Edit + beta: iamna
Trời tối đen như mực, trong phòng không có ai, giường đệm vẫn gọn gàng ngăn nắp. Cô sững sờ một hồi, sau đó đi vào nhà vệ sinh kiểm tra, vẫn không có ai. Mũi cô bỗng nhiên đau nhức, anh hai chắc hẳn đã đi rồi, công việc trong quân đội chính là lúc đến lúc đi, trên bàn ăn bị gọi đi cũng là chuyện bình thường. Nhưng lần này thì khác…., lần này cô nhận được tin nhắn của hắn vào buổi sáng, đáng lẽ sau giờ học cô phải về nhà. Song, cô lại đến phòng trưng bày cùng Hứa Sầm…
Không ăn tối cùng anh hai, cũng không về nhà ngay sau bữa tối… Lương Tình đứng ở giữa phòng với đôi mắt đỏ hoe, hai anh em đã không gặp nhau hơn hai tuần, cô rất nhớ anh hai…. Lương Tình ra sức dậm chân, tự giận chính bản thân mình.
“Sao vậy?” Ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói.
Lương Tình quay người lại, thấy Lương Thế Sâm đẩy cửa bước vào, nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
“Anh!” Cô kêu lên, chạy đến rồi sà vào vòng tay của người đàn ông. Lương Thế Sâm vươn tay ôm lấy em gái, một tay ôm eo Lương Tình, tay kia vỗ về tóc cô, “Không vui sao?” Hắn hỏi, l*иg ngực rộng lớn vang lên tiếng trái tim hừng hực, khi nói, l*иg ngực rung lên khiến Lương Tình vô cùng nhẹ nhõm, cô lẩm bẩm: “Em tưởng anh đã đi rồi……”
“Chẳng phải anh nói sẽ ở nhà chờ em sao?” Người đàn ông ôm cô vào lòng, “Anh có bao giờ lừa em không?”
Lương Tình lắc đầu trong vòng tay anh trai, chưa bao giờ.
“Anh, em nhớ anh……” Cô ngẩng đầu, cố gắng kiễng chân hôn Lương Thế Sâm. Người đàn ông cúi đầu xuống hôn lên môi em gái. Hai anh em ở giữa phòng ngủ hôn nhau say đắm.
“Tắm chưa?” Hôn một lúc lâu mới tách ra, Lương Thế Sâm nói: “Sắp 10 giờ rồi, mau về nghỉ ngơi đi, chẳng phải ngày mai có tiết sao?” Hắn vỗ nhẹ vào lưng em gái.
“Đừng mà ~” Lương Tình kéo tay anh trai lắc lắc, “Em muốn ở lại.” Cô nhìn Lương Thế Sâm với đôi mắt sáng ngời.
Người đàn ông nhìn cô gái, thở dài một hơi rồi vuốt má cô lần nữa. “Anh hai đang ở nhà đó, nghe lời, mau đi ngủ đi. Đợi lần sau anh về anh chơi với em, được không?” Hắn nhẹ nhàng dỗ dành.
Lương Tình lập tức mở to hai mắt, “Ngày mai anh phải đi rồi sao?” Mỗi lần Lương Thế Sâm trở về đều sẽ nghỉ ngơi mấy ngày, không ngờ lần này chỉ có một ngày.
Hắn gật đầu, “Sáng sớm là xuất phát rồi.” Nhìn Lương Tình, hắn lại lưu luyến kéo cô vào lòng, ôm cô thở dài một hơi, “Anh xin nghỉ nên chỉ có một ngày thôi.”
Lương Tình có thể nhận ra vòng tay anh trai đang siết chặt lấy mình, vành mắt lập tức ướŧ áŧ, anh hai xin nghỉ về nhà thăm cô, cô lại ra ngoài cả tối mới về. “Anh ~” Cô nức nở gọi một tiếng.
“Ngoan.” Người đàn ông cúi xuống hôn lêи đỉиɦ đầu em gái. Lương Tình ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt trìu mến của anh trai, cô không nhịn được nữa, vươn tay cởi cúc áo sơmi màu xanh lục của người đàn ông.
