Chí Tôn Chi Lộ

Chương 54: Đơn giản chiến thắng

Thời gian trôi qua thực nhanh, năm ngày qua đi. Đã đến thời điển bốn viện so tài rồi, cũng là ngày mà vô số tân sinh đều hào hứng không ngớt.

Lúc này ngoài cửa vang tiếng đập cửa của Trần Thập Nhất. Bộ dáng của hắn hôm nay tâm tình rất tốt. Hắn hưng phấn nói:

- Kiếm Trảm Vấn Khí công của Kiếm Trảm tông quả nhiên danh bất hư truyền sau khi tu luyện tâm pháp sẽ cảm nhận được nguyên khí thuộc tính khác nhau. Ta đã bắt đầu cảm nhận được phong nguyên khí rồi.

- Chúc mừng chúng mừng.

Hoàng Phủ Thiên cũng vui lây, vỗ vai Trần Thập Nhất nói.

Khi hai người nói chuyện vui vẻ, Thái Trác Tâm chạy tới nhìn hai người ánh mắt ngờ vực nói:

- Tại sao hai người còn ở đây?

- Tại sao chúng ta không thể ở đây?

Đối với tên này hai người Hoàng Phủ Thiên và Trần Thập Nhất cũng không thèm để tâm, bình thường hắn tránh bọn hắn lắm sao hôm nay lại chủ động đi ra nói chuyện với mình.

- Vì hôm nay diễn ra so tài giữa bốn viện, còn hai người là ứng cử viên tham gia trận đánh lần này sao giờ này vẫn còn ở đây.

Thái Trác Tâm đổ mồ hôi, hắn đoán ra hai tên này thực quên mất rồi.

- Á

Hai người Hoàng Phủ Thiên và Trần Thập Nhất ngớ người, trong đầu tính toán lại thời gian quả thực là ngày hôm nay chính là ngày bắt đầu mà! Hai người túm vai Thái Trác Tâm hỏi:

- Ngươi có biết địa điểm tổ chức ở đâu không?

- Đương nhiên là tôi có biết rồi, ở Đấu Võ trường mà… á á.

Thái Trác Tâm chưa kịp nói xong đã bị hai người kia cường ngạnh kéo đi, chỉ còn lại tiếng la vang vọng.

….

Sáng sớm các đệ tử ngoại môn ở bốn viện tụ tập ở Đấu Võ quảng trường.

Đấu Võ trường là nơi các đệ tử ngoại môn Kiếm Trảm tông tỷ võ, so kiếm, giải quyết tranh chấp.

Sơn môn Kiếm Trảm tông từ thấp đến cao chia sáu khu vực cấp bậc. Đệ tử ngoại môn sinh hoạt ở tầng ngoài cùng. Đấu Võ trường nằm ở khu vực bậc thứ hai, là một quảng trường rộng rãi, diện tích cực lớn. Trên quảng trường có năm mươi lôi đài đá xanh lớn nhỏ khác nhau, quy mô khác biệt. Bốn phía có cây cổ trăm năm, pho tuợng võ sĩ đủ kiểu đủ hình, nhìn từ xa rất có khí thế.

Nhóm đệ tử đến Đấu Võ trường ngoại môn đã có đông đúc người tụ tập.

Có nhân vật quyền lực trong tông môn, trưởng lão chủ trì bốn viện so tài lần này. Có đệ tử nội môn đến xem náo nhiệt, có t đệ tử chân truyền của trưởng lão. Có người phụ trách giữ trật tự, có y sư chờ trong quá trình tỷ võ ai bị thương thì kịp lúc chữa trị. Đưa mắt nhìn thật là biển người

Tất nhiên số người nhiều nhất là đệ tử ngoại môn bốn viện. Các viện phân biệt qua các màu áo màu Lam của Đông Viện, Xích của Nam Viện, Tử của Tây Viện, Bạch của Bắc Viện. Đặc biệt tuyển thủ tuyển từ bốn viện hận không thể lập tức nhảy lên lôi đài đá biểu hiện, được các trưởng bối sư môn xem trọng.

Không khí trang trọng như vậy, có hai thân ảnh lom nhom lẩn vào hàng ngũ của Đông Viện, thậm chí còn vỗ ngực tự nghĩ là đến đúng giờ rồi.

Khoảng nửa nén nhang sau, một tiếng chuông cổ du dương êm tai vang vọng khắp Kiếm Trảm tông.

Từng làn khói thơm bao phủ Đấu Võ trường ngoại môn. Ngọn núi phương xa chớp lóe ánh sáng, từng khí thế hùng hồn dâng lên. Kiếm quang chói mắt xé rách không gian, vệt sáng ấn xuống lôi đài đá xanh lớn nhất, trang nghiêm nhất chính giữa ngoại môn.

