Mộ Tàn Thanh không biết mình đã đi được bao lâu, bởi vì mảnh tuyết trắng mênh mang này tựa hồ mãi mãi không có kết thúc.
Sơn mạch cao chót vót kéo dài liên miên biến mất dưới băng tuyết. Thỉnh thoảng có những vách đá đen nhánh lộ ra khỏi mặt đất, phía trên cũng không thấy cành cây ngọn cỏ nào. Bầu trời xanh thẳm trong vắt như được tẩy qua, cuồng phong thổi mây dạt ra như sóng, tiếng chim kêu cao vυ't vang tận mây xanh. Lúc y nhìn lại, đám chim chóc chấn động đôi cánh, theo gió vụt bay lên.
Y đi mệt, an vị ở dưới tàng một gốc mai già, nhìn thấy cách đó không xa mặt tuyết di động vài cái, lăn ra mấy cục tròn tròn trắng muốt không khác gì nắm tuyết.
Một con hồ ly to, lông trắng bóng mượt không dính nước chạy xuyên qua trên tuyết nhanh như tên bắn, phía sau còn sáu con bạch hồ nho nhỏ bám theo đuôi. Đám nhãi con chưa có thành tựu đó không biết là bản lĩnh nông cạn hay là thiên tính thích đùa giỡn, mắt thấy không đuổi kịp phụ thân, liền ỷ vào lông dày thịt béo, co đầu cong đuôi như quả cầu lông dàn hàng từ trên sườn dốc phủ đầy tuyết lăn xuống dưới. Một con lăn chệch phương hướng, trên đường liền trực tiếp ủn về phía Mộ Tàn Thanh, chỉ lát nữa là phải đâm đầu sứt mẻ vào bắp chân y.
Mộ Tàn Thanh theo bản năng mà đưa tay đi chặn. Kết quả bàn tay vừa tiếp xúc với Bạch Hồ, xúc cảm truyền đến không phải là lông xù mềm mại, mà là một loại băng lãnh sền sệt: tiểu hồ ly vừa mới còn lăn lộn trên đất tuyết đã biến thành tử hồ ly bị lột da lông.
Nó mở to mắt đôi mắt tròn vo, thân thể máu thịt lộ ra trong phong tuyết cũng đã bị đông cứng. Mộ Tàn Thanh ôm con hồ ly nhỏ này đứng lên, bầu trời nguyên bản sáng trong đột nhiên tối sầm, mây đen cuồn cuộn chất chồng thành tầng tầng bông rách nát. Trên nền tuyết sáng lóa như bạc xuất hiện nhiều vết máu đỏ loang lổ, vô số thi thể hồ ly bị lột da nằm ngang dọc tứ tung. Chẳng biết lúc nào xuất hiện rất nhiều người. Bọn họ đều mang vũ khí cùng lưới dây thừng, ánh đuốc trong đêm đen chằng chịt như sao sa xuống trần, thiêu đốt đôi mắt Mộ Tàn Thanh.
"Nó ở đằng kia!"
"Đừng để cho nó chạy!"
"Dám cắn đại gia ta, chờ đó, ta lột da sống ngươi!"
"..."
Mộ Tàn Thanh theo tiếng nhìn lại, năm ba người cầm đuốc cùng cung tên trong tay, đang truy đuổi một con hồ ly nhỏ.
Nó quá nhỏ, ước chừng mới vừa đầy một tuổi, trên chân trái có vết máu, một đường đều liên tục té ngã, kinh hoảng bất lực. Cũng may vào lúc này sắc trời đã tối, nó hình thể lại nhỏ nhắn, mũi tên thợ săn nhiều lần sát qua người. Cho dù như vậy, tốc độ của nó cũng càng ngày càng chậm, vết máu ở trên tuyết trắng kéo thành một đường đứt quãng, chỉ dẫn đám thợ săn đuổi theo không buông tha. Cũng không biết là vô tình hay cố ý, nó đang chạy trốn hướng về phía Mộ Tàn Thanh.
