Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 11: Lý Tiền Bối Thực Sự Là Thần.

Từ cảnh giới Nguyên Anh Cảnh, lão ta trực tiếp đột phá qua một đại cảnh giới, tiến vào cảnh giới Phân Thần Cảnh tầng chín.

Giờ phút này, lão ta quả thực muốn ngẩng mặt lên trời hét to.

Ngay tại lúc đó, sắc mặt của Ngụy Ngọc Sơn cũng chấn động, bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, gông cùm xiềng xích không biết ở chỗ nào trong cơ thể của lão ta cũng gãy vụn ầm ầm.

Khí tức của lão ta tăng lên thẳng tắp.

Ầm!

Lão ta trực tiếp đột phá từ Nguyên Anh Cảnh tầng tám, phá vỡ mà vào đến Nguyên Anh Cảnh tầng chín.

Tiếp theo, ngay cả phòng tuyến giữa Nguyên Anh Cảnh và Phân Thần Cảnh, lão ta cũng vượt qua.

Phân Thần Cảnh tầng một!

Phân Thần Cảnh tầng hai!



Trực tiếp đạt đến Phân Thần Cảnh tầng bảy!

Mộ Thiên Ngưng ở bên cạnh, bỗng nhiên đôi mắt xinh đẹp cũng chấn động, nàng cũng đột phá vào Nguyên Anh Cảnh, khí tức đột nhiên tăng trưởng, không ngờ lại có thể vượt qua Kim Đan tầng chín, vọt tới thẳng Nguyên Anh tầng chín.

Đột phá cả một đại cảnh giới.

Đây… Đây là tình huống gì?

Nàng hoàn toàn giật mình rồi.

Rốt cuộc nàng đã ăn bảo vật nghịch thiên gì?

“Sư tôn… Thiên Ngưng…”

Ngụy Ngọc Sơn kích động, lão ta hoàn toàn kích động, nhìn Vu Khải Thủy và Mộ Thiên Ngưng, nói không ra lời.

Bước một bước từ Nguyên Anh Cảnh vào Phân Thần Cảnh, vượt qua mấy cảnh giới, đây là cơ duyên bậc nào?

Nghịch thiên mà!

“Những hạt gạo này… Sợ rằng chỉ tùy tiện lấy một hạt cũng có giá trị kinh thiên.”

Vu Khải Thủy nói, lão ta hít sâu một hơi.

Bây giờ sinh mệnh lực của lão ta đã khôi phục thời kỳ đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể tái hiện được trạng thái cường thịnh của năm đó, thế nhưng, Lý tiền bối còn ở chỗ này, lão ta cũng không dám lỗ mãng.

“Giá trị kinh thiên…”

Mộ Thiên Ngưng lầm bầm, đồ vật có giá trị kinh thiên, thế nhưng ban nãy Lý tiền bối lại nói… Hắn chỉ tùy tiện làm một ít cháo!

Đây… Đây mới thực sự là đại nhân vật vô thượng.

“Các ngươi khát sao?”

Lý Phàm thấy mấy người có chút không đúng lắm, sợ rằng ăn cháo nóng bị phỏng rồi? Thuận tiện nói: “Sốt ruột không ăn được đậu hũ nóng, các ngươi ăn quá nhanh, uống chén trà đi.”

Nói xong, lại rót cho mỗi người một chén trà.

Ba người đều cung kính nhận lấy.

Vũ Khải Thủy uống vào một ngụm, mắt đột nhiên lóe lên tia sáng, sắc mặt vô cùng vui vẻ.

Uống chén trà này, thần trí cả người lão ta bỗng nhiên như được tẩy rửa qua, chỉ trong thoáng chốc, đã nhìn thấy rõ ràng tu vi của bản thân.

Lão ta rõ ràng cảm nhận được, bởi vì lúc nãy đột phá điên cuồng, tu vi có rất nhiều tỳ vết. Thế nhưng uống chén trà này vào bụng, lại khiến cho tất cả những tỳ vết này đều biến mất hoàn toàn, tu vi của lão ta càng hòa hợp tự nhiên hơn.

Đây chính là đại ân trời ban!

Nếu như không phải nhờ ly trà này, tương lai tu hành của bọn họ sẽ vô cùng có khả năng xảy ra vấn đề lớn.

Bây giờ, đạo cơ của bọn họ đều vững chắc.

Vu Khải Thủy càng rung động hơn, vị Lý tiền bối này, quả nhiên là hỏa nhãn kim tinh, hắn đã thấy rõ ràng tu vi của bọn họ, cho nên hắn mới có thể nói bọn họ dục tốc bất đạt.

Lão ta không khỏi trịnh trọng cúi đầu nói: “Đại ân đại đức của Lý tiền bối, cả đời này Vu Khải Thủy sẽ không quên.”

Ngụy Ngọc Sơn và Mộ Thiên Ngưng thấy thế, cũng vội vàng quỳ xuống bái lạy.

Lý Phàm trực tiếp giật mình.

Con mẹ nó, có cần phải như vậy không?

Không phải chỉ là một bát cháo, một ly trà hay sao?

Có phải tu giả của thế giới này có tật xấu hay không?

Có lẽ bây giờ ba người này chính là ba tên dân nghèo trong tu tiên giới, ngay cả cơm cũng không có mà ăn.

Còn phải dựa vào sự tiếp tế của con người, thực sự đáng thương.

“Không cần như vậy, không cần như vậy, gặp nhau là duyên phận, những chuyện này chỉ là tiện tay mà thôi.”

Lý Phàm lại lắc đầu nói: “Đều đứng lên đi, ta cũng không thể lưu các ngươi lại.”

Vu Khải Thủy nghe thấy vậy, trong lòng thở dài, cuối cùng duyên phận cũng đã hết.

Sợ rằng nhân quả giữa vị tiền bối này và Ly Hỏa Tông đến đây là kết thúc rồi.

“Đa tạ tiền bối, chúng ta cáo từ.”

Vu Khải Thủy cúi đầu thật sâu hành lễ.

Mấy người lập tức xoay người rời đi, trước khi đi, Mộ Thiên Ngưng nhịn không được quay đầu lại, lấy hết can đảm nói: “Tiền bối, Thiên Ngưng… Sau này còn có thể đến đây bái phỏng ngài hay không?”

Con mắt xinh đẹp của nàng tràn đầy ánh sáng khao khát.

Trong lòng của Vu Khải Thủy và Ngụy Ngọc Sơn đều trở nên vô cùng khẩn trương.

Đối mặt với một nhân vật như Lý tiền bối, làm sao có thể tùy tiện đưa ra một yêu cầu không an phận như vậy chứ? Nếu như chọc đối phương giận giữ, Ly Hỏa Tông sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục.

Nhưng Lý Phàm lại mỉm cười, ấn tượng của hắn với Mộ Thiên Ngưng cũng không tồi, nói: “Đương nhiên là có thể.”

Một đại mỹ nữ như vậy thường xuyên đến thăm hắn, nói như thế nào cũng là một sự hưởng thụ.