Hoàng hôn ngả về tây, màn đêm buông xuống.
Nơi này là Miên Xuân sơn.
Tượng thần đã vỡ vụn, truyền thuyết đứt đoạn, thôn dân từng ở trong núi sinh sống trăm năm cũng đều đã hóa thành tro bụi. Cả một tòa thâm sơn to lớn ngoại trừ chút tinh ma mị vớ vẩn, chỉ còn dư lại chim bay cá nhảy xem như vật còn sống. Vậy mà hiện giờ nơi này quá an tĩnh. Tiếng gió, tiếng lá cây, tiếng côn trùng chim chóc đều không nghe thấy được.
Cơ Khinh Lan dựa vào một thân cây khô, ngọn đèn l*иg chưa từng rời tay lơ lửng chao nghiêng, ánh lửa chập chờn xuyên qua giấy trắng chiếu sáng một tấc vuông quanh người hắn, so với bốn phía tối om đưa tay không thấy được năm ngón hình thành đối lập, phảng phất như hắn tự vẽ ra một cái lao tù cho chính mình.
Mùi thơm thoang thoảng từ trong đèn l*иg bay ra. Đây là Triệu Linh hương mà hắn sở trường nhất, một khi đốt lên trong phạm vi năm trăm dặm sơn tiêu quỷ mị không kẻ nào không ứng. Nhưng lần này mãi đến tận một chút tàn hương cuối cùng ở trong gió tan biến, bóng tối vẫn lặng lẽ không hề có động tĩnh gì.
Ngọn núi này đã triệt để chết đi.
Mộ Tàn Thanh từ đây thoát thân, liền nắm được đầu mối Ma tộc, chắc chắn đem việc nơi này bẩm lên Yêu hoàng cung, cuối cùng dĩ nhiên sẽ do Linh tộc đứng ra tra rõ. Linh tộc nắm giữ thiên phú giao tiếp với vạn vật tự nhiên, chỉ cần vật đó có sinh mệnh, dù cho đối mặt thú hoang chưa khai trí, cây cỏ không tai mắt, bọn họ cũng có thể tìm ra manh mối. Để đề phòng vạn nhất tiết lộ sơ hở, chỉ có thể đem toàn bộ tinh ma mị sinh linh trên ngọn núi này diệt khẩu.
Cơ Khinh Lan không nghi ngờ chút nào, cả tòa Miên Xuân sơn này ngay cả giun dế sống sót cũng đều không tìm ra được. Đã như thế, cho dù Linh tộc biết rõ trong đó có quỷ, cũng tạm thời đứt đoạn mất manh mối, không thể không tay trắng trở về, càng như trúng một cái bạt tai lật mặt.
Đại năng trong nháy mắt gϊếŧ sạch ngàn vạn sinh linh không phải là không có. Nhưng ngay cả hồn phách nhân quả đều không mảy may lưu lại... trong trí nhớ Cơ Khinh Lan, cũng chỉ có một người là Phi Thiên Tôn.
Ma tộc ba tôn sáu tướng, hắn là quân sư cũng là thủ lĩnh, cực điểm ôn nhu, bản tính ngạo mạn, tâm cơ quỷ quyệt mà bụng dạ thâm sâu, thống ngự Quy Khư địa giới, tự nghĩ ra Ác Sinh đạo ô thanh hoá trọc (*), có thể lấy linh khí trong thiên địa để Ma sử dụng, địa vị chỉ đứng sau vị chân thần trong Thiên Tịnh sa kia.
[(*) ô nhiễm sự thanh tịnh sạch sẽ, biến nó thành dơ bẩn]
Nếu như nói La Già Tôn là thanh đao tối sắc bén của Ma tộc, thì Phi Thiên Tôn chính là người cầm đao.
Cơ Khinh Lan đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên cảm giác bóng tối trở nên dày đặc hơn. Một bóng người từ xa đến gần, nhìn như đi bộ nhàn nhã, lại chỉ sau nháy mắt đã đứng trước mặt hắn, duỗi một bàn tay thon dài nhẹ vuốt lên chiếc đèn l*иg.
