Xuyên Thư Nữ Phụ Hào Môn Được Nuông Chiều

Chương 13

Úc Sanh nhìn ba chữ “Ngủ với hắn” này, trong lòng thật ra có một ít ý định.

Bất quá cũng gần như là chỉ một ý định mà thôi. Nghĩ đến khuôn mặt lãnh đạm cấm dục kia của Trầm Diệu, Úc Sanh cảm thấy chuyện này có hệ số khó khăn quá cao, hiện tại còn không suy xét. Hơn nữa nếu nói có thể dễ dàng ngủ với Trầm Diệu như vậy, cũng quá không có tính khiêu chiến, ngược lại sẽ làm cô mất đi hứng thú.

Úc Sanh ngáp một cái, nhìn thời gian, phát hiện thời gian đã không còn sớm, cô đóng di động lại, sau khi tắm rồi liền ngủ.

Ngày hôm sau vào thời điểm ăn sáng, Úc Lý lại lần một nữa nhắc với cô sự tình đua xe lúc trước, ông ấy dường như không yên tâm, lại một lần nữa nhắc lại cô không được đua xe, cô càng không được đi núi Thu Danh đua xe, giống như là sợ Úc Sanh dương phụng âm vi*. Nhưng không thể không nói, những gì mà ông ấy nghĩ, quả thật đúng là như vậy.

*Dương phụng âm vi: bằng mặt không bằng lòng.

Úc Sanh tuyệt đối không có giống với biểu hiện ngoan ngoãn như bên ngoài.

Chẳng qua giờ phút này Úc Sanh rũ mắt uống canh, biểu hiện đến ngoan ngoãn mà vô hại, nhưng chỉ có cô biết, dòng máu phản nghịch trong người mình vẫn luôn điên cuồng gào thét, giống như là lập tức phải phá tan giới hạn. Cái loại điên cuồng này, nhiệt tình yêu thương mạo hiểm, cùng với nhiệt tình yêu thương theo đuổi kɧoáı ©ảʍ cực hạn thật là khắc vào sâu trong xương cốt cô, sao có thể nói không thấy liền không thấy?

Bất quá giờ phút này Úc Sanh chớp chớp mắt, ngoan ngoãn mà nói, “Con đã biết, ba.”

Úc Lý ừ một tiếng.

Trừ bỏ chuyện vừa rồi Úc Lý vừa nói ra, không khí trên bàn cơm vẫn là dị thường hài hòa.

Bữa sáng ở nhà của Úc Vi toàn bộ đều từ bàn tay của mẹ Úc làm ra.

Nghe nói Úc Vi từ sau khi sinh ra thân thể đã không tốt, khi đó mẹ Úc liền tự mình vì cô ta mà nấu đủ các loại cháo dinh dưỡng, thói quen này đã duy trì được mười tám năm, hiện giờ vẫn còn tiếp tục duy trì như cũ.

Làm một phu nhân nhà giàu, mẹ Úc đối với cô con gái nhỏ của chính mình có thể nói là phi thường để bụng, đồ ăn hằng ngày của Úc Vi là bà ấy tự mình làm mà không để tới tay người khác, bà ấy vì Úc Vi mà chuẩn bị tổng cộng có mười mấy loại cháo dinh dưỡng, vì không để Úc Vi chán ăn, cách một đoạn thời gian liền sẽ đổi một loại cháo dinh dưỡng mới, hơn nữa mấy món cháo này đều là căn cứ vào tình huống thể chất của Úc Vi, dò hỏi chuyên gia dinh dưỡng vì cô ta mà chế biến riêng.

Sau khi Úc Vi ăn xong cháo, mẹ Úc vẫn vô cùng cẩn thận dặn dò cô ta đủ chuyện, “Hiện tại thời tiết quá nóng, con nhớ kỹ lúc ra cửa, khoác thêm một lớp áo mỏng ở bên ngoài để che nắng”

Úc Vi nhịn không được làm nũng, “Mẹ, trên người con đều bôi kem chống nắng. Hơn nữa mỗi một lần đi ra ngoài đều có tài xế đưa đón, nào có cơ hội phơi nắng...”

Ngữ khí mẹ Úc phá lệ từ ái, “Bôi kem chống nắng lại mặc áo mỏng đối với làn da chính là hai lớp bảo hộ, hiện tại ánh nắng gắt như vậy, mặc nhiều lớp bảo hộ một chút mới tốt.”

