dĩ hạ phạm thượng Nhϊếp Chính Vương 4】 đánh đổ dấm tràn / ngục giam trong mộng play: mắt bị buộc chặt,trái cây, và,roi ,bị thao tới cao trào
Tuyệt đối không có khả năng!
Lâm Tử Hàn không có thể tin nổi chính mình ở trong mộng bị người khác mê hoặc,, y đường đường là một đại nam nhân! Thế mà lại đi dụ dỗ một cái ám vệ thao mình(●__●)
Lâm Tử Hàn, y quyền lực hơn thần, kiêu ngạo ương ngạnh, là nhϊếp chính vương ở Lâm Quốc một tay che trời chỉ cần y muốn người có bộ dáng gì điều không thể giữ lại được? ! Nhất định hắn ta là dùng yêu thuật mê hoặc chính mình!
Nếu Lãnh Minh Thần biết nam chính đang nghi ngờ chính mình dùng yêu thuật mê hoặc y, hắn nhất định sẽ cho y tự thể nghiệm thôi miên tình thú là như thế nào.
Sáng sớm, Lâm Tử Hàn cười như không cười, mà như muốn từ trên cơ thể hung hăng cắn xuống một miếng thịt. Lúc này, y hạ triều tự mình đi vào lao tù, mà thẩm vấn lúc ở trên sông thích khách bị thương ;
Lâm Tử Hàn, có vô số thủ đoạn âm độc có thể làm phạm nhân thừa nhận thống khổ lớn nhất muốn sống không được muốn chết cũng không sông;
tối hôm qua Lâm Tử Hàn thiếu chút nữa chết đuối ở dưới sông, nhớ tới một hồi ức không tốt lắm y thường lui tới đối với nước sinh ra bóng ma tâm lý,, vì vậy y càng hận nữ nhân ngoan độc kia một chút. Nhưng Cố tình ở trong cảnh mơ diễm lệ , đầu óc y giống như bị hồn dược mê hoặc mà mất đi lý trí,
Ở Trong mộng sắc mỹ lại điên cuồng ,Lâm Tử Hàn bây giờ đã đạt được quyền khống chế thân thể , Mãnh liệt hưởng thụ mà cao trào, môi y phát run, hô hấp nặng nề, sướиɠ đến cả người không còn sức lực.
Lâm Tử Hàn giãy giụa muốn thoát khỏi ƈôи ŧɦịŧ đang bên trong cơ thể mình ,lại bị nam nhân phía sau bắt lấy trở về hung hăng mà thao nhiều lần.
Lâm Tử Hàn sắc mặt một mảnh ửng đỏ , nước mắt không khống chế được mà chảy xuống gương mặt tuấn tú , thân thể tràn đầy dấu vết da thịt tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ với chằm chịt những dấu vết xanh tím trãi rộng khắp cơ thể y, đặc biệt là nới xương hông cùng bắp đùi, hai nơi đó là nhiều nhất. Hai cái chân thon dài hơi mở rộng ra, bụng nhỏ bị bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Lãnh Minh Thần, tiểu huyệt sưng đỏ vì khẩn trương mà chảy ra không ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng , dâʍ đãиɠ vô cùng.....
Lâm Tử Hàn hô hấp khó khăn, đây rõ ràng là cảnh trong mơ, tại sao lại chân thật như vậy, đáng giận chính là y lại vui thích mạnh liệt, cảm thấy mâu thuẫn vô cùng, Thẳng đến lúc y tỉnh lại, mà phản phát giống như còn chìm đắm du͙© vọиɠ bên trong không thể tự kềm chế được, sắc mặt Lâm Tử Hàn trầm xuống,, quyết không cho phép chính mình làm chuyện hoang đường như thế
Trong Thiên lao , âm thanh phạm nhân kêu thảm thiết quanh quẩn,xung quanh, làm người khác nghe được cảm giác sợ hãi đến nổi gai ốc dựng đứng. Một mảnh máu tươi dơ bẩn, chỗ khác, chỉ riêng một gian sạch sẽ xa hoa trà đạo hương thơm nhàn nhạt.
Lâm Tử Hàn thanh nhã tự cao mà ngồi uống trà, lờ mờ bên tai tiếng gào khóc thảm thiết cực kỳ êm tại dễ nghe Những người này dám muốn mạng của y, liền phải gánh quát hậu quả
Mọi người ở đây không ai dám lớn tiếng thở dốc, người vừa mới sử khổ hành hình người cũng nhịn được mà sợ hãi Nhϊếp Chính Vương khí thế uy nghiêm
Lâm Tử Hàn cười nhạt một tiếng: "Ngươi làm tốt lắm, thưởng."
Người hành hình vui vô cùng nói: "Đa tạ Nhϊếp Chính Vương."
