Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 17: Tiện Tay Vẽ Lại Chim Thần Ở Trong Tranh.

“Đạo vận thật là nồng đậm, pháp tắc thiên địa đều đang chuyển động theo ngòi bút của hắn…”

Tiểu bạch hổ nhìn thấy liền giật mình, đây là đại năng phương nào?

Lúc nàng giật mình, ba con chim ưng cũng đã đáp xuống ở phía sau lưng của nàng.

Thế nhưng, trong mắt của ba con chim ưng này đều lộ ra sự sợ hãi.

Bọn họ đều nhìn chòng chọc vào thanh niên đang vẽ tranh ở phía trước.

“Thật là kinh khủng… Hơi thở thật là khủng bố, ta cảm giác linh hồn của chính mình đều sắp trực tiếp bị khuất phục rồi…”

“Không có khả năng, tại sao lại có thể xuất hiện một nhân vật như vậy ở nơi này?”

Ba con chim ưng đều run rẩy!

Trong mắt của bọn họ, dường như từng nét bút nét vẽ của Lý Phàm đều thâu tóm hết tất cả đại đạo trong đất trời vào trong đó.

Dưới ngòi bút của Lý Phàm, bức tranh mặt trời chiều này đã căn bản không chỉ còn là một bức tranh nữa, mà nó đã thực sự biến thành một mặt trời chiều chân chính.

Dường như mặt trời chiều kia đang dần dần lặn xuống, chính là đang tiến vào trong bức tranh của hắn.

Tác phẩm của Lý Phàm dần dần được hoàn thành, giữa ngọn núi, dường như đại đạo cũng đang ngưng tụ.

“Ầm!”

Giờ phút này, trong cơ thể của ba con chim ưng đều rung động ầm ầm, không ngờ lại có đạo âm nổ vang!

Hình như trong cơ thể của bọn hắn có một phù văn mờ nhạt hiện lên ở trong máu, dần dần trở nên sáng rực, thành hình!

“Đây… Đây chính là lời kêu gọi của Đại Đạo, dấu vết Tổ Thú cực kỳ bé nhỏ được lưu lại trong cơ thể của chúng ta lại có thể hiện ra một lần nữa?”

“Trời ơi, chúng ta… Chúng ta có thể khôi phục lại huyết mạch tổ tiên Kim Sí Đại Bằng hay sao?”

“Đây là cơ duyên nghịch thiên, cơ duyên nghịch thiên.”

Lúc này ba con chim ưng đều trở nên vô cùng kích động, hoàn toàn kích động.

Chỉ đứng xem người trước mặt vẽ tranh thôi, bọn họ lại có thể kích hoạt được dấu ấn phù văn Tổ Thú mỏng manh ở trong cơ thể.

Mà tiểu bạch hổ cũng gầm nhẹ một tiếng, lúc này cả người của nàng cũng phát ra ánh sáng, dường như đang hóa thành thần thú!

Rõ ràng nàng cảm nhận được, trong cơ thể của nàng, máu tươi hỗn tạp đang dần dần chuyển hóa thành màu vàng kim nhạt.

Đó là… Tổ Huyết của Thần Thú Bạch Hổ!



Lý Phàm một mực vẽ tranh, không hề quan tâm đến tất cả mọi thứ ở xung quanh.

Khi mặt trời cuối cùng cũng khuất sau những rặng mây, đúng lúc này bút trong tay của hắn cũng dừng lại.

Mặt trời chiều đã biến mất trong đất trời, thế nhưng, bức tranh mặt trời chiều của hắn cũng vừa vặn hoàn thành.

“Phù…”

Lý Phàm nhẹ nhàng khoan khoái thở ra một hơi, nhìn mặt trời chiều ở trên giấy, mỉm cười.

Sử dụng bút mực để lưu giữ lại vẻ đẹp trên thế gian, cũng là một chuyện vô cùng hạnh phúc.

Hắn xoay người quay đầu lại, đã nhìn thấy ở trên đỉnh núi bên kia, không biết từ lúc nào lại xuất hiện ba con chim ưng to lớn phi phàm, cùng với một con mèo nhỏ đáng yêu.

“Ồ?”

Lý Phàm chợt có cảm giác, đây là lần đầu tiên hắn vẽ tranh mà lại xuất hiện sự sống.

Tương truyền rằng chỉ có một số ít nhạc sĩ có tài nghệ tuyệt vời, trong lúc tấu nhạc sẽ có khả năng hấp dẫn các loài chim muông trong thế gian, thậm chí là phượng hoàng, lẽ nào vẽ tranh cũng có thể có hiệu quả thần kỳ như vậy?

Lý Phàm ngạc nhiên, trong lòng hắn hơi động, nghĩ điều này thực sự là một kỷ niệm đáng giá.

Vì vậy, hắn lại nhấc bút một lần nữa, nói: “Nếu như đã xuất hiện, vậy thì vẽ các ngươi vào trong tranh đi…”

Ở bên trên bức tranh mặt trời chiều hắn vừa hoàn thành, đặt bút vẽ xuống một con chim ưng to.

Chim ưng vỗ cánh, dường như đang bay về phía ánh chiều tà.

Giống y hệt, giống y hệt mấy con chim ưng đang đứng đó, một bút đơn giản mà lại sinh động có thần.

Hắn vừa vẽ xong bút đầu tiên.

Dường như tiểu bạch hổ cảm ứng được cái gì, nàng vội vàng quay đầu nhìn lại, đã thấy trong nháy mặt một chim ưng kinh khủng ở phía sau đột nhiên trở nên vô cùng hoảng sợ, bị một sức mạnh không thể tưởng tượng nổi nào đó khống chế, sau một khắc, trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.

Đúng lúc này con chim ưng thứ nhất của Lý Phàm cũng thành hình.

Lý Phàm lại cầm bút, vẽ tiếp con thứ hai.

“Không…”

Hai con chim ưng còn lại đều hoảng sợ, không biết lực lượng thần bí kinh khủng nào khiến cho bọn họ như sợ vỡ mật, muốn vỗ cánh bay lên để chạy trốn nhưng lại không thể động đậy nổi.

Trong nháy mắt khi con chim thứ hai của Lý Phàm thành hình, lại có thêm một con chim ưng nữa biến mất không thấy gì nữa.

Con chim ưng thứ ba trực tiếp ngã xuống đất, nhìn về phía thanh niên kinh khủng kia, cả người run lẩy bẩy.

Nhưng cái này cũng không thể thay đổi được số phận nó bị Lý Phàm vẽ vào trong tranh, biến mất không còn thấy gì nữa.

Rốt cuộc Lý Phàm vẽ xong con chim thứ ba, ba con chim ưng… Cũng biến mất theo!