Bên cạnh bàn ăn hình bầu dục, bốn thành viên trong gia đình ngồi xa cách nhau.
Bầu không khí, rất vi diệu.
Chất lỏng của rượu đỏ đung đưa theo cốc, tất cả đồ ăn trên bàn thậm chí các ăn mặc của người trong nhà, đều tinh xảo cao quý như vậy.
Đồng Thanh Duyệt cúi đầu cắt bò bít tết, vẫn luôn chuẩn bị im lắng cho đến khi bữa tối kết thúc.
Bò bít tết trong đĩa vừa mới cắt ra hai miếng, một phần bít tết cắt xong đã bị Lục Tinh Trầm thay thế đến trước mặt.
Đây là một phần bít tết chỉ có ba phần chín, mà cô có thói quen ăn bảy phần chín.
Đồng Thanh Duyệt tầm mắt hời hợt lên, vừa đúng lúc đối diện ánh mắt mang theo ý cười của Lục Tinh Trầm.
Cô quen thuộc với loại cười này của anh.
Nụ cười không đạt đến đáy mắt.
Ánh hàn của dao nĩa nắm ở trong tay Lục Tinh Trầm, thấy thế nào cũng không giống như đồ ăn, như là hung khí vô cùng thuận tay.
Đồng Thanh Duyệt không động đến miếng bít tết trước mắt.
Đối diện bàn ăn, Ngô Mạn Nhu mang theo ý cười ôn hòa ý nói: “Thật sự đã lâu rồi không nhìn thấy Duyệt Duyệt, xem cháu gầy đi không ít, có phải Tinh Trầm ngược đãi cháu không?”
Lời nói vừa ra, bầu không khí trên bàn ăn lập tức ngưng đọng.
Đồng Thanh Duyệt còn chưa kịp lắc đầu phủ nhận, Lục Việt liền chế nhạo cười ra tiếng.
“Đây chính là nha đầu anh ta coi như trân bảo, nâng trong lòng bàn tay đều sợ tan, sao có thể ngược đãi được.” Nói xong, vẻ mặt đầy ý cười quay đầu, “Chị dâu, chị nói có phải không?”
“Chú em nói đương nhiên là đúng rồi.” Đồng Thanh Duyệt quay lại lấy một nụ cười giả tạo, rất nhanh lại thu lại.
Người một nhà bỗng nhiên sửng sốt, hoàn toàn không ngờ tới Đồng Thanh Duyệt sẽ trả lời trắng trợn ra như vậy.
Ngô Mạn Nhu cười nói: “Duyệt Duyệt vẫn giống như trước kia, nhưng tính tình thẳng thắn ngược lại rất lấy lòng, nhưng khi ra ngoài làm việc bên ngoài còn phải thu tính vào một chút. Đúng rồi, không phải cháu tốt nghiệp trường điện ảnh sao? Bây giờ đã có tính toán gì chưa? Nếu muốn đóng phim điện ảnh, thì A Việt hẳn có thể giúp được.”
“Em thật ra vui vẻ cống hiến sức lực giúp đỡ, nhưng chỉ sợ có người nào đó không muốn.”
Miệng Lục Việt vô cùng thiếu đòn, Đồng Thanh Duyệt thậm chí nhớ tới thân tìm miếng băng dán, đem dán kín miệng tên vào thì mới tốt.
Nói mười câu, thì có chín câu đều phải mỉa mai Lục Tinh Trầm một chút.
Vẫn cứ vậy, Lục Hoa Tàng làm cha cũng chẳng có bất cứ hành động gì.
Một gia đình như vậy, ở lại thêm một giây sẽ nghẹn thở mất.
Ngô Mạn Nhu thấy nhiều không trách, vẫn như cũ cười ngâm ngâm nói: “Duyệt Duyệt ăn nhiều một chút, cần dì hỗ trợ cái gì cứ tới tìm dì, bây giờ cháu lẻ loi một mình,cứ coi chúng ta là nhà của mình, khi nào trở về, dì đều nấu cơm cho con.”
“Cảm ơn dì Nhu.” Đồng Thanh Duyệt trả lời không tự ti cũng không kiêu ngạo, không hề để sót cảm xúc đem xuống đáy lòng.
Lục Việt cúi thấp người cười nhạo một tiếng, không nhẹ không nặng, vừa đúng lúc rơi vào tai mọi người.
Sắc mặt Ngô Mạn Nhu khẽ thay đổi, liền nghe Lục Việt nói tiếp: “Nhưng đồ ăn của dì, sợ là không ai có thể tiêu hóa được.”
