Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
8h tối, trời đổ mưa phùn.
Yến Trường Tình vừa tới lầu ba của quán bar Tuyết Thanh thì đột nhiên nhớ tới cô còn chưa hỏi đám người Nguyễn Dạng ở phòng bao nào.
Đang chuẩn bị gọi điện thoại qua thì đột nhiên cô nhìn đến bên trái hành lang đang đứng vài người, còn không phải là đám người Nguyễn Dạng, Giang Đóa Dao, Quản Anh hay sao.
Mấy người đều là bạn đại học cùng chung ký túc xá, quan hệ không tồi, đêm nay khó có được rảnh rỗi lại đều ở Bắc Thành nên gọi nhau tới tụ hội.
Chỉ là giờ phút này bên người Quản Anh xuất hiện bóng dáng một người đàn ông ăn mặc trang phục màu xám.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, người đàn ông nhìn chằm chằm Quản Anh, bên trong ánh mắt đầy phẫn nộ, dường như anh ta đang tức giận, đường cong trên mặt banh chặt.
Trường Tình còn tưởng rằng Quản Anh đắc tội người nào, cô nhanh chóng đi qua, người đàn ông đột nhiên đi về phía cô.
Bởi vì bước chân rất nhanh cho nên Trường Tình đυ.ng phải anh ta sau đó ngã đυ.ng vào vách tường.
Cô sửng sốt nhìn người đàn ông biến mất nơi cầu thang.
“Trường Tình, cậu không sao chứ?” Nguyễn Dạng chạy tới xem cô thế nào.
Trường Tình mờ mịt lắc đầu, nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của Quản Anh che kín nước mắt, cô vội hỏi: “Sao lại thế này?”
Giang Đóa Dao cùng Nguyễn Dạng phức tạp nhìn nhau, trầm mặc không nói.
“Trường Tình, cậu tới rồi, vào đi thôi.” Quản Anh lau nước mắt, tiến lên nhẹ nhàng kéo cô vào phòng bao, tiến vào phòng bao mới phát hiện ở trong phòng còn có một người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen, quần dài, đầu ngón tay còn đang kẹp một điếu thuốc, gương mặt chìm trong bóng tối mơ hồ không rõ.
“Trường Tình, đây là Phó tổng, tổng giám đốc của Thượng Vĩ điện ảnh của mình.” Quản Anh dựa vào bên người người đàn ông nói thầm gì đó: “Phó Dũ, đây là bạn của em, Yến Trường Tình”.
Trường Tình ngẩn ra, cô nhớ rõ lần cuối cùng cô nhìn thấy Phó Dũ chính là nghỉ hè hồi năm nhất, anh đứng ở trên ban công cạnh hàng thường xuân, nhìn cô dọn từng chiếc vali xuống xe.
Từ biệt chính là 5 năm, chỉ là không ngờ khi gặp lại anh, anh đã là tổng giám đốc của công ty điện ảnh.
Ánh mắt của cô dừng ở cánh tay Quản Anh ôm lấy tay anh, trong lòng chợt cảm thấy buồn bã còn có chút gì đó phức tạp.
Anh ấy còn nhận ra cô không? Không biết nên làm bộ nhận ra hay là không đây…
“Trường Tình, trưởng thành như vậy rồi à.” Ánh mắt Phó Dũ đầy thâm thúy đánh vỡ sự băn khoăn của cô.
“Hai người quen nhau sao?” Quản Anh kinh ngạc.
Giang Đóa Dao nói giỡn, oán trách: “Trường Tình, cậu quen biết tôn đại Phật như Phó tổng sao không nói sớm với bọn mình hả?”
“Mình và Phó tổng cũng 4, 5 năm rồi chưa gặp qua.” Trường Tình gượng cười, sau đó ngồi bên cạnh Nguyễn Dạng, giải thích: “Trước kia bà nội mình sống ở Dương Châu, Phó tổng ở bên cạnh nhà mình, sau đó bọn mình dọn tới Bắc Thành thì chưa từng gặp lại, cũng cắt đứt liên hệ, sớm biết hiện tại Phó tổng phát triển tốt như vậy, cho dù có mất hết mặt mũi mình cũng phải leo bằng được quan hệ này.”
Trường Tình mím môi cười, đôi tay đặt trên đầu gồi, dáng ngồi quy củ, thật ra chỉ có cô mới biết lúc khẩn trương cô mới có thể như vậy.
“Cho nên mới nói thế giới này thật là nhỏ.” Quản Anh dựa đầu trên vai Phó Dũ.
Trường Tình yên lặng quay mặt đi.
Đúng là khi còn bé cô từng theo đuổi vị thanh mai trúc mã này nhưng cuối cùng lại trở thành bạn trai của bạn Quản Anh.
Chẳng qua không ngờ Phó Dũ thích kiểu người như Quản Anh, thì ra cô vẫn không hiểu rõ về anh.