Lương Thế Sâm nhìn xuống, không ngăn cản mà chỉ im lặng nhìn cô, để mặc cô làm phiền. Lương Tình cởi hết cúc áo trên ngực anh trai rồi kép sang hai bên, để lộ ra bộ ngực cường tráng của người đàn ông, làm da màu đồng, cơ ngực rắn chắc, dọc xuống là phần bụng gần như hoàn hảo. Chiếc thắt lưng màu đen trên chiếc quần dài màu xanh đậm, dưới rốn là tuyến lông đen kéo vào tận trong quần, cuối cùng không nhìn thấy…. ánh mắt Lương Tình tuần tra anh trai một phen, cô duỗi tay vuốt ve tuyến lông dày đặc trên bụng dưới của người đàn ông. Dưới ngón tay của cô, cơ thể Lương Thế Sâm khẽ run lên. Lương Tình mê mẩn vuốt ve bụng anh trai, cúi đầu hôn lên ngực hắn. Đôi môi mềm mại mang theo hơi thở nóng rực lưu luyến trước ngực Lương Thế Sâm, lại như tìm được kho báu mà cắn lên đầṳ ѵú cứng rắn, tiếng hít thở trên đỉnh đầu cũng theo đó ngày một nặng nhọc. “Tiểu Tình……” Người đàn ông khẽ gọi một tiếng, do dự nói: “Đừng……”
Lương Thiển Thiển, nhưng cô vẫn muốn nói ra. “Anh không muốn em sao?” Cô gái ngước khuôn mặt thanh tú lên, chu môi hôn anh trai mình, “Hả? Anh thông đồng với nữ quân kỹ nào rồi phải không?” Dù biết loại chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra trên người Lương Thế Sâm, nhưng cô vẫn muốn hỏi. Rõ ràng cô về muộn lại còn vô lý vu khống anh hai. Song, Lương Thế Sâm lại rất chiều cô, vươn tay nắm lấy bàn tay đang lộn xộn trên bụng mình, hô hấp có chút không ổn, hắn hắng giọng nói: “Không có. Ai anh cũng không muốn.” Hiếm khi hắn mới nói được một câu như vậy.
Lương Tình mỉm cười thoát khỏi tay anh hai, vòng tay qua cổ Lương Thế Sâm, kiễng chân nhìn hắn. “Vậy em, em thì sao?”
Lương Thế Sâm cúi đầu nhìn em gái, đôi mắt đen láy, sống mũi cao và đôi môi đỏ mọng, tình yêu cùng tình cảm sâu sắc tràn ngập trái tim, trong lòng không khỏi nhói lên, hai tay ôm lấy Lương Tình, mỉm cười, nâng chân cô để lên ngực hắn.
“Em là em của anh.” Người đàn ông ngẩng đầu, nhìn cô gái sáng lạn phía trên. Lương Tình cúi đầu vuốt vá Lương Thế Sâm, “Anh là anh của em!” Miệng thì bắt chước lời nói của người đàn ông, nhưng tay lại duỗi ra, cởi chiếc áo phông Modal đang mặc rồi ném nó xuống đất. Lương Thế Sâm sửng sốt, ngẩng đầu lên, lại chỉ nhìn thấy hai đóa hoa màu trắng đang treo lơ lửng trên đầu.
Cơn thèm khát đang kìm nén bỗng chốc thiêu đốt trái tim hắn. Hắn thả lỏng tay khiến cô gái từ trên cao rơi xuống rồi lại ôm cô vào lòng. Vừa rơi xuống, Lương Tình sợ hãi hét lên, sau đó thấy anh trai đang nhìn chằm chằm vào ngực mình, cô không khỏi cười phá lên, cúi người về phía trước, dí ngực vào mũi hắn, không nói lời nào, để xem hắn chịu đựng được bao lâu.
Lương Thế Sâm ôm em gái, chóp mũi hơi ngứa, đầṳ ѵú hồng hào gần trong gang tấc dụ dỗ hắn như trái cấm Eva. Hạ thể trong phút chốc dựng đứng lên, khí thở ra từ khoang mũi càng ngày càng nóng. Lương Thế Sâm ngẩng đầu nhìn em gái, cô gái cũng hướng đôi mắt đen tuyền nhìn hắn, vẻ háo hức, khiến côn ŧᏂịŧ trong quần càng ngày càng đau.
Cuối cùng, vì không thể cưỡng lại mà hắn đã cắn nhẹ đầṳ ѵú em gái rồi ra sức liếʍ láp. Lương Tình thoải mái kêu một tiếng, sau đó đỡ lấy vai người đàn ông, nâng ngực lên, để anh trai liếʍ mυ'ŧ ngực mình…