Đây là lời dặn dò kiên nhẫn nhất đến từ một người mẹ, mẹ con hai người bọn họ nói chuyện nhẹ nhàng, dịu dàng thắm thiết, thẳng đến sau khi mẹ Úc nói xong, lúc này mới dường như là nhớ tới chính mình còn có một cô con gái lớn.

Bà quay đầu nhìn Úc Sanh, sắc mặt có chút xấu hổ.

Chỉ là một mình chuẩn bị cháo dinh dưỡng cho cô con gái nhỏ cũng đã lấy đi không ít tinh lực của bà, cho nên nói tới mẹ Úc, đối với con gái lớn của chính mình khó tránh khỏi không quan tâm như vậy, thể chất mỗi người không giống nhau, bà ấy vì Úc Vi chuẩn bị cháo dinh dưỡng đều là căn cứ vào thể chất cô ta, Úc Sanh uống cũng không quá thích hợp, cho nên mẹ Úc chỉ xấu hổ mà nói, “Tiểu Sanh a, mùa hè rất nóng, con nhớ chống nắng cho tốt.”

Mẹ Úc đối với cô con gái nhỏ của mình chính là dường như sợ bản thân nói không đủ, sợ đối phương không có nghe lọt tai, lặp lại cường điệu, mà đối với cô con gái lớn xa cách hai mươi năm mới gặp, mẹ Úc lại có vẻ có chút nghèo từ ngữ.

Hai mươi năm xa cách không phải nói không thấy liền sẽ không thấy. Úc Sanh hồi tưởng lại cốt truyện trong sách, đối với nguyên thân mà nói, cô ấy là phi thường khát vọng một phần tình thân này, hy vọng được nhận ấm áp đến từ cha mẹ mình, nhưng là hiện thực tàn khốc làm cô mở rộng kiến thức rồi.

Bởi vì cô phát hiện chính mình cho dù có như thế nào thì so ra đều kém mười tám năm Úc Vi cùng cha mẹ sớm chiều làm bạn. Nguyên thân muốn cùng mẹ của chính mình kéo gần khoảng cách, nhưng vô dụng, chỉ cần có Úc Vi, trong mắt bọn họ vĩnh viễn đều không có cô. Mỗi một lần, cô cùng mẹ của mình sau khi khoảng cách thoáng kéo lại gần một chút, Úc Vi đều sẽ xảy ra một chút chuyện gì đó, sau đó đem lực chú ý của cha mẹ lại một lần nữa toàn bộ hấp dẫn lên trên người cô ta.

Nguyên thân tuy rằng khổ sở, nhưng cũng không có rối rắm lâu lắm. Sau khi công ty ba Úc phá sản, bản thân cô chủ động đưa ra ý nguyện liên hôn, muốn giúp gia đình vượt qua cửa ải khó khăn.

Nhưng cô chủ động trả giá, lại so ra kém xa Úc Vi tự lập tự cường. Ở trong mắt mọi người, Úc Vi tự lập tự cường càng đáng giá tán thưởng, mà cô trả giá, lại là giá rẻ.

Nhưng trên thực tế ý niệm muốn vì gia đình mà làm một ít gì đó của Úc Sanh, so với bất luận ai khác đều mãnh liệt hơn.

Mà nguyên thân sau khi gả đến Cố gia, đã chịu suốt ba năm cô đơn. Lúc sau vẫn là Úc Vi hỏi Cố Diệc, vì cái gì anh ta kết hôn ba năm còn không có con, Cố Diệc sau khi về đến nhà suốt ba ngày đều không có nói chuyện, sau đó giống như là nghĩ thông suốt chuyện gì, mới chạm vào nguyên thân, làm cô có thể thành công mang thai.

Hồi tưởng lại cốt truyện đối với nữ phụ mà nói chính là có vạn phần nghẹn khuất, lại liên tưởng đến mấy ngày nay cô cùng Úc Vi hai người đều được đối xử khác nhau. Úc Sanh lại nhìn hình ảnh gia đình ôn nhu đưa tình trước mắt, cũng chỉ là tùy ý mà cười một cái, đơn giản mà trả lời mẹ Úc, nói, “Con đã biết rồi, mẹ.”

Sau khi tất cả người Úc gia đều đã đi ra ngoài bận việc của mình, Úc Sanh cũng quyết định ra cửa.

Cha Úc bảo cô đừng đua xe, chẳng lẽ cô liền thật sự không đua xe sao?

Úc Sanh cười khẽ một tiếng, sau đó mang theo bình xịt hơi cay tùy thân liền rời khỏi Úc gia.