Cường giả chủ trì lần này đã đến đó là ba người mặc mặc y phục hơi “sặc sỡ” so với đệ tử, biểu tình uy nghiêm. Một vị râu dài rũ trước ngực, nguyên khí dao động quanh người; một người thân thể tráng kiện biểu tình hung dữ; một người trẻ tuổi. Giống nhau là ánh sáng chiếu vào bọn họ cũng vặn vẹo, nguyên khí dao động đè ép toàn bộ người ở đây.

Toàn bộ đệ tử ngoại môn không dám thở mạnh. — QUẢNG CÁO —

Hoàng Phủ Thiên cảm giác áp lực nghẹt thở ập vào mặt như có ba ngọn núi cổ đè.

Nguyên khí của Hoàng Phủ Thiên trong cơ thể bị áp chế bắt đầu kịch liệt phản kháng trong Khí Trì, kinh mạch, huyệt khiếu. Hoàng Phủ Thiên cũng vội vàng vận công áp chế buộc nguyên khí chậm rãi ổn định lại.

Hoàng Phủ Thiên thầm nghĩ:

- Thật đáng sợ, thực lực của ba người này có lẽ đã đạt tới Thiên Nguyên cảnh cường giả rồi rồi. Kiếm Trảm tông đúng là cao thủ như mây.

Trong đệ tử ngoại môn lâu năm có người nhận ra thân phận ba cường giả trên lôi đài, nhỏ giọng xì xầm:

- Hai người trẻ tuổi trong ba người đó là đệ tử chân truyền của đại trưởng lão, không ngờ người có thân phận như vậy đến chủ trì đại chiến bốn viện lần này.

Kiếm Trảm tông khai tông lập phái vào ba nghìn năm trước, sinh ra vô số cường giả đỉnh cấp, thậm trí có những người siêu việt Thiên Nguyên cảnh tiến váo cảnh giới cường hãn hơn nữa. Nghe đồn Kiếm Trảm tông tồn tại không ít lão quái vật nghe đấu sống mấy trăm năm, ẩn thế không ra.

Chưởng môn hiện thời của Kiếm Trảm tông sống ngoài trăm tuổi nhưng sớm đã vượt ra Thiên Nguyên cảnh cường giả đạt tới tầng thứ khác rồi. Ở Bắc Vực này cũng chính là cường giả định nhọn ở đầu.

Xung quanh Đấu Võ trường, mọi người cùng khom lưng hành lễ, biểu tình cung kính nói:

- Bái kiến ba vị trưởng lão/ sư huynh.

Vị trưởng lão già nhất đứng trên lôi đài thứ nhất phất tay, lực lượng nhu hòa khuếch tán đỡ mọi người dậy. Người này khí thế sâu thẳm, cực kỳ uy nghiêm, mắt sáng như đốm lửa, không ai dám nhìn thẳng.

Vị trưởng già quét mắt đệ tử ngoại môn bốn viện nhẹ gật đầu.

Người thân thể to lớn hung dữ cao giọng tuyên bố:

- Bây giờ bắt đầu so tài bốn viện. Hy vọng các vị đệ tử có thể chú trọng tỷ võ lần này, dốc sức ứng đối, lấy ra trạng thái mạnh nhất ra chiến đấu như vậy mới là tôn trọng lớn nhất với đối thủ của mình. Đồng thời cũng là tôn trọng lớn nhất với Kiếm Trảm tông.

Tiếp theo là màn đọc quy tắc, phần thưởng. Cuối cùng là tuyên bố bắt đầu so tài.

Các ứng viên của các viện trong ánh mắt hâm mộ, ghen tỵ của hơn hai ngàn đệ tử nhìn chăm chú chậm rãi bước ra từ trong đám người, tới dưới lôi đài thứ nhất để tiến hành rút thăm để chia tổ tỷ võ.

Rất nhanh đã rút thăm xong trở về vị trí viện của mình.

Đám lão sinh Đông Viện giao thẻ bài quay về, biểu tình sốt ruột muốn thể hiện mình trong bốn viện so tài. Bọn họ hưng phấn tràn ngập tự tin nói chuyện với đệ tử có quan hệ thân thiết đứng bên cạnh mình.

Lâm sư huynh biểu hiện điệu thấp, bình tĩnh đứng trong đám người, nhắm mắt dưỡng thần, bên cạnh Lâm sư huynh, có hai tên là Hoài Ân và một người họ niên cao lớn nhìn quanh, bộ dáng sốt ruột mong tỷ võ mau đến.

Hoàng Phủ Thiên rút được số năm, giao lại bài về. Vừa vặn phát hiện khi có hai người đang liếc hướng hắn mà đánh giá, thậm chí còn mang theo địch ý nữa.

