"Ngươi không sao chứ?"
Thời khắc sương khói tan đi, kiếm khí như cầu vồng cũng hóa thành hư vô. Tiêu Ngạo Sênh thu kiếm vào vỏ, lúc này mới quay người nhìn sang.
Vết thương trên người Mộ Tàn Thanh đang nhanh chóng khép lại. Y liếʍ liếʍ vết máu trên tay, nói: "Không có gì, đi mau!"
Tiêu Ngạo Sênh cầm lấy y thả người nhảy một cái, trước khi không gian linh vực hoàn toàn vỡ nát thoát ra ngoài. Mộ Tàn Thanh chỉ cảm thấy hoa mắt, liền đã trở về chính điện mờ tối trong đạo quan. Hương khói bốn phía đã tắt ngúm, trên đất lưu lại một xác người khô kiệt, chính là túi da của Hi Di phu nhân, mà Cơ Khinh Lan đã không còn thấy bóng dáng.
Mộ Tàn Thanh ngồi xổm xuống tỉ mỉ nghiệm xem. Trên thân thể Hi Di phu nhân cũng không có vết thương, chỉ là gầy gò như da bọc xương, phảng phất bị thứ gì rút khô cốt nhục tinh túy. Mặc dù không có dấu hiệu hư hại, tóc tai cùng móng tay cũng đã héo rút, rõ ràng là đã chết nhiều ngày, chỉ dựa cả vào bàng môn tà đạo để duy trì hình dáng túi da.
Ngoài ra, khiến người ta phải lưu ý chính là không thấy hồn phách Hi Di phu nhân đâu cả.
Tiêu Ngạo Sênh thấy thần sắc y khác thường, hỏi: "Đây là người nào?"
"Sơn trưởng đương nhiệm của Đàm cốc, Hi Di phu nhân trong miệng A Linh."
Tiêu Ngạo Sênh khẽ nhíu mày. Hắn vừa nãy đến vội, phát hiện không gian nơi này không đúng liền cầm kiếm chém vào cấm chế, mắt thấy Mộ Tàn Thanh cùng một người kỳ quái bao trùm trong làn sương khói giằng co, liền theo bản năng mà xuất kiếm tương trợ, vẫn chưa thấy rõ khuôn mặt đối phương.
Bởi vậy, hắn trầm mặt xuống: "Ở đây làm loạn gây hoạ, quả nhiên là nàng?"
Hai chữ "quả nhiên" này dùng đến vi diệu, Mộ Tàn Thanh ngước mắt lên: "Sư huynh tựa hồ có manh mối khác? Đúng rồi, huynh là làm sao tới đây?"
"Tối hôm qua sau khi ngươi ra cửa trắng đêm không về, ta cùng A Linh đợi đến bình minh, không thể làm gì khác hơn là dựa theo kế hoạch đi Nhất Nguyên quan tìm Đại Vu chúc..."
Tiêu Ngạo Sênh không hề che giấu mà đem tất cả sự tình phát sinh sau khi y rời đi kể lại, đề phòng bỏ sót còn tận lực hồi tưởng vài lần, lại thấy Mộ Tàn Thanh càng nghe lông mày càng nhíu chặt, liền hỏi: "Có gì không đúng sao?"
Chỗ nào cũng đều không đúng! Mộ Tàn Thanh nhủ thầm một câu, không trả lời mà hỏi lại: "Sư huynh ngươi xem bức tượng thần này mở mắt hay là nhắm mắt?"
Tiêu Ngạo Sênh nhìn một cái, có chút kỳ quái: "Dĩ nhiên là mở mắt."
Quả nhiên! Mộ Tàn Thanh trong lòng khẽ động. Y liếc nhìn bức tượng thần này một cái, bỗng nhiên kéo cánh tay Tiêu Ngạo Sênh, hóa thành một đạo yêu phong từ trước cửa sổ cuốn ra ngoài, thẳng đến một cái hẻm sâu nơi thành đông.
