Lịch Sử Phấn Đấu Của Mẹ Nhân Vật Phản Diện

Chương 14

Quý Huyền cứ ôm Tiêu Vũ như vậy đi thẳng ra xe, tài xế mãi cho đến khi thấy ông chủ đi ra mới nhanh chóng vươn tay mở cửa.

Ghế sau có một chỗ được đặc chế riêng cho phù hợp với thể trạng bây giờ của Tiêu Vũ, lúc cô ngồi vào thì cảm thấy hết sức thoải mái, vì vậy rất vừa lòng tươi cười với Quý Huyền

Quý Huyền : " Cười cái quỷ gì mà cười?"

Tiêu Vũ : " ...." Hừ, xứng đáng độc thân.

Quý Huyền vừa cúi người thắt dây an toàn cho Tiêu Vũ thì trên đầu truyền đến tiếng nói của cô : " Đối với những lời vừa rồi tôi dạy Quý Du, anh có ý kiến gì không?"

Quý Huyền trả lời luôn mà không cần ngẩng đầu : " Không có, cô là mẹ của con bé, dạy dỗ con bé cũng là thiên chức của cô, tôi không có quyền ngăn cấm."

Tiêu Vũ nhướn mày, chậc, tên này cũng có ý thức pháp luật phết đấy nhỉ.

Tiêu Vũ vừa lòng hỏi tiếp : " Vậy còn việc Y Lam Nhã dạy trẻ con không được nói dối thì sao?"

Quý Huyền thắt chặt đai an toàn, sau khi kéo kéo xác định nó chắc chắn mới đứng dậy nhìn Tiêu Vũ, cái nhìn hết sức chăm chú : " Cũng không có ý kiến, trẻ con không nên nói dối, đây là phẩm chất cơ bản nhất mà bất cứ người lớn nào cũng sẽ dạy trẻ nhỏ."

Tiêu Vũ gật đầu rồi nói : " Cho nên anh cảm thấy việc tôi dạy Quý Du có thể nói dối là không đúng?"

Quý Huyền đáp : " Tôi đã nói rồi, đạo lý cô dạy Quý Du tôi không có ý kiến, lời nói của cô tôi tán thành, cho nên tôi đồng ý để cô dạy con bé có thể nói những lời nói dối thiện ý. Tương tự như vậy, tôi cũng không cảm thấy Y Lam Nhã dạy trẻ con không được nói dối là một việc làm sai."

" Nếu thế thì anh cảm thấy sao khi Y Lam Nhã kêu Tiểu Du gọi những cô gái trên 20 tuổi là cô?"

Quý Huyền dừng một lúc mới trả lời : " Việc này thì quả thật tôi không biết, trước kia Tiểu Du vẫn luôn là đứa trẻ nghịch ngợm nên tôi không để ý lắm. Nhưng nói đi nói lại, tuổi lớn một chút kêu bằng cô cũng là việc hết sức bình thường."

Tiêu Vũ làm vẻ như " bừng tỉnh đại ngộ" nói : " Hoá ra là vậy!" sau đó vừa gật đầu vừa nói tiếp : " Quý tổng, anh thích người khác kêu anh là bác ơi hoặc ông ơi sao?"

Quý Huyền : "...." anh liếc mắt nhìn Tiêu Vũ một cái : " Con gái kêu là cô, vậy đàn ông không phải nên kêu là chú mới phải sao?" Đừng tưởng có thể bắt nạt anh không biết gì?

Tiêu Vũ cười nói : " Nhưng mà con gái mới 20 tuổi đã kêu cô không phải quá đáng lắm sao, anh cứ thử đi trên đường kêu người khác ông ơi xem, bị đánh cho toè mỏ ngay! Chưa tốt nghiệp đại học đã bị kêu cô, chắc chắn trong lòng sẽ nghĩ : Đứa trẻ này nhà ai mà không biết lễ phép như vậy? Bà đây năm nay mới 23 tuổi chứ cô cô cái gì!"

