"Đại tiểu thư, cô thật xinh đẹp a." Thời điểm Thi Nhã khen ngợi đều đã không còn thêm họ Giang phía trước, như vậy xưng hô giữa hai người có vẻ càng thân cận hơn. Lời khen ngợi này là thật lòng, ở trong mắt Thi Nhã, cô ấy vẫn còn chưa có gặp ai xinh đẹp hơn so với Úc Sanh.
Úc Sanh đối với tạo hình của chính mình cũng rất vừa lòng.
Nếu nói vừa nãy cô còn đang bất mãn vì không hiểu sao lại xuyên thư, vậy thì hiện tại cô đối với thân thể mà mình có được này lại là mười phần vừa lòng.
Nhan sắc này thật sự là tinh xảo vượt ngoài sức tưởng tượng của con người, cùng với dáng người phập phồng quyến rũ này, cô quả thật là thích cực kỳ.
Úc Sanh nhìn thoáng qua thời gian, đã là 6 giờ chiều, tiệc tối sáu giờ mười lăm phút liền bắt đầu rồi. Cô đứng lên, chuẩn bị xuống lầu, lúc này, Nhã Tình cầm một chén nước hướng về phía của Úc Sanh đi tới.
"Đại tiểu thư, cô làm tạo hình lâu như vậy, có phải là rất khát hay không nha." Nhã Tình ngoài cười nhưng trong không cười hướng về phía Úc Sanh mà đi tới.
Lúc này, khoảng cách giữa Nhã Tình và Úc Sanh còn có vài người đang đứng, trên mặt Úc Sanh cười nhàn nhạt, khóe miệng gợi lên một độ cong gãi đúng chỗ ngứa, cô lễ phép mà xa cách nói, "Tôi không khát."
Người này vì Úc Vi mà làm vô số chuyện, làm cho nguyên thân rơi vào vũng bùn đau khổ, Úc Sanh tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta. Chẳng qua không phải là hiện tại.
Bất quá Nhã Tình lại là người không biết nhìn sắc mặt người khát, mặc dù Úc Sanh đã cự tuyệt nhưng cô ta vẫn không dừng bước chân.
Trong lòng cô ta hiện tại đã có chút vội vàng, nếu như đại tiểu thư xuống lầu, như vậy chẳng phải sẽ khiến cho rất nhiều người chú ý.
Cô lớn lên đẹp như vậy, lúc ấy toàn bộ hào quang của nhị tiểu thư đều sẽ bị che lấp.
Tưởng tượng như vậy, trong lòng Nhã Tình càng thêm sốt ruột.
Mặc dù Úc Sanh đã cự tuyệt, nhưng cô ta vẫn làm bộ quan tâm mà nói, "Đại tiểu thư, vẫn là uống một ít nước đi, chờ tới khi cô xuống lầu rồi nhất định là không có thời gian uống nước."
Nhã Tình chính là ỷ vào việc Úc Sanh là cái đồ nhà quê nên không kiêng nể gì mà lừa gạt cô.
Mọi người xung quanh từ người trang điểm đến nhà tạo mẫu tóc nghe được lời như vậy, trên mặt đều lộ ra biểu tình xấu hổ.
Sao có thể không có thời gian uống nước đây?
Bất quá đây là chuyện của Úc gia, bọn họ xấu hổ mà cười cười, cũng không định nhiều lời mà chen vào nói.
Úc Sanh cười cười, đáy mắt lại mang theo vài tia không kiên nhẫn.
Nhã Tình thật cẩn thận mà cầm một ly nước đến gần Úc Sanh, còn chưa kịp hắt nước, bởi vì dưới chân bị vấp mà cả người ầm một tiếng ngã trên mặt đất.
Cả ly nước đều hất vào mặt cô ta.
Cả người Nhã Tình kinh hoảng thất thố, tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy!
Lúc ấy cả tâm trí của cô ta toàn bộ đều đặt trên ly nước, mà cô ta cũng không thể tưởng tượng được mình lại bị ngã ngoài ý muốn, cho nên căn bản cũng không chú ý dưới chân.
Sẽ là ai!
Là ai ngáng chân cô ta!
Nhã Tình chật vật mà đứng lên từ trên mặt đất, trên mặt còn nhỏ xuống nước, trên người cũng bị ướt không ít, tất cả đều đã đổ hết, cả người có vẻ chật vật bất kham, cô ta thấy Úc Sanh nhìn mình, ánh mắt Úc Sanh rõ ràng mang theo quan tâm, giọng nói của cô càng nhu hòa: "Cô không sao chứ?"
Cả người Nhã Tình dường như đều muốn tìm một khe hở dưới đất để chui vào trong, cô ta vốn là bảo mẫu đặc biệt của Úc Vi, chưa bao giờ có lúc xấu hổ như vậy.