Tiêu Ngạo Sênh đột nhiên không kịp đề phòng bị y mang đi, còn chưa kịp nói gì liền rơi vào một tiểu viện cũ kỹ. Vài tên thanh niên trai tráng canh giữ ở tường ngoài đang ngáp dài, căn bản không chú ý đã có người tiến vào khu vực cấm.
Đây chính là ngôi nhà của ông lão góa vợ tối hôm qua Mộ Tàn Thanh đã tới, cũng là nơi đám A Linh lần trước đặt chân. Nhưng mà cối xay trong sân cũng đã sinh hôi, cửa sổ đều bị tấm gỗ cùng lá bùa dán lung tung bịt lại, cùng với quang cảnh đêm qua y nhìn thấy đã hoàn toàn khác biệt.
Đến lúc bọn họ xuyên tường đi vào, trong phòng trống rỗng, chỉ có hai thi thể máu nhuộm đỏ áo trắng. Một kẻ nằm ngửa dưới đất, da thịt trên mặt đều bị xé nát, một kẻ khác dựa vào góc tường, cổ họng bị phá thành một cái động lớn. Ngực hai người đều bị mở ra, dưới xương sườn không hề có thứ gì.
Đây chính là hai tên đệ tử Tư Thiên các cùng A Linh đồng hành đến đây. Bọn họ mặc dù không phải là tài năng lật trời, nhưng cũng là tu sĩ thiện tâm, không ngờ lại bị chết thảm chỗ này.
Đồng tử Tiêu Ngạo Sênh co rụt lại, sát khí nồng đậm từ trong cơ thể bùng phát, tuy rằng rất nhanh đã không còn hình bóng, lại khiến cho Mộ Tàn Thanh cảm thấy phát lạnh. Y vỗ nhẹ một cái lên cánh tay đối phương, nói: "Sư huynh đừng vội nổi giận, chúng ta nhìn kỹ một chút rồi hãy nói."
Cách thời gian hai người bỏ mình vẫn chưa tới ba ngày, đám thành dân trong lúc sợ hãi không ai dám đặt chân vào chỗ này, đem nơi đây trực tiếp khóa lại, ngay cả thi thể cũng không suy chuyển. Mộ Tàn Thanh cùng Tiêu Ngạo Sênh đơn giản nói vài câu, người trước kiểm tra các nơi trong phòng, người sau nghiệm xem thi thể, thời gian ước chừng một chén trà liền đồng thời đứng dậy, sắc mặt đều có chút khó coi.
Mộ Tàn Thanh dẫn trước mở miệng nói: "Cửa sổ không tổn hại, vách tường nền gạch không thấy vết trầy xước, liền ngay cả kiếm bên người bọn họ cũng không ra khỏi vỏ. Nếu như không phải là đối thủ quá mạnh, vừa thấy mặt đã gϊếŧ chết hai người, vậy thì chính là bọn họ căn bản không ngờ tới gặp tập kích, do đó không kịp phản kháng... Bất quá, cho dù là đệ tử bình thường trong Trọng Huyền cung, chút tính cảnh giác cũng phải có đi."
Tiêu Ngạo Sênh chau mày: "Một người bị gãy cổ họng, một người xương sọ bên trong bị nứt, vết thương đều ở chính diện. Cả hai đều sau khi chết mới bị moi tim, trên người không gặp dấu hiệu giãy dụa phản kháng, trong kinh mạch không bị linh lực phản phệ tổn thương."
"Ngươi và ta đều từng cùng ma thai tẩu thi giao thủ, tuy rằng lợi hại, đến cùng hỏa hầu chưa thành, không đạt đến mức này."
Cả hai liếc mắt nhìn nhau, đem phát hiện của từng người kết hợp lại, chỉ có thể cho ra một kết luận: hung thủ là người bọn họ hết sức quen thuộc, ngay lúc hai người không hề phòng bị đột nhiên ra tay. Mà A Linh không có bản lãnh này, vậy cũng chỉ có thể là..
"Bắc Đẩu!" Tiêu Ngạo Sênh trợn to mắt "Làm sao có khả năng? A Linh không phải nói..."
