, mà chỉ là một câu chất vấn và lửa giận của đối phương.

Úc Sanh cảm thấy ủy khuất.

Hốc mắt cô hơi đỏ lên.

“Coi như em xen vào việc của người khác là được rồi!” Úc Sanh tức giận nói xong, liền xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng cô chỉ đi được một bước, cổ tay lại một lần nữa bị anh giữ chặt.

Lúc này anh bắt lấy cổ tay cô dùng lực càng lớn, làm cho Úc Sanh không thể động đậy chút nào.

“Buông tay ra!” Úc Sanh dùng sức lắc cổ tay mình.

"Đừng náo loạn." Giọng nói của Trầm Diệu mang theo chút bất đắc dĩ, anh hiện tại cũng phát hiện thái độ vừa rồi của mình quá cứng rắn, nghĩ tới đây, giọng nói anh chậm lại: "Tôi chỉ là vì lo lắng cho em.”

"Em đã nói rồi, em là nữ thần may mắn của anh. Anh xem, em trước đó giúp anh tránh được nguy hiểm trí mạng, lúc này đây, còn giúp anh thắng trận đấu. Đừng lo lắng" Úc Sanh nháy mắt mấy cái, có chút ủy khuất nói.

Trầm Diệu đương nhiên vẫn không tin vào những lời nói như "nữ thần may mắn".

Anh có chút đau đầu, rõ ràng hai người chỉ hơn kém nhau bốn tuổi, nhưng rõ ràng Úc Sanh vẫn chưa trưởng thành. Cô làm cho người ta có cảm giác như là một ngọn lửa bùng cháy, mang theo nhiệt tình vô tận, nhưng không cẩn thận, cũng dễ dàng làm bỏng người ta. Cô quá táo bạo và bốc đồng. Có người chăm sóc mới tốt.

"Tóm lại, sau này không cần như vậy nữa. Chuyện trong kinh doanh, trong lòng tôi có tính toán riêng, cho dù lần này không thể cùng Richard tiên sinh đàm phán làm ăn cũng không có vấn đề gì.”

Úc Sanh cắn môi không nói lời nào.

Trầm Diệu dùng bàn tay còn lại xoa xoa huyệt thái dương của mình, anh tận lực để làm giọng mình nhẹ nhàng hơn, coi Úc Sanh như cô gái nhỏ đang học trung học để dỗ dành: "Đối với tôi mà nói, an nguy của em so với chuyện làm ăn còn quan trọng hơn.”

Úc Sanh tuy rằng biết lời này của Trầm Diệu phần lớn là muốn hòa hoãn bầu không khí có chút xấu hổ lúc trước, nhưng không thể không nói, cô vẫn bị những lời này của anh làm cho vui vẻ: "Thật sao?”

"Đương nhiên, cho nên, tôi hy vọng sau này em không cần làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa."

Úc Sanh mỉm cười: "Được.”

Trong mắt Trầm Diệu, chuyện này xem như là đã giải quyết xong, nhưng Úc Sanh lại mím môi nói, "Vừa rồi anh hung dữ với em.”

"Ừ?"

"Vừa rồi anh hung dữ với em." Úc Sanh lại ủy khuất lặp đi lặp lại một lần nữa.

Trầm Diệu thấy rằng, anh vừa rồi tuy ngữ khí có chút nặng, nhưng cũng là bởi vì lo lắng cho sự an toàn của cô. Nếu mà đổi thành người khác, cho dù người nọ làm chuyện nguy hiểm hơn nữa, anh cũng tuyệt đối sẽ không nói nhiều một câu.

Anh cảm thấy vừa rồi mình tuyệt đối không tính là dọa cô. Nhưng nếu vừa rồi anh đã coi cô thành cô gái nhỏ để dỗ dành, tự nhiên cũng không quan tâm, dỗ dành thêm một lần nữa: "Tôi xin lỗi.”

"Xin lỗi không đủ." Úc Sanh không khỏi được một tấc lại tiến một thước, nụ cười tràn đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia nhìn qua xinh đẹp lại đắc ý.

"Vậy như thế nào mới đủ?"

"Mời em ăn cơm."

"Được."

Bên kia, Trầm Việt đang nằm tĩnh giường trên chiếc giường vừa lớn vừa mềm trong phòng mình.

