Phá Trận Đồ

Chương 39: Dị thường

Văn Âm ở ngoài điện đợi gần hai canh giờ, Mộ Tàn Thanh mới từ bên trong đi ra. Hắn nghe được tiếng bước chân cố tình giậm mạnh liền xoay người, còn chưa kịp mở miệng đã ho khan mấy tiếng.

Hàn Phách thành thực sự quá lạnh. Yêu tộc nơi này hoặc tu vi cao thâm không sợ nóng lạnh, hoặc da dày thịt béo chịu đựng cực kì tốt. Hắn mang cái túi da phàm nhân bệnh tật triền miên này khó tránh khỏi phải bị chút tội. Cũng may Mộ Tàn Thanh tuy rằng không hiểu phong tình, đến cùng vẫn biết ấm lạnh, thấy hắn run cầm cập liền đem bàn tay đặt lên lưng, đưa vào một luồng yêu lực mang theo ấm áp nhu hòa.

Dòng khí ấm rất nhanh tỏa đi toàn thân, Văn Âm nắm chặt tay Mộ Tàn Thanh, nhẹ giọng hỏi: "Có manh mối không?"

"Khó nói, trước tiên đi nhìn xem hẵng." Mộ Tàn Thanh trong lòng mải suy nghĩ, cũng không chú ý ngữ khí Văn Âm lúc này đặc biệt ôn nhu.

Y thử ba lần, không chỉ không thể đem chú văn phát tin ra ngoài, ngay cả Liễu Tố Vân đóng tại bến đò ngoài thành cũng đứt đoạn liên lạc. Cảm giác này thực sự không ổn, nhưng mà y cũng không tùy tiện biểu hiện ra nửa điểm lo âu.

Bạch Thạch được Ngân Nha gọi vào thông báo vài câu, rất nhanh liền tiến đến bên cạnh Mộ Tàn Thanh, nói: "Sứ giả, xin mời đi theo ta."

Bộ thi thể quái lạ mang về từ Băng nguyên kia dĩ nhiên không thể lưu lại trong Khô Vinh điện, nó được đặt ở một băng thất (*) phía Tây Nam nội thành để tránh khỏi hư thối. Bạch Thạch mới vừa mở cửa ra, hàn khí đã phả vào mặt, Mộ Tàn Thanh thành thật rùng mình một cái, lôi hỏa chân nguyên trong cơ thể tự động vận chuyển, đem sức mạnh âm hàn thấu xương này đẩy ra ngoài. Văn Âm bên cạnh không nhịn được nhích đến gần y thêm một chút, tóc mai cùng lông mày vậy mà kết một tầng sương.

[(*) băng thất: căn phòng bằng băng]

Mộ Tàn Thanh nheo mắt lại: "Tứ âm Huyền Băng, thành chủ thật là mạnh tay."

Tứ âm Huyền Băng chính là bảo vật âm hàn hiếm thấy, sinh ra dưới biển băng, trăm năm mới ngưng tụ dày cỡ một bàn tay, là nguyên liệu thượng hạng để rèn đúc pháp khí âm tính. Nhìn khắp Huyền La giới bất quá cũng chỉ hai cảnh Tây Tuyệt, Bắc Cực mới có. Hàn khí mức này phải tiêu hao không ít Huyền Băng, Ngân Nha trái lại cam lòng lấy nó để bảo tồn thi thể.

Bạch Thạch cười khổ nói: "Sứ giả có chỗ không biết, thi thể này quái lạ vô cùng. Ngài... nhìn liền biết."

Mộ Tàn Thanh thoáng nhướng mày, đem tay Văn Âm siết chặt chút, cùng hắn đi vào.

Băng thất này không lớn, bên trong từ vách tường tới nền đất đều do những khối băng dài chất lên nhau nghiêm mật không có khe hở. Không có ánh nến, chỉ dựa vào một viên minh châu từ biển sâu để lấy sáng. Ngay giữa phòng có một Huyền Băng đài dài rộng, phía trên đặt một bộ thi thể cao to.

