Người này thật là hư, đã chọc ghẹo nhục nhã nàng, buộc nàng làm những chuyện nàng ngượng đến không muốn làm, lại còn trả đũa, làm như hắn tốt bụng còn nàng thì quá yếu đuối. Tại sao hắn có thể như vậy?
Liên Nương cảm thấy chính mình thật sự không còn mặt mũi gặp người khác, khóc đến thở hổn hển.
“Thật sự ủy khuất như vậy?” Nhìn nàng thật sự đáng thương, Duệ Vương giọng ôn nhu hơn, thấp giọng dò hỏi. Liên Nương hơi trợn mắt, mông lung nhìn vẻ nhu hòa trên mặt Duệ Vương, ủy khuất càng lớn hơn, tiếng khóc khó có thể áp chế.
Đáy lòng lại sinh ra kỳ vọng, hy vọng hắn có dỗ dành mình.
Mỗi lần nàng khổ sở, phu quân sẽ đều ôm nàng, an ủi nàng. Trước mong đợi của nàng, Duệ Vương chỉ rũ mặt nhìn, hơi cười khẽ, tựa hồ không hiểu ý nàng. Không được an ủi, Liên Nương có chút mờ mịt. Sau một lát, nàng sợ hãi vươn tay tới hướng Duệ Vương, một đôi mắt hạnh rưng rưng tràn đầy khẩn cầu.
Duệ Vương rũ mặt, cười khẽ rồi lại thở dài, thoáng đã hiểu ý của Liên Nương.
Nhưng nhìn bộ dáng da^ʍ mỹ của Liên Nương, hắn chỉ cười cười, gọi người tới mang Liên Nương đi rửa mặt.
Thời điểm Liên Nương bị nha hoàn nâng dậy, thân mình run rẩy. Nàng là nô tỳ, sao có thể không biết một chút ý tứ trong lòng chủ tử chứ.
Trong mắt chủ tử, nàng là một nô tỳ, chính là một đồ vật có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào thôi. Vừa rồi là tâm trí nàng mụ mị mới có thể cho rằng người này sẽ giống như phu quân, khi nàng khổ sở sẽ ôn nhu dỗ dành.
Nhưng trên thực tế, Duệ Vương trên mặt không thể hiện nhưng trong lòng sợ là cực kỳ ghét bỏ thân thể dơ bẩn kia của nàng.
Nàng duỗi tay vừa rồi chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.
Đáy lòng Liên Nương càng thêm bi thương, lại lạnh lẽo đến sợ. Rõ ràng thật sự minh bạch Vương gia kia chỉ xem nàng là vật tiêu khiển, một lời không hợp thì sẽ ném nàng đi thật xa.
Nàng không dám khóc nữa, tắm rửa xong, mặc quần áo lụa mỏng, rũ đầu, lần nữa đứng trước mặt Duệ Vương. Duệ Vương mỉm cười, đem Liên Nương kéo vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nàng: “Được rồi, lúc nãy là bổn vương sai rồi, làm Liên Nương của chúng ta chịu ủy khuất, không tức giận nữa, được không?”
Liên Nương nhu thuận rúc vào trong ngực Duệ Vương, dùng sức trợn tròn mắt, bức nước mắt chảy vào trong, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Nàng ngoan ngoãn như vậy làm trong lòng Duệ Vương cũng tràn ra một chút nhu tình. Chờ hút khô sữa trong vυ' bên kia xong, Duệ Vương nhẹ nhàng hôn lên trán Liên Nương, phủ thêm áo choàng cho nàng: “Đi thôi, trở về nghỉ ngơi thật tốt, giữa trưa lại đến hầu hạ bổn vương.”
Hai ba ngày sau, Liên Nương đã có thói quen sinh hoạt ở bên này.
Nàng không thể ra cửa, nơi có thể hoạt động chỉ có trong viện nàng ở, cùng với một ngày ba lần bị mang đến chính phong cho Duệ Vương uống thuốc.
Cũng có thới quen mỗi ngày bị Duệ Vương chọc ghẹo đến phun nước, mềm chân, chịu đựng ngứa ngáy hư không, thở hồng hộc trở lại phòng tắm rửa nghỉ ngơi.
Nếu không có phòng bếp mỗi ngày đều nấu rất nhiều nước đưa đến thì Liên Nương cảm thấy ràng mình sợ là sẽ mất nước chết mất.
Tuy rằng ngày ngày đùa bỡn làm Liên Nương ngượng ngùng khó nhịn nhưng mà đáy lòng Liên Nương lại an tâm. Hương Vân nói, Vương gia khiến Tri phủ đại nhân ra mặt, trừ bỏ nô tịch cho tỷ tỷ, tỷ phu, phóng làm lương dân. Lục gia vì lấy lòng mà chẳng những đưa lên ngân lượng vào sân nhà hai người, còn tặng một nông trại trong thôn, giúp đỡ xử lý, mà tri phủ bên này cũng tặng cho họ một cửa hàng.
Nông trại cùng cửa hàng cũng đủ cho tỷ tỷ, tỷ phu cùng bốn đứa trẻ sinh hoạt thật tốt.
Đương nhiên, còn đứa trẻ hai tháng chưa dứt sữa, vυ' nuôi lúc trước không được tuyển đã trở thành vυ' nuôi của con gái Liên Nương.
Nàng vốn đang nhớ con gái điên cuồng nhưng nghe được các tin tức này, nàng thật sự bớt lo lắng rất nhiều.