"Sư huynh, có mấy lời không thể không tin, mà cũng không thể tin hoàn toàn." Mộ Tàn Thanh lắc đầu một cái "Huynh còn nhớ đêm đó trong khách điếm, A Linh nói trên thân thể Hi Di phu nhân cũng không có chân khí lưu động, là lão phụ nhân bình thường không có võ công. Nhưng sau khi ta nghiệm thi, rất dễ dàng từ kinh mạch xác định nàng khi còn sống là một vị tu sĩ."
"Nàng nói dối?" Tiêu Ngạo Sênh sắc mặt lạnh đi. Trong lòng hắn vốn do dự đối với A Linh, đem đối phương lưu lại bên Cơ U, là bảo vệ cũng là thăm dò, bây giờ nhìn lại đối phương xem ra thật sự có vấn đề.
Nhưng hắn không tin Bắc Đẩu lại là hung phạm tàn hại đồng môn.
Cho dù Tiêu Ngạo Sênh cùng đồng môn tiếp xúc không nhiều, thế nhưng vô luận là ai nhắc đến Bắc Đẩu, nhiều lắm là không thích tính hắn có chút chất phác, chắc chắn sẽ không có người nào nói hắn một câu "Tâm thuật bất chính". So với loại đệ tử phản nghịch bị phạt bế quan ngàn năm như Tiêu Ngạo Sênh, Bắc Đẩu quả thực không thể tốt hơn được nữa.
Mộ Tàn Thanh hỏi: "Bắc Đẩu xuất từ Thiên Cơ các, am hiểu cái gì nhất?"
"Thiên Cơ các xưng là Cơ quan đạo, dùng thiên cơ diệu pháp làm chủ, phụ tu hai môn huyền thuật là Khống Hồn và Linh Khôi. Ở thời điểm Phá Ma chiến, bọn họ phối hợp Tư Thiên các bày ra Đại La chu thiên trận, đem phạm vi trăm dặm quanh Bắc Cực đỉnh chế ra ba tầng cơ quan bao quanh, khiến cho quần ma từ đầu đến cuối chưa từng đột nhập được vào Thiên Tịnh sa nửa bước."
Dừng một chút, Tiêu Ngạo Sênh nhíu mày lại "Bắc Đẩu là đệ tử đời thứ năm của Thiên Cơ các, 400 năm trước được U Minh Các chủ mang về. Nghe đâu hắn đối với cơ quan đạo pháp không có thiên phú gì, cố tình lại yêu thích thuật pháp cùng thôi diễn, vì thế ngay cả Tư Thiên các trưởng lão đều muốn xin người. Bất quá hắn thừa kế Linh Khôi thuật chủ yếu nhất của Thiên Cơ các, bởi vậy U Minh Các chủ cũng không đáp ứng."
"Linh Khôi thuật, có liên quan đến thao túng khôi lỗi (*) không?"
[(*) khôi lỗi: con rối]
"Thao túng khôi lỗi, cấp thấp là dùng dây điều khiển, cấp trung là dùng phù chú, cấp cao là khống chế linh hồn, đỉnh cấp là người có thể hóa linh." Tiêu Ngạo Sênh cẩn thận nhớ lại một chút "Linh Khôi thuật không chỉ điều khiển khôi lỗi trong vô hình, mà còn có thể tùy ý đem một phần tự thân hóa vào bất cứ sự vật gì. Tỷ như thời điểm Phá Ma chiến lúc trước, có trưởng lão Thiên Cơ các tinh thông đạo này đem hai mắt hóa vào trong mắt một tên ma tướng, như vậy đối phương nhìn thấy gì, trưởng lão cũng nhìn thấy thứ đó, nhờ đó cung cấp lượng lớn tin tức cùng ám cọc trong chiến cuộc, mà người trúng thuật thường thường không tự biết, vì vậy cũng rất khó bị phát hiện."