Khoảng khắc bốn mắt nhìn nhau, Mộ Tàn Thanh nhìn thấy con hồ ly nhỏ này có một đôi mắt đỏ sẫm, giống hệt như mình...
Y đột nhiên mở bừng mắt ra, vươn mình ngồi dậy, mồ hôi lạnh đầm đìa.
"Tạ ơn trời đất, ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi!"
Kèm theo tiếng đồ sứ vỡ là một thanh âm xa lạ vang lên. Mộ Tàn Thanh thở ra một hơi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tiểu đạo đồng đang đứng ở cửa, trong tay nguyên bản bưng bát thuốc đã bị rơi đổ.
Thấp thỏm trong mộng qua đi, ký ức trước khi hôn mê rốt cuộc quay về. Mộ Tàn Thanh lấy lại bình tĩnh, đầu tiên là quan sát đạo đồng này một phen. Chỉ thấy hắn một thân đạo bào màu xám nhạt, cổ áo màu đen thêu Bắc Đẩu thất tinh, tượng trưng thân phận người trong Trọng Huyền cung, cửa tay áo lại có ám văn bách diệp triền chi (*), nhìn qua chỉ cảm thấy rất sống động.
[(*) trăm chiếc lá quấn quanh cành]
Lúc này y đang ở trong một gian phòng không lớn, một cánh cửa gỗ hai mặt cửa sổ, một cái bàn nhỏ cùng bốn cái ghế. Trên bàn để cốc trà ấm nước, trên vách tường đối diện treo một tấm hoành phi viết tay: Huyền chi hựu huyền.
Huyền chi hựu huyền, chúng diệu chi môn.(*)
[(*) từ Đạo Đức kinh: Huyền diệu lại sinh ra huyền diệu, đó là cánh cửa của tất cả những biến hóa kì diệu]
Nơi này hẳn là Trọng Huyền cung.
Y đang muốn nói cái gì, tiểu đạo đồng kia cũng như vừa tỉnh giấc chiêm bao, liếc nhìn chén thuốc bị mình sẩy tay làm vỡ nát, quay đầu liền chạy, còn không quên tiện tay đóng cửa lại.
Mộ Tàn Thanh chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra. Y có rất nhiều chuyện muốn hỏi, không biết làm sao tiểu đạo đồng này lại chạy trốn quá nhanh. Y theo bản năng muốn thả thần thức cảm ứng, không ngờ thần thức vừa rời khỏi căn phòng này tựa như đập phải tường đồng vách sắt phản chấn trở về, khiến cho đại não y chấn động một tiếng, suýt nữa buồn nôn muốn phun ra.
"Ngươi mới từ quỷ môn quan quay về, hiện tại tốt nhất nên tĩnh dưỡng."
Cửa phòng lần thứ hai mở ra. Phượng Tập Hàn bưng một bát thuốc đi vào. Hắn mặc một thân bạch y, trâm cài tóc bằng phỉ thúy cũng đổi thành một dải lụa trắng, khuôn mặt tái nhợt tiều tụy, chỉ có tay trái cầm Tố Tâm như ý là còn chút màu sắc tươi sáng duy nhất sót lại trên người.
Ấn tượng Mộ Tàn Thanh đối với hắn đã trở nên hơi mơ hồ. Y nhớ mang máng buổi tối hôm đó bị Y Lan mê hoặc, xuất thủ không chút lưu tình trọng thương kẻ đưa tay muốn đỡ mình, lời vốn đã nghĩ xong đến bên miệng lại không nói ra được.
Phượng Tập Hàn đi tới trước giường, cúi đầu nhìn y một chốc, cầm chén thuốc đưa tới.
Mộ Tàn Thanh một ngụm đem thuốc uống sạch, sau đó trầm mặc một lát, mở miệng nói: "Nơi này là Trọng Huyền cung sao?"