Hắn nghiêng người cúi đầu: "Tham kiến Đại đế."
Phi Thiên Tôn đứng đầu ma tộc, là quân chủ địa giới, quần ma trong thiên hạ đối hai tôn khác có thể xem là "Tôn thượng", ở trước mặt hắn nhất định phải hành lễ. Nhưng mà Cơ Khinh Lan cũng không phải là Ma tộc, xưng hô như hiện giờ liền có chút ý vị sâu xa.
Hắn cảm thấy có một ánh mắt rơi trên người mình, mặc chỉ thoáng qua không còn hình bóng, lại tựa như đem hắn từ trong ra ngoài đều đảo qua. Nếu Cơ Khinh Lan không phải là quỷ tu hương khói ngưng hình, e là dưới cái liếc mắt ấy liền không chỗ nào che giấu.
"Đứng lên đi."
Ngón tay trỏ Phi Thiên Tôn cong lên, một làn khói đỏ từ trong đèn l*иg bắt đầu bay lên, trên không trung ngưng tụ thành thân thể Dục Diễm Cơ. Nhưng nàng chỉ có hư ảnh bất định, tựa như lục bình lúc nào cũng có thể bị gió thổi tan.
Nàng ở trong Thiên Chú bí cảnh thất bại thảm hại, không chỉ thân thể bị phá huỷ, ngay cả thần thức cũng bị trọng thương. Nếu không được người áo xanh cứu một nửa nguyên thần, lại được Cơ Khinh Lan thu vào trong đèn l*иg dùng hương khói dưỡng linh, chỉ sợ hiện giờ đã hôi phi yên diệt.
Nhưng mà hiện tại nàng tuy rằng được gọi ra, ý thức rõ ràng vẫn không tỉnh táo. Hai con mắt mở rất lớn, thẳng băng nhìn sang, lại không chiếu ra một chút ánh sáng, đôi môi chợt mấp máy, nhưng chỉ lộn xộn vụn vặt, không nói được một câu hoàn chỉnh, tựa như đã điên đến ngu người.
"Đứa nhỏ ngốc!" Phi Thiên Tôn than nhẹ.
Cơ Khinh Lan đúng lúc mở miệng nói: "Ta đã vì nàng điểm qua ba lần an hồn hương, lại chỉ khiến vết thương nguyên thần hơi khép lại, thần thức vẫn còn rơi vào mơ hồ không thể tự kiềm chế. Đại đế có nhìn ra là duyên cớ nào chăng?"
Phi Thiên Tôn nói: "Nàng bị ma chướng mê hoặc."
Cơ Khinh Lan ngạc nhiên nói: "Thân là Ma tộc, vốn là tận tình tứ dục, còn ma chướng gì có thể chấp mê?"
Phi Thiên Tôn khẽ mỉm cười: "Cho dù là thần linh, cũng có tâm ma."
Trong bóng tối đậm đặc sau lưng hắn đột nhiên có một thân ảnh nữ nhân lõα ɭồ hiện ra, mái tóc đen như mực, làn da trắng như tuyết, thân hình thướt tha lại cao lớn, cơ hồ có thể hoàn toàn bao phủ hai người bọn họ trong bóng mình. Nàng nhắm mắt cúi đầu, hai tay chắp lại, trên làn da như dương chi bạch ngọc trải rộng vô số vết thương hẹp dài, từ đầu xuống chân không một chỗ nào sót, lại không nghe thấy nửa tiếng nghẹn ngào, chỉ đầy vẻ nhu nhược đáng thương.
"Y Lan (*), đánh thức nàng!"