"Vậy là được rồi." Mộ Tàn Thanh âm thầm khen một câu lợi hại, ánh mắt lại lạnh xuống "Tối hôm qua ta cùng ma thai tẩu thi giao thủ lần thứ hai, phát hiện hành động của bọn chúng tuy rằng đều bị người điều khiển, thế nhưng tình huống ma thai cùng Tân Lục thị không giống nhau. Nó có ý thức chiến đấu bất phàm, thậm chí có thể hoàn mỹ ngủ đông chờ thời, linh hồn cùng thân thể chưa trưởng thành hoàn toàn không tương xứng. Huynh nói... việc này có giống người thông qua Linh Khôi thuật, đem ý thức của mình dung nhập vào trong đầu ma thai, nhờ vào đó thao túng nó hành động hay không?"
Tiêu Ngạo Sênh cả người chấn động, muốn phản bác lại nói không ra lời.
Mộ Tàn Thanh hỏi: "A Linh cùng Bắc Đẩu quan hệ thế nào?"
Sắc mặt Tiêu Ngạo Sênh chậm rãi thay đổi. Bởi vì bản thể mộc điểu của A Linh chính là do Bắc Đẩu tự tay điêu khắc mà thành. Hắn đối với nàng, vừa như cha mẹ, vừa như chủ nhân.
Giả như thật sự là Bắc Đẩu thao túng ma thai tàn sát đồng môn, A Linh vì hắn nói dối che giấu, vậy thì nói xuôi được. Nhưng mà Tiêu Ngạo Sênh cẩn thận suy nghĩ lại cảm thấy không đúng. Đầu tiên Bắc Đẩu không có lý do gì làm như vậy, thứ hai thai nghén ma thai ít ra cũng trong thời gian hơn nửa năm, mà khi đó Bắc Đẩu vẫn còn ở Trọng Huyền cung.
Hắn đem nghi vấn này đưa ra, lại nghe Mộ Tàn Thanh có chút vui mừng nói: "Còn may sư huynh ngươi không ngốc đến mức nói thẳng Bắc Đẩu chính là hung phạm."
Tiêu Ngạo Sênh: "..."
Mộ Tàn Thanh nhìn ra hắn muốn đánh người, vội vã bổ sung: "A Linh có điều lừa gạt là thật. Nhưng mà nàng có thể lợi dụng ma thai tẩu thi cùng dị tượng của tòa thành này hấp dẫn lực chú ý của chúng ta, vì sao còn cố ý ở những chi tiết liên quan đến Hi Di phu nhân lộ ra một chút kẽ hở? Việc này chỉ có thể thuyết minh, nàng tuy rằng lừa chúng ta, nhưng lại muốn nhắc nhở chúng ta nàng đang nói dối. Kể từ đó, chỉ cần chúng ta phát hiện Hi Di phu nhân là tu sĩ, sẽ đem lời của nàng lật lại suy tính, tránh rơi tiếp vào trong hố nguy hiểm."
Tiêu Ngạo Sênh cau mày: "Nàng là bị bức ép? Có người dùng Bắc Đẩu làm uy hϊếp, để cho nàng cố ý đem chúng ta mang đến Đàm cốc?"
Mộ Tàn Thanh trầm ngâm trong chốc lát, lấy ra khối ngọc phù thu nạp tàn hồn của Tân Lục thị giao cho hắn. Bản thân dựa vào nhất thời nửa khắc này đem manh mối trước mắt từ đầu tới đuôi cắt tỉa một lần:
Đầu tiên, trong hai tháng đầu năm, Đàm cốc có chín lão nhân, sáu thanh niên trai tráng cùng ba hài đồng liên tiếp chết bất đắc kỳ tử, ứng với cửu cung, lục hợp cùng tam tài, tương ứng với suy đoán của "Cơ U" tự xưng Đại Vu chúc kia. Nhưng mà nàng cho "Nhất nguyên" cuối cùng là ma thai thành hình, bản thân nhận định này càng trùng hợp với Nhất Nguyên quan trong cốc. Lại liên tưởng đến bí ẩn tượng thần mở mắt nhắm mắt cùng ý đồ Cơ Khinh Lan ép y ra tay, khả năng Cơ U nói dối càng lớn hơn;
Tiếp theo, mười ba ngày trước Tân Lục thị hương khói truyền tin với Trọng Huyền cung; Mười một ngày trước một nhóm bốn người A Linh đi tới Đàm cốc; Tám ngày trước Tân Lục thị bị gϊếŧ, hung thủ giả thư tuyệt mệnh, lấy oán linh trả thù làm nguyên cớ, mà Bắc Đẩu đồng thời mất tích. Mãi đến tận hai đêm trước, hai vị tu sĩ chết thảm ở đây, A Linh chạy ra Đàm cốc lại vừa lúc tìm được hai người bọn họ...