“……” Khóe miệng Ngô Mạn Nhu run rẩy, đáy mắt hận chợt lóe lên, cuối cùng hóa thành nụ cười giả dối.
Lục Hoa Tàng nhíu mày: “A Việt! Nếu mày không thích trở về ăn cơm thì cũng đừng trở về, cả ngày ở bên ngoài xuất đầu lộ diện thì giống bộ dáng gì!”
Bang!
Lục Hoa Tàng đột nhiên quen tay với bỏ đồ trong tay, đứng dậy tức giận nói: “Mày cùng tao lên thư phòng một chuyến!”
Lục Việt mặt đầy ý không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy theo sau.
Từ đầu đến cuối, tầm mắt của Lục Tinh Trầm cũng không nâng lên một chút.
Một bữa cơm kết thúc trong bầu không khí vi diệu.
Sau khi ăn xong, Ngô Mạn Nhu lôi kéo Đồng Thanh Duyệt đến sô pha ngồi xuống, bắt đầu nói chuyện trên trời dưới đất.
Nếu không phải biết hết cốt truyện, Đồng Thanh Duyệt chắc hẳn cũng sẽ bị vị trưởng bối ôn nhu tri thức trước mắt này lừa cho qua.
“ Tinh Trầm, con lên trên lầu ta, đôi vòng tay phỉ thúy kia lấy xuống cho ta.” Ngô Mạn Nhu âm thanh ôn nhu phân phó.
Lục Tinh Trầm nhàn nhạt đáp một tiếng, liếc mắt nhìn Đồng Thanh Duyệt một cái rồi đi lên lầu.
Lầu hai.
Trong thư phòng lộ ra ánh sáng truyền đến một cuộc đối thoại.
“A Việt à, rốt cuộc mày tính toán suy sút đi xuống như vật đến khi nào? Tóm lại cha mày hy vọng mày có thể nhanh chóng trở về tiếp quản công ty, anh mày chung quy một người có chút lực bất tòng tâm.”
“Lực bất tòng tâm? Con lại cảm thấy công ty không thể hoạt động mà nếu không có anh ta thì có. Ba à, con thực sự thích công việc hiện tại.”
“Hồ nháo! Mày muốn chống lại tao đến khi nào? Tôi nói rồi, chuyện mẹ mày cũng không thể oán trách ta, là cô ấy sợ ảnh hưởng đến mày nhận tổ quy tông mới lựa chọn rời đi, nhiều năm như vậy ta đã khi nào bạc đãi các ngươi!”
“Là không bạc đãi, nhưng cũng không có ưu đãi.”
“……”
Bên ngoài thư phòng, một bóng dáng lặng yên không một tiếng động chuẩn bị rời đi.
“Tinh Trầm, sao con còn đứng đây? Có phải không tìm không thấy vòng tay ngọc lục của mẹ không?”
“Ừ.”
Tiếng Ngô Mạn Nhu truyền vào thư phòng, sắc mặt Lục Hoa Tàng khẽ biến sắc, ngay sau đó Lục Việt liền mang theo vẻ khó chịu đi ra.
Một màn nhìn như hòa khí nhưng lại là một màn xấu hổ, tất cả đều rơi vào tầm mắt của Đồng Thanh Duyệt.
Sóng biển dâng trào.
Lục Hoa Tàng từ trong thư phòng đi ra sắc mặt thất thường, chỉ là đi ngang qua bên người Lục Tinh Trầm, bước chân có chút tạm dừng.
Ngô Mạn Nhu cười đi về phòng, lấy ra một đôi vòng tay phỉ thúy màu sắc cực tốt: “Duyệt Duyệt, tới đây, dì đeo cho cháu.”
“Cháu vẫn biết dì luôn đối xử với cháu như con gái chứ? Phần lễ vật này cháu đừng từ chối.”
“Dì Nhu vẫn luôn đối xử với cháu rất tốt, chỉ là vòng tay quá quý, cháu không thể nhận được.” Đồng Thanh Duyệt gật đầu, lại thăm dò nhìn Lục Tinh.
“Sao lại không thể nhận? Bây giờ cháu ở bên Tinh Trầm, về sau chính là muốn trở thành con dâu của dì, chờ lần sau lại cho cháu lễ gặp mặt chính thức, tuyệt đối so với cái này còn tốt hơn gấp trăm lần!”
Lục Hoa Tàng cũng nói: “Dì Nhu dì cho cháu thì cháu cứ cầm đi, nếu lúc trước cô ấy gặp chuyện ngoài ý muốn, thì A Việt cũng có chị gái lớn như cháu vậy.”