Lâm Tử Hàn lại không nhìn thấy bóng dáng người quen thuộc nói : "Người đâu?"
Đám Ám vệ hai mắt nhìn nhau, Nhϊếp Chính Vương không nhanh không chậm bỏ thêm hai chữ vào "Mười Chín." tên của Lãnh Minh Thần chỉ có một mình Lâm Tử Hàn có thể kêu, Mười Chín là biệt danh hắn ám vệ
Ám vệ Xuân Hà thấy biểu tình của Lâm Tử Hàn có chút âm trầm, nàng liền vội vàng nói: "chủ nhân, ngài làm Mười Chín đi Ngự Hoa Viên tập tuyết hoa sông rồi ạ;"
Sáng nay tuyết rơi đầu mùa,, Lãnh Minh Thần lại không quen mùi nhà giam dơ hôi ẩm ướt đó, lại vừa lúc Lâm Tử Hàn coi hắn không vừa mắt, không cần dẫn hắn đi thẩm vấn thích khách.
"Còn chưa có trở về? Chắc hắn sẽ không bị người nào đó níu kéo giữ lại đi?, y không thấy bóng dáng của hắn lại cảm thấy cả người điều không thoải mái. Mà dịch dung trên mặt của Lãnh Minh Thần lại làm Lâm Tử Hàn chán ghét vô cùng, nhất định không phải là hắn đang ở nơi nào lại trêu hoa ghẹo nguyệt.đi
Lâm Tử Hàn sắc mặt âm trầm mà đi ra ngoài đại lao, đám ám vệ sợ đến mức kinh hồn bạt vía, cảm thấy tâm tình của Nhϊếp Chính vương càng ngày càng không ổn định,a
......
Lâm tử Hàn thân là con cưng của thế giới này, mà bệnh đa nghi của y lại quá mức nghiêm trọng, trực giác lại đúng quá mức
Đúng vậy, Lần này Lãnh Minh Thần gặp phải một người quen.
Bông tuyết nhẹ nhàng bồng bềnh rơi xuống đất bao phủ một mảnh tuyết trắng , Lãnh Minh Thần dáng người cao lớn, nghiêm túc mà tập hoa mai đỏ tươi trên bông tuyết. Hắn ngụy trang thành tướng mạo bình thường,khí chất đặc biệt lại thanh lãnh một đôi đôi mắt đen đá tinh xảo mà lơ đãng hấp dẫn không ít cung nữ đang đi ngang qua
Trừ bỏ cái này ra, còn có một thân ảnh đặc biệt
Trên người Tiểu hoàng đế mặc bộ y phục màu bạch kim khoác lên áo choàng màu trắng, hắn bệnh nặng vừa mới khỏi cơ thể gầy yếu đi rất nhiều. Hắn ở trên nhà cao tầng xa xa nhìn thấy một thân ảnh bạch y,
Lãnh Minh Thần ngón tay thon dài như vậy mà vào mùa đông không có y phục che chở cơ thể, Lâm Cẩn Du có chút đau lòng. Hắn né tránh tầm nhìn của cung nhân , mà đi tới phía sau lưng Lãnh Minh Thần
Lâm Cẩn Du còn chưa có tới gần, Lãnh Minh Thần liền biết có người tới, hắn quay đầu lại đôi mắt đặc biệt lạnh nhạt
ánh mắt tiểu hoàng đế hơi kích động lẳng mong đợi, làn gió thổi lên khuôn mặt hồng hào: "Minh Thần ca ca... Là ngươi sao?" Hắn nhận thức một đám người đều đã chết, lúc niên thiếu tiểu ca ca cứu hắn chết đi mà sống lại, Lâm Cẩn Du kích động tới nỗi chính mình điều không thể nào bình tĩnh lại được
Lãnh Minh Thần bình tĩnh mà lắc đầu: "Tham kiến bệ hạ."
Tiểu hoàng đế nhìn kỹ mặt Lãnh Minh Thần hắn biết chính mình sẽ không nhận sai người, mắt như sao sáng, chỉ có Minh Thần ca ca mới có ánh mắt như vậy.
Lúc đó người bên cạnh Lâm cẩn Du đều khen , tiểu công tử của tướng quân Lãnh Thị văn võ song toàn, trời sinh lại thông minh hơn người. Hiện giờ cảnh còn người mất, nhưng hắn cũng không biết Minh Thần ca ca đã trải qua những gì, mà mới chấp nhận trở thành ám vệ của Nhϊếp Chính Vương ?
Lâm cẩn Du nhìn xem bốn phía không người, trong mắt biểu ra lộ sự đau lòng: "Minh Thần ca ca, ngươi còn không nhớ rõ ta? Khi còn nhỏ ngựa bởi vì kinh hoảng mà chạy như điên, lúc đó là ngươi đem ta từ trên lưng ngựa cứu xuống a."