"Nói chính xác là Trọng Huyền cung Tam Nguyên các." Không chờ y hỏi, Phượng Tập Hàn đã tiếp tục nói "Ngươi đã ngủ mê man bảy ngày. Lần này vết thương mới vết thương cũ đồng loạt phát tác, liền kích phát hung tính của Phệ Nguyên đằng, ta thiếu chút nữa không gánh nổi mạng ngươi."
Nhắc đến Phệ Nguyên đằng, Mộ Tàn Thanh liền nghĩ tới Phượng Vân Ca. Y rũ mặt mày xuống, hỏi: "Phượng Các chủ ngài ấy..."
"Tổ phụ tuẫn đạo mà chết, ta tự tay vì ngài nhặt xác liễm cốt, ít ngày nữa sẽ đưa lão nhân gia quay về Đông Thương tộc địa." Phượng Tập Hàn cúi đầu nhìn y "Ngươi có lời gì muốn nói với ta không?"
Trong phòng nhất thời yên tĩnh đến nghe được cả tiếng kim rơi. Mộ Tàn Thanh không tự chủ phát lực, sau khi chén thuốc cầm tay lan ra vết rạn nứt chi chít mới lấy lại tinh thần. Y ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt Phượng Tập Hàn, nói giọng khàn khàn: "Thực xin lỗi."
"Ngươi gϊếŧ ngài ấy." Phượng Tập Hàn sau một lúc trầm mặc, chầm chậm nói "Khi nhìn thấy vết thương chí mạng trên ngực tổ phụ, ta hận không thể đem ngươi cũng một kiếm xuyên tim."
Mộ Tàn Thanh không nói gì.
"Ta là được tổ phụ nhìn lớn lên, ngài là người thân ta tôn kính nhất." Trong mắt Phượng Tập Hàn hiện lên tơ máu "Ngài là Hồi thiên thánh thủ, là đệ nhất y tu. Ta không tin ngài sẽ chết, mà ngươi dùng sự thực nói cho ta... cuối cùng một đời thầy thuốc, cứu người không thể cứu mình."
Mộ Tàn Thanh có thể nghe thanh âm hắn có chút run rẩy, sát ý như sao băng thoáng lên liền qua. Tuy chỉ như trong nháy mắt, nhưng y biết người trước mắt này thật sự muốn gϊếŧ mình.
"Ngươi vốn có thể không cứu ta."
"Phải, ta có thể." Phượng Tập Hàn trào phúng mà hạ khóe miệng "Nhưng ta cũng là thầy thuốc."
Hắn nói xong câu đó, liền lùi về cái bàn bên cạnh ngồi xuống, không nói một lời.
Mộ Tàn Thanh có thể nghe được tiếng nghẹn ngào đè nén nơi cổ họng hắn, cho dù nó chỉ phát ra vỏn vẹn một âm sắc. Đôi môi y giật giật, rốt cuộc vẫn không lên tiếng.
Một lúc lâu sau, thanh âm Phượng Tập Hàn khôi phục bình tĩnh, thế nhưng nói: "Đa tạ ngươi."
Mộ Tàn Thanh kinh ngạc ngẩng đầu lên. Phượng Tập Hàn nói: "Tổ phụ tuy rằng chết trong tay ngươi, nhưng mà là ngài tự mình lựa chọn. Bắc Đẩu sư huynh đã đem sự tình từ đầu đến cuối đều nói cho ta biết. Ta..."
Hắn nói đến chỗ này liền không cách nào tiếp tục. Có một số việc trên lý trí có thể rõ ràng, tình cảm lại không thể nào tiếp thu được, bởi vì không gì có thể gánh chịu nỗi đau đó.