Ý cười trong mắt Ngô Mạn Nhu bỗng biến mất, trong lúc người bên ngoài không bắt được, nước mắt hội tụ rất nhanh lại tan đi.
Còn nhớ rõ nhiều năm về trước, bà ta cũng từng có một đứa con gái……
Đồng Thanh Duyệt bất giác nhìn về phía Lục Tinh Trầm, lại phát hiện đầu ngón tay anh nhẹ nhàng run rẩy, ánh mắt hơi rũ xuống dường như ở ẩn nhẫn cái gì đó.
Lúc ba người ngồi trên một chiếc xe, lúc trở về lại tách xe.
Lục Tinh Trầm lôi kéo Đồng Thanh Duyệt ngồi lên xe, lập tức bỏ rơi Lục Việt khi chuẩn bị lên xe.
Trong khoảng thời gian trở về biệt, ánh mắt thâm trầm kia vẫn luôn dừng ở vòng tay trên cô tay Đồng Thanh Duyệt, tâm tư không rõ.
Đồng Thanh Duyệt chân trước theo sau Lục Tinh Trầm đến biệt thự, chân sau vẻ mặt giận dữ của Lục Việt liền theo sát.
“Lục Tinh Trầm anh có ý gì! Anh khó chịu cũng không thể bỏ lại tôi một mình chứ!”
Cố tình, Lục Tinh Trầm căn bản không để ý tới cậu ta, trực tiếp đi lên lầu.
Lục Việt rất tức giận, đi ba bước cũng làm hai bước theo sát đi đòi giải thích.
Nhóm giúp việc một bên thấy thế, gần như đều bị dọa đến choáng váng.
Trong khoảng thời gian này vẫn chưa thấy Lục Tinh Trầm nổi giận, nhưng lần này anh rất khác với mọi khi ……
Nhận được một đám tầm mắt không rõ nguyên nhân, Đồng Thanh Duyệt nhún vai: “Lục Việt chọn đầu. ”
Một câu đơn giản, Lục Việt lập tức khiến cho mọi người tức giận.
Đồng Thanh Duyệt đi theo anh lên lầu trở về phòng.
Lúc ăn cơm chiều, câu nói của Ngô Mạn Nhu vẫn luôn khắc sâu trong lòng cô, đó chính là chuyện cô nên suy nghĩ đến công việc.
Nhưng để qua cửa của Lục Tinh Trầm cửa này mới khổ sở nhất.
Lúc trước cô cố ý vô tình nói một câu, liền khiến tâm tình anh không tốt , lần này nhắc lại trước đó nhất thiết nắm một chút lợi thế mới.
“Bắt đầu từ việc viết kịch bản?”
Đồng Thanh Duyệt bỗng nhiên nhớ tới trước đó, kịch bản của cô đã sáng tác được một nửa.
Lúc đó cô vẫn là một đại tiểu thư thiên kim, gia đình ấm áp việc học thì mỹ mãn, muốn cái gì có cái đó, đáng tiếc sau khi gặp tai nạn ngoài ý muốn này đến quá mức ngoài ý muốn khác.
Nghĩ đến đây, Đồng Thanh Duyệt lập tức ngồi vào trước máy tính, download phần mềm, đăng nhập tài khoản người dùng.
Tài liệu quả nhiên vẫn còn ở đây!
Đồng Thanh Duyệt trong lòng vui vẻ, Lục Tinh Trầm để ý cô diễn kịch, vậy viết kịch bản cũng được nhỉ?
Năm đó não động nhặt lên một lần, tâm tình cũng không hiểu sao lại vui lên.
Nhưng mà, một đoạn văn tự còn chưa gõ đầy ba hàng, thì tiếng động trên lầu truyền đến đã làm kinh động đến mọi người trong biệt thự.
Âm thanh bùng cạch liên tiếp vang lên, Đồng Thanh Duyệt lập tức đứng dậy đi xem.
Trước hàng rào lan can lầu ba, Lục Việt đang bị áp chế, bất cứ lúc nào đều có khả năng rơi xuống.
Lại nhìn tới Lục Tinh Trầm, cánh tay phải đang nắm chặt cổ đè Lục Việt xuống, một cái tay khác nắm chặt cổ áo cậu ta, trên mặt u ám giống như muốn ném Lục Việt từ trên lầu ném xuống đất cho hả giận.
Mọi người cực kì hoảng sợ, cũng không dám lên lầu ngăn cản.
