Ngay sau đó, Đồ Mộng không có thời gian để thích ứng, những cú nhấp hông như vũ bão lập tức ập đến.
Chỉ qua một chốc, Đồ Mộng đã bật khóc. Cúc huyệt dường như không thích ứng được với sự tấn công mạnh bạo đó, một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ bên trong khe hở, hậu huyệt theo bản năng co lại để bảo vệ bản thân, nhưng sức mạnh của một thiếu niên đâu phải là thứ mà nó có thể chống lại, dù có khép chặt đến cỡ nào cũng bị ép mở ra.
"Aaa.....Chậm... Chậm một chút.... Ha..... Đau quá......"
Cơ thể của Đồ Mộng bị va chạm đến lắc lư, hai chân đã nâng đến một độ cao không thể tin được, đầu gối gần như chạm đến đầu vai cậu.
Nhưng người đè trên cậu lại như không nghe thấy gì, hắn điên cuồng chiếm giữ người mà hắn luôn khao khát, tất cả mọi thức bây giờ đều không phải do hắn mà là do bản năng đang quấy phá! Bản năng muốn chiếm lấy! Bản năng nói cho Đồ Nguyệt Sanh biết..... Đây là người mà ngươi thích. Cậu là của hắn. Vĩnh viễn thuộc về hắn.
"A!!! Không được..... Đau.... Đau quá...." Đồ Mộng vừa kêu đau vừa bắn ra tinh hoa đã bị kìm nén hơn nửa ngày.
Thiếu niên hận không thể nhét cả người vào bên trong cúc huyệt mê người ấy, tốc độ và tần suất cắm rút đã vượt qua người thường, khiến Đồ Mộng lần đầu tiên nếm thử hương vị của tìиɧ ɖu͙© đã sốc đến không nói được nữa.
Du͙© vọиɠ của cậu rất nhanh đã thức tỉnh, run rẩy cọ lên bụng thiếu niên, sau đó cúc huyệt phía sau như không còn thuộc về cậu nữa, bị nhét đến đầy sắp nổ tung.
Đồ Nguyệt Sanh vào lần bắn tinh thứ ba trong ngày của cậu thì mới tăng nhanh tốc độ, sức mạnh còn khủng bố hơn lúc đầu.
"Aaa...... Không được...... Anh muốn hỏng mất.... Muốn hỏng rồi...A!" Tiếng rên đứt quãng của Đồ Mộng càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của Đồ Nguyệt Sanh hơn nữa, chỉ có tiến vào điên cuồng hơn mới có thể giải tỏa.
Đồ Nguyệt Sanh nâng eo cậu lên, ôm cả người cậu lên, côn ŧᏂịŧ khủng bố của thiếu niên lập tức tiến vào một vị trí sâu thẳm khiến mặt Đồ Mộng trở nên trắng bệch nhưng lại khiến cho du͙© vọиɠ trong người cậu càng thêm mãnh liệt.
Hai viên tinh hoàn để lộ bên người như đã bị kẹt lại ở cửa huyệt, sau đó một đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn thẳng vào trong cơ thể của cậu.
Trong cơn hoảng hốt, Đồ Mộng ôm lấy cổ Đồ Nguyệt Sanh như hắn là khúc củi duy nhất có thể cứu vớt đời cậu, trong cổ họng phát ra tiếng rên khiêu gợi, hai chân quấn chặt lấy Đồ Nguyệt Sanh hắn, cúc huyệt trong cơn kí©ɧ ŧɧí©ɧ mấp máy liên hồi......
Chờ đến khi cảm giác mãnh liệt kết thúc, cả người Đồ Mộng đều đang run rẩy, hai mắt không có tiêu cự như đang hưởng thụ dư vị của cao trào. Nhưng rất nhanh, côn ŧᏂịŧ vốn đang cắm trong cúc huyệt của cậu lại một lần nữa lấy lại sức sống, ngăn chặn tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong......
Cúc huyệt mềm xốp của Đồ Mộng lập tức co bóp lại như đang kháng cự nhưng lại giống dục cự còn nghênh.....
"A.... Nguyệt Sanh....Ưʍ.... Anh từ bỏ...."
Đồ Nguyệt Sanh hôn lên cánh môi của nam nhân, đầu lưỡi mạnh mẽ tiến vào trong khoang miệng của cậu, cuốn đi lượng lớn nước bọt bên trong, trao đổi nước bọt lẫn nhau.
Đợi đến khi nam nhân sắp hít thở không thông mới chậm rãi rời đi, khi rút khỏi còn kéo thêm một sợi chỉ bạc giữa hai người.
"Anh vẫn còn muốn mà.... Em biết anh muốn." Đồ Nguyệt Sanh nói xong liền bế cậu lên đùi, tư thế như vậy khiến côn ŧᏂịŧ của hắn tiến vào càng sâu bên trong . Côn ŧᏂịŧ dữ tợn tiến vào ép ra một số chất lỏng bên trong, không biết là dịch ruột của Đồ Mộng hay là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Đồ Nguyệt Sanh....
Hai cơ thể trắng, rám nắng đối lập không ngừng va chạm, tiếng thở dốc ồ ồ, mùi hương dâʍ ɭσạи tràn ngập trong không khí, tất cả những điều này đang là minh chứng cho việc một người đàn ông đã bị một người đàn ông khác chiếm lấy.
Mà trận làʍ t̠ìиɦ này dường như không có sự kết thúc, khi bắt đầu là Đồ Mộng nhưng lại không cho cậu quyền kết thúc.
Trong cơn hỗn loạn, mê mang sắp ngất, thiếu niên vẫn luôn ôm cậu không buông dường như đã nói gì đó bên tai cậu.
Nói gì chứ?
Là: Em yêu anh sao?
Hay là vĩnh viễn cũng không được rời xa em?
Loại chuyện này, chỉ có mình thiếu niên biết mà thôi....