Ngắn ngủi mười ba ngày, hành động bước đi chặt chẽ không sai, ngay cả chuyện ma thai cùng cái chết của tu sĩ thiếu chút nữa đều có thể dẫn tới trên người Bắc Đẩu, kết hợp hài cốt trong nhà cũ của Tân gia, thuyết minh người giật dây trù tính đã lâu, đối với Đàm cốc cùng pháp thuật của Bắc Đẩu đều rõ như lòng bàn tay, e là có giao tình cùng Trọng Huyền cung;
Tiếp đó, liên quan tới "Ma La Ưu Đàm Hoa" cùng "hai thành sinh tử", lời giải thích trong miệng Cơ U nghe đến hợp tình hợp lý. Nhưng trong này có một chỗ sơ suất trí mạng, chính là ở trong Vong thành không hề có sinh lão bệnh tử, linh hồn bày ra dáng dấp đọng lại tại thời khắc tử vong. Tuy rằng cái này có thể dùng mê thuật che lấp biểu tượng, nhưng mà dựa theo quy tắc "Thấy tượng thần nhắm mắt chính là chân thực", Mộ Tàn Thanh có thể nhìn thấy tử khí bao phủ trong tòa thành này, nhưng ngoại trừ Hi Di phu nhân lại không nhìn ra bất luận thành dân nào có dấu hiệu đã chết. Hơn nữa thi thể hai tu sĩ không biến mất, thuyết minh trước mắt bọn họ tuy rằng gặp rắc rối lớn, nhưng đều là người sống chân thật.
Việc này liền chứng minh, Đàm cốc mười hai thành tuy rằng xác thực được chia làm sinh tử hai mặt, nhưng hiện tại bọn họ đang ở trong sáu Sinh thành. Trái lại thành trì nhìn như bình yên tốt đẹp ngày hôm qua mới thuộc về sáu Vong thành, bên trong đều là linh hồn đám thành dân không buồn không lo. Điều này giải thích sự tồn tại của đôi vợ chồng già đã qua đời kia ... Mộ Tàn Thanh nghĩ tới đây, đột nhiên không rét mà run.
"Nàng sau khi chết, ở Nhất Nguyên quan gặp được Cơ U!" Ngay lúc này, Tiêu Ngạo Sênh đột nhiên mở miệng, dọa đến Mộ Tàn Thanh cả kinh.
Y quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đối phương sắc mặt tái nhợt nói: "Ta từ trong ngọc phù chiết xuất ra một tia tàn hồn của Tân Lục thị, bên trong là một đoạn ngắn ký ức sau khi nàng chết. A Linh nói, sau khi Tân Lục thị bị nhận định là thắt cổ tự sát, Tân gia trạch viện bị phong bế, không ai thu liễm xác nàng. Nhưng trên thực tế..."
Người tự sát hồn phách sẽ bị trói buộc với nơi mình chết. Nhưng mà Tân Lục thị thật sự là bị người gϊếŧ chết, vì vậy hồn phách của nàng rất nhanh rời khỏi thể xác, xuyên qua đầu đường cuối ngõ yên tĩnh tối đen, như bị một luồng sức mạnh thần bí hấp dẫn, vậy mà lại đi đến Nhất Nguyên quan.