[(*) Y Lan lấy từ "Y Lan thụ", là tên gọi khác từ tiếng Phạn "Y na bạt la thụ", là loại cây đại biểu cực ác, tà ám không thể siêu độ, cũng là cây phiền não. 1,080 con mắt đại biểu hai loại hình thái của ma tướng là nữ thân ngàn mắt cùng mộc thân ngàn hoa; Mà "1080" biểu thị mười pháp giới của Phật học, mỗi pháp giới lại có 108 cảnh giới phiền não, biểu thị vô lượng phiền não, vô lượng công đức. Ở đây giả thuyết Phi Thiên Tôn ma tướng hóa thân nắm giữ 1,080 con mắt Y Lan, là đại biểu địa vị hắn có thể cùng thần phật sánh vai, cũng là nhạo báng đối với thần linh siêu phàm độ ách.]
Phi Thiên Tôn vừa dứt lời, nữ nhân này liền mở choàng mắt.
Dù là Cơ Khinh Lan đã có chuẩn bị tâm lý, trong giây lát này cũng bị kinh sợ cả người chấn động. Bởi vì nữ nhân này là đem mắt trên khắp người nàng đều mở ra! Toàn thân nàng từ trên xuống dưới tổng cộng 1,080 "vết thương", nguyên lai là 1,080 đôi mắt khép kín!
Trong khoảnh khắc, mỹ nhân điềm đạm đáng yêu hóa thành quái vật ngàn mắt dữ tợn khủng bố. Những đôi mắt đó đều là nền đen đồng tử đỏ, ở nơi tranh tối tranh sáng chiếu ra một mảnh huyết quang. Cơ Khinh Lan đột nhiên không đề phòng mà cùng này ánh mắt đối mục, chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, phảng phất ánh mắt kia hóa thành thực thể đâm vào người hắn, chỉ thoáng qua liền rút ra ngoài.
Hắn theo bản năng lui một bước, tuy là hương khói ngưng hình, cũng thấy lòng đầy kinh sợ.
Nếu như nói thần linh tu hành chính là Tiên đạo quý sinh độ ách, Phi Thiên Tôn tu Ác Sinh đạo chính là một thái cực khác, chủ trương trời sinh tính ác. Đạo này cho "Thiện" là ràng buộc giáo hóa giả nhân giả nghĩa, "Ác" mới là thiên tính chúng sinh. Những phẩm tính chân thành, thiện lương, ôn nhu đều là phiền não bị cường ép đặt lên người. Nếu như muốn tìm được bản ngã thực sự, thoát thai hoán cốt, liền phải cởi đi những trói buộc này.
Y Lan chính là ác sinh ma đạo tướng của hắn, cực giỏi trong việc làm ác để tăng cường pháp lực, có thể nuốt chửng các loại linh khí, số mắt trên người đại biểu cảnh giới ma tướng, 1080 chính là cực hạn. Đáng tiếc những con mắt này đều có chút ảm đạm, đôi chủ nhãn trên mặt kia tuy rằng vẫn mở, đồng tử bên trong lại trống rỗng vô thần, tựa hồ là bị mù.
Cơ Khinh Lan không nhịn được nghĩ đến Phá Ma chiến ngàn năm trước. Trong ba tôn kẻ đầu tiên bị thua chính là Phi Thiên Tôn, điểm này khiến hai phe Ma Đạo đều kinh hãi không thôi, tỉ mỉ tìm hiểu nguyên nhân nhưng đến nay vẫn không rõ. Chỉ là từ trong Linh tộc truyền ra một chút phong thanh, nói là có quan hệ với chân thần trong Thiên Tịnh sa kia.
Nếu không phải Phi Thiên Tôn trên đường thất bại, bị ép chìm vào Quy Khư địa giới, toàn bộ thế cuộc Phá Ma chiến cũng không thể nghiêng về một bên nhanh như vậy. Một phe có chân thần xuất thế, một phe lại như rắn mất đầu. Cho nên đến lúc Ưu Đàm Tôn ngã xuống, ma quân đại quyền rơi vào trong tay La Già Tôn từ trước đến giờ không thiện mưu lược, bị Dục Diễm Cơ thao túng nắm giữ.