Thi thể này cực kỳ quái lạ, cao khoảng một trượng, thân hình dị dạng, lưng mọc cánh bằng xương, như chim mà không phải chim, đầu chiếm gần một nửa thân thể, trên đỉnh còn sinh bốn cái sừng. Nhưng mà nó có đôi cánh tay giống tay người, chỉ là đốt ngón tay to lớn cốt cách khá dài, trong lòng bàn tay còn gắt gao nắm chặt một cái chuỳ đầu nhọn.

Mộ Tàn Thanh thủa nhỏ được nuôi thả, không nói đi khắp Ngũ cảnh, cũng coi như là có chút kiến thức, đối với Quái tộc cũng không phải là không biết gì cả. Nhưng mà bộ tộc này vốn ít ỏi, sau cuộc chiến Phá Ma càng bị hao tổn cực lớn, ngàn năm qua suy yếu đến lợi hại, chỉ còn sót lại mấy lão già đại thể thoái ẩn lánh đời, đến hiện giờ đã không còn tu sĩ đắc đạo nào.

Theo Ngân Nha nói, khối thi thể trước mắt này khi còn sống chính là một vị đại năng Quái tộc. Nhưng mà Mộ Tàn Thanh thực sự không nhìn ra căn nguyên vì sao, không thể làm gì khác hơn là đưa mắt nhìn những tấm bùa chú dán trên thi thể: "Trấn Linh phù?"

Năm tấm bùa chú phân ra trên đỉnh đầu, hai vai, trước ngực cùng bụng dưới thi thể, phong tỏa toàn thân linh đài khí mạch, chính là một loại thủ đoạn đối phó với người tu hành. Một khi bị chặn mạch tỏa linh, liền khó có thể nhúc nhích. Nhưng mà, loại thủ đoạn này là nhằm vào sinh linh hành động hữu lực, đối với tử thi cứng ngắc có thể xem như làm điều thừa.

Y nhíu nhíu mày, tiếp tục quan sát thi thể tỉ mỉ, phát hiện không ít chỗ trên người hắn và chùy đầu nhọn trong lòng bàn tay đều có vết máu lưu lại, còn có thể ngửi thấy mùi tanh mơ hồ.

Một ý niệm thoáng lướt qua, Mộ Tàn Thanh nhìn về phía Bạch Thạch: "Thi thể này vẫn còn tồn tại hung linh?"

"Ngày hôm chúng ta phát hiện khối thi thể này, tổn hại tướng sĩ mấy chục người." Trên mặt Bạch Thạch vẫn còn vẻ kinh hãi "Khi đó ty chức mang theo một đội binh mã từ bên trái hướng vào giữa Băng nguyên để tra xét, chợt nghe trong gió tuyết phía trước truyền đến tiếng bước chân nặng nề. Chúng ta tiến lên thăm dò liền phát hiện quái vật này kéo cây chùy ở trong tuyết đi loạn, tựa như xác chết di động. Trong bọn chúng ta có điểu yêu thân pháp nhanh nhẹn đi thăm dò, lại bị một chùy đập đứt đầu ... Thi thể này đã mục nát nửa người, vô thần vô trí, lại hung lệ dị thường, chúng ta mất không ít nhân thủ mới đem bắt được. Nhưng mà, hung tính của nó nan giải, thành chủ bận tâm manh mối cũng không thể tùy tiện đem đi huỷ, không thể làm gì khác hơn là dùng Trấn Linh phù cùng Huyền Băng tạm thời phong bế nó hành động, đồng thời hướng Bất Dạ yêu đô truyền tin, thỉnh sứ giả ngài tới đây tra xét."

Mộ Tàn Thanh nghe vậy sững sờ: "Là Ngân Nha thành chủ chỉ rõ muốn ta lại đây?"

Bạch Thạch nhìn Văn Âm yên tĩnh như hoa văn trên vách tường một chút, rốt cuộc cũng không đem một phàm nhân mù lòa để vào trong mắt, nói: "Không dối gạt sứ giả, thành chủ hoài nghi bên trong thi thể này có ma khí quấy phá."

