Cầm Tù

Chương 1.1: Mở đầu về Đổng Kỳ Nguyệt (1)

Trong căn phòng tối tăm, ánh sáng yếu ớt chiếu vào người thiếu niên đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, hai mắt bị khăn lụa bịt kín, nước mắt thấm đẫm vào khăn lụa, miệng bị khăn ướt chặn lại, nước bọt dọc theo khóe miệng chậm rãi chảy xuống, hai tay bị trói phía sau lưng, mu bàn tay đã xuất hiện vết thương rõ ràng, hai chân bị xích sắt cưỡng ép tách ra và du͙© vọиɠ trần trụi hiện ra trong không khí

"Hừ ... đau quá"

Cái đau trên tay khiến thiếu niên đang hôn mê bỗng nhiên tỉnh lại

Chân tay thiếu niên bắt đầu động đậy, cậu biết mình vẫn chưa thoát khỏi nơi tàn khốc này.

Đột nhiên tiếng bước chân từ xa truyền đến khiến cho thiếu niên toàn thân cảnh giác, nghe thấy tiếng cửa được mở ra, toàn thân chợt run rẩy

Không gian quá yên tĩnh hồi lâu khiến tâm trạng lo lắng của cậu dần trỗi dậy.

"Ư~"lỗ hậu bị người kia dùng côn ŧᏂịŧ đâm vào, cậu muốn hét lên đau đớn nhưng không có cách nào bật ra tiếng

Trong nháy mắt, vật cản trở trong miệng được lấy ra, "Aaaa"

"Thư giãn đi." Bên tai truyền đến một âm thanh quen thuộc

"Ngạn..."Thiếu niên khó khăn nói ra được mấy chữ, cậu đã bị hắn dằn vặt mấy ngày rồi.

"Nói cho tôi biết cậu thích cái cảm giác này." Lục Ngạn từ phía sau ôm lấy thiếu niên, hai tay không an phận vòng qua người cậu

"Không muốn..."

"Cái gì? Tôi không nghe rõ?" Lữ Ngạn liếʍ cổ cậu, tay không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của cậu

"Ư ... làm ơn ... đừng làm thế này ... Ngạn" Cậu không chịu nổi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, âm thanh run rẩy phát ra

Lữ Ngạn dừng mọi động tác lại, trong khi cậu chưa kịp phản ứng, hắn đột nhiên hung hăng tát vào gương mặt non nớt của cậu

Cảm giác nóng ran trên má trở nên tê dại, "Kỳ Nguyệt, cả đời này cũng đừng nghĩ thoát khỏi bàn tay của ta" Lữ Ngạn buông ra những lời lạnh lùng rồi trong nháy mắt xoay người rời đi

Cậu đã bị tra tấn như vậy trong nhiều ngày, cơ thể cũng đã trở nên mệt mỏi cực độ

Thân thể dần trở nên nặng nề ... ý thức ngày càng trở nên mơ hồ, mệt mỏi quá ... mệt mỏi quá

Xung quanh thoang thoảng mùi hương của hoa, những cánh hoa ở giữa thỉnh thoảng lay động theo chiều gió trên bầu trời tĩnh lặng, Đổng Kỳ Nguyệt một mình đứng ở nơi được cánh hoa phủ kín tựa mặt đất mềm mại

"Nơi này là chỗ nào?"

Cảm giác được bao bọc bởi cánh hoa trăm sắc màu thật là khiến người vui vẻ thoải mái

Đổng Kỳ Nguyệt nhẹ nhàng thả mình vào nơi này cảm giác giống như thiên đường vậy

"Kỳ Nguyệt"

"Ai? Là ai đang gọi tôi vậy?"

"Kỳ Nguyệt"

Hừm ... Đổng Kỳ Nguyệt từ từ mở mắt, đập vào mắt cậu là trần nhà trắng tinh

Phát hiện ra bản thân không bị trói buộc bởi cái gì, cậu cũng được mặc quần áo sạch sẽ, nằm trên chiếc giường mềm mại, trong đầu cậu hiện ra vô số câu hỏi, cậu nhìn bốn phía, căn phòng này được thiết kế bài trí đơn giản nhưng không hề mất đi vẻ diễm lệ của nó

"Anh tỉnh rồi" một câu nói đã đem cậu quay trở về với hiện thực

Một người phụ nữ trong trang phục hầu gái mang đồ ăn lên xuất hiện bên cạnh Đổng Kỳ Nguyệt, cậu nhìn cô ở bên cạnh, định mở miệng hỏi nhưng cổ họng lại không phát ra được tiếng

Cô như cảm nhận được sự nghi hoặc của Đổng Kỳ Nguyệt, cô gái khẽ cười một tiếng: "Anh uống nước đi" Cô gái đem từ từ nâng người Đổng Kỳ Nguyệt dậy, nhẹ nhàng đút nước cho cậu xong nói: "Tôi là người được thiếu gia phái tới chăm sóc cậu, tôi tên Phương Linh, cậu có thể gọi tôi là Tiểu Linh" Cô gái nhiệt tình giới thiệu về mình

Được cấp nước dưỡng ẩm, môi Đổng Kỳ Nguyệt không đến nỗi khô nhưng vẫn có chút khàn khàn, "Cô được anh ta phái đến chăm sóc cho tôi ...?"

"Đúng rồi, cậu còn không biết thiếu gia đã lo lắng như thế nào khi biết cậu bị ngất! Đó là lần đầu tiên Tiểu Linh nhìn thấy thiếu gia ... Thật sự là không thể tin được ... còn có còn có..." Phương Linh luyên thuyên về tình huống lúc đó.

Đổng Kỳ Nguyệt không có tâm tình nghe Phương Linh nói đến tình huống lúc đó, cậu tự giễu cười [Hóa ra tôi đã ngất đi rồi, bằng không cũng không thoát khỏi nơi đó, không ngờ rằng hắn lại lo lắng về tôi, tôi còn tưởng tôi chỉ là món đồ chơi của anh ta ... ]

"Kỳ Nguyệt tiên sinh, Kỳ Nguyệt tiên sinh" Phương Linh nhìn Đổng Kỳ Nguyệt chìm trong suy nghĩ mới nhận ra mình nói quá nhiều, cô nhẹ nhàng lay người Đổng Kỳ Nguyệt, cố gắng gọi anh

"A..." Nhận thấy mình không cẩn thận chú ý, Đổng Kỳ Nguyệt vội vàng nói xin lỗi

"Không sao đâu" Kỳ Nguyệt tiên sinh, tôi giúp anh chuẩn bị đồ ăn tiện báo cáo với thiếu gia là anh đã tỉnh, tôi chắc chắn thiếu gia sẽ rất cao hứng

Đổng Kỳ Nguyệt không nói gì nữa, lẳng lặng nhìn Phương Linh rời đi