Trong lòng xoay chuyển những ý niệm này, trên mặt Cơ Khinh Lan vẫn bất động thanh sắc, duy trì vẻ kinh nghi thấp thỏm vừa đúng, tránh đi ánh mắt của Y Lan.
Cũng may Phi Thiên Tôn chỉ liếc hắn một cái, Y Lan liền nhìn về phía nguyên thần Dục Diễm Cơ, nhấc một ngón tay để lên ấn đường của nàng.
Một đạo chú văn màu đen lần lượt ở giữa chân mày Dục Diễm Cơ hiện lên, sau đó hóa thành một dải sáng thuận theo ngón tay Y Lan xoay tròn hút ra, dung hợp vào trong một con mắt sinh trưởng trên lưng bàn tay, dường như trút vào một vũng nước đen. Nàng nhếch miệng nở nụ cười, màu đen này liền chìm xuống dưới, đôi mắt nguyên bản còn có chút u ám như được rửa qua sáng lên một chút, sau đó chậm rãi nhắm lại. Quái vật làm người kinh hãi trong khoảnh khắc liền biến thành mỹ nhân đáng thương thương tích khắp người.
Nàng hướng về phía Phi Thiên Tôn dịu dàng cúi người, sau đó lại không hề có một tiếng động tiêu tán.
Dục Diễm Cơ rốt cuộc tỉnh táo, trên mặt nguyên bản còn có chút mê man, thời điểm nhìn thấy Phi Thiên Tôn lập tức quỳ mọp xuống: "Thuộc hạ vô năng, tội đáng muôn chết."
Phi Thiên Tôn khẽ cười một tiếng: "Ngươi chết, là muốn cho bổn tọa lấy tàn hồn này đi đút Y Lan ăn sao?"
Hắn tựa như đang nói đùa, Dục Diễm Cơ lại bắt đầu phát lạnh.
"Là người phương nào gϊếŧ ngươi?"
Dục Diễm Cơ cả người run rẩy, ánh mắt oán hận đến cơ hồ muốn nhỏ máu: "Là một người mù!"
Linh Nhai kiếm khí cũng thế, "Ngự Phi Hồng" tấn công mạnh mẽ cũng thế, đều chỉ là nhân tố bên ngoài. Kẻ chân chính đem nàng bức đến tuyệt cảnh lại là người mù ngay từ lúc bắt đầu nàng đã chẳng thèm để vào trong mắt kia.
Nàng chỉ cần nhớ đến gương mặt giống y như đúc với mình đó, lập tức sợ hãi, hàn ý lan tràn toàn thân, ngay cả hồn phách cũng thấy run rẩy.
"Người mù?" Phi Thiên Tôn rất hứng thú "Người mù nào?"
"Thời điểm thuộc hạ ở Miên Xuân sơn thấy hắn, vẫn chỉ là nhân tộc phàm phu tục tử. Nguyên bản thuộc hạ chuẩn bị lợi dụng nhân duyên của hắn cùng với người chấp pháp Phá Ma lệnh của Tây Tuyệt để bố trí cạm bẫy, không ngờ tới..."
Dục Diễm Cơ đem sự tình phát sinh trong bí cảnh nói tường tận, Cơ Khinh Lan ở một bên nghe cũng phối hợp mà nhíu mày suy nghĩ, vừa vặn dựa vào động tác cúi đầu che đi tia sáng trong mắt.
"... Huyễn ảo của đối phương đã tới hóa cảnh. Thuộc hạ cho rằng vốn là tu sĩ khoác túi da người mù, lại không biết hắn tu đạo gì, cũng không thấy hình dáng thực sự, khí tức trên người thu liễm hoàn toàn không có, dùng nhãn lực của thuộc hạ vẫn không cách nào nhìn ra căn nguyên lai lịch."
"Cây mọc đầy hoa mặt người ..." Phi Thiên Tôn nhíu mày lại "Hắn thế nhưng có từng nói qua cái gì không?"