Đôi mắt Lãnh Minh Thần không có chút gợn sống nào : "Bệ hạ nhận sai người rồii.
Đừng nhìn tiểu hoàng đế một bộ dáng ngu ngốc, nam tử hoàng tộc làm Nhϊếp Chính Vương lăn lộn sạch sẽ, chỉ có Lâm Cẩn Du bởi vì ngủ đông mà còn sống, trở thành tình địch lớn nhất của nam chính,,
Lâm Cẩn Du ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, công tâm tính kế, duy nhất là hắn cùng người của Lâm Tử Hàn bản lĩnh tương đối ngang bằng nhau , mà Lãnh Minh Thần chỉ là một cái ám vệ nho nhỏ ,Lâm cẩn Du lại quá mức tương đối mạo hiểm rồi.
-Lúc này, toàn thân trên dưới của Lâm Cẩn Du điều cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, hiện giờ Minh Thần ca ca không chịu nhận hắn.làm sao bây giờ:
Hắn cũng chỉ có miễn cưỡng cười cười: "Là ta nhận sai."
Hắn đến gần Lãnh Minh Thần đem ấm thạch nhét vào trong lòng ngực thành niên, "Cho ngươi giữ ấm tay." Lãnh Minh Thần vừa muốn cự tuyệt, nhưng chỉ trong chớp mắt, tiểu hoàng đế giống như hồ ly mà chạy nhanh như chớp , đến cách đó không xa dưới tàng cây hoa mai, người thiếu niên cười giảo huyệt mà nói,
Không thích liền ném
Lãnh Minh Thần võ công cao cường, một chút gió lạnh cũng không tính là gì đối với hắn. Chỉ là tiểu ấm thạch có chút nóng tay, hắn yên lặng mà đặt ở dưới tàng cây hoa mai. Thân phận của hắn, tốt nhất không cần cùng với tiểu hoàng đế tiếp xúc quá nhiều là được;
Lúc này, Nhϊếp Chính Vương đang đi lại tới đây, y cười như không cười mà nóii: "Lãnh thị vệ đi cùng ai mà gần như vậy a?"
Lãnh Minh Thần mặt không đổi sắc nỏi: "Là bệ hạ."
"Dị sao" Lâm Tử Hàn nheo lại đôi mắt, "Hắn cùng ngươi nói cái gì a?" Tiểu hoàng đế có bệnh mà không lo chăm sóc tốt sức khỏe của mình, lại đi trêu chọc thị vệ của y ,là muốn câu lòng người khác chọn chủ nhân sao? Thật đúng là tính toán tốt a..
Lâm Tử Hàn xem Lãnh Minh Thần đồng dạng cũng không vừa mắt, đối với nữ nhân gặp liền cười, đối với chủ nhân y này lại lạnh lùng giống như khối băng. Lâm Tử Hàn một bụng nghẹn tức mà dám không nói gì, cả người từ trên xuống dưới điều cảm thấy khó chịu(ノ`Д´)ノ彡┻━┻
Lãnh Minh Thần mặt không đỏ tim không đập mà nói dối: "Không có gì. Bệ hạ thấy ta đứng đó một mình , liền đem cục đá tặng cho ta."
"Đưa đây cho Bổn vương nhìn xem,. Trong lòng Lâm Tử Hàn tràn đầy hiếu kỳ, chỉ có một cục đá mà có thể đem ám vệ trung thành và tận tâm của y thu mua? y cười lạnh cả người mang theo chút nguy hiểm, mà tiếp nhận cục đá bóng loáng đen thui
đầu ngón tay hai người trong lúc vô ý mà đυ.ng vào nhau, Lâm Tử Hàn sờ đến một bàn tay mềm mại hơi lạnh ,Lâm Tử Hàn cầm lòng không được nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Minh Thần, lúc này ánh mắt của y dừng ở đôi môi mềm mại hồng hào của ám vệ mình
Lãnh Minh Thần thấy Nhϊếp Chính Vương nhìn mình chằm chằm hết nửa ngày, vì vậy mà liếʍ liếʍ môi, thuần nhã mà đỏ bừng nói: chủ nhân!"
Lâm Tử Hàn Nghe hắn gọi mình, lập tức thu hồi cánh tay đang nắm lấy ấm thạch , y không thể tin được chính mình thế nhưng nhìn chằm chằm cánh môi của Lãnh Minh Thần đến xuất thần
Vì vậy lỗ tai của Lâm Tử Hàn lặng lẽ mà đỏ lên, trong lòng một mảnh lay động ,mà chính y cũng không có phát hiện ra