Thất tình cũng thế, lục dục cũng thế, chỉ cần một khi nhiễm phải, cho dù cẩn thận gìn giữ, cuối cùng đều sẽ rơi vào địa ngục bát khổ. Chỉ có chưa bao giờ kỳ vọng, chung cuộc sẽ không thất vọng.
Đây là chân lý duy nhất mà Cầm Di Âm ghi khắc từ khi ra đời tới nay. Hắn cho rằng vô tâm liền có thể vô tình, không thương liền có thể không đau. Thế nhưng, hắn không biết thế gian chúng sinh vạn tượng, từ trước đến giờ chưa từng có được, mới có thể khao khát sở hữu. Bằng cách đó, hắn phải thoát ra khỏi lao tù mà mình tự vẽ nên, thực sự mở mắt nhìn hồng trần.
Hắn đã từng cự tuyệt toàn bộ thế giới.
Hiện giờ, hắn muốn thử hòa nhập với nó một lần nữa.
Cầm Di Âm nuôi dưỡng thói quen ngắm mặt trời mọc.
Tâm Ma xưa nay biếng nhác, một khi mỏi mệt có thể trên dưới trăm năm không rời khỏi ổ, loại hành vi dậy sớm leo núi ngắm mặt trời mọc này trong ngàn năm qua chưa bao giờ xuất hiện. Dưới cái nhìn của hắn, lao tâm lao lực vì cảnh sắc xa cuối chân trời không thể chạm vào là việc tẻ nhạt mà chỉ có phàm nhân đa sầu đa cảm mới có thể làm. Thế nhưng sau ngày hôm ấy, hắn lại chăm chỉ mỗi ngày đều đi làm việc này, cho dù có thời điểm trời không đẹp, cũng sẽ bò lêи đỉиɦ núi nếm thử một ngụm nước mưa chưa rơi xuống đất.
Theo hắn đánh giá, nước mưa nhạt nhẽo vô vị tựa như đa số nhân sinh trên đời. Nhưng khi hắn nhìn thấy cao sơn lưu thủy tụ hợp vào trường giang, tựa như huyết dịch trào dâng trong mạch máu, hội hợp ở tim, sau đó lan ra liên kết toàn thân, hắn mới bừng tỉnh hiểu được ...
--- Từng giọt nước hợp thành trăm sông; Hạng giun dế sẽ truyền thừa mãi mãi.
Cầm Di Âm hóa thành lữ nhân bề ngoài xấu xí, áo tơi giày rách cầm gậy trúc xanh, lẻ loi độc hành giữa nhân thế.
Đã một năm trôi qua từ cảnh mặt trời mọc khi đó, cuộc chiến Ma Đạo vẫn còn đang tiếp diễn. Trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều biến cố bất ngờ, kinh động thiên hạ nhất không gì bằng việc Địa pháp sư ngã xuống.
Không ai biết Địa pháp sư bảo vệ Huyền La vô số năm tháng đến tột cùng vì sao mà chết, ngay cả đệ tử nội môn Trọng Huyền cung cũng đều không biết được, một số người cực hiếm biết chuyện lại giữ kín như bưng. Cho dù là như vậy, chuyện này ảnh hưởng cực kỳ to lớn đến bố cục của tam giới, đặc biệt là tại thời điểm cuộc chiến Ma Đạo đi vào giai đoạn trọng yếu. Quy Khư ma tộc nguyên bản bởi vì Phi Thiên Tôn ngã xuống, Ma La tôn mất tích mà sĩ khí sa sút nghe được tin này liền đại chấn, thừa thế xông lên đánh hạ hơn nửa quốc thổ Nam Hoang cảnh, đối đầu cùng quân đội Huyền La tại Chu Tước thành. Trong tứ cảnh khác cũng có Ma tộc nhân cơ hội trắng trợn hành động.
Vào lúc này, chủ nhân Kiếm các Tiêu Ngạo Sênh tiếp chưởng Trọng Huyền cung, trở thành tân nhậm Đạo tôn Huyền môn.
