Nhất Thời Thoáng Qua

Chương 11

Quý Hạ đỡ lấy côn ŧᏂịŧ đang ngóc lên của anh cọ xát tiểu huyệt của cô vài cái rồi mới nhắm nó vào trung tâm hai mảnh trai, chậm rãi ngồi xuống định ôm lấy vật nóng rực của anh.

Dù sao Quý Hạ cũng chỉ mới biết đến chuyện mây mưa sáng nay, từ đầu đến cuối vẫn chưa nghiên cứu được phương pháp ra sao khiến Giản Trầm Tinh khó lắm mới chen vào trong được, mấy phen thử vào, cả hai đều đã thở hồng hộc.

Giản Trầm Tinh cuối cùng cũng không bình tĩnh nổi, anh cọ cọ chỗ tóc mai Quý Hạ, hơi thở của anh và cô quấn quýt lấy nhau, Giản Trầm Tinh duỗi tay ra cầm lấy tay cô:

“Tới đây, để anh dạy em.”

Anh hướng dẫn Quý Hạ, đâm vào trong cô chậm rãi mà kiên quyết. Đợi khi vật nóng rực ấy vào trọn bên trong cả hai đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

Giản Trầm Tinh cởi váy ngủ của Quý Hạ ra, lại vuốt ve mông cô, anh giục giã:

“Quý Hạ, em nhấp một cái thôi, có được không?”

Đôi tay Quý Hạ chống lên bờ vai Giản Trầm Tinh, cô chăm chú nhìn thẳng vào mắt anh, thong thả nhấc mông lên rồi lại ngồi xuống. Tiểu huyệt phun ra nuốt vào, âu yếm cây gậy thịt của anh.

Bàn tay cô có thể cảm nhận được cơ bắp đang căng chặt, hơi nóng đang bốc lên từ người Giản Trầm Tinh, cô có thể nhìn rõ được thái dương hơi mướt mồ hôi, và còn cả đôi mắt của anh.

Đôi mắt luôn dịu dàng ấy của anh, giờ phút này sa đọa mê say trong du͙© vọиɠ y như cô, một đôi mắt chìm đắm trong ái tình. Quý Hạ nghĩ, vì một đôi mắt như vậy cô cũng phải gắng hết sức mà mang lại cho anh càng nhiều kɧoáı ©ảʍ.

Dù là lúc hai người quấn quýt của hiện tại, hay là khi mai sau. Quý Hạ đong đưa vòng eo, cô chậm rãi dời khỏi dương trụ của Giản Trầm Tinh, rồi lại đâm xuống thật mạnh.

Cô cắn môi dưới, cố kiềm để những tiếng rêи ɾỉ vụn vặt không tràn khỏi đầu môi, dẫu vậy, chẳng được mấy chốc Quý Hạ đã thấy thấm mệt. Nhưng từng cơn kɧoáı ©ảʍ trào dâng trong mật huyệt khiến cô khó lòng dừng lại, mà cô cũng không muốn dừng lại.

Cuối cùng Quý Hạ cũng không chịu nổi nữa, cô nức nở một tiếng rồi tựa nửa người trên vào l*иg ngực Giản Trầm Tinh, cọ cọ đầu ngực vào ngực anh, làn da hơi thô ráp kí©ɧ ŧɧí©ɧ Quý Hạ, đánh tan chút sức lực cuối cùng của cô.

Quý Hạ dụi đầu vào cổ anh, mềm giọng nói:

“Giản Trầm Tinh… Ưm a… Em mệt rồi.”

Giản Trầm Tinh đã cảm giác được cô sắp lực bất tòng tâm từ lâu, nhưng anh vẫn xấu tính chờ cô lên lên xuống xuống, hạ quyết tâm chờ tới lúc Quý Hạ cầu xin mình. L

úc này cuối cùng anh cũng đợi được đến khi cô đuối sức, lại hư hỏng mà ‘giày vò’ cô:

“Vậy, mình dừng ở đây nhé?”

Nói xong còn làm bộ định rời đi. Quý Hạ vội vàng duỗi tay ôm chặt Giản Trầm Tinh, tiểu huyệt cũng cắn chặt lấy vật nóng rực của anh, thứ ngôn ngữ cơ thể này hiển nhiên khiến Giản Trầm Tinh rất vừa lòng.

L*иg ngực anh run lên vì bật cười, khiến côn ŧᏂịŧ hơi hơi nảy lên bên trong tiểu huyệt của cô.

Quý Hạ vừa thẹn vừa bực, cô há miệng cắn cằm anh cho hả giận, nhưng Giản Trầm Tinh lại cuốn lấy đầu lưỡi của Quý Hạ dẫn dắt cô tới trao đổi nước bọt cùng mình.

Anh hôn gợi cảm vô cùng, hoặc quét hàm trên của cô bằng đầu lưỡi, hoặc quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô, tiếng nước tấm tắc nghe rõ mồn một không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của Quý Hạ

Khiến tiểu huyệt của cô khi thì thít chặt, khi thì thả lỏng, có mật dịch ào ào chảy xuôi vì động tình, khiến anh cuối cùng cũng không kiềm chế nổi nữa.

Giản Trầm Tinh ấn chặt lấy mông cô, khiến nơi riêng tư nóng rực của hai người ôm chặt lấy nhau, anh thì thầm:

“Ngoan, ôm anh chặt vào.”

Nói xong bèn dùng sức đâm vào trong, nhốt cô giữa cơ thể mình và sô pha. Răng nanh anh cắn đầṳ ѵú đã dựng thẳng đứng của cô, cho đến khi tiếng rêи ɾỉ tràn môi Quý Hạ.