Cô ta không trả lời Úc Sanh, một câu cũng không có nói, sau khi đứng lên liền quay đầu chạy đi.
Mà việc Nhã Tình chạy đi không có bất kỳ người nào đứng đây để trong lòng.
Chẳng qua có một ít người không nhịn được nghĩ, Nhã Tình này, thật đúng là chân tay vụng về.
Úc Sanh không chút để ý mà đem mấy sợi tóc đang rũ xuống phía trước vuốt lại sau đầu, làm cho cô ta xấu mặt cũng chỉ là một sự trừng phạt nho nhỏ mà thôi.
Bất quả chỉ là dính một chút nước trên mặt, như vậy mà một chút cũng đều chịu không nỗi sao?
Úc Sanh khẽ cười một tiếng. Lúc này, cô mới phát hiện móng tay mình vô cùng sạch sẽ, không có bất kỳ thứ gì.
Cô nhìn thoáng qua thời gian, cách bữa tiệc còn mười phút nữa, trên lý thuyết thì thời gian như vậy là đủ rồi.
"Giúp tôi làm một bộ móng tay đi." Úc Sanh nhìn nhà tạo mẫu bên cạnh nói.
Nhà tạo mẫu sửng sốt một chút mới nói, "Được."
Mấy người ở đây, trừ bỏ Thi Nhã, toàn bộ đều cảm thấy chỉ ngắn ngủi một khoảng thời gian như vậy mà Úc Sanh thay đổi có chút lớn.
Thời điểm ngay từ đầu tiếp xúc với vị đại tiểu thư lưu lạc bên ngoài này, cả người cô đều có vẻ thật hoảng sợ bất an, bọn họ có người đã nói cô phải làm thêm móng, nhưng lúc đó cô cự tuyệt, lý do là làm việc sẽ bất tiện.
Làm việc?
Tới Úc gia rồi thì cần phải làm gì nữa?
Bất quá mấy người bọn họ cũng đều thức thời mà không có nói nhiều.
Nhưng hiện tại Úc đại tiểu thư vậy mà lại chủ động yêu cầu làm móng!
Lúc trang điểm kỳ thật cũng vậy!
Trên thực tế lúc đầu Úc đại tiểu thư cũng không chịu trang điểm như vậy, từ ánh mắt của cô có thể nhìn ra được, cô cho rằng trang điểm như vậy quá không đứng đắn.
Không đứng đắn? Làm sao có thể như vậy được.
Trang điểm chính là thứ làm tăng lên dung mạo khí chất của một người.
Tuy rằng Úc đại tiểu thư rất đẹp, nhưng là không có bất kỳ người nào lại từ chối việc khiến mình trở nên đẹp hơn. Cũng may lúc sau Úc đại tiểu thư dường như nghĩ thông suốt hơn. Rốt cuộc tiệc tối như vậy, là lần đầu tiên mà cô xuất hiện trước mặt mọi người, cũng cần thiết phải ở trạng thái tốt nhất, như vậy mới có thể khắc sâu ấn tượng trong lòng người khác.
Úc Sanh ngồi lại trên ghế, đem bàn tay đặt ở một bên, lúc này đã có hai nhà tạo hình tiến lên giúp cô làm móng. Bởi vì muốn kịp thời gian, cho nên cả hai nhà tạo hình cùng nhau làm móng cho cô.
Mà lúc này, Thi Nhã tri kỷ vì Úc Sanh mà rót một chén nước, "Đại tiểu thư, cô uống chút nước đi."
Chỗ nước vừa nãy do Nhã Tình ngã làm đổ đã được lau sạch. Úc Sanh không chút để ý mà nhìn thoáng qua chỗ cô ta vừa bị ngã, duỗi tay cầm lấy ly nước trong tay Thi Nhã, trong miệng nói một câu, "Cảm ơn."
Nghe được Úc Sanh nói cảm ơn, cả người Thi Nhã đều có chút thụ sủng nhược kinh, "Không cần cảm ơn, đại tiểu thư."
Mười lăm phút sau, Úc Sanh rực rỡ mà xuất hiện dưới lầu. Mà khi cô vừa xuất hiện, dường như là hấp dẫn tất cả ánh mắt của những người ở đây.
Không có nguyên nhân khác, thật sự là bởi vì Úc Sanh làm cho ánh mắt của những người trước mặt đều sáng ngời, trang điểm như vậy, khiến cho người ta cảm thấy thật sự là quá kinh diễm.
Mà sau khu Úc Sanh xuống lầu, cũng là lần đầu tiên trong đời cô nhìn thấy cha mẹ cùng em gái Úc Vi.