Chiến tranh sẽ không bởi vì sinh tử thành bại của một người mà đảo lộn, huống hồ Tiêu Ngạo Sênh trong mắt rất nhiều người còn kém xa Tịnh Tư, hắn thượng vị chỉ có thể xem như lâm trận bổ khuyết, nhưng cũng không áp được minh lưu ám sóng. Cũng may tiếp theo sau đó, Nhân pháp sư Tịnh Quan, Thiên pháp sư Thường Niệm ra khỏi Thiên Tịnh sa, trong khoảng khắc liền khiến bốn phương kinh sợ, những đám nanh vuốt rục rà rục rịch nọ mặc dù không cam tâm, cũng chỉ có thể tạm thời tiếp tục ngủ đông.
"... Tiêu Ngạo Sênh sẽ trưởng thành, mà thời gian của ta cũng không còn nhiều." Thường Niệm nói như vậy. Tam Bảo sư từ trước đến nay như thể tay chân, sau cái chết của Tịnh Tư, dường như chỉ trong một đêm hắn đã già đi rất nhiều. Hình thái người này vốn khô gầy già yếu càng thêm lọm khọm bất kham, không khác gì lão nhân bệnh nặng nguy kịch trên thế gian.
Lúc Thường Niệm nói lời này, Cầm Di Âm đang đứng ở đối diện. Nhìn thấy kẻ thù mình đã từng muốn tự tay gϊếŧ chết biến thành dáng dấp như vậy, hắn vốn nên cảm thấy khoái ý, lại phát hiện tâm tình của mình hiện giờ rất bình thản, tựa như cảm xúc hận không thể ăn thịt uống máu khi xưa đều thành mây khói phù vân. Đối với hắn, Thường Niệm chỉ là một người xa lạ không quá quan trọng.
Bởi vậy, Cầm Di Âm chỉ hỏi: "Ngươi không muốn gϊếŧ ta sao?"
Thường Niệm nghe vậy, tự tay rót cho hắn một chén trà: "Không cần."
"Bởi vì Đạo Diễn đã chết?"
"Không." Thường Niệm lắc đầu, trong đôi mắt đã có chút vẩn đυ.c mơ hồ có thể thấy được một tia thần quang "Ngài còn sống, chỉ là ta không tìm ra được!"
Cầm Di Âm nâng chén trà ấm áp, một lúc lâu sau mới nói: "Ngày đó, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"
"Tịnh Tư chết trong tay Mộ Tàn Thanh, dùng thần huyết của bản thân vì sát tinh mở ra thiên mệnh. Mà y từ Mộ kiếm mượn đường tiến vào Thiên Tịnh sa, ý định gϊếŧ thần." Thường Niệm rũ mắt xuống "Trước khi y đến ta đã tính toán được, Tôn thượng lại yêu cầu ta rời khỏi Vấn Đạo đài. Sau đó xảy ra chuyện gì không nằm trong tầm quan trắc của ta. Thế nhưng... từ đó về sau, Vấn Đạo đài cùng Đạo Diễn thần quân đều không xuất hiện nữa."
Cầm Di Âm không hỏi gì thêm. Hắn uống xong chén trà, chuẩn bị rời khỏi Bắc Cực đỉnh, lại ở ngoài sơn môn gặp được Tiêu Ngạo Sênh.
Thời gian chỉ một năm, bề ngoài Tiêu Ngạo Sênh không có bất kỳ biến hóa nào, liền ngay cả vẻ uy nghiêm vốn phải tăng thêm cũng thu liễm đạm bạc gần như không có, cho nên Cầm Di Âm suýt nữa không nhìn thấy hắn.
"Là ta đưa y tiến vào Mộ kiếm." Thời điểm gặp thoáng qua, Tiêu Ngạo Sênh nói như thế "Y nói... chỉ cần mặt trời còn mọc, cuối cùng cũng có một ngày y sẽ trở về, kêu chúng ta đều phải bảo trọng cho tốt."
Cầm Di Âm nở nụ cười: "Ta tin y."
Bàn tay Tiêu Ngạo Sênh ở trên Khôn Đức lệnh sờ sờ một chút, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi sắp tới có chỗ nào muốn đi không? Ta có thể tiễn ngươi một đoạn đường."
"Nơi ta muốn đi ..." Cầm Di Âm cẩn thận suy nghĩ một lúc "Rất nhiều... Rất nhiều! Bất quá ta dự định tự mình đi từng nơi một."
Tiêu Ngạo Sênh cũng không cưỡng cầu. Bọn họ đi ngược chiều, không ai quay đầu lại, nhưng cũng không giống tình cảnh đối địch giương cung bạt kiếm năm đó, tựa như một hồi bèo nước gặp nhau bình thường.