Dục Diễm Cơ đè nén sợ hãi, cưỡng bách chính mình nhớ lại tình cảnh lúc đó, run giọng nói: "Hắn nói ngài phải dạy thuộc hạ... đừng táy máy đến đồ vật của hắn!"
Lời vừa nói ra, cằm của nàng liền bị một cái mũi ủng câu lên, không thể không cùng Phi Thiên Tôn đối diện.
Phi Thiên Tôn gằn từng chữ hỏi: "Có phải hắn có một đôi mắt củng mạc đen đồng tử trắng hay không?"
Dục Diễm Cơ nhớ tới cặp mắt duy nhất lộ ra dưới mặt nạ, chỉ cảm thấy sợ nổi da gà: "Phải."
"... Nếu như là hắn, ngươi chết cũng không oan." Trầm mặc chốc lát, Phi Thiên Tôn mới hờ hững nói "Hắn là Cầm Di Âm, nắm giữ Bà Sa ảo cảnh cùng Huyền Minh mộc hóa tự tại Tâm Ma. Thế gian này phàm là người trong lòng có ma chướng, đều hoàn toàn nằm trong năm ngón tay hắn... Ma vật này tính tình vô thường, thế nhưng đối với con mồi mình nhìn trúng lại cực điểm kiên trì, trước khi đắc thủ không dung bất luận người nào chia sẻ nửa phần. Hắn nếu đi theo bên người chấp pháp Phá Ma lệnh của Tây Tuyệt, mục đích không cần nói cũng biết. Ngươi động vào người nọ, liền không khác gì từ bên miệng hắn cướp đồ ăn. Đừng nói là gϊếŧ ngươi, coi như cho ngươi vĩnh viễn đọa lạc vào Bà Sa thiên cũng không quá đáng."
Dừng một chút, hắn cười một tiếng: "Không ngờ tới, Cầm Di Âm mới từ Lôi Trì thoát vây, thế mà liền tìm được mục tiêu vừa ý, trái lại khiến bản tọa cũng có chút ngạc nhiên."
Hiếu kỳ thì hiếu kỳ, Phi Thiên Tôn tạm thời cũng không tính toán làm gì. Đắc tội Tâm Ma một lần nhưng không thể hai lần, trước khi hắn chưa cùng đối phương đạt thành nhận thức chung, cũng không thể làm mọi chuyện đảo lộn.
Dục Diễm Cơ cả người run rẩy, Cơ Khinh Lan cũng ngẩng đầu nhìn lại đây, ra vẻ chần chờ: "Đại đế nói ... đối phương chính là vị đại năng tiền bối tại Vạn Nha cốc chỉ điểm cho ta?"
Phi Thiên Tôn gật đầu, sau đó đầy hứng thú nhìn về phía Dục Diễm Cơ: "Ma chướng của ngươi là cái gì?"
"Thuộc hạ..."
Hai giọt huyết lệ rơi xuống, Dục Diễm Cơ run giọng nói: "Là La Già Tôn thượng."
"Ngươi sai rồi." Phi Thiên Tôn bỗng cúi người xuống, câu lấy gương mặt kia khiến nàng đứng lên "Ma chướng của ngươi, là chính mình."
Đồng tử Dục Diễm Cơ co rút nhanh.
"Ngươi đi theo La Già Tôn gần vạn năm, cũng không biết bản thân đi theo đến tột cùng là cái gì. Nếu như luận về trung, ngươi sinh ở Quy Khư đương nhiên phải trung thành với Địa giới; Nếu như luận tình, ngươi nguyên bản không chân tâm nói gì đến yêu? Ngươi hối hận quyết định của mình ngàn năm trước, mà bởi vì Thiên Chú bí cảnh xuất hiện, mới để cho Linh Nhai chân nhân ngã xuống, quần ma không đến mức toàn quân bị diệt. Dục Diễm Cơ, tận tình tứ dục là đạo của ngươi, nhanh chóng hạ quyết định là bổn phận của ma tướng. Chuyện này nguyên bản là đúng, ngươi lại cho là sai, đến chết còn hối hận, làm sao có thể đi tới cực hạn? Ngươi nói La Già Tôn là ma chướng của ngươi, mà hắn đã bị ngươi vứt bỏ, tại sao lại còn cầm lên? Cái gọi là chấp mê, chính là ngươi tự cho rằng mình đã bỏ ra chân tâm thực lòng. Nhưng mà ngươi... là Dục Ma, cũng xứng nói cái gì chân tâm sao?"