Tiếng rêи ɾỉ này mỏng manh như tơ nhện, nhưng ngay sau đó vì một lần đâm sâu của anh mà chợt lên cao vυ't:

“A —— Giản Trầm Tinh! Giản Trầm Tinh!”

Cô bị những cơn đâm sâu ra vào mạnh mẽ của anh mà liên tục chạm tới vực sâu kɧoáı ©ảʍ, cô kêu tên anh trong vô thức, vừa tỉnh táo lại đôi chút đã lại bị một lần đâm mạnh của anh mà tan tác, thứ gọi là tỉnh táo ấy cô nắm không nổi mà cầm cũng không xong.

Kinh nghiệm của lần làʍ t̠ìиɦ lúc nãy khiến Giản Trầm Tinh dễ dàng tìm được điểm mẫn cảm của cô.

Anh đặt chân Quý Hạ lên đùi mình cho tiện di chuyển, đôi tay anh kiềm chặt vòng eo mềm mại đang đong đưa của cô, chặn đứng suy nghĩ định trốn thoát của Quý Hạ, Giản Trầm Tinh vội vã lao nhanh, nhiều lần đâm trúng hồng tâm.

Trong khi đang thỏa thuê tận hưởng tìиɧ ɖu͙©, mồ hôi thấm ra từ người anh chảy xuống ngực Quý Hạ, rồi lại chảy đi tứ tán vì động tác của cô.

Quý Hạ dường như biến thành một chiếc thuyền lá nho nhỏ đang chòng chành trước sóng gió biển khơi, đang trong cơn hoảng sợ lại thấy anh chẻ sóng vượt gió mà tới, đúng lúc mấu chốt cứu cô chạy thoát thân.

Chỉ là, anh là bè cứu sinh, cũng là cội nguồn sóng gió.

Cô mê mải kêu tên anh.

Ba chữ ấy mỗi lần lăn khỏi nơi đầu lưỡi đều khiến cô thấy thỏa mãn vô cùng, hòa với cơn tê dại căng tràn của mật huyệt khi bị anh yêu thương chiếm hữu khiến mật dịch tràn trề khắp nơi, cô lêи đỉиɦ trong trạng thái đầu óc rỗng không.

Nhưng Giản Trầm Tinh vẫn không chịu tha cho cô. Anh như kỵ sĩ anh dũng, với vũ khí là gậy thịt, một lần rồi lại một lần xung phong đâm thẳng tiểu huyệt, chiếm thành đoạt đất không chút nể nang.

Hoa huyệt sau cơn thăng hoa vẫn không ngừng run rẩy càng khiến du͙© vọиɠ của anh nóng thêm. Vách thành căng tràn bao chặt lấy dươиɠ ѵậŧ, mυ'ŧ hôn nó, khi anh bứt ra thì vội vã giữ lấy anh, mà khi anh đâm vào trong lại đẩy anh ra, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Giản Trầm Tinh thọc vào rút ra càng nhanh thêm. Quý Hạ còn chưa hồi thần từ cơn cao trào lúc nãy lại bị hành động kịch liệt của anh mà thất thần.

Cô tùy ý để anh đong đưa lắc lư cơ thể chính mình, ngón tay cô bấu chặt lấy cánh tay anh:

“Giản Trầm Tinh… Đừng, đừng… A… Không… Em không chịu được nữa…”

Giản Trầm Tinh dường như không nghe thấy, anh hạ quyết tâm ném đi suy nghĩ phải tôn trọng ý nguyện của phụ nữ, anh chỉ nghĩ chiếm lấy cô, chiếm lấy cô.

Tiếng thở dốc dồn dập nặng nề quyện với tiếng ngâm nga nức nở, tiếng tứ chi va chạm vào nhau quanh quẩn trong gian phòng nhỏ hẹp, chưa cần trông thấy, dẫu chỉ nghe thôi cũng đã rõ quang cảnh ấy ướŧ áŧ gợϊ ȶìиᏂ đến nhường nào.

Tiểu huyệt phảng phất cảm giác được côn ŧᏂịŧ trao cho mình kɧoáı ©ảʍ vô tận đã sắp không chịu nổi nữa bèn vội vàng dâng lên những nụ hôn lâm thâm, bao vây lấy vật nóng rực ấy.

Giản Trầm Tinh bị đối đãi như vậy cũng không nhịn nổi nữa, anh chống mình bắn vào bên trong. Dường như Quý Hạ có thể cảm nhận được nhiệt độ từ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, hoa huyệt rụt lại, một lần nữa lên tới đỉnh.

Nhất thời im ắng, cả hai đều đang bình ổn lại hơi thở của bản thân.

Giản Trầm Tinh rút cậu bé ra khỏi vườn hoa của cô, anh ném bαo ©αo sυ ra, dùng khăn giấy lau qua loa phần đầu mới phun ra dịch nhầy rồi lại quay về sô pha bế Quý Hạ lên để cô nằm trên người mình.

Anh âu yếm hoa nhũ đang run rẩy của Quý Hạ, trao cho cô một nụ hôn sâu dịu dàng.

“Bé ngoan”

Chóp mũi anh cọ cọ vào cổ cô

“Thấy dễ chịu không?”

Mặt Quý Hạ mới vừa hạ nhiệt đã lại bốc khói. Cô vốn định mạnh miệng, nhưng lại không nỡ thấy anh mất mát vì mấy lời đùa cợt nhàm chán, tuy vậy vẫn thấy hơi ngại ngùng khi nói thẳng, nên cô chỉ vùi đầu vào lòng anh, “ừm” một tiếng thật nhỏ, cơ hồ khó lòng nghe rõ. Anh vỗ về lưng cô, giọng nói đong đầy ý cười:

“Ừ, anh cũng cảm thấy dễ chịu lắm.”