Cánh cửa phòng hỉ được đẩy ra, một nam nhân từ bên ngoài bước vào, trên thân là bộ trang phục tân lang màu đỏ rực, lộ ra dáng dáng người hoàn mỹ, sạch sẽ mà trong sáng, không mất đi vẻ uy nghiêm của hoàng thất. Đầu đội bạc quan, eo đem ngọc bội, mái tóc dài lười biếng buông xuống sau vai.
Nam nhân xoay người nhẹ nhàng đóng cửa lại, quay đầu nhìn tân nương đang ngồi bên giường đánh giá một cách nghiêm túc.
Chiếc áo cưới rạng rỡ của nữ nhân, những chiếc lông công trên đó dường như được các họa sĩ tài ba khắc họa một cách tinh xảo nhất, mỗi chiếc đều có màu sắc rực rỡ. Ánh sáng khúc xạ chiếu lên những ánh sáng khác nhau, giống như đang mặc một chiếc váy được may bằng những viên đá quý được chải chuốt, khiến người ta không thể rời mắt. Vương miện phượng hoàng khảm một trăm lẻ tám viên ngọc trai Đông Hải trở nên lung linh, lộng lẫy và duyên dáng, tựa như vầng trăng sáng nhô lên trên những đám mây mực càng tôn lên vẻ đẹp của khuôn mặt nàng.
Nam nhân nén tâm tình khẩn trương, đến bên tân nương, nhìn xuống chiếc khăn voan đỏ, dùng tay kéo chiếc khăn quàng đỏ trên đầu tân nương xuống.
"Ngạch ..." Khuôn mặt xinh đẹp như nước chảy bên cạnh thiếc hoa vàng, nàng giật mình bởi vì bỗng nhiên được mở khăn, trước mắt rốt cuộc cũng rõ ràng, Khương Noãn Noãn cuối cùng cũng nhìn rõ nam nhân trước mặt mình.
"..." Hắn vẫn đang cầm chiếc khăn voan đỏ. Khi nhìn thấy bộ dạng của nữ tử, hắn sững sờ, nương tử của hắn lại xinh đẹp như vậy ...
"Thực xin lỗi ...Dọa… Làm cho ngươi sợ rồi?" Nam nhân hoảng sợ một hồi, vội vàng ngồi xổm xuống, vẻ mặt lo lắng nhìn nữ nhân.
"Ha ha ..." Khương Noãn Noãn sững sờ một hồi, sau đó đưa bàn tay trắng nõn lên che miệng cười nhẹ, hình như đang trêu đùa nam nhân trước mặt.
Nam nhân này là tướng công của nàng, Khương Noãn Noãn trước kia còn lo lắng, sợ rằng nam nhân này sẽ khó chung sống với nhau ...
Suy cho cùng, hôn nhân của họ cũng là do lệnh của cha mẹ nhờ người mai mối sắp xếp.
Trước khi thành hôn, lúc nam nhân mang sính lễ đến nhà cha mẹ nàng, nàng cũng mang theo nhà hoàn đi xem trộm. Khi đó, nam nhân này rất kiệm lời, còn nghĩ rằng thật không dễ dàng gì để ở chung một mái nhà...
Nàng không ngờ...chàng rất dễ thương.
"Ta...ta là phu quân của nàng... Cố Quân Ngộ..." Trước khi Cố Quân Ngộ nói xong, Khương Noãn Noãn đã đỡ hắn dậy.
“Phu quân, hãy đứng dậy… dưới gối nam nhân có hoàng kim…cũng không thể tùy tiện quỳ xuống…” Khương Noãn Noãn dừng lại “Phu quân, đã đến giờ uống rượu rồi.” Nhìn tách trà bên cạnh ngọn nến hỷ, Khương Noãn Noãn kéo Cố Quân Ngộ đến chiếc bàn, mang cho mình hai ly rượu cưới, đưa cho Cố Quân Ngộ một ly.
"Ân ..." Cố Quân Ngộ sửng sốt một hồi, vội tiếp xuống, lúc này mới khoát cánh tay Khương Noãn Noãn, hai người cùng uống một lúc.
Một lúc sau, uống rượu giao bôi xong ...
Cố Quân Ngộ thấy đã muộn nên kéo Khương Noãn Noãn ngồi xuống bên giường "Nàng ... đã muộn rồi ... không bằng..." Cố Quân Ngộ nhìn khuôn mặt đỏ rực của Khương Noãn Noãn nuốt từ xuống cổ họng hai từ "động phòng” ...
" Ân... "Không ngờ lúc này Khương Noãn Noãn lại nhẹ nhàng đáp lại, điều này khiến Cố Quân Ngộ vui vẻ đến hỏng...
"Có thể ... thổi tắt nến trước không..." Khương Noãn Noãn nhướng mắt liếc ngọn nến trên bàn, ngượng ngùng nói.
"Được..." Cố Quân Ngộ nhanh chóng dập tắt ngọn nến, căn phòng vốn đã tối vì ngọn nến đã tắt lại trở nên tối hơn.
“Nương tử… được không?” Hai người đang ở trên giường hỉ, Cố Quân Ngộ chủ động nhẹ nhàng nắm lấy tay Khương Noãn Noãn, như thể thu hết dũng khí hỏi…
“Ân…" Khương Noãn Noãn ngẩn người. Nàng ngẩn người, giống như không ngờ Cố Quân Ngộ lại hỏi mình như vậy, bây giờ mặt nàng càng đỏ hơn, đem khuôn mặt đỏ bừng cúi xuống càng thấp, sau đó nhẹ nhàng đáp lại.
Tác giả: Không biết viết cảnh cầu hôn ở thời cổ đại như thế nào ... Tôi nhanh chóng tìm kiếm trên mạng tìm khẩn cấp ...
Mong các bạn đừng để ý ...