Cuối cùng, Phượng Tập Hàn bỏ qua chuyện này, nói: "Kiếp nạn của Đàm cốc đã trừ, Thôn Tà uyên bị Huyền Võ pháp ấn trấn áp đã quay lại lòng đất, người sống sót bên trong đều được an bài thích đáng. Chỉ tiếc là để Phi Thiên Tôn chạy thoát, e rằng hậu hoạn vô cùng."
Ma tộc quay đầu trở lại, thân là Quy Khư Đại đế Phi Thiên Tôn cũng tái hiện nhân gian, nhất thời chỉ một viên đá cũng làm dấy lên sóng lớn ngập trời. Cho dù tin tức còn trong vòng phong tỏa, các đại năng thượng tầng của Huyền La ngũ cảnh tứ tộc đều nhận được truyền tin của Trọng Huyền cung, mỗi người tự cảnh giác.
"Đàm cốc bên kia vẫn còn nhiều việc chờ xử lý. Sau khi ngươi hôn mê, U Minh Các chủ để chúng ta mang theo những người bị thương mau chóng quay về Trọng Huyền cung, dọc theo đường đi cũng gặp phải mấy phen Ma tộc chặn gϊếŧ. Cũng may có Tư Thiên các chủ đi theo, hữu kinh vô hiểm."
Mộ Tàn Thanh nhíu nhíu mày: "Tư Thiên các chủ..."
Phượng Tập Hàn nói: "Chính là vị đại năng ngày ấy lực chiến song ma."
Hắn không nhận ra Tư Tinh Di, lại đối với cuộc chiến thần ma ngày đó khắc sâu ấn tượng. Phi Thiên Tôn cũng từng ở trước mặt mọi người công khai gọi hắn là "Đạo Diễn thần quân". Hiện giờ lời của Phượng Tập Hàn vừa nói, mơ hồ khiến Mộ Tàn Thanh nhận ra được manh mối.
Phượng Tập Hàn cũng không nói thêm về việc này. Hắn thấy dáng vẻ Mộ Tàn Thanh hiện tại, lại nói: "Ngươi còn có chuyện gì muốn hỏi không?"
Mộ Tàn Thanh liếc mắt nhìn hắn, hỏi ngược lại: "Cái gì?"
"Về Ma tộc, còn có quỷ tu kia!" Phượng Tập Hàn nắm chặt quyền "Trước đó ở trong rừng, chúng ta liền nhìn ra ngươi cùng quỷ tu kia quan hệ không ít. Sau đó lại nhảy ra ma vật tên gọi Cầm Di Âm ... Mộ Tàn Thanh, ngươi còn nhớ được mình trước khi hôn mê xảy ra chuyện gì không?"
Mộ Tàn Thanh quả thật là không nhớ rõ lắm. Y vào lúc ấy trọng thương lâm nguy, vét sạch một chút khí lực cuối cùng thành toàn cam kết với Phượng Vân Ca, ý thức đã gần rơi vào trầm luân. Lúc này nghe được Phượng Tập Hàn nhắc đến Cầm Di Âm, trong lòng bỗng dưng bay lên một cảm giác phức tạp khó có thể dùng lời diễn tả.
"Ta lúc đó không có mặt, nhưng mà rất nhiều người thấy cảnh ..." Phượng Tập Hàn nhìn y, gằn từng chữ nói "... Hắn ôm ngươi, che gió chắn mưa cho ngươi. Sau đó không hề phản kháng mà bị chúng ta áp tải về Trọng Huyền cung. Yêu cầu duy nhất là dọc đường này được đi cùng với ngươi."
....Đánh cược đó, ta thua. Ta đối với ngươi là bó tay chịu trói a !
Ký ức đứt đoạn nối liền, lời nói còn nghe văng vẳng bên tai. Mộ Tàn Thanh ngẩn ra, sững sờ một lúc mới nhận ra đây không phải là mình nghe lầm trước khi hôn mê.