Quý Huyền : "....." Anh vừa nghĩ đến cảnh tượng bản thân đi trên đường bị người khác một câu ông ơi hai câu ông ơi, thì da gà trên tay tức khắc nổi rần rần, quả thực vô cùng khó chịu!

Tiêu Vũ nói : " Vậy mới nói, tuy đây không phải là vấn đề gì to tát, cũng không ai cấm trẻ con không được gọi cô, gọi cũng không chết ai, nhưng mà, cái này sẽ khiến người lớn có cái nhìn không tốt về đứa trẻ đó, nếu đã vậy thì tiếp tục làm thế có lợi gì đâu, không phải sao?"

Quý Huyền : " ...." Đúng là không có cách nào cãi lại.

Tiêu Vũ : " Loại chuyện này không ai hiểu rõ bằng phụ nữ, nếu bây giờ có ai kêu tôi là chị ơi thì dù nó không hợp lý đến mấy thì tôi vẫn kiên nhẫn nghe đứa trẻ đó trò chuyện. Nếu không anh nói xem tại sao người phục vụ thấy nữ liền kêu chị gái xinh đẹp, thấy nam liền kêu soái ca? Anh cho rằng trên đời này ai cũng đều là trai xinh gái đẹp hết chắc?"

Quý Huyền : "...."

" Y Lam Nhã thân là phụ nữ, lại còn là một người phụ nữ xinh đẹp, không lý nào cô ta không hiểu chuyện này. Cô ta dạy Tiểu Du gọi người khác là cô, có thể thấy cô ta đang có dụng tâm gì đó."

Quý Huyền nhướn mày, cười nhạo nhìn cô : " Cô đây là đang định ám chỉ điều gì?"

Tiêu Vũ nhìn Quý Huyền một hồi mới lên tiếng : " Không phải quá rõ sao.... đúng vậy, tôi đang ám chỉ đó, không những thế, tôi còn định nói đông nói tây, chỉ cây dâu mà đi chửi cây hoè, về sau còn muốn cắn ngược trở lại nữa. Làm sao không?"

Quý Huyền phục sát đất, chỉ mở miệng nói một câu : " Khi nói những lời này, cô không thể ăn năn một chút sao?"

" Không thể!" Tiêu Vũ đáp

Quý Huyền : ".... được, cô vui là được. Tôi quay lại đón hai đứa nhỏ, có chuyện gì cô bảo với tài xế là được."

Sau đó Quý Huyền không cảm xúc xoay mặt rời đi, anh không còn gì để nói với người phụ nữ này nữa.

Không lâu sau, Quý Huyền dắt tay Quý Du cùng Tiêu Nhược Quang đi ra, chị Vương cầm một cái túi lớn theo sau, Tiêu Vũ nghĩ, những cái nồi niêu xong chảo gáo bồn chắc đều bị Quý Huyền ném hết rồi.

Quý Du bò lên xe đầu tiên, an vị ngồi bên người Tiêu Vũ, Quý Quyền bế Tiêu Nhược Quang ngồi xuống bên cạnh Quý Du, còn mình ngồi vào vị trí ghế lái phụ, mấy người còn lại thì kêu taxi theo sau.

Quý Du ngồi bên người Tiêu Vũ kiêu ngạo kể : " Mẹ ơi, bây giờ chúng ta sẽ lập tức về nhà, có phải mẹ đang rất hào hứng đúng không? Nhà con có nhiều đó ăn ngon lắm nha."

Tiêu Vũ mỉm cười dịu dàng : " Ừ, mẹ rất hào hứng."

Tiêu Nhược Quang cũng sán lại gần Quý Du nói : " Chị, em cũng hào hứng nữa."