Tuy trong tiểu thuyết nói rằng dung mạo của Úc Vi kém xa so với nữ xứng Úc Sanh, nhưng giờ phút này Úc Sanh nhìn thấy cô ta, vẫn là không thể không cảm khái, không hổ là thế giới trong sách, nữ chủ này, lớn lên so với những đại minh tinh mà cô gặp qua quả thật là đẹp hơn rất nhiều.
Cô ta mặc một bộ váy công chúa màu hồng nhạt, bởi vì tuổi chưa lớn nên cũng không trang điểm thành thục già dặn. Vốn dĩ lớn lên đã đẹp, có quần áo như vậy phụ trợ thêm trông lại càng giống như một nàng công chúa.
Lễ phục của Úc Vi là màu hồng nhạt.
Mà của cô là màu đen.
Hai cái màu sắc chênh lệch lớn như vậy, một cái phấn nộn, một cái thâm trầm.
Nếu như không phù hợp, chỉ sợ bộ lễ phục màu đen trên người sẽ chỉ khiến cho cô trông có vẻ già dặn.
Úc Sanh chỉ lớn hơn Úc Vi hai tuổi, nếu như bộ lễ phục màu đen này không bị người khác phá hư, cô mặc bộ lễ phục như vậy đứng bên cạnh Úc Vi, chỉ sợ tuổi tác hai người nhìn qua chênh lệch càng lớn.
Đến lúc đó chỉ sợ không biết lại có lời đồn vớ vẩn gì.
Chẳng qua lúc này đây, lễ phục màu đen trên người đã được Úc Sanh sửa lại, mấy chuyện như sợ quá già đều không còn nữa. Hơn nữa cô lại trang điểm phù hợp, cả người nhìn qua giống như thiếu nữ 18 vừa hoạt bát lại gợi cảm.
Úc Sanh đã có thể không chế màu sắc một cách hoàn hảo như vậy.
Nhìn thấy Úc Sanh mặc lễ phục màu đen xuất hiện, trong mắt Úc Vi xẹt qua một tia kinh ngạc, tuy rằng tia kinh ngạc này chỉ lướt qua một giây, nhưng vẫn bị Úc Sanh dễ dàng nhìn thấy được.
Rốt cuộc thì hiện giờ nữ chủ cũng chỉ mới 18 tuổi.
Vẫn còn không thể kiểm soát biểu cảm của mình một cách tự nhiên được.
Cha Úc mẹ Úc đi đến bên cạnh Úc Sanh, mẹ Úc đầy xúc động, ngữ khí vừa thân cận lại mang theo một chút xấu hổ, "Con gái thật xinh đẹp."
Úc Sanh vẫn như cũ lộ ra nụ cười vô hại.
Mặc dù mẹ Úc bây giờ đối với cô biểu hiện vô cùng thân cận, nhưng nếu như là gặp chuyện có liên quan đến Úc Vi, sự thân cận này, liền sẽ giảm đi không ít.
Dù sao thì một đứa là con gái đã đã ở bên người mình 18 năm, một đứa là con gái từ khi sinh ra đã không ở bên cạnh, ai thân ai sơ vừa nhìn là hiểu ngay. Mà trong giọng nói của mẹ Úc cũng có tia xấu hổ, cái này cũng là do cảm xúc đã xa cách nhau hơn 20 năm.
Tuy nói hai người là mẹ con, hơn nữa mẹ Úc cũng có suy nghĩ muốn bồi thường cho Úc Sanh, nhưng có một phần là do sự xa cách hai mươi năm nên cũng dần biến mất.
Đến nỗi cha Úc, ngày thường bởi vì bận rộn công việc nên không thường xuyên ở nhà. Nguyên thân Úc Sanh chịu nhiều ủy khuất, ông cũng không biết. Nhưng cho dù lúc sau ông có biết thì sẽ làm như thế nào, Úc Sanh cũng không rõ ràng lắm. Rốt cuộc thì trong tiểu thuyết cũng không đề cập.
"Tới đây, mọi người làm quen chút." Lúc này cha Úc mới lên tiếng.
Những người đến tham dự bữa tiệc chào mừng Úc Sanh quay trở về, đều là những người quen trong lĩnh vực làm ăn của nhà họ Úc.
Thời điểm cô đi bên cạnh cha Úc mẹ Úc, tựa hồ nghe thấy Úc Vi nhỏ giọng mà hỏi mẹ Úc: "Mẹ, gia đình Trầm gia không tới đây sao?"
Mẹ Úc nghe vậy thì vỗ nhẹ tay Úc Vi, "Dòng dõi của Trầm gia vẫn là quá cao, lần này tuy rằng chúng ta có mời họ nhưng họ cũng đã nói rõ là không có thời gian để tới." Mẹ Úc thở dài, cũng chỉ có Trầm gia mới có tự tin như vậy, có thể khiến cho Úc gia bọn họ mất hết mặt mũi. Nhưng cố tình, Úc gia bọn họ lại không thể nói cái gì, chỉ có thể vẫn phải khách sáo với bọn họ.