Nơi ở thần phật, vạn tà đều phải tránh lui. Nhưng khi đó cửa lớn không gió tự mở, âm hồn Tân Lục thị chui qua khe hở, ngơ ngơ ngác ngác bay vào chính điện, nhìn thấy dưới bức tượng thần nhắm mắt có một nữ nhân áo đỏ xa lạ đang đứng, chính là Cơ U mà Tiêu Ngạo Sênh từng trò chuyện.
"Thật đáng thương a." Cơ U nhìn nàng lắc đầu, duỗi tay sờ soạng cái bụng tròn vo của nàng, nụ cười như rượu độc say lòng người "Ngươi đã chết, nhưng mà ngươi có muốn để đứa bé này được sinh ra hay không?"
Lời còn chưa dứt, ngũ giác Tân Lục thị liền triệt để mơ hồ, ngọc phù cũng nháy mắt vỡ vụn, tất cả hình ảnh trong đầu Tiêu Ngạo Sênh tan biến đi.
"..." Mộ Tàn Thanh nghe đến đó, rốt cuộc hiểu rõ.
Người trong Đàm cốc hợp tác với Cơ Khinh Lan chính là Cơ U. Làm Đại Vu chúc của sáu Vong thành, nàng so với đám tử linh tự cho là "đang sống" trong thành biết được càng nhiều chân tướng. Vì vậy nàng lợi dụng kẽ hở không gian thuật gϊếŧ chết Hi Di phu nhân cũng thường cư ở Nhất Nguyên quan trong sáu Sinh thành, thông qua việc điều khiển thi thể đối phương ở trong sáu Sinh thành dựa theo biến hóa của lưỡng nghi gϊếŧ chết mười tám người, khiến cho cân bằng sinh tử bị phá vỡ, vì vậy sáu Sinh thành bị tử khí tràn ngập, sáu Vong thành lại khỏi bệnh thấy sinh cơ. Cái kia ở trong Nhất Nguyên quan, đem mắt trận đảo lộn sinh tử mới thật sự là "Nhất nguyên";
Sau đó, Cơ U nhằm vào Tân Lục thị đã nhìn thấy cảnh tượng chân thực này, lợi dụng thân phận Hi Di phu nhân làm cho đối phương khủng hoảng mê man, mượn hương khói đưa tin tới tu sĩ Trọng Huyền cung. Trước tiên tập kích bắt giữ Bắc Đẩu, sau đó thông qua thủ đoạn nào đó gϊếŧ chết hai tu sĩ còn lại, uy hϊếp A Linh mang đến càng nhiều chất dinh dưỡng để luyện chế ma thai.
Trên thực tế Cơ U chỉ dùng ma thai làm công cụ tàn sát cùng che giấu chân tướng kẻ thế mạng, khiến cho bọn họ đi vào lạc lối. Nếu như không có A Linh cố ý lộ ra kẽ hở, dẫn Mộ Tàn Thanh đi đầu hành động lại tiến vào sáu Sinh thành, như vậy tà trận khát máu luyện hồn này sẽ ở trong quá trình bọn hắn mải mê truy tra ma thai lấy đi càng nhiều tính mạng người vô tội.
Bởi vậy, sau khi phát hiện Mộ Tàn Thanh tiến vào sáu Sinh thành, Cơ U trong lòng biết giấu không được bao lâu, thẳng thắn đem Tiêu Ngạo Sênh cũng dẫn lại đây, thông báo cho đồng mưu Cơ Khinh Lan đưa bọn họ một lưới bắt hết, giải quyết phiền phức đồng thời còn cấp ma thai thêm hai phần đồ ăn. Không ngờ rằng, Cơ Khinh Lan căn bản không có ý định muốn mệnh hai người bọn họ. Hắn cùng với Cơ U hợp tác có ẩn tình khác, chỉ sợ cũng mỗi người một ý.
Về phần bức tượng thần nhắm mắt này... Nó không phải là mắt trận mê thuật vạn linh trong Đàm cốc, mà là trung tâm trấn áp Ma La Ưu Đàm Hoa cùng sáu Vong thành!
Mộ Tàn Thanh nghĩ tới đây, sắc mặt đột nhiên biến đổi: "Không hay rồi! A Linh!"