Quý Du cười đắc ý, hai tay khoanh trước ngực, kiêu ngạo bắt chéo chân : " Về nhà chị sẽ kêu bảo mẫu làm thật nhiều thức ăn ngon cho em. Trong nhà cái gì cũng có, còn có bồn tắm lớn vậy nè, chúng ta có thể tha hồ bơi lội. Em muốn cái gì?"

Tiêu Nhược Quang ngay lập tức nói : " Em muốn lớn lên."

Quý Du : "..... cái này không thể muốn."

" Vì sao ạ?" Tiêu Nhược Quang nghiêng đầu

Quý Du tiếp lời : " Lớn lên thì phải cần thời gian chứ sao nữa."

Tiêu Nhược Quang hỏi luôn : " Vậy chị không có thời gian ạ?"

Quý Du sửng sốt, suy nghĩ thật lâu mới trả lời được : " Chị đương nhiên là có thời gian rồi!"

" Thế tại sao em lại không thể lớn lên?"

Quý Du nổi đoá : " Sao nhóc hỏi nhiều cái tại sao thế nhỉ? Bởi vì thời gian của chị là của chị!"

Tiêu Nhược Quang ngay lập tức cúi đầu xin lỗi : " Em xin lỗi, xin lỗi vì em cái gì cũng không biết."

Quý Du chịu không nổi nhất là cậu bé làm vẻ mặt như vậy, vô cùng bực mình nói lớn : " Thật khó chịu, chị không muốn nói chuyện với nhóc nữa. Ba, ba đi mà nói cho nó nghe! Thời gian của con là của con!"

Quý Huyền liền quay đầu nói với Tiêu Nhược Quang : " Tiểu Quang, lớn lên là cả một quá trình, quá trình đó cần con phải dùng chính thời gian của mình để lớn lên. Vì vậy thời gian của ba và chị là thời gian của ba và chị, không thể cho con được."

Tiêu Nhược Quang ỉu xìu nói : " Con xin lỗi, cũng tại thường ngày mẹ hay cho con thời gian nên con cứ tưởng."

Quý Du cùng Quý Huyền nhất loạt quay đầu nhìn Tiêu Vũ, Tiêu Vũ cười nhẹ đáp : " Đúng vậy, tôi cho thằng bé không ít thời gian đâu!"

Quý Huyền vẻ mặt không thể tin tưởng hỏi : " Làm thế nào mà cô cho thằng bé được?"  Cô mẹ nó có thể cho con trai thời gian, tôi lại không cho, con trai liệu có nghĩ rằng anh không yêu thằng bé không?

Tiêu Vũ quay đầu bảo với Tiêu Nhược Quang : " Tiểu Quang đừng buồn, mẹ lại cho con thời gian nữa chịu hông?"

" Con cầm nhiều thời gian của mẹ quá rồi, không thể lấy nữa."

" Không sao" Tiêu Vũ hào phóng nói : " Mẹ con có rất nhiều thời gian, lại đây, đưa tay cho mẹ."

Vì thế Tiêu Nhược Quang nhoài người qua người Quý Du, mở hai tay trước mặt Tiêu Vũ, chỉ thấy Quý Vũ thổi cái gì đó vào giữa hai lòng bàn tay cậu bé rồi nói : " Hôm nay mẹ cho con thời gian một tháng, phải biết quý trọng nghe hông?"

Tiêu Nhược Quang nắm chặt hai tay, kiên định đáp : " Vâng ạ, mẹ ơi, thế bây giờ con lớn lên chưa mẹ?"

" Đương nhiên là lớn lên rồi, mẹ cho con thời gian 1 tháng, hiện giờ con đã lớn lên 0,1mm."

Tiêu Nhược Quang nghe xong thì vui vẻ vô cùng : " Cảm ơn mẹ, con sẽ cố gắng lớn thật nhanh để còn chăm sóc mẹ nữa."

" Ừ." Tiêu Vũ bình tĩnh gật đầu

Quý Du : "...."

Quý Huyền : " ...." Fuck, Còn có thể loại này nữa cơ à?

2020/04/01