Ly Hôn Tra Nam, Tôi Trở Thành Cục Cưng Của Baba

Chương 24 Được một lại đòi hai

Thẩm Uyên chỉ sợ Thẩm Dư Đình đối với hắn chỉ đơn thuần là tình cảm ba con, giờ thì tốt rồi, bản thân sẽ không để bất luận kẻ nào làm tổn thương bảo bối bé bỏng của Thẩm Uyên hắn.

"Ưm ……"

Thẩm Dư Đình mới vừa định lên tiếng, đã bị ba ba hôn lên. Người đàn ông khuôn mặt mang theo hương vị nhàn nhạt thơm mát của mùi kem cạo râu, đôi môi ôn nhu mà hôn lấy môi Thẩm Dư Đình, như là cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đầu lưỡi lướt qua môi mỏng, đi qua hàm răng trắng bóc, nhưng nhất định không chịu thâm nhập vào trong.

Thẩm Dư Đình đánh bạo, cũng vươn đầu lưỡi nhỏ ra liếʍ, nhưng ngay lập tức bị bắt được, câu vào trong miệng người đàn ông.

Thẩm Uyên hôn từ ôn nhu đến cường ngạnh, đem đầu lưỡi nhỏ ăn đến rung động, lại đi liếʍ láp khắp khoang miệng mẫn cảm, từng chỗ nhỏ đều ăn qua, ăn chỗ này một chút, chỗ kia một chút. Trong mắt mang theo ý cười, thâm ý mà nhìn Thẩm Dư Đình.

Thẩm Dư Đình ngượng ngùng nhìn đến baba, dưới ánh sáng yếu ớt mờ mờ ảo ảo xuyên qua tấm rèm vải, có chút xấu hổ mà quay mặt đi. Nhưng thực mau, lại bị Thẩm Uyên bức cho quay mặt lại, sau đó bị hôn thêm một lần nữa.

Người đàn ông dường như cảm thấy hôn thôi là chưa đủ, cơ hồ muốn đem không khí trong phổi cậu hút sạch. Thẩm Dư Đình không biết chính mình đã ăn bao nhiêu nước miếng của baba, môi đều bị hút đến sưng tấy lên.

Thân thể bị bọc chặt trong chăn của cậu không biết từ khi nào đã bị xốc lên,người đàn ông cao lớn ra sức che đi cơ thể trần trụi. Tầm mắt hướng theo đường cong chữ S, từng tấc thịt non mềm, trắng trẻo đều mỹ miều vô cùng

“Bảo bảo.”

Thẩm Uyên kêu cậu, âu yếm xoa xoa nơi đầṳ ѵú. Nơi đó từ hôm qua đã sớm bị ăn gọn, cơ hồ lớn như một trái nho, rực lên một màu đỏ thẫm mê đắm lòng người.

"Baba, đừng, đừng gọi như vậy ..."

Cậu đã 24 tuổi, như thế nào còn có thể bị gọi là “Bảo bảo”... Thẩm Dư Đình cảm thấy thẹn đến mức đỏ hết cả người.

Thẩm Uyên đương nhiên không chịu thỏa hiệp. Từ lâu hắn đã sớm phát hiện Thẩm Dư Đình đối với cách xưng hô này, đặc biệt mẫn cảm,

“Đình Đình vĩnh viễn là bảo bảo của ba ba a.”

Hắn kéo xuống quần áo của chính mình, một bên hôn lên xương quai xanh cùng ngực của cậu, một bên đem dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng để vào giữa hai chân của bảo bối :

“Có thể chứ, bảo bảo?”

Thẩm Dư Đình do dự, ngập ngừng mà không chịu trả lời.

“Còn chán ghét ta sao?”

Thẩm Uyên cắn răng, chịu đựng thân thể đang tràn đầy du͙© vọиɠ phía dưới, hắn rốt cuộc vẫn là sợ, sợ em bé của hắn không tiếp nhận được loại quan hệ sai trái này.

Giây tiếp theo, liền nghe thấy Thẩm Dư Đình thấp giọng hừ hừ như mèo kêu, cổ họng nghẹn lại mấy chữ:

“Không phải…… Nhưng là, ba ba…… Quá lớn……”

Thẩm Uyên sửng sốt một giây, sau đó bật cười ra tiếng. Thanh âm sang sảng này cậu hiếm khi được nghe thấy.

“Baba—”

Thẩm Dư Đình tay cuộn lại thành nắm đấm, nện phía trước ngực hắn, lại bị Thẩm Uyên bắt lấy tay đặt lên môi.

“Đình Đình, không biết rằng loại lời nói này đối với đàn ông, là một lời khen ngợi hay sao?”

Thẩm Dư Đình đỏ bừng cả mặt. Cậu rõ ràng vô cùng nghiêm túc, bởi vì dươиɠ ѵậŧ baba…… Thật sự quá thô.

Cậu vẫn nhớ rõ cảm giác đêm qua bị cắm vào, giống như cả người bị thao đến hư, mọi sự chú ý đều dồn đến hoa huyệt đang bị căng ra phía dưới, không nghĩ được gì khác

“Bảo bảo tin baba, nhé?” Thẩm Uyên chu môi cúi xuống mổ lên môi cậu một cái, “Baba sẽ không làm con bị thương.

Thẩm Dư Đình nhìn hắn, hồi lâu, cuối cùng nhỏ giọng "Được".

Côn ŧᏂịŧ thô cứng được đặt ở ngay huyệt khẩu, qυყ đầυ cọ xát mở rộng hai cánh môi âʍ ɦộ, từng chút chen vào nhục động chật hẹp kia.

Sau màn kí©ɧ ŧìиɧ đêm qua, Thẩm Uyên không chỉ lau rửa sạch sẽ cho Thẩm Dư Đình, mà còn tra thêm thuốc mỡ. Lúc này tiến vào, hai bên mép thịt vẫn hơi ươn ướt. Mặc dù vẫn còn khít khao đến dọa người, nhưng vẫn thuận lợi đem dươиɠ ѵậŧ Thẩm Uyên từng tấc nuốt trọn.