Cầm Di Âm quả thực có rất nhiều nơi muốn đi. Trong thiên địa nhân tam giới, hắn đã sớm dạo khắp các ngóc ngách Quy Khư địa giới, chỉ có Huyền La nhân giới còn chưa thực sự đi qua nhìn ngắm. Cho dù hiện giờ còn nhiều vùng chiến loạn, cũng không phải là thời tiết thích hợp để du sơn ngoạn thủy, lại cũng không ai có thể ngăn cản bước chân của hắn.
Suy đi nghĩ lại, hắn quay đầu đi Bất dạ yêu đô trước, đúng lúc gặp phải Ma tộc đại quân tấn công Không Hoa sơn. Tây Tuyệt Nhân tộc đáng lẽ phải kịp thời đến cứu viện lại chưa tới, Quy Khư ma vật mênh mông đen kịt tràn vào thành trì, ma khí ngập trời hóa thành thực chất, hình thành vô số dây xích quấn lấy Không Hoa sơn lơ lửng trên không trung, dùng sức mạnh của quần ma chậm rãi kéo nó xuống từng chút một.
Mắt thấy dãy núi liền phải đập xuống, một con cửu vĩ hồ màu đỏ rực xuất hiện dưới Không Hoa sơn, trong phút chốc gặp gió lập tức dài ra, biến thành khổng lồ, dùng sống lưng chống đỡ toà trọng sơn mang Bất dạ yêu đô. Mà ở phía dưới, đám ma vật tựa như bầy đỉa ngửi được mùi máu tanh, chen chúc tiến về phía trước, chỉ cần nháy mắt liền có thể đem Hồng hồ này nhấn chìm.
Cầm Di Âm theo bản năng mà ra tay. Trong thiên địa vang lên một tiếng thanh thoát, hết thảy sinh linh nơi đây ngoại trừ hắn đều ngừng động tác, như thể thời gian bị đình chỉ trong chớp mắt.
Chỉ nháy mắt này, sinh tử thay đổi.
Hắn cứu Tô Ngu, lại không tiếp tục tham dự cuộc chiến này, một tay kéo thấp chiếc đấu lạp bẩn hề hề, cùng thành dân tị nạn co rúc ở góc tường lung lay sắp đổ. Bên cạnh hắn có một phụ nhân thương tích chất chồng ôm con. Nàng ôm được đứa này lại không bế được đứa khác. Cầm Di Âm liền đưa tay ở trên đầu tiểu hài xoa xoa vài cái, còn hiểu lòng mà đưa cho nó một viên kẹo.
Tây Tuyệt Nhân tộc cuối cùng không đến cứu viện, Cầm Di Âm tỉ mỉ suy nghĩ một chút mới nhớ lại, vị nhân hoàng kia hồi đầu năm đã chết trên bụng nữ nhân, người kế nhiệm là vị Khuếch Diên vương A Ma Na khẩu Phật tâm xà. Người nọ giống Na Già Bộ ngàn năm trước, hận không thể đạp Yêu tộc dưới chân, hiện giờ có cơ hội như vậy, mặc dù sẽ không làm chậm trễ chiến sự, chỉ cần trì hoãn một chút cũng có thể khiến vài trụ cột của Yêu tộc gãy đoạn.
Cũng may A Ma Na không kịp thời cứu viện, Ngự Phi Hồng lại đến.
Vị nữ đế Nhân tộc đầu tiên trong trong lịch sử Trung Thiên cảnh này, so với A Ma Na chính là Thiên-Nhân khác biệt. Nàng dựa vào thân phận đệ tử Nhân pháp sư cùng Kỳ Lân pháp ấn ở giai đoạn đầu trấn áp triều thần, sau đó nhanh chóng giải quyết đập nát vài miếng xương cứng, mạnh mẽ đem quốc tộ bấp bênh kéo về bên vách núi. Mặc dù hết thảy vẫn chưa khởi sắc rõ rệt, cũng đã bắt đầu phát triển theo hướng tốt hơn.