Ngân Nha suy đoán thi thể này lọt ra từ Thiên Chú bí cảnh. Nơi đó chính là di chỉ chiến trường Phá Ma chiến ngàn năm trước, vô số tu sĩ Ma tộc chôn thây trong đó, ma khí chỉ sợ cũng trải rộng khắp bí cảnh. Thứ này một khi truyền nọc độc ra bên ngoài, không cẩn thận sẽ gây thành mối họa. Bởi vậy, Hàn Phách thành từ trước đến giờ cùng Bất Dạ yêu đô phân biệt rạch ròi, lần này hắn lại chủ động truyền tin đến, chính là muốn để cho người chấp pháp Phá Ma lệnh của Tây Tuyệt cảnh tự mình đến đây xác nhận có ma khí lọt ra ngoài hay không.

Trong lòng Mộ Tàn Thanh thầm mắng Tô Ngu bẫy người, trái lại không làm lỡ chính sự: "Thu hồi Trấn Linh phù đi."

Quái tộc này đã chết quá lâu, năm đạo Trấn Linh phù liền ngăn chặn toàn bộ linh lực bên trong thi thể, nửa điểm khí tức cũng không tiết ra ngoài; Phá Ma ấn trước ngực y từ đầu đến giờ không có động tĩnh, khiến cho Mộ Tàn Thanh cũng có chút không chắc.

Bạch Thạch do dự chốc lát, bấm một cái chỉ quyết, năm đạo linh phù không lửa tự cháy. Thi thể mới vừa rồi còn không có động tĩnh gì lập tức nhảy dựng lên kèm theo một trận xương cốt ma sát khiến người chua cả răng. Nó dùng một loại tư thế cực kỳ vặn vẹo từ trên băng đài bò xuống, chiếc chùy đầu nhọn trong tay mang theo sức mạnh như sấm sét gào thét đập về phía đầu Mộ Tàn Thanh!

Mộ Tàn Thanh một tay đem Văn Âm đẩy ra phía sau, một tay bấm thành trảo nắm lấy cán chùy. Không ngờ sức mạnh của thi thể này cực kỳ lớn, lại đem y thẳng tắp ép xuống dưới, khí thế như muốn đem hồ ly này đập thành một cái bánh nhân thịt.

Hỏa diễm từ lòng bàn tay Mộ Tàn Thanh bốc lên, biến thành một con rắn lửa quấn lấy thi thể, trong chớp mắt liền muốn đốt cháy cánh tay nó. Nhưng mà thi thể này hồn nhiên không sợ, nó mở ra cái miệng rộng chỉ còn xương trắng, chiếu đầu con mồi cắn tới.

Mộ Tàn Thanh ngăn trở động tác Bạch Thạch muốn hỗ trợ. Tay phải y nổi lên lôi quang, đem toàn bộ cánh tay bao phủ đến chặt chẽ, thoáng nhìn như một mũi nhọn sấm sét. Chớp mắt khi miệng thi thể hạ xuống, Mộ Tàn Thanh vung cánh tay đâm vào miệng nó, lôi quang mạnh mẽ bá đạo trong nháy mắt nổ tung, toàn bộ thi thể cũng vì đó hơi khựng lại!

"Cách... cách..." mấy tiếng nứt vang lên, cái đầu to tướng kia vỡ thành một cái động, lôi quang từ giữa bùng phát tựa như bụi gai chui từ dưới đất lên, đem toàn bộ xương đầu đều xé nát ra!

Bạch Thạch biến sắc mặt: "Ngài..."

"Trong cơ thể nó không có ma khí." Mộ Tàn Thanh thu tay về, lạnh lùng nhìn hài cốt thi thể ngã dưới đất.

Không chờ Bạch Thạch thở một hơi, y liền cười lạnh một tiếng: "Nhưng mà một bộ hài cốt bị cuốn vào Thiên Chú bí cảnh làm bạn cùng ma khí ngàn năm, làm sao lại không nhiễm phải nửa điểm ma khí chứ?"

Bạch Thạch sợ hãi cả kinh, Văn Âm vẫn luôn không lên tiếng bỗng nhiên mở miệng nói: "Trên người nó có hương vị."

Mộ Tàn Thanh nhìn sang phía hắn. Văn Âm cau mày chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống mặt đất đầy mảnh vỡ tỉ mỉ tìm tòi từng miếng hài cốt, thỉnh thoảng đưa lên chóp mũi ngửi một chút.