Úc Vi nghe vậy thì cũng không nói thêm gì nữa.
Trầm gia?
Úc Sanh cẩn thận mà nhớ lại cốt truyện trong sách.
Nam xứng trong cuốn "Tình nhân của ác ma" này thật sự rất nhiều, Cố gia, Hạ gia, Thi gia, tất cả đều có ứng viên làm nam chủ ở độ tuổi phù hợp. Bất qua nghe mẹ Úc nói, Úc Sanh đã có được một tin tức vô cùng hữu dụng, Trầm gia dòng dõi rất cao. Nhưng Trầm gia này, dường như ở trong tiểu thuyết xuất hiện không nhiều lắm.
Bất quá Úc Sanh nghĩ rằng cuốn tiểu thuyết này cô mới đọc được một nửa, nói không chừng vị Boss quan trọng này phải đến cuối cùng mới lên sân khấu cũng nên? Cho nên chuyện cô không biết Trầm gia này cũng rất bình thường.
Lúc ấy khi đọc xong kết cục của nữ phụ, cô còn lên mạng phun tào.
Cô muốn nhìn xem có người nào có chung ý nghĩa giống cô không, thân là nữ phụ, Úc Sanh quả thật quá là bi thảm. Nhưng điều khiến người ta tức giận nhất chính là, trên mạng một đám người đều là ca ngợi nữ chủ, còn nói cuốn truyện này rất tuyệt, thật sự là quá sung sướиɠ, trừ cái này ra, cơ hồ không có một người nào cảm thấy nữ phụ đáng thương.
Úc Sanh không từ bỏ ý định mà lướt xem một đống bình luận, cô muốn biết phía sau cuốn tiểu thuyết mấy trăm vạn chữ này rốt cuộc là có nhưng tình tiết gì, không nghĩ tới không xem không biết, vừa thấy liền bị dọa cho nhảy dựng.
Ở đoạn sau, cốt truyện dường như trở nên một cách bạo lực một cách bất thường. Vốn dĩ là tiểu thuyết ngôn tình nên những cảnh diễn ngôn tình tự nhiên là phải chiếm ở vị trí trung tâm.
Cuối cùng ở bên trong dàn nam phụ chất lượng cao, Úc Vi đã chọn cho mình một chân mệnh thiên tử, cho nên cốt truyện lúc sau đều là tương nhưỡng.
Nếu truyện là "Tình nhân của ác ma", như vậy nam chủ tất nhiên phải là người tà mị, mê người, nguy hiểm giống như ác ma.
Tất cả nhưng bình luận phía sau về nam chủ đều là , "Hảo soái", "A a, ông trời mau ban cho ta một cái nam chủ đi", "Hắn sao lại có thể mê người như vậy được", "Mau giam cầm, nữ chủ đã là của anh rồi."
Nhưng tên của nam chủ là gì, Úc Sanh lại là không có chú ý tới.
Ha hả, một cuốn tiểu thuyết rác rưởi như vậy, cô một chút cũng không có tiếc nuối vì đã không xem hoàn chỉnh nó.
Bởi vì nếu như cô đã xuyên đến cuốn tiểu thuyết này, như vậy toàn bộ cốt truyện đều đã không được tính.
Trên mặt Úc Sanh vẫn mang theo nụ cười khéo léo, cô lộ ra biểu hiện tự nhiên hào phóng nhưng lại khiến cho một đám người kinh ngạc, nguyên bản mọi người đều cho rằng đại tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Úc gia chính là người sẽ không lên được mặt bàn, nhưng là không nghĩ tới, cư nhiên lại là một mỹ nhân dịu dàng mê người như vậy.
Trên người cô mặc lễ phục màu đen tinh xảo, kiểu dáng độc đáo, tựa hồ giống như không phải là thiết kế của một nhà thiết kế lớn nào, nhưng phong cách thiết kế độc đáo như vậy dường như đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của những người trong sảnh.
Đến nỗi cả người vị đại tiểu thư này, dường như không thể bắt bẻ chỗ nào được.
Trước không nói khuôn mặt, chỉ tính khí chất cùng lời nói, cũng không có điểm nào để chê.
Không hổ là người của Úc gia, cho dù là có lớn lên ở bên ngoài, trong xương cốt cũng mang theo vẻ ưu nhã của người Úc gia.
Nếu Úc Sanh có thể biết được lời trong lòng của những người ở đây, chỉ sợ cô muốn khịt mũi coi thường.
Trên mặt cô vẫn luôn mang theo nụ cười ưu nhã, thẳng đến khi, cô nghe được một cái tên quen tai.