Trung Thiên cùng Tây Tuyệt tuy rằng giáp giới, khoảng cách giữa Thiên Thánh đô và Bất Dạ yêu đô gần vạn dặm, nàng không thể để quân đội Ngự thị bôn ba thiên sơn gấp rút tiếp viện cho dị quốc, liền mở ra Kỳ Lân Vương đạo vực, điểm hóa thập phương sơn hồn rơi xuống đất thành binh, vì Bất Dạ yêu đô hai mặt thụ địch mang đến một nhánh kỳ quân.
Ngoại trừ một lần âm thầm cứu Tô Ngu, Cầm Di Âm không can thiệp vào cuộc tiến công của Ma tộc, hiện tại cũng không ngăn cản Ngự Phi Hồng đến cứu viện. Hắn chỉ là cùng những người khác sơ tán khỏi nơi này. Mãi đến tận lúc đến chỗ an toàn, hắn mới đem tiểu tử đã ngừng khóc trao trả cho phụ nhân, đổi lấy một câu cảm động đến rơi nước mắt "Đa tạ!"
Cảm tạ ta vì điều gì? Nhất thời, Cầm Di Âm cảm thấy mê man, khóe môi lại không tự chủ cong lên.
Hắn ở trên người lục lọi nửa ngày, lấy ra ba viên kẹo, hai viên cho hai hài tử của phụ nhân, viên còn lại sau đó ném vào miệng mình. Viên kẹo rẻ tiền ngọt đến phát ngấy, hắn lại không cảm thấy chán ghét.
Cầm Di Âm ngậm kẹo rời Bất Dạ yêu đô, chuyển đường đi Miên Xuân sơn.
Sau năm đó, hết thảy thôn dân trong Miên Xuân sơn đều đã trở về với cát bụi. Tiếp theo khi Phi Thiên Tôn đến, liền ngay cả chim thú côn trùng trong rừng cũng biến mất, chỉ còn dư lại thương lữ vãng lai tình cờ đi ngang qua, hoặc thỉnh thoảng một vài yêu tà lẩn trốn đến tận đây.
Cầm Di Âm nhớ đến từng chuyện đã phát sinh qua. Trên đường đi hắn mua một gói hạt giống hoa, chuẩn bị lên núi tìm chỗ thoáng đãng nhiều ánh nắng trồng xuống, lại kinh ngạc phát hiện ở trên núi có thêm vài hộ gia đình.
Nghe giọng nói, bọn họ cũng không phải người địa phương, thậm chí cũng không phải người ở Tây Tuyệt cảnh, đầu lĩnh chính là một nữ nhân hơn ba mươi tuổi gọn gàng lưu loát. Cầm Di Âm giả làm người qua đường, thời điểm cọ cơm lải nhải với nàng vài câu, biết được nữ nhân này tên là Nhiễm nương, vốn là một người làm ăn buôn bán. Những người trên núi khác đại thể cũng là tiểu nhị cùng nàng vào nam ra bắc, sau khi chiến tranh bạo phát, thế đạo gian nan làm ăn khó khăn, quê nhà bị chiến hỏa hủy diệt, đành phải xa xứ.
"... Chúng ta đi rất nhiều nơi, không phải bị chiến hỏa triền miên thì chính là lòng người hiểm ác. Nếu đám chúng ta không phải cùng đường kiên trì, sớm đã bị nhai nát xương cốt." Nhiễm nương nói đến đề tài nặng nề, thế nhưng biểu tình dần dần có ý cười "Cuối cùng, ta nhớ đến năm ngoái đi ngang qua ngọn núi này, không có dòng họ thôn xóm, ngay cả mãnh thú cũng ít, địa phương hẻo lánh cũng xem như an toàn, liền mang theo mọi người đến... Hắc, thời điểm lúc đầu chúng ta đi ngang qua vẫn còn gặp phải yêu quái. Nó còn biến thành nữ nhân lừa gạt thiện cảm, kinh sợ dọa người. May có một đại thiện nhân tóc trắng đi ngang qua cứu chúng ta, chỉ khoát tay một cái liền chặt đầu đại ngô công đó xuống, tình cảnh đáng sợ khiến mấy kẻ nhát gan run cả chân!"
Cầm Di Âm nghe nàng nói liên miên cũng không cảm thấy phiền, thuận lời hỏi tiếp: "Ngươi cảm tạ người kia không?"