Thấy hắn như thế, Mộ Tàn Thanh cũng không nhịn được khịt khịt mũi, thật vất vả mới từ trong mùi cháy khét phát giác một hương vị như có như không, tựa như thời điểm nhân gian tế linh hồn người chết đốt hương nến tiền giấy, nhạt đến khó thể tìm ra.

Văn Âm mắt mù bẩm sinh, lại tu hành cúng tế dùng Tịnh Linh thuật, mẫn cảm đối với khí vị không thua Mộ Tàn Thanh. Vừa nãy lực chú ý của yêu hồ đều đặt vào việc đối phó thi thể cùng nhận biết ma khí, hắn liền đứng một bên nỗ lực dùng khứu giác cùng thính giác tìm ra điểm manh mối.

Rốt cuộc, Văn Âm cầm lên một cục xương: "Chính là cái này."

Đó là non nửa khối xương sọ, mùi hương quái lạ thoang thoảng chính là từ đây tản ra. Mộ Tàn Thanh tiếp nhận lật nhìn trong phút chốc, phát hiện phía trên xương đầu có một dấu ấn mờ nhạt, chỉ nhỏ cỡ nửa móng tay út, rất dễ bị xem là bụi bẩn bám vào.

"Đây là..." Mộ Tàn Thanh bỗng dưng nhớ tới giới sẹo trên đỉnh đầu các nhà sư trong nhân gian, dấu này giống hệt dấu kia, như là bị cây hương đốt cháy điểm ra.

Mùi thơm, hương ấn... những manh mối này ở trong đầu chợt lóe, ánh mắt Mộ Tàn Thanh hơi trầm xuống, ngón tay cầm xương cốt vô thức xiết chặt.

Thanh âm Bạch Thạch cắt ngang y trầm tư: "Mùi thơm này chẳng lẽ là nguyên nhân tạo thành hành động dị thường của thi thể?"

"Cũng không phải không có khả năng đó." Mộ Tàn Thanh đem đoạn xương này thu hồi "Gần đây Hàn Phách thành có người ngoài đến không?"

Bạch Thạch lắc đầu cười khổ: "Trước các ngài cũng chỉ có Trung Thiên sứ giả, nhưng bọn họ cũng mất tích, trong đó còn có Ngự Thiên hoàng triều Quả Túc vương... Ai, nếu mà nàng có chuyện bất trắc, lúc này liền phiền phức lớn rồi!"

Nghe hắn chủ động nhắc tới Ngự Phi Hồng, Mộ Tàn Thanh hỏi tới: "Địa điểm Trung thiên sứ giả mất tích là ở nơi nào?"

Không ngờ sắc mặt Bạch Thạch càng khổ: "Ty chức thật sự là không biết."

"Không biết?"

"Đoàn người của Quả Túc vương hẳn là từ thủy lộ đi đến, chúng ta rất sớm tiếp được tin tức ở cửa thành chờ đợi. Nhưng mà quá giờ hẹn, vẫn không nhìn thấy đội thuyền cặp bờ, ngay cả truyền tin cũng không đưa tới." Bạch Thạch nói "Ty chức dẫn người đi thuỷ vực kiểm tra, không thu hoạch được gì, Yêu tộc dưới nước khai chưa từng nhìn thấy đội thuyền qua sông."

"Nếu chưa từng nhìn thấy đội thuyền, các ngươi vì sao xác nhận là đám người Quả Túc vương mất tích, vạn nhất bọn họ có việc trì hoãn ở nơi khác thì sao?"

"Quả Túc vương trước khi đến liền hướng thành chủ truyền tin tức ước định thời gian hành trình cẩn thận. Sau khi chuyện xảy ra ty chức tự mình đi bến phà thám thính tin tức, người ở đó chứng thực đoàn người Quả Túc vương thuê thuyền qua sông từ lâu, đồng hành còn có mấy tên nhà đò lái thuyền, đều là một đi không trở lại."

