“Ba đã nói rồi, con đã lớn rồi, không nên suốt ngày bám lấy mẹ.” Đồ Nguyệt Sanh trước mặt cậu, luôn tỏ ra ôn nhu, cho dù mặt không biểu tình, nhưng hắn vẫn luôn dịu dàng.
Đồ Mộng mặc dù biết Nguyệt Sanh nhất định là tức giận, nhưng nghe ngữ khí của hắn, cũng không cảm thấy quá bất mãn, vì vậy nhẹ nhàng an ủi Đồ Nhiên, giúp cậu bé trả lời vấn đề: “Đừng trách thằng bé, là anh đồng ý.”
Đồ Nguyệt Sanh đi tới trước mặt người đàn ông, một tay nắm lấy cổ áo sau lưng của cậu bé, lặng lẽ nhấc cậu bé ra khỏi người Đồ Mộng, tay kia thuận lợi lấy đi dòng sữa thơm còn đọng trên đầu nhũ hoa của cậu rồi thè đầu lưỡi ra liếʍ.
Đồ Nguyệt Sanh lúc nào cũng có thể quang minh chính đại làm ra những hành động ám muội, làm cho Đồ Mộng vô cùng thẹn thùng lại luống cuống, nhất là hiện tại còn ở trước mặt con trai, cho nên cậu lập tức bỏ áo xuống, không chút lưu tình vuốt thẳng không một nếp nhăn.
Đồ Nguyệt Sanh khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn cậu bé, đưa lưng về phía Đồ Mộng, thanh âm vẫn ôn nhu như cũ, nhưng cậu lúc này lại không nhìn ra được ánh mắt lãnh huyết không che giấu của Đồ Nguyệt Sanh:”"Đồ Nhiên, đi ra ngoài, mẹ con còn có chút việc phải làm, một mình ra ngoài chơi đi.”
Cậu bé thừa hưởng 90% gen của Đồ Nguyệt Sanh, ngoại hình về cơ bản giống với Đồ Nguyệt Sanh khi còn nhỏ, ngoại trừ đôi mắt đỏ rực hơn một chút, dường như ngay cả cảm xúc của cậu bé cũng được sao chép, bài xích lẫn nhau, nhưng bọn họ lại có tình cảm với cùng một người, đây là sự chấp niệm kinh khủng.
Đồ Nhiên bị sự lạnh lùng trong mắt Nguyệt Sanh giữ lấy, cậu bé thực sự chỉ là một đứa trẻ với chỉ số IQ sáu tuổi, mặc dù cậu bé biết cách che giấu ánh mắt rõ ràng là quá nóng bỏng của mình, nhưng Nguyệt Sanh phát hiện ra điều gì đó, vì vậy đã phải nhận lấy sự lạnh lùng như vậy.
“Được, cha.” Giọng nói của cậu bé có chút run rẩy, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú kia vẫn mang theo ý cười.
Ngay sau đó, Đồ Nhiên ngoan ngoãn rời khỏi căn phòng ngủ chính rộng rãi, khoảnh khắc đôi môi tưởng chừng như si tình của cậu bé đóng cửa lại, nụ cười lập tức biến mất sau một tiếng "cạch".
Cậu bé không có rời đi ngay lập tức, linh lực bẩm sinh của cậu bé mở rộng không giới hạn, cuối cùng bao trùm cả căn phòng, sau đó cậu bé "thấy" ba mình bị cha mình ôm, tiếp nhận nụ hôn của cha mình, mà vừa rồi cậu bé có mυ'ŧ núʍ ѵú của ba mình, nuốt vào đều mùi hương của cha, dùng hai tay hoàn toàn ôm lấy cậu vào ngực, không chút kiêng dè chui vào eo của người đàn ông...
Cậu bé cũng "nghe thấy" tiếng thở hổn hển khó chịu của cậu và những lời chọc ghẹo của cha, ba sẽ đỏ mặt đẩy cha ra, sau đó dụi mắt, chủ động dạng chân vòng qua eo cha...
Tiếp theo, là "vận động’ mà cậu đã "xem" mấy lần, vừa mở mắt ra đã thấy rõ ràng bức tranh đầu tiên của thế giới này, chính là người cha của cậu bé sẽ đè cậu xuống, uống sữa bổ dưỡng vốn thuộc về cậu bé.
Cậu bé lẳng lặng đứng ở cửa, "Sau khi xem xong "vận động’ này, cậu bé thấy tiếng giường lớn bị lấn át, còn nghe thấy người ba cưng chiều cậu bé khóc lóc nói "chậm lại" khi bị bắt nạt.
Cho đến ba giờ sau, cậu mệt mỏi ngủ thϊếp đi, nhưng Nguyệt Sanh chỉ thản nhiên mặc một chiếc áo choàng dài, mở cửa và nhìn thấy cậu bé đứng bên ngoài, dường như không có gì ngạc nhiên.
Đồ Nguyệt Sanh chưa hết thòm thèm liếʍ môi, một tay dựa vào cửa, phòng ngủ thắp đèn màu cam, mà hành lang trong phòng khách hoàn toàn tối đen, bóng dáng Nguyệt Sanh vừa vặn chặn ánh sáng của cậu bé, để cậu bé đứng trong phòng tối.
“Có đẹp không?”
“...”
“Hẳn là rất đẹp...”
“...”
“Sữa rất ngọt, bên trong cơ thể cũng mềm không thể tin được.”
“...”
“Nhưng anh ấy là của tôi!” Giọng điệu ôn hòa vốn có đã thay đổi! Trở nên cực kỳ khốc liệt! Một tay cũng trực tiếp nắm lấy cổ cậu bé, móng tay sắc bén trực tiếp đâm vào cổ cậu bé, máu đỏ tươi lập tức phun ra, nhưng Đồ Nguyệt Sanh vẫn là trịch thượng nhìn Đồ Nhiên, “Cậu nhất định phải biết lập trường của mình!”
“Cậu chỉ cần ở bên anh ấy khi anh ấy không vui hay buồn chán, làm cho anh ấy vui vẻ. Cậu chỉ là một món đồ chơi tôi đưa cho anh ấy mà thôi, không nghe lời cũng không cần món đồ chơi không nghe lời như cậu.”
“Hiểu chưa?...” Đồ Nguyệt Sanh càng muốn dùng sức nhéo thằng bé một cái, trong đôi mắt đỏ sẫm tràn đầy ý tứ hàm xúc, nhưng vào lúc này, cậu trong phòng ngủ khẽ hừ một tiếng, Đồ Nguyệt Sanh nhìn lại cậu kia vẫn còn ngủ say trên giường thì buông Đồ Nhiên ra.