Lúc này, anh ta đang ở trên giường, cầm điện thoại di động trong tay chơi trò chơi.

Tiểu Tam Nhi ngồi trên giường cùng anh ta nói chuyện phiếm.

Đột nhiên, Tiểu Tam Nhi nhìn điện thoại trong tay, lớn tiếng nói: "Mẹ kiếp, anh trai anh mời được một tay đua rất trâu bò a, giúp anh ấy thắng trận đấu này đấy!”

Trầm Việt nghe vậy, tầm mắt lập tức rời khỏi mà hình trên điện thoại.

Anh ta vươn tay về phía Tiểu Tam Nhi: "Cho tôi xem một chút.”

Tiểu Tam Nhi lập tức đem điện thoại đưa cho Trầm Việt: "Ôi, anh tự xem đi."

Trầm Việt nhìn thoáng qua liền tiện tay trả lại điện thoại di động cho Tiểu Tam Nhi.

Cũng không biết lần này phóng viên báo chí làm cái gì để ăn, trên tin tức chỉ nói Tập đoàn Trầm thị thắng cuộc đua xe lần này, nhưng thông tin về tay đua kia lại bằng không. Là người nước nào, tên là gì, chiến tích một lần, vân vân, tất cả tin tức đều không có.

Điều này có vẻ rất bất thường, bình thường thắng một cuộc đua như vậy, các phương tiện truyền thông chắc chắn sẽ tiến hành tuyên truyền rộng rãi về tay đua giành chiến thắng này.

Giống như cái tên Mãnh Hổ này, khi trận đấu còn chưa bắt đầu đã ồn ào huyện náo, đến mức mọi người đều biết.

Nhưng bây giờ không có bất kỳ thông tin nào liên quan đến tay đua được mời bởi Tập đoàn Trầm thị.

Trừ khi, có người cố tình đè xuống thông tin về tay đua này.

Trầm Việt nhún nhún vai, cũng không đem chuyện này để ở trong lòng. Lúc trước anh ta cảm thấy mình rất có lỗi với anh trai, bởi vì ở thời khắc quan trọng như vậy lại xảy ra chuyện, không thể thay mặt Trầm thị tham gia thi đấu. Nhưng nếu bây giờ trận đấu đã thắng, anh ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm theo.

Trầm Việt cảm thấy, trên thế giới này không có chuyện gì có thể làm khó được anh trai anh ta. Chỉ cần có anh trai ở đây, anh ta vĩnh viễn có thể tự do tự tại như vậy, làm người nhàn rỗi phú quý, anh ta có thể tận tình làm chuyện mình thích, cũng có thể vẫn tùy hứng như vậy.

Chỉ có điều, như vậy dường như với anh trai lại quá không công bằng.

Gánh nặng trong nhà đều một mình anh cả gánh. Nhưng rõ ràng từ nhỏ đến lớn, được sủng ái nhất lại là đứa con trai nhỏ như anh ta.

Trầm Việt hít một hơi thật sâu, quyết định lần sau sẽ giúp anh trai chia sẻ một số gánh nặng của công ty và gia đình.

Tiểu Tam Nhi cầm điện thoại chơi đùa, anh ta đột nhiên bát quái hỏi: "Việt ca, anh chừng nào thì bắt đầu theo đuổi tiểu tỷ tỷ đua xe kia?”

Trầm Việt chậc một tiếng, nhìn thoáng qua chân mình: "Cậu xem tôi hiện tại như vậy, chân đều bị gãy xương, còn đuổi theo như thế nào?”

Tiểu Tam Nhi bụm miệng: "Nhưng nếu tiểu tỷ tỷ bị người ta nhanh chân đến trước thì làm sao bây giờ?”

"Làm sao bây giờ?" Trầm Việt tự tin nở nụ cười, thờ ơ nói: "Cướp thôi.”

Theo Trầm Việt, trên thế giới này, ngoại trừ anh trai của anh ta, cũng không tìm ra một người đàn ông có điều kiện toàn diện tốt hơn mình.

Điều kiện của ai có thể tốt hơn nhị thiếu gia của Trầm gia?

Về phần anh trai của anh ta, Trầm Diệu, Trầm Việt cảm thấy, anh trai không gần nữ sắc như vậy, có lẽ là muốn độc thân cả đời, tuyệt đối sẽ không trở thành đối thủ cạnh tranh với anh ta.