Cơ Khinh Lan trong lòng hơi lạnh lẽo, chỉ thấy Dục Diễm Cơ ngẩng đầu lên, cặp mắt ngơ ngác nhìn Phi Thiên Tôn như ngưng trong vực sâu.
Phi Thiên Tôn nhẹ giọng hỏi: "Ngươi khi nào cho là mình động chân tâm?"
"Ta..." Dục Diễm Cơ thần sắc càng mê man. Ký ức trong đầu nàng nhanh chóng xẹt qua, cuối cùng cố định tại một hình ảnh: Ngàn năm trước, nàng cùng Tô Ngu trên chiến trường giao thủ, một con mèo đen từ ngay dưới miệng Hồng Tích cướp đi cửu vĩ hồ. Ngay chớp mắt cuộc chiến giãn ra, Tô Ngu đối nàng hạ xuống một ác trớ (*), trở thành ác mộng ngàn năm không tỉnh của nàng.
[(*) trớ: lời nguyền rủa]
Hắn nói nàng một khi động tình thì sẽ vạn kiếp bất phục. Dục Diễm Cơ khịt mũi xem thường, nhưng chẳng hiểu sao lại quỷ thần xui khiến suy nghĩ: nếu nàng thật sự động tâm, sẽ yêu người thế nào?
Chỉ có thể là La Già Tôn!
Nàng đi theo sau La Già Tôn lâu dài suốt tám ngàn năm, trăm phương ngàn kế cũng có, vào sinh ra tử cũng có, triền miên lâm ly càng có. Mà hai người bọn họ đối lẫn nhau minh bạch trong lòng, dù cho từng có quan hệ thân mật nhất trong mắt phàm nhân, cũng chỉ là hai con rắn độc phát tiết cho nhau mà thôi, không người nào để ý nhiều hơn một phần, mãi đến tận lúc nàng một lần nữa nhìn lại.
Tô Ngu không phải hạ chú nàng, mà dùng cái gọi là "Chân tình" làm mồi dụ dỗ một Dục Ma chưa bao giờ chạm được đến trái cấm, khiến cho nàng đem du͙© vọиɠ bản thân phóng thích, liền ở trong cuộc chiến hỗn loạn từng bước phát sinh.
Nếu như Dục Diễm Cơ thật sự yêu La Già Tôn, làm sao cuối cùng có thể từ bỏ hắn làm vật hy sinh?
Nguyên lai nàng chưa từng chân chính yêu, dĩ nhiên cũng không được yêu, chỉ là bị cái "ác trớ" này làm loạn tâm, mê mắt.
Nàng lẩm bẩm nói: "Ta không xứng? Ta... là không xứng!"
Phi Thiên Tôn không hề có một tiếng động nở nụ cười, cực kỳ giống Y Lan ma tướng.
Đổi trắng thay đen, đem chân tình biến thành giả ý, dùng độc của lục dục để loại bỏ thất tình phiền não, chính là Ác Sinh đạo.
Một tia sáng nhu hòa cuối cùng trong mắt Dục Diễm Cơ, như đốm lửa trong đêm tối, đột nhiên bị gió thổi tắt.
Phi Thiên Tôn ý cười càng sâu: "Ngày mai, ngươi mang La Già Tôn đi đến đây một chuyến."
Dục Diễm Cơ sững sờ: "Thỉnh đại đế minh bạch."