Bạch Thạch cúi đầu "Từ Ngự Thiên hoàng triều thành lập tới nay, hai cảnh Tây Tuyệt cùng Trung Thiên giao hảo đã gần 300 năm. Quả Túc vương không chỉ quyền cao chức trọng, còn là đương kim trưởng công chúa Ngự thị. Nàng tại Hàn Phách thành xảy ra chuyện, chúng ta đối với hai cảnh đều không thể chối tối, đáng tiếc không thể làm gì."

Mộ Tàn Thanh chau mày: "Thuỷ vực nơi đó một chút manh mối cũng không có sao?"

Bạch Thạch tiếp tục lắc đầu.

Mộ Tàn Thanh không thể làm gì khác hơn nói: "Thôi, trước tiên mang ta đi địa phương các ngươi phát hiện thi thể này xem xét, quay đầu lại sẽ thăm dò thuỷ vực, hai bên kết hợp nhìn liệu có phát hiện cái gì không."

Băng nguyên phía sau Hàn Phách thành diện tích mênh mông, quanh năm phủ tuyết ngưng băng, dù cho người tu hành ở đây cũng thấy lạnh giá. Nghe đâu Tiêu Ngạo Sênh tiếp chưởng Phong giới lệnh dương bản ở đây đã ở mười năm, nửa bước chưa từng dời đi, không biết có phải là bị đông cứng thành tượng băng hình người rồi hay không.

Hai người Mộ Tàn Thanh cùng Bạch Thạch dọc theo núi tuyết đi lên. Thể lực Văn Âm rất nhanh liền không chịu nổi. Hắn cự tuyệt Mộ Tàn Thanh trợ giúp, nói: "Phía trên không biết là có gặp nguy hiểm gì hay không, ta không muốn liên lụy ngài, liền ở chỗ này chờ đi. Ngài đi nhanh về nhanh!"

"Nhưng mà ngươi..."

"Hắn nói không sai, Băng nguyên càng đi lên càng băng hàn, thân thể phàm nhân khó mà chống đỡ được." Vì chuyện vừa nãy ở trong băng thất, thái độ Bạch Thạch đối với Văn Âm tốt hơn một chút "Không bằng ta triệu hai yêu tướng sang đây trông chừng, ngài lưu lại kết giới phòng hộ, chờ chúng ta làm xong việc trở về đón hắn, thế nào?"

Mộ Tàn Thanh do dự chốc lát, vạch xuống một đạo lôi hỏa bình phong đem toàn bộ Văn Âm che giấu ở bên trong, dặn dò: "Nếu có việc, liền ở trong lòng gọi tên của ta."

Văn Âm cười nói: "Được! Ngài cũng phải cẩn thận."

Bạch Thạch thấy thế, lập tức thổi còi gọi trạm canh gác. Hai con vượn trắng tay dài dọc theo vách núi chót vót nhanh chóng leo lên đây, nhảy xuống trước mặt bọn họ.

"Xem trọng người này. Trước khi chúng ta quay về, không được tự ý rời vị trí."

Viên hầu dùng sức đấm ngực, biểu thị tiếp lệnh, nhìn theo Mộ Tàn Thanh cùng Bạch Thạch hóa thành hai đạo lưu quang phi thân rời đi, liền giống hai con khỉ đùa giỡn vây quanh Văn Âm nhảy nhót tưng bừng, thỉnh thoảng phát tiếng "gào gào", phảng phất đang nhìn cái gì hiếm lạ. Đáng tiếc chúng nó làm trò cho người mù xem, bình phong cũng cản trở Viên hầu muốn chạm đến cánh tay Văn Âm. Làm ầm ĩ một trận liền không còn hứng thú, bọn chúng ngoan ngoãn ngồi ở hai bên trái phải, phảng phất hai con chó giữ cửa trung thành tuyệt đối.

Văn Âm giống như tiểu hài tử ngồi trên một khúc cây khô chơi tuyết. Hắn dùng hai tay mang bao tay da hươu cào lên một đống tuyết chồng lên nhau, dựa vào cảm giác ký ức sờ soạng nắn bóp, khóe miệng mang theo nụ cười, ở trong gió rét như một cây bạch mai.