- Lại hai tên nào nữa đây, mình ở trong tông môn điệu thấp lắm mà. Sao tên nào tên đó cũng muốn đè đầu mình mà đánh vậy, kinh người sao.

Hoàng Phủ Thiên trong lòng thầm đề phòng.

…..

Ba vị cường giả đứng trên đài cao quan sát đệ tử bốn viện.

- Lâm trưởng lão, cháu của lão năm nay thực lực tịnh tiến không ít đấy. Có lẽ đệ nhất nhân của bốn viện lại do tiểu tử đó nắm được rồi.

Người thanh niên trẻ cười nói với vị trưởng lão già.

- Không đám, tiểu tử cứng đầu đó không lợi hại tới mức đó đâu. Ba viện còn lại có kẻ nào không che dấu hắc mã, còn có lão sinh đỉnh phong nữa.

— QUẢNG CÁO —

Vị trưởng lão gia cũng chỉ cười nói.

- Lâm trưởng lão đừng quá khiêm tốn, dù mới chỉ vào môn ba năm nhưng tiểu tử đó đem lão sinh đệ nhất Đông Viện đánh bại, đoạt vị trí đó ngồi yên trong ba năm rồi. Thực lực của tiểu tử đó đúng là không khinh thường được. Dù nói tiểu tử đó đột phá Huyền Nguyên cảnh ta cũng không ngạc nhiên tí nào.

Người cao to nhất trong ba người cũng khoanh tay vào khen.

Ba người này đều đánh giá cao người thanh niên họ Lâm ở Đông Viện kia.

- Nhưng đệ nhất của Nam, Bắc, Tây viện cũng không phải đèn cạn dầu. Tiểu Lâm tử muốn vượt trên bọn chúng có lẽ không tránh khỏi một trận khổ chiến.

Ba cường giả khi đang cùng nhau nói chuyện thì lần lượt ba trưởng lão nội môn, mười trưởng lão ngoại môn, cũng đã bắt đầu xuất hiện, từng người tiến tới đài cao xem trận so tài của bốn viện đây. Những trưởng lão này ở đây mục đích cũng từ thiên tài ngoại môn nhặt ra các hòn đá sáng nhất về đào tạo.

Nửa nén nhang sau, lại vang lên tiếng chuông du dương ngân xa trong Đấu Võ trường.

Thứ lòng người rốt cuộc chính thức bắt đầu.

Rất nhanh, trên bia đá thông cáo chính giữa Đấu Võ trường dán tranh vẽ hình thức đối trận vòng thứ nhất. Bốn mươi tuyển thủ của bốn viện chia hai mươi cặp, từng cặp đánh nhau thi đấu vòng thứ nhất.

Hoàng Phủ Thiên nhìn trên bảng, vừa vặn gặp một tên từ Nam viện. Đúng là trùng hợp thật đấy. Hắn đi tới lôi đài số năm.

- Khạc khạc, vận khí đúng là không tệ lại gặp phải một tên tân sinh mới vào viện. Đúng là đỡ tốn sức lực đánh với một tên yếu đuối như ngươi.

Đối thủ của Hoàng Phủ Thiên là một tên thanh niên, dáng người thì nhỏ bé, mỗi tội chiều ngang thì quá khổ, nhìn khá hài hước.

Tên đó chế nhạo, khiêu kích nói:

- Mau lên, muốn câu giờ à! Đem ngươi đánh bại rồi lão tử còn phải chuẩn bị đợt so đấu thứ hai!

Mặt Hoàng Phủ Thiên không biểu đi tới giữa đá xanh.

Có người phụ trách làm trọng tài bước tới kiểm tra kỹ thân thể hai người, không thấy ám khí độc ác hay binh khí tà môn nào, lại dặn vài chuyện cần chú ý mới gật đầu ý bảo bắt đầu đấu.

Tên mập lùn từng bước một tới gần Hoàng Phủ Thiên cười:

- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu tử, gặp phải ta xem như ngươi không hay ho.

Hoàng Phủ Thiên lấy thanh cương kiếm được tông môn tặng ra dùng.

- Ngươi nói hơi nhiều so với một tên phế vật rồi đó.

Câu đầu tiên Hoàng Phủ Thiên đáp lại là lời trọc tức.

Tên mập lùn tức giận quát:

- Ngươi... Tiểu tử thối! Sốt ruột chờ ăn đòn sao? Vậy thì biến xuống đi!

Tay phải thiếu tên đó nắm vỏ kiếm dùng kình lực, trường kiếm hóa thành vệt sáng bạc bắn ra. Hai chân hắn giẫm đất bùng nổ khí kình đáng sợ, cả người như con báo phóng ra ngoài. Tay phải th nhanh như chớp chộp trên không trung bắt lấy chuôi kiếm, cả người hóa thành tia chớp.