"Lần này tại Hàn Phách thành, ngươi nguyên bản không đến nỗi rơi xuống kết quả như thế, chỉ vì hắn không giúp ngươi." Phi Thiên Tôn ý vị sâu xa "Ngươi tự tay xóa đi ký ức của hắn, dùng Huyết Ma trì cải tạo thân thể hắn. Nhưng mà ngươi chỉ xem hắn là vật chứa cho tiền nhiệm La Già Tôn, hắn chỉ quên mất quá khứ, cũng không phải hạng ngu ngốc. Đặc biệt là thân thể bán thần nhập ma đối với tâm cảnh dĩ nhiên vẫn còn nhận thức, dựa vào bản năng đủ khiến hắn có điều nghi kỵ."
Dục Diễm Cơ ánh mắt lạnh đi, lần thứ hai nằm rạp người: "Là thuộc hạ làm việc không chu đáo."
"Hiện tại bổ cứu cũng không muộn. Nếu hắn có nghi ngờ trong lòng, ngươi liền để bản thân hắn tìm ra đáp án." Phi Thiên Tôn khinh miệt liếc mắt nhìn vẻ khô cằn khắp núi một cái "Hắn căn cơ vô cùng tốt, vốn là ứng viên có một không hai để luyện hồn. Nếu đã lấy lại được mệnh hồn Chủ thần Ma Long, liền chuẩn bị một chút, để cho hắn làm tân nhậm La Già Tôn... Dục Diễm Cơ, đạo của du͙© vọиɠ xem thuần hóa tình cảm là thượng, tận tình dốc lòng là hạ; Ngươi ăn thiệt lần này, bổn tọa hi vọng ngươi đừng tiếp tục giẫm lên vết xe đổ, bởi vì lần sau, bổn tọa cũng sẽ không dễ cầm dễ bỏ."
Dục Diễm Cơ chậm rãi nhếch miệng: "Thuộc hạ đối với tôn thượng dĩ nhiên tỉ mỉ chu đáo."
Nàng nói xong một chữ cuối cùng, thân thể nguyên bản như lục bình dần dần ngưng tụ lại, liền ngay cả vết thương cũng sinh ra da thịt mới, chỉ một cái sóng mắt lưu chuyển, có thể câu đi hồn phách.
Cơ Khinh Lan mắt thấy bóng dáng xinh đẹp như áng mây hồng cuốn gió đi xa, bỗng cười ra tiếng.
Phi Thiên Tôn nói: "Ngươi cười cái gì?"
"Ta cười nàng quá ngu xuẩn." Cơ Khinh Lan cầm lấy đèn l*иg của mình, khẽ vuốt tay cầm bằng xương trắng đẽo thành "Thân là Dục Ma, lại ngay cả tình cùng dục của mình đều bị người khác khống chế, thật là đáng cười."
Ác trớ chỉ là lời dẫn, loạn cục là chất xúc tác, nhưng trái tim là sinh trưởng ở trong l*иg ngực Dục Diễm Cơ. Nàng cả đời đùa bỡn tình cảm người khác, cuối cùng chính mình cũng giẫm lên vết xe đổ.
Phi Thiên Tôn ý tứ hàm xúc không rõ mà nở nụ cười: "Ngươi cho là, nàng có chân tâm?"
"Không quản trước đây có hay không, hiện giờ đã không còn." Cơ Khinh Lan hướng hắn cúi người hành lễ "Đại đế quả thật thủ đoạn cao cường."
"Vậy còn ngươi?" Ngón tay Phi Thiên Tôn bóp chặt cằm hắn, để cho hắn ngẩng đầu nhìn mình "Chân tâm của ngươi là cái gì? Đừng có lấy lời qua quýt ở Vạn Nha cốc lừa gạt, bổn tọa một chữ cũng không tin."
Động tác này ngả ngớn ám muội, Cơ Khinh Lan nửa điểm mất tự nhiên cũng không có, thoải mái mặc hắn bắt bí, cười nói: "Nếu Đại đế không tin, vì sao lại đồng ý ta đi theo?"