Hắn nặn một con hồ ly bằng tuyết ngồi ngay ngắn, lỗ tai cùng đuôi đều rất sống động. Đến lúc thân thể đã nặn gần xong, Văn Âm liền lấy bao tay ra, dùng đầu ngón tay cẩn cẩn thận thận khắc mi mục hồ ly.

Tuyết hồ rất nhanh hoàn thành, cùng nguyên hình Mộ Tàn Thanh ít ra cũng có bảy tám phần giống nhau. Nhưng mà Văn Âm vẫn cảm thấy không hài lòng, lẩm bẩm nói: "Còn thiếu chút nữa nha..."

Ngay tại lúc này, một tiếng cười khẽ vang tới. Hai con Viên hầu đều bị kinh động, theo bản năng liền muốn đứng lên, lại phát hiện chân mình không động đậy được một bước.

Hai cái đầu của chúng bị người trái phải hai bên nắm trong tay, ngay cả thét lên cảnh báo chưa kịp phát ra, cũng đã đầu một nơi thân một nẻo. Cùng lúc đó, lôi hỏa kết giới vô thanh vô tức tiêu tan, nhiệt huyết đỏ sẫm ở trên mặt tuyết chảy xuôi xuống. Văn Âm tựa như có cảm giác, đưa tay chấm máu tươi ở trên hai mắt tuyết hồ điểm điểm, liền đem hồ ly cả người màu trắng họa thành một đôi mắt đỏ đậm màu máu.

Hắn lúc này mới hài lòng thu tay về: "Thế này mới đúng."

"Hì hì ..." người đến là một nữ tử tuyệt sắc phong thái yểu điệu. Nàng một tay che miệng, cười tươi như hoa "Người mù nào biết giống hay không giống?"

Văn Âm mỉm cười không nói. Nữ tử lấy ngón tay móc cằm hắn lên, hơi thở như hoa lan sát lại: "Ai nha, bộ dáng cũng rất đẹp đây. Có muốn cùng tỷ tỷ đi một nơi khoái hoạt hay không?"

"Hảo a." Văn Âm thuận theo nàng đứng lên "Bất quá, thỉnh cô nương dưới chân lưu tình, đừng làm hư tác phẩm của ta."

Gót sen trần trụi của nữ tử cách tuyết hồ không tới ba tấc. Nàng thu chân về, xác định người trước mặt là phàm nhân mắt mù, lại nhìn hắn sắc mặt như thường, càng cảm thấy thú vị, không nhịn được cố ý đùa hắn: "Ta nếu thật sự giẫm nát nó, ngươi sẽ đối ta thế nào?"

"Dĩ nhiên là..." Văn Âm nắm lại bàn tay nàng đang nắn cằm mình, ngữ khí ôn nhu như lúc ban đầu "... làm cho ngươi giống như nó."

Nụ cười trên khóe miệng nữ tử hơi đọng lại. Câu nói này của Văn Âm nói tới hời hợt, nàng cũng không cảm giác được chút uy hϊếp nào, nhưng chính là có một cỗ hàn ý sởn cả tóc gáy như một con rắn độc thuận theo sống lưng chui vào cốt nhục, cắn một cái trong lòng.

Ngón tay có chút run rẩy, cảm giác hưng phấn hiếm thấy dâng lên khiến cho nàng không nhịn được muốn đưa nam nhân thú vị này lột da róc xương, nhìn trái tim ẩn giấu trong huyết nhục thế nào. Bất quá, nữ tử cuối cùng vẫn là nhịn được, nàng đến gần khẽ hôn vành tai Văn Âm, thanh âm mềm mại động lòng người: "Ta bắt đầu đối với ngươi cảm thấy hứng thú. Ngươi tên gọi là gì?"

Văn Âm nghiêng người tránh né, lấy ngón tay để lên đôi môi mềm mại như cánh hoa của nàng: "Tên của người chết không có giá trị cho ngươi nhớ."

"Ngươi cảm thấy ta sẽ gϊếŧ ngươi?" Nữ tử có chút oan ức.

"Ôn nhu hương là mộ anh hùng. Ta mặc dù không phải là anh hùng, cũng biết đạo lý hồng phấn khô lâu." Văn Âm ở trên môi nàng điểm một giọt tàn huyết "Đi thôi."