Hoàng Phủ Thiên mặt không đôi sắc, cánh tay vốn đang tính rút kiếm ứng phó liền bỏ xuống, giống như buông thả bản thân.

- Haha, tên tiểu tử của Đông Viện kia sợ tới điên rồi, kiếm cũng không thể rút ra.

Đám đông dưới đài thấy động tác của Hoàng Phủ Thiên liền la to, đặc biệt đám từ Nam Viện đem Hoàng Phủ Thiên hạ thấp xuống, giống đang chèn ép tâm lý của hắn vậy.

- Đúng vậy. Làm kiếm khách đối chiến mà không kịp rút kiếm ra, vậy có thể làm đại biểu Đông Viện đúng là mất mặt!

— QUẢNG CÁO —

Hoàng Phủ Thiên không để tâm, đi lên một ngước, ngay tại khoảng khắc trường kiếm của đối thủ chỉ cách ba thốn, hắn nhàn nhạt đánh ra một quyền, quyền này còn lười không thèm dùng nguyên khí.

Cảnh tượng này khiến cho không ít người trên sân đều kinh ngạc, không dùng vũ kĩ chính là Hoàng Phủ Thiên đã thua đối phương một bậc. Nay không thèm dùng nguyên lực tức là ưu thế của võ giả cũng không còn. Thuần thúy là dùng lực lượng cơ thể đối kháng.

- Tiểu tử Đông Viện thật ngông cuồng!

Trong mắt tên béo ùn hiện lên một tia lệ mang, hít sâu một hơi sâu quyết định đem đối phương đánh tới kêu cha gọi mẹ.

- Phá cho ta.

Trên mặt tên béo lùn lộ rõ sự thâm độc. Thế nhưng thực tế lại ngoài tưởng tượng của hắn.

- Phành!

Trong khoảnh khắc quyền kiếm đối chiến, tên béo lùn liền cảm thấy một cỗ cự lực lượng hùng hậu, chấn động đến mức cả cánh tay hắn run rẩy.

Cương kiếm trong tay bị Hoàng Phủ Thiên nhất quyền đánh bay, cắm lên mặt đất lôi đài.

- A.

Tên béo lùn hét lên một tiếng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán. Hắn cảm thấy nắm quyền của Hoàng Phủ Thiên cứng rắn như vách sắt, lực lượng như Hổ, Rồng. Nhìn quyền đánh tới người mình, hắn chắc chắn sẽ bị trọng thương, theo bản năng nắm tịt mắt lại.

Đến khi quyền của Hoàng Phủ Thiên sắp đánh tới thì quyền thu lại, cước xuất ra.

Đối phương còn chưa hiểu là chuyện gì xảy ra thì đã bị một cỗ cự lực đạp bay ra ngoài lôi đài, nằm yên ở đó.

Chỉ trong một chiêu, Hoàng Phủ Thiên đã đánh bại đối thủ hoàn toàn. Không ít người dưới đài đều nhao nhao biến sắc, trên mặt tràn đầy vẻ kinh dị, cảm thấy ngoài ý muốn.

Hoàng Phủ Thiên chiến thắng, mọi người cũng không cảm thấy kỳ quái, nhưng chiến thắng nhẹ nhõm như thế, một chiêu chế địch, khiến người khác không thể lần nữa đánh giá lại thực lực của hắn.

- Không sử dụng nguyên khí, chỉ dựa vào quyền pháp mà chiến thắng.

- Tiểu tử Đông Viện cũng tu luyện vũ kĩ luyện thể cao minh, dường như cảnh giới cũng không thấp.

Đủ các loại bàn tán về Hoàng Phủ Thiên.

Trên đài Hoàng Phủ Thiên nhìn về phía nên đang nằm trên mặt đất không động đậy kia mở miệng nói:

- Yếu quá, đếm một quyền cũng không tiếp được còn nhắm tịt mắt chờ đối thủ công kích. Loại người này cũng có thể lên được sân đấu sao?

Lão sinh Nam Viện, cũng chỉ đến thế.

Đồng chí Hoàng Phủ Thiên làm người có lúc hắn rất rộng lượng, nhưng thỉnh thoảng cũng là nhỏ nhem, bị đâm chọc nhiều đương nhiên không vui, phải kích lại vài câu mới được.

Đám đệ tử Nam Viện nghe xong lời này liền tức giận, nhưng không thể phản bác được. Chỉ có thể thầm ghi hận.

- Hoàng Phủ Thiên, Đông Viện, thắng.

Trọng tài chủ trì tuyên bố.

Hoàng Phủ Thiên sau khi được trọng tài tuyên bố thì rời khỏi lôi đài, đi sang phía Trần Thập Nhất xem, phía đó vẫn đang khiêu chiến quyết liệt.