"Chúng ta khẳng định là thiên ân vạn tạ a. Bất quá thoạt nhìn y...ờ... không được tốt." Nhiễm nương cẩn thận hồi tưởng một chút "Đầu óc y tựa hồ có hơi mất linh quang, chỉ nhớ rõ muốn đi Hàn Phách thành, để chúng ta tiện thể mang theo một đường... Nói đến còn có một việc, ân nhân cứu mạng nhìn lợi hại như sấm rền gió cuốn, không ngờ lại bị say sóng. Lên thuyền không lâu liền bám mép thuyền không chịu dịch ổ, ta đưa ô mai còn không thích ăn, nói muốn canh chua cá. Việc này làm ta phát rầu."
Cầm Di Âm đột nhiên sửng sốt, hắn theo bản năng mà truy hỏi: "Cái người đó... có phải là tóc trắng, mắt đỏ?"
Nhiễm nương ngẩn ra, trong mắt hiện lên một chút cảnh giác: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
"Ta..." Khóe môi Cầm Di Âm chậm rãi giương lên, ánh mắt tràn ngập ôn nhu như nước ấm "Ta tìm y rất lâu rồi!"
Nhiễm nương là nữ nhân tâm tư cẩn thận, nàng thấy rõ thần sắc trong mắt Cầm Di Âm, trong lòng hơi buông lỏng: "Phải. Nhưng mà sau đó ta không gặp y nữa. Cái thế đạo này... Bất quá, y lợi hại lại hảo tâm như vậy, nhất định người hiền sẽ gặp lành."
Cầm Di Âm khẽ mỉm cười, đổi giọng hỏi: "Sau khi các ngươi đến đây có gặp phải yêu tà hoặc là phiền phức gì khác không?"
"Không có." Nhiễm nương lắc đầu "Đến đây gần một năm, ban đầu còn có sói hoang lảng vảng ở cửa thôn, sau đó không biết tại sao cũng biến mất. Ngay cả quãng thời gian trước, hài tử Trương gia cách vách lên núi hái rau dại lạc đường, gặp một con thanh xà nhỏ, còn tưởng rằng sẽ bị cắn. Kết quả con rắn kia không những không hại người, còn dẫn tiểu hài nhi đi ra khỏi rừng rậm. Ngươi nói chuyện này có kỳ lạ không?"
"Thanh xà..." Cầm Di Âm hơi cụp mắt xuống, ý cười nơi khóe môi dần dần sâu đậm.
Chủ khách đều vui vẻ mà ăn xong một bữa cơm canh đạm bạc, Cầm Di Âm đem túi hạt giống hoa kia giao cho Nhiễm nương, quay đầu lại nhìn Miên Xuân sơn, mỉm cười rời đi.
Dấu chân của hắn trải rộng khắp Huyền La ngũ cảnh.
Thế giới này là tập hợp của cái đẹp cùng cái xấu. Nhưng mà chính như dưới ánh mặt trời khó tránh khỏi bóng râm, trăng sao trường tồn trong đêm tối, tựa như một cây đại thụ đồng thời tồn tại thân cây thẳng tắp cùng cành cây nghiêng lệch, vô số sinh mệnh bám vào trên đó gian nan sinh tồn. Nó có rất nhiều khiếm khuyết, cũng có vô vàn ưu điểm không thể xóa bỏ, chính là căn cơ cho vạn vật tồn tại.
Nó có thể sẽ lớn lên, dáng dấp càng sum suê tươi tốt, cũng có thể bị mối mọi đυ.c khoét mục nát. Nhưng cho dù kết cục thế nào cũng tốt, miễn là trước đó không bị tiều phu chặt ngang chém gãy.
Cầm Di Âm từng sa vào việc săn mồi cái xấu, từ chối hết thảy những vẻ đẹp mà hắn cho là hư ảo. Hiện giờ hắn lại tìm kiếm góp nhặt từng cái một.
Hắn không đếm được mình đã đi bao nhiêu nơi, thấy qua bao nhiêu gương mặt muôn hình muôn vẻ, cũng như ở trong nhân thế này lẻ loi độc hành bao nhiêu năm.
Hắn sống thành dáng dấp mà Mộ Tàn Thanh từng hi vọng, cũng trở thành người mà mình cho là sẽ không bao giờ trở thành.