"Tiêu Ngạo Sênh nhờ ta hỏi ngươi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Phượng Tập Hàn đăm đăm mà nhìn y "Trước kia tại Đàm cốc, ngươi đã nói mình cùng ma vật nọ từng có giao dịch. Nhưng Lệ các chủ còn nói ngươi phá hủy trận pháp trọng yếu gì đó, mới dẫn đến Thôn Tà uyên trỗi dậy. Sau khi ngươi cùng ma thai kia rơi vào Quy Khư, đến tột cùng..."
"Là ta làm." Mộ Tàn Thanh ngắt lời hắn "Ta thẳng thắn nhận tội, cũng không hối hận."
Phượng Tập Hàn giật mình, bàn tay xiết chặt lại: "Ngươi thế nhưng có biết mình đang nói cái gì không?"
"Việc ta làm, so với người khác đều nhận thức rõ ràng." Mộ Tàn Thanh thấp giọng nói "Về phần ta tại sao làm như vậy, các ngươi hiện tại e là cũng minh bạch trong lòng."
Phượng Tập Hàn im lặng.
"Ta phạm tội, nhất nhất đều nhận. Nhưng ta không cảm thấy mình làm sai." Mộ Tàn Thanh nhếch nhếch môi "Có một số việc, thế nào cũng phải có người đã biết mà còn cố phạm."
"Ngươi..."
Phượng Tập Hàn muốn nói cái gì, đại khái là cảm thấy chuyện đến nước này, nhiều lời nữa cũng vô nghĩa. Hắn thở dài một hơi, cầm lấy chén thuốc đã cạn đứng dậy chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên lại dừng chân, dùng thanh âm nhỏ đến mức không thể nghe thấy, một lần nữa nói: "Đa tạ ngươi."
Mộ Tàn Thanh hơi sửng sốt, Phượng Tập Hàn đã đẩy cửa đi ra ngoài.
Quanh gian phòng này đều bị khắc bùa chú, giống như một cái nhà lao trá hình, ngăn cách người bên trong tra xét ngoại giới. Bởi vậy Mộ Tàn Thanh cũng không biết cuộc trò chuyện của bọn họ vừa rồi, người ngoài cửa kỳ thực đều nghe thấy được.
Tiêu Ngạo Sênh đeo Huyền Vi kiếm, hai tay xuôi bên người, mười ngón xiết chặt, đôi môi mím lại không còn chút huyết sắc.
Phượng Tập Hàn tiện tay cầm chén thuốc hóa đi, đứng ở trước mặt Tiêu Ngạo Sênh, nói: "Y cái gì cũng không chịu nói."
"Ta... không tin y thật sự cấu kết Ma tộc." Thanh âm Tiêu Ngạo Sênh khàn khàn "E rằng y có nỗi khổ."
"Cũng không có." Phượng Tập Hàn quay đầu lại liếc nhìn cửa phòng đóng chặt "Y chỉ là không có lời nào để nói thôi."
Tiêu Ngạo Sênh nhíu mày lại: "Ngươi lẽ nào cũng nghe lọt những câu nói kia?"
Phượng Tập Hàn cười lạnh một tiếng: "Ta nếu mà nghe lọt được, hiện tại y nên ở trong Di Hồn điện rồi."
Tiêu Ngạo Sênh nhất thời nghẹn lời.
Năm ngày trước bọn họ trở lại Trọng Huyền cung, Tịnh Tư tự mình động thủ đem Cầm Di Âm nhốt vào Di Hồn điện. Đó là cấm lao của Trọng Huyền cung, bên trong giam giữ tà ma đại năng tội ác ngập trời, do Minh Chính các chưởng quản, ở ngay phía dưới Thiên Tịnh sa, xem như là đệ nhất lao tù đương đại. Phàm là kẻ bị nhốt vào trong đó, cơ hồ là đến chết cũng không thể thấy lại ánh dương quang.