"Y Lan nói, nàng từ trên người ngươi không nhìn thấy sắc thái." Âm thanh Phi Thiên Tôn gần như thì thầm "Cõi đời này thất tình lục dục, không quản chân tâm hay giả ý đều có từng sắc thái riêng, nhưng mà nàng từ trên người ngươi chỉ thấy một mảnh xám trắng."
"Xám trắng như thế nào?"
"Như xương khô, như hạt bụi, không giống trời sinh vô tình, càng giống tâm như tro nguội." Ngón tay Phi Thiên Tôn trượt xuống l*иg ngực hắn "Nhưng mà thời điểm ngươi nhìn thấy bổn tọa, tim đập đến rất nhanh... Mục đích của ngươi, cùng bổn tọa có liên quan."
Cơ Khinh Lan nắm chặt cổ tay hắn, khóe mắt khẽ nhướng lên như một đôi móc câu ngâm độc: "Như vậy, Đại đế vì sao không đích thân nhìn rõ đi?"
Hắn nắm cái lấy bàn tay đang thăm dò vào trong vạt áo mình, sờ lên da thịt quỷ tu hơi lạnh, tiếng cười có chút mềm mại: "Nói không chừng, chân tâm của ta ... chính là Đại đế ngài thì sao?"
"Ồ?" Phi Thiên Tôn ý tứ hàm xúc không rõ mà đáp một tiếng. Chỉ cần hắn muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể đem tâm can đối phương móc ra, khiến Cơ Khinh Lan hồn phi phách tán.
Nhưng hắn chỉ thuận theo lực đạo Cơ Khinh Lan ngã xuống. Hai bóng người cơ hồ giao chồng lên nhau, đè xuống cỏ khô đầy đất.
Trong phút chốc, đất đai nứt nẻ đổi thành mềm mại, cỏ khô gặp xuân, cây cổ thụ già cỗi kia nảy mầm non, đảo mắt sau tán che cao vυ't, hoa nở khắp nơi.
Dưới cành hoa dày đặc nặng trĩu, ma vật cắn lên xương quai xanh xinh đẹp của quỷ tu, vừa cắn vừa chậm rãi liếʍ.
"Ta..."
Quần áo màu nguyệt sắc phủ trên nền đất, hắc ám dày đặc rốt cuộc rút đi, bầu trời đầy trời sao thoát khỏi mây đen che phủ, điểm điểm hào quang màu xanh dần dần rắc xuống. Cơ Khinh Lan thở một hơi, rốt cuộc thấy rõ bộ dáng Phi Thiên Tôn.
Tóc đen phủ kín vai, dưới đôi mày khổng tước là một đôi mắt màu xanh lục trong suốt như nước, tựa như dòng suối dưới ánh trăng, đẹp như tiên thần, mê hoặc yêu ma.
"Lười nhìn sắc tướng thiên vạn loại, vừa thấy thiên nhân động xuân tâm..."
Toàn bộ mờ mịt trong mắt Cơ Khinh Lan bị che khuất, hắn tựa hồ cũng gặp quỷ, đưa tay khoát lên vai Phi Thiên Tôn, chủ động hôn lên. Nguyên bản là hướng về phía đôi môi nhạt màu mềm như nước, lại dừng một chút, nghiêng đầu khẽ hôn lên dái tai lạnh lẽo kia.
"Đại đế, nếu chân tâm của ta là ngài, ngài có nguyện cho ta chân tâm?"
Thời khắc này, ở góc độ Phi Thiên Tôn không nhìn thấy, có một giọt nước mắt từ khóe mắt hắn lăn xuống, chưa kịp chảy xuôi đã bị gió thổi không còn dấu vết.
Bởi vậy, Phi Thiên Tôn chỉ nở nụ cười, ôm lấy lưng hắn.
Vành tai tóc mai chạm vào nhau, triền miên lâm li, lại như nằm trên băng sưởi ấm, se da thịt, lạnh cốt tủy.