Hắn còn đi Thiên Chú bí cảnh cùng Vạn Nha cốc, ở trước vách tường băng khắc sâu trong ác mộng kia gảy một khúc đàn, dẫn đến không ít tiểu yêu thú chưa khai trí, trong đó có một con Bạch Hồ nho nhỏ đặc biệt linh động đáng yêu, dùng cái đuôi lông xù quấn lấy cổ tay Cầm Di Âm, cuối cùng còn muốn đi theo hắn.
"Ta rất thích ngươi, nhưng mà không thể mang ngươi đi." Cầm Di Âm ngồi xổm xuống nhìn nó mỉm cười "Ta đã có một Đại hồ ly rồi!"
Bạch Hồ nho nhỏ nhìn hắn, như hiểu mà không hiểu, đôi mắt to đen nháy linh hoạt chuyển động, đột nhiên quẩy đuôi chạy ra xa.
Cầm Di Âm bật cười, rời khỏi băng nguyên, cũng là đi ra khỏi ác mộng kinh niên.
Cuối cùng, hắn đến Vạn Nha cốc.
Chính như cảnh tượng trong giấc mộng Cầm Di Âm xây dựng, tất cả mọi vật nơi Vạn Nha cốc thoạt nhìn đều vô cùng quen thuộc không có gì mới mẻ. Hắn đi thẳng đến nơi Lôi Trì ngày xưa, nhìn thấy vài sắc xanh lục giữa những kẽ hở, là những bụi cỏ nhỏ bất khuất đang vươn lên cứng cáp.
Hắn đã đi qua nhiều địa phương, thấy qua nhiều phong cảnh, lại vào thời khắc này vì vài bụi cỏ nhỏ mà lã chã rơi lệ.
"Đây là lần thứ ba ta nhìn được ngươi rơi lệ."
Sau lưng đột ngột vang lên một thanh âm quen thuộc, bình thản đến không mang theo chút cảm xúc thăng trầm nào.
Cầm Di Âm xoay người, nhìn thấy dưới tàng cây nguyên bản không người, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, thoạt nhìn tựa như chính bản thân hắn đang soi gương, chỉ là một người rơi lệ một người mỉm cười, quỷ dị một cách kỳ quái.
Đạo Diễn thần quân mà Thường Niệm tìm khắp nơi không ra, nguyên lai ở đây.
Hắn vẫn mặc trường bào màu lam như trước, từ vai trái đến eo bên phải bị chém thành một vết thương sâu thấy được tận xương; Không có máu chảy, chỉ có tia sáng vụn vặt nhàn nhạt màu vàng kim không ngừng tuôn ra. Theo lý mà nói, hắn đã phải chết từ lâu. Ánh mắt Cầm Di Âm xuyên qua vết rách trên áo, nhìn thấy trái tim kéo dài hơi tàn trong l*иg ngực hắn.
Nó vẫn còn đang đập, nhưng càng ngày càng chậm.
"Trái tim bất tử, nguyên lai cũng sẽ chết." Cầm Di Âm nhẹ giọng nói.
"Trên đời không gì có thể thực sự bất tử bất diệt." Đạo Diễn thần quân nở nụ cười "Bao gồm cả ngươi và ta."
Cầm Di Âm bình thản gật đầu đồng ý: "Không sai."
"Trận chiến đó, là ta thua." Đạo Diễn thần quân chậm rãi đi về phía hắn "Áp chế của Sát tinh đối thần linh không có cách nào giải trừ, cho dù có Cửu Diệu luân tương trợ, ta cũng không thể thủ thắng, bị một kích của y bổ dọc thân thể. Nếu không có trái tim bất tử này, ta đã phải triệt để tiêu vong từ sớm."
Cầm Di Âm không nói một lời, hắn liền tiếp tục: "Tuy nhiên, tại khoảng khắc y tự tay gϊếŧ ta, chính là phá hủy nền tảng sự tồn tại của chính mình. Cửu Diệu luân sẽ quay hướng ngược lại, xóa bỏ sự tồn tại của y... Thế nhưng, lúc ta tỉnh lại, y đã biến mất."
"Ta biết." Cầm Di Âm rốt cuộc mở miệng "Y đi lêи đỉиɦ ngọn núi gần nhất ngắm một hồi mặt trời mọc."