Sau khi rời khỏi Úc gia cô liền đi mua xe, mua một chiếc xe moto địa hình cho bản thân.

Trên thực tế so với xe thể thao, cô càng thích cảm giác dùng xe moto đua xe hơn.

Tóc dài bay lên, cả người nửa người sau xe máy rời đi, bởi vì sức gió thật lớn, cảm giác như là sắp văng ra khỏi xe moto mà bay đi, làm cô mê muội.

Cô thích cảm giác đem tốc độ khống chế ở trong tay chính mình.

Sau khi Úc Sanh mua xe xong, lập tức liền muốn lên xe thử tay nghề.

Cô đội một chiếc mũ bảo hiểm cho mình, một phần tóc dài màu đen để lộ ra bên ngoài mũ bảo hiểm, sau đó cô liền sải bước, leo lên xe máy, nổ đủ mã lực, xe moto lập tức liền phóng đi ra ngoài.

Bởi vì là ở nội thành, cho nên Úc Sanh cũng không dám làm càn quá mức.

Động cơ của chiếc xe moto này đã được sửa đổi, thanh âm khi nổ máy nghe phi thường phong cách, thời điểm cô ngồi lên xe, cả người đều thả lỏng, cảnh vật bên người từng chút từng chút mà lùi lại phía sau, mà cô, vẫn chưa xác định được mục tiêu mà mình muốn đến.

Lúc này, Trầm Việt đang nhàn nhã mà dựa vào xe moto màu đen của chính mình, từ trong túi quần của mình móc ra một hộp thuốc, rút ra một cây, bang một tiếng, dùng bật lửa châm lửa.

Lúc này nhìn qua Trầm Việt hơi có chút buồn chán đến chết, một đầu xám bạc vô cùng khoa trương có một không hai, hôm nay cũng không có sáp vuốt tóc, giờ phút này mềm mại mà rủ xuống, tóc mái nhỏ vụn che khuất mặt, khiến cho người khác không nhìn rõ biểu tình.

Sợi tóc nhỏ vụn làm anh ta nhìn qua nhiều thêm vài phần ôn hòa. Không giống nguyên bản sắc bén mà khoa trương như vậy.

Anh ta hôm nay tới nơi này là để làm việc, sau khi xong xuôi mọi chuyện liền cảm thấy không có việc gì để làm. Thời điểm anh ta đang tự hỏi, có hay không nên đem đám Tiểu Tam Nhi đến đây tụ họp, lúc này, bên tai truyền đến tiếng xe máy gầm rú, âm thanh này càng ngày càng gần, anh ta nheo con ngươi hẹp dài, nhìn phía trước, chỉ thấy một chiếc xe máy mới tinh lấp lánh sáng lên đang lao về phía anh ta bên này cực nhanh.

Nét mặt Trầm Việt biểu lộ một cái kɧıêυ ҡɧí©ɧ tươi cười, một phen ném xuống điếu thuốc mới hút trong tay, dùng chân ở mặt đất nghiền áp vài cái, sau đó lấy ra đôi kính râm lớn Gentle Monster của chính mình mang lên, tư thế lưu loát mà sải bước lên chiếc xe yêu thích của chính mình, sau đó, chính là lẳng lặng chờ đợi chiếc xe máy kia tới gần.

Tốc độ Úc Sanh cũng không phải quá nhanh, lúc này, cô cũng phát hiện một người đàn ông đang đứng ở đầu xe máy tùy thời đều có thể xuất phát, một đầu xám bạc lão nhân kia thật sự quá chói mắt, cơ hồ liếc mắt một cái liền thấy được.

Màu tóc xám bạc bà như vậy kỳ thật rất kén chọn người, nếu là người nhan sắc bình thường chỉ biết có vẻ sẽ chẳng ra cái gì cả, nhưng là soái ca dùng tới loại màu tóc này, liền sẽ vì soái khí của chính mình mà lại thêm phần giá trị.

Úc Sanh bất quá hơi chút liếc mắt đánh giá một cái liền không hề nhìn nữa, nhưng là dư quang khóe mắt cô đột nhiên phát hiện người đàn ông này đang liếc nhìn cô, cô nhìn thoáng qua, nếu cô không có nhìn lầm thì, cô tựa hồ ở trên mặt anh ta, thấy được kɧıêυ ҡɧí©ɧ?

