Chương 3: Phát hiện bí mật trong nhật ký 3
Chuyện được viết lại trong nhật ký, cơ bản đều liên quan tới cô, có vui buồn của cô, còn có biểu đạt tình cảm khác thường đối với cô, cùng với… Buổi tối anh đến phòng cô, làm một số chuyện khiến người ta xấu hổ buồn bực với cô.
Năm nay Cố Chỉ Hàm đã 17 tuổi, cơ thể phát dục càng thêm thành thục hơn nữ sinh bình thường, chuyện này ít nhiều gì cũng nhờ cha cô – Cố Lâm Hiên dốc lòng chiếu cố. Sau khi cô thấy kinh nguyệt lần đầu, thì đặc biệt mời người phối hợp đồ ăn dinh dưỡng cho cô. Mấy năm nay, cô còn nhỏ tuổi cơ thể càng thêm lả lướt hấp dẫn.
Cụp mắt nhìn hai con thỏ trắng nhỏ dưới áo thun cổ chữ V, đã được cúp C, trong đầu đột nhiên hiện lên một cảnh trong nhật ký.
Nhân lúc cô nhóc ngủ say, tôi lén vén áo ngủ của con bé lên, đôi mắt màu đỏ tươi nhìn nụ hoa trước ngực con bé, sau đó đôi môi của tôi nhẹ nhàng hôn lên con thỏ trắng nhỏ của cô nhóc.
Làn da cô nhóc rất non mềm, đầu lưỡi tôi nhẹ nhàng vẽ vòng trên núʍ ѵú cô nhóc, chỉ một lát sau núʍ ѵú đã đứng thẳng. Tôi gấp không đợi nổi, lại nhẹ nhàng liếʍ hai bên bộ ngực tuyết trắng của con bé.
Rất muốn thử cảm giác kẹp côn ŧᏂịŧ ở giữa ngực to thao là cảm giác gì, rất sợ dọa cô nhóc, không biết khi cô nhóc biết cha mình có ý nghĩa không an phận như vậy đối với cô nhóc, cô nhóc có tức giận hay không?
Tôi không thể để cô nhóc biết cô nhóc có người cha tư tưởng xấu xa, cho nên tôi phải khống chế tình cảm của mình, khống chế du͙© vọиɠ của mình.
Chẳng trách năm trước có một khoảng thời gian, cha luôn ba ngày hai bữa đi công tác, còn vừa đi là hơn nửa tháng, thậm chí một tháng. Hóa ra, anh đang trốn tránh mình. Trái tim… Đột nhiên có loại rung động không thể hiểu nổi.
Đột nhiên dưới lầu truyền tới động cơ ô tô, Cố Chỉ Hàm hoảng loạn nhét sổ nhật ký vào trong khe hở lần nữa. Cô vội vàng cầm chổi lau nhà rời khỏi phòng, trở lại phòng mình.
Trong đầu cảm thấy rối loạn, choáng váng, rất nhiều loại âm thanh ầm ĩ. Gương mặt và lỗ tai đỏ ửng rất lâu không rút đi, nhưng khiến cô xấu hổ buồn bực chính là, vậy mà trong đầu hiện lên dáng vẻ cha hôn con thỏ trắng nhỏ của cô, cùng với cảnh tượng anh tự an ủi.
Rối loạn, rối loạn, sao mọi thứ đều trở nên khác biệt như vậy? Anh là cha cô mà, là người cha cô yêu nhất, kính trọng nhất. Sao có thể… Đắm chìm trong tư tưởng xấu xa?
Trong khi cô cảm thấy hỗn loạn, tiếng gõ cửa vang lên.