"Thời gian sắp đến rồi." Đạo Diễn thần quân thở dài "Quỹ tích vận mệnh của hai thế giới cách biệt quá lớn. Sau khi ta ngã xuống, Cửu Diệu luân triệt để mất khống chế, tốc độ nghịch chuyển càng lúc càng nhanh. Có lẽ không đến mười năm nữa, không đợi cuộc chiến tranh này hạ màn, hết thảy đều sẽ bị hủy diệt."
"Sẽ không." Cầm Di Âm nghiêm túc nói "Ta sẽ để nó tiếp tục tồn tại."
Đạo Diễn thần quân ngước mắt lên "Ngươi đã từng trợ giúp Phi Thiên Tôn hủy diệt tất cả, lần này lại lựa chọn cứu vớt, là muốn chuộc tội sao?"
"Không phải." Cầm Di Âm nói "Chỉ là muốn làm hết khả năng ta có."
Lần này, Đạo Diễn thần quân lẳng lặng nhìn hắn rất lâu, mới thở dài một tiếng: "Y nói đúng!"
Hắn không nói rõ ràng, Cầm Di Âm cũng phúc chí tâm linh mà minh bạch, mỉm cười không nói.
"Đã như vậy, ta cam nguyện thua cuộc." Đạo Diễn thần quân đưa tay về hướng hắn, trong mắt lộ ra vẻ thúc giục không nên thuộc về thần linh "Lấy lại tất cả của ngươi đi!"
Sắc mặt Cầm Di Âm biến đổi "Ngươi nói cái gì?"
"Ngươi đã hiểu rồi, không phải sao?" Đạo Diễn thần quân hỏi ngược lại "Khi ngươi rời khỏi lao tù trong mộng, hẳn phải nhớ được lai lịch thực sự của mình - Ngươi là Cầm Di Âm, cũng không phải Cầm Di Âm ban đầu, mà là người Mộ Tàn Thanh gắn bó ở đời này. Cho nên ngươi không có cách nào lưu y lại ... Thế nhưng, ta có thể."
Cầm Di Âm nắm chặt quyền, không thể tin mà nhìn hắn.
"Ta ở lại trên đời này thêm một năm, chỉ muốn nhìn xem ai đúng." Đạo Diễn thần quân nhẹ nhàng nói "Các ngươi thắng, ta cam nguyện thua cuộc."
"... Ngươi tại sao phải làm như vậy?"
"Vì đạo của ta." Khóe miệng Đạo Diễn thần quân hơi cong lên "Đạo một đường sinh cơ. Thế giới này cho dù được cứu vớt hay không, đối với ta mà nói cũng có thể chứng đạo, đều không quá quan trọng. Cho nên Cửu Diệu luân ngay từ lúc bắt đầu chính là một ván cờ không công bằng... Chỉ là ngay cả ta cũng không ngờ tới, các ngươi có thể thắng!"
Cầm Di Âm chậm rãi đưa tay ra, hai bàn tay chạm vào nhau. Thân thể Đạo Diễn thần quân nhanh chóng trở nên trong suốt cho đến khi biến mất, một nguồn sức mạnh vừa quen thuộc vừa xa lạ theo đó tràn vào trong cơ thể, xuyên vào sâu trong linh hồn.
Đây là một "hắn" mà Đạo Diễn thần quân dung hợp, cũng là "hắn" ban đầu.
Hai thế giới hư thực, hắn rốt cuộc biến thành Cầm Di Âm hoàn chỉnh, thực sự bước lên con đường độc nhất của chính mình.
Cầm Di Âm chưa bao giờ kích động đến như thế, gần như quên hết tất cả. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất gấp rút chạy về Chu Tước thành, không màng nơi đó đang giao chiến ác liệt, trực tiếp dùng Huyền Minh mộc không nói một lời gạt ra một đám Ma Đạo, nhảy xuống Chu Tước môn.
Khi hắn mở mắt ra, đất trời ngập tràn băng tuyết lạnh giá thấu xương lần thứ hai giáng lâm. Vẫn là bộ thân thể thần linh kia, chỉ là lần này không còn âm thanh thứ hai, linh hồn cùng thân thể phù hợp hoàn mỹ, không còn cảnh hồn Trương Ba da hàng thịt.