Rõ ràng khoảng cách hai người cách xa như vậy, cô hẳn là thấy không rõ vẻ mặt của anh ta, nhưng chính là trực giác của cô mách bảo, cái loại biểu tình này chính là kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Nháy mắt tiếp theo, đôi mắt Úc Sanh mở càng thêm lớn. Bởi vì cô thấy người đàn ông này chỉ ngón cái tay phải đi xuống, nhìn cô bày ra tư thế kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Hồng Quả Quả kɧıêυ ҡɧí©ɧ!

Đáy lòng Úc Sanh tâm hoàn toàn bị sự thắng bại khơi dậy.

Cô nhìn thấy người người đàn ông kia đội mũ cho chính mình, che khuất một đầu bạc xám kia, trên mặt anh ta mang theo kính râm, cho nên khiến cho người khác không thấy không rõ lắm diện mạo, bất quá căn cứ nhìn vào một chút sườn mặt lộ ra bên ngoài, cũng có thể thấy được bộ dạng anh tuấn của anh ta.

Úc Sanh còn chưa có đánh giá xong, người đàn ông kia cũng đã bắt đầu khởi động xe moto.

Toàn bộ tinh lực của Úc Sanh đều được dâng lên, cô đem tốc độ nâng đến lớn nhất, hai người bắt đầu cấp tốc bão táp mà đi.

Không thể không nói, động cơ xe máy của người đàn ông kia hẳn là so với cô tốt hơn không ít, so tốc độ, Úc Sanh kỳ thật có điểm kém hơn anh ta, nhưng là Úc Sanh so với anh ta càng thêm điên cuồng, cũng càng thêm không muốn sống.

Máu trong người cô điên cuồng thiêu đốt.

Cái loại điên cuồng này giống như là củi gỗ gặp lửa, giờ phút này thiêu đốt đến bùng cháy mạnh mẽ. Tâm tình của cô càng ngày càng vui sướиɠ, sợi tóc càng thêm bay cao hơn.

Cách đó không xa chính là chợ, số lượng người ở nơi này rất nhiều, nhưng Úc Sanh không hề có ý định giảm tốc độ.

Trầm Việt lúc này đã giảm tốc độ, nhìn thấy Úc Sanh như cũ đi ở phía trước, anh ta có chút không dám tin, người này quả thực so với anh ta còn muốn điên cuồng hơn!

Ngay từ đầu, anh ta cho rằng ở chỗ này cùng đua xe chính là người trong cái vòng bạn bè tốt của mình.

Nhưng là thẳng đến khi nhìn thấy cô lộ ra mái tóc màu đen bay bay ở bên ngoài, lúc này anh ta mới phát hiện đây là một người phụ nữ

Tóc cô rất đẹp, nhu thuận, đen bóng, nhưng sợi tóc mềm mại như vậy cùng người phụ nữ này nhìn qua hoàn toàn không giống nhau.

Cô nhìn qua điên cuồng mà nhiệt tình, giống như một ngọn lửa đang bốc cháy, dễ dàng có thể dâng lên tình cảm mãnh liệt cho người khác.

Anh ta hiện tại muốn đem mũ bảo hiểm của chính mình tháo xuống, sau đó nhìn cô rống lên, phía trước chính là chợ, cô chẳng lẽ không sợ sẽ xảy ra chuyện?

Chợ rất nhiều người, hơn nữa đại bộ phận đều là người tuổi đã cao. Bởi vì đồ vật ở chợ rất nhiều, còn có cửa hàng rau củ. Nơi này là nơi mà người già yêu thích nhất.

Úc Sanh đương nhiên cũng nhìn thấy càng ngày càng nhiều người, nhưng cô vẫn như cũ không có tính toán giảm tốc độ.

Trầm Việt không có biện pháp, chỉ có thể một phen gỡ mũ bảo hiểm chính mình xuống, nhìn Úc Sanh lớn tiếng gào rống, “Cô giảm tốc độ đi! Tôi nhận thua! Tôi nhận thua còn không được sao!”

Úc Sanh tuy rằng mang theo mũ bảo hiểm, nhưng cô cũng có thể nghe được âm thanh. Cô nghe được Trầm Việt chủ động nhận thua, rốt cuộc lúc này mới chậm rãi hạ thấp tốc độ xuống.

Cô không có tháo mũ bảo hiểm chính mình xuống, mà là theo thói quen vươn tay trái, sau đó nhìn về phía người đàn ông phía sau kia giơ ngón tay giữa.

Ngón giữa này, xem như là hồi báo cho việc lúc đầu anh ta làm ra tư thế kia kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô đi.