Đồng Thanh Duyệt cũng bị dọa không nhẹ, cô không ngờ tới Lục Tinh Trầm lại hạ tay tàn nhẫn đến như vậy.
“Mọi người đều quay về đi, nơi này cứ để tôi giải quyết.” đồng thời Đồng Thanh Duyệt sơ tán mọi người, đi nhanh vài bước chạy lên lầu.
Lục Việt bị áp chế vững vàng, hết lần này tới lần khác không thay đổi tính tình tức giận kia chút nào.
Chỉ thấy cậu ta châm chọc nói: “Tôi đâu có nói sai? Anh và mẹ anh chính là một con quái vật được khắc khuôn mẫu! Anh vẫn luôn nhốt Đồng Thanh Duyệt lại, không cho cô ta tiếp xúc với người ngoài, vẫn luôn đem cô ta chiếm làm của riêng mình đây chính là yêu cô ấy sao!”
“Câm miệng!” Tàn nhẫn tức khắc từ trong mắt Lục Tinh Trầm tràn ra.
Đồng Thanh Duyệt phút chốc mà sửng sốt, lời nói vốn đến bên miệng lại theo bản năng nuốt trở về.
Tuy nói Lục Việt đang tìm đường chết, nhưng lời cậu ta nói nhiều ít cũng làm có chút xúc động từ đáy lòng.
Lục Việt cười càng lớn tiếng một chút, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “Anh chính là kẻ điên! Đây là anh đang làm tổn thương đến cô ấy! Anh biết trước kia vì sao cô ta lại liều mạng chạy trốn, muốn trở lại bên cạnh Lâm Mặc Nhiên không? Chính là bởi vì anh hoàn toàn là người điên, anh chính là một con quái vật bị cha mẹ ghét!”
“Lục Việt cậu câm miệng được chưa!”
Rốt cuộc Đồng Thanh Duyệt cũng không nhịn được kêu lên, những lời này ngay cả cô cũng nghe không nổi, càng không phải nói đến thời thơ ấu bi thảm của Lục Tinh Trầm.
Nếu không tốt, anh ta thật sự sẽ buông tay đem cậu ném xuống đấy.
Sự xuất hiện của Đồng Thanh Duyệt, đã phá vỡ tốt việc giương cung bạt kiếm của hai người.
Tầm mắt hai người đồng thời quay lại.
Lục Việt nhân cơ hội này tránh thoát, cau mày: “Cô tới đây làm gì, còn chưa bị nhốt đủ không thành à.”
Bộp!
Một tiếng tát lớn rơi xuống.
Không hề nghi ngờ, Đồng Thanh Duyệt cho Lục Việt một cái tát.
Cô khẽ nâng cằm, thân hình mảnh khảnh che chắn trước mặt Lục Tinh Trầm giằng co với Lục Việt.
“A Trầm cho tới bây giờ cũng không phải là quái vật bị cha mẹ ghét bỏ, không phải anh ấy sai, mà là mấy người lớn đó ích kỷ!”
“Lục Việt, nếu cậu còn kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh ấy như vậy,tôi nghĩ bây giờ cậu có thể thu dọn đồ rồi rời đi.”
Đồng Thanh Duyệt trả đũa đổ ập xuống, hoàn toàn khiến Lục Việt phát ngốc.
Một lúc lâu sau, Lục Việt tức giận cười nói: “Cô cuồng bị ngược hả, anh ta đối với cô như vậy cô cũng không tức giận, còn giúp anh ta nói chuyện? Họ Đồng kia, có phải cô mất não khi yêu đương không.”
(* theo cv lẫn raw là não yêu đương = 恋爱脑 là một kiểu tư duy đặt tình yêu lên hàng đầu,những người dồn hết tâm sức và sự quan tâm vào tình yêu và người yêu => Hy nên để là “mất não khi yêu “ không nhỉ?)
“Cậu mới mất não khi yêu ý.” Đồng Thanh Duyệt ngẩng đầu, “Cậu đều vì Điền Điềm cái gì cũng có thể làm, không phải sao? Chỉ cần cô ấy nói một câu, cậu giúp cô ta cũng chỉ là đá kê chân cho Lâm Mặc Nhiên thôi, không phải cậu cũng cam nguyện đó sao?”
“Cô!” Lục Việt cực kì tức giận, giơ tay muốn đánh trả một cái tát.
Trong nháy mắt anh vừa giơ tay lên, Đồng Thanh Duyệt bị Lục Tinh Trầm kéo vào trong l*иg ngực một phen, trả lại cho cậu ta là ánh mắt lạnh lẽo của đối phương.