Cầm Di Âm bước qua Bạch cốt sơn, nhìn về phía Cự Luân to như trời đất còn cách về mo bất quá một tấc vuông. Hắn hít sâu một hơi, đem hai tay đặt lên, bàn tay cơ hồ ngay lập tức dung hợp với Cửu Diệu luân. Chín ngôi sao tô điểm bên trên cùng sáng lên, điên cuồng cắn nuốt thần lực trong cơ thể hắn.
Cảm giác này thực sự không dễ chịu, tựa như vô vàn cái miệng tranh nhau cắn xé máu thịt của hắn, đồng thời phóng ra độc tố, cuốn theo quá khứ đau khổ, uất ức kia mà ùa vào tâm trí. Thật gian nan mới khiến kim chỉ nam dao động lùi lại một chút, chỉ khoảng khắc lại khôi phục vị trí cũ. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, Cửu Diệu luân chưa thay đổi mảy may, hắn cũng đã thống khổ bất kham giữa được và mất.
Nhưng mà Cầm Di Âm rất rõ ràng, một khi lần này mình buông tay, rốt cuộc liền không còn cơ hội cứu vãn hết thảy.
Hắn chỉ có thể nhắm mắt lại, đem ý thức trầm sâu vào trong linh hồn, liều mạng hồi tưởng những ký ức tốt đẹp.
So với tăm tối và đau khổ của hai kiếp người suốt ngàn năm, thời gian ngắn ngủi một năm thực sự bé nhỏ không đáng kể. Cầm Di Âm cho rằng điều duy nhất có thể giúp mình kiên trì chống đỡ chính là Mộ Tàn Thanh, nhưng khi hắn thực sự hồi tưởng lại, từ cảnh mặt trời mọc hắn nhìn thấy, một câu nói cám ơn của người qua đường bèo nước gặp nhau, một bữa cơm đơn giản thô thiển ... tất cả đủ loại đều hiển hiện rõ ràng.
Cuối cùng, ánh sáng và bóng tối của những ký ức dây dưa tựa như nước lũ dâng lên trong đầu, chỉ còn dư lại một mảnh tăm tối.
Hắn không nhìn thấy, không nghe được, dĩ nhiên cũng không biết trôi qua bao lâu, càng không biết được cây kim chỉ nam kia đang chậm chạp từng chút từng chút một lùi lại, cho đến khi trở lại điểm khởi đầu, quy về quỹ đạo.
Khoảnh khắc đó, trong đầu Cầm Di Âm vang lên một tiếng động thật lớn, phảng phất hoàng chung đại lữ đột nhiên cùng ngân, thiên địa vạn vật đều phát ra than thở, chấn động đến mức ngực hắn thít chặt, thình lình mở to hai mắt, đôi tay bị Cửu Diệu luân hất văng ra, thân thể chật vật quỵ xuống.
Vừa cúi đầu, Cầm Di Âm liền ngây ngẩn cả người: dưới chân không còn là Bạch cốt sơn băng tuyết bao trùm, mà là đất đá cây cỏ bình thường.
Tựa hồ ý thức được chuyện gì xảy ra, Cầm Di Âm ngẩng đầu nhìn lên. Cửu Diệu luân đang tựa như ảo ảnh tiêu tan trong không khí, chín ngôi sao lần lượt phân tán không biết đi về đâu, chỉ còn lại một cái vỏ ốc sên bằng bạch ngọc chậm rãi hạ xuống, rơi vào lòng bàn tay hắn.
Ngọn núi này quá cao, Cầm Di Âm đứng ở nơi này có thể trông thấy đường chân trời xa xa. Bầu trời có chút ám trầm ở phương đó đã hơi ửng đỏ, mơ hồ có thể thấy được một vầng mặt trời mới mọc sắp ló dạng từ trong bóng tối.
Hắn nhìn đến ngây dại.
Vừa lúc đó, sau lưng nguyên bản không có một bóng người truyền đến tiếng bước chân. Không đợi Cầm Di Âm xoay người, một đôi tay ấm áp đã từ phía sau duỗi đến, ôm lấy eo hắn. Cùng lúc, một mái đầu trắng như tuyết cũng tựa trên vai hắn, dùng những sợi tóc bạc ngổn ngang cọ vào cổ hắn.
Thanh âm mà hắn nhớ thương tâm tâm niệm niệm rốt cuộc vang lên rõ ràng bên tai, mang theo ý cười say lòng người ...
"Khanh Âm, ngắm mặt trời mọc không?"
.............Chính văn hoàn...........