"Lệ các chủ từ trong tay y nhận được Hóa hồn phù. Chính y thừa nhận phá hoại Quý Thủy âm lôi trận dưới Quy Khư, lại cùng Ma tộc mấy độ dây dưa, quan hệ không ít..." Phượng Tập Hàn hờ hững nói "Y còn gϊếŧ tổ phụ của ta."
"Phượng Các chủ hắn..." Tiêu Ngạo Sênh muốn phản bác, nhưng mà bắt gặp đôi mắt Phượng Tập Hàn, hắn không có cách nào đem những câu kia nói ra khỏi miệng.
"Ta biết tổ phụ trước đó đã thành ma, tiêu tan chân khí để trợ giúp mọi người. Ngài cầu nhân được nhân, mà Mộ Tàn Thanh nếu như không động thủ, e rằng tổ phụ sẽ biến thành công cụ của Phi Thiên Tôn, từ đó vạn kiếp bất phục." Phượng Tập Hàn nắm chặt quyền "Nhưng đó là tổ phụ của ta, thân nhân của ta!"
"..." Tiêu Ngạo Sênh há miệng, cuối cùng thở dài.
Nửa ngày, hắn mới nói: "Nhưng ngày đó, lúc ở Khôn Đức điện nghị sự, là ngươi bác bỏ đề nghị của Lệ các chủ muốn đem y nhốt vào Di Hồn điện, mới có thể để y tại Tam Nguyên các an dưỡng, chờ đợi hậu thẩm xử lý... Dù thế nào đi nữa vẫn phải đa tạ ngươi."
Phượng Vân Ca tuẫn đạo mà chết, nhưng mà công đức vô lượng. Ở thời điểm mấu chốt này, cho dù là Tịnh Tư cũng phải cấp Phượng Tập Hàn một chút ưu đãi. Huống chi Mộ Tàn Thanh chưa chân chính định tội, hết thảy đều còn có thể cứu vãn.
Phượng Tập Hàn nói không êm tai, nhưng hắn biết đối phương nói đúng.
Trải qua lăn lộn trong Đàm cốc, bọn họ đều tin tưởng Mộ Tàn Thanh không cấu kết với Ma tộc. Cho dù là U Minh, thời điểm nghị sự hôm đó cũng vì điều này cùng Lệ Thù tranh đấu gay gắt. Nhưng mà sự tin tưởng của bọn họ bắt nguồn từ tâm, không có chứng cứ. Trái lại việc Mộ Tàn Thanh cùng Ma tộc giao du không hề tầm thường lại có rất nhiều bằng chứng.
Mộ Tàn Thanh hiện giờ còn có thể ở Tam Nguyên các dưỡng thương, một là có Phượng Tập Hàn bất kể ân cừu ra sức bảo vệ, hai là Tam Bảo sư lúc này đều ở trên Thiên Tịnh sa hộ pháp. Mà thân phận y đặc thù, cần phải thông báo cho Yêu hoàng Tây Tuyệt cùng thương nghị. Thứ ba là y từng vì mọi người vào sinh ra tử, ưu khuyết điểm đều dùng nhiệt huyết đúc thành, không cho phép người khác qua loa hời hợt.
"Tạ ơn ta vô nghĩa, chính như chúng ta tin tưởng y không có một chút tác dụng nào." Phượng Tập Hàn cười nhạo một tiếng, lướt qua người hắn.
Tiêu Ngạo Sênh đứng tại chỗ. Một bên là Phượng Tập Hàn càng đi càng xa, một bên là Mộ Tàn Thanh ở sau cửa lặng lẽ. Không biết là gió từ nơi nào thổi phất qua, làm cho hắn cảm thấy lạnh tận xương tủy.
Trong phòng, Mộ Tàn Thanh dựa vào cửa. Tuy không nghe được thanh âm bên ngoài, nhưng y khó giải thích được lại biết chắc ngoài cửa có người đang nhìn mình qua tầng tầng cấm chế.
Y lẳng lặng đứng im, không hề có một tiếng động đỏ cả vành mắt.