Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 1: Trong Sơn Thôn Nhỏ Có Nuôi Chân Long Và Phượng Hoàng.

Huyền Thiên Giới.

Nam Vực, Hỏa Quốc.

Ở bên ngoài thành Ly Dương, bên trong một sơn thôn nhỏ xa xôi.

Lý Phàm giản dị bước ra sân nhỏ, trong tay cầm một bát ngô, hắn gọi vài tiếng, mấy con gà ở trong sân đều chạy đến.

Hắn đổ mấy hạt ngô cho gà ăn, sau đó lại đi đến gần hồ nước, quăng mồi cho một đàn cá chép vàng. Lúc này mới đi đến ruộng rau ở bên cạnh, nhổ cỏ, xới đất.

Một lúc lâu sau, trên mặt Lý Phàm đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng, hắn ngồi xuống một gốc cây đào nghỉ ngơi.

Lý Phàm nhìn quả đào ở trên cây, lộ ra một nụ cười vui vẻ.

Thực ra, Lý Phàm cũng không phải là dân bản địa của Huyền Thiên Giới.

Hắn là một thanh niên của thế kỷ hai mươi mốt, không hiểu vì sao lại xuyên không đến thế giới này.

Trong thế giới này, cường giả vi tôn, trong truyền thuyết có rất nhiều cường giả, thậm chí còn có thần tiên.

Lý Phàm thân là một người xuyên không, tất nhiên cũng có khát vọng tu tiên, hắn đã từng đi đến một tông môn nào đó ở Nam Vực, muốn bái sư, thế nhưng sau khi trải qua kiểm tra, hắn hoàn toàn là một kẻ vô dụng.

Lúc tuyệt vọng, Lý Phàm lại ngoài ý muốn thức tỉnh một cái hệ thống.

Trong lúc hắn vui mừng như điên, chuẩn bị dựa vào hệ thống để một bước lên trời, mới phát hiện cái hệ thống này lại vô cùng lừa bịp.

Hắn cần phải hoàn thành 666 cái nhiệm vụ mới có khả năng mở ra một con đường tu hành vô địch, hơn nữa, khi hoàn thành nhiệm vụ, hắn sẽ trở thành cường giả vô địch nhất thế giới.

Trong ba năm nay, các nhiệm vụ mà hệ thống tuyên bố đều không giới hạn, nhưng chủ yếu bao gồm:

Nuôi gà, bắt được hai con gà rừng sau đó thuần hóa thành công, sinh sản được hơn hai mươi con gà.

Cho cá ăn, nuôi một đàn cá từ nhỏ cho đến khi trưởng thành.

Trồng cây, gieo một hạt đào xuống đất, chăm sóc chu đáo, đợi đến khi cây đào đơm hoa kết quả.

Đào giếng, tự tay đào ra được một ngụm nước có thể uống được.

Trồng rau, trồng được một vườn rau xanh tốt.



Nói chung, những việc mà một người làm ruộng làm, hắn đều phải làm!

Đương nhiên, cũng có một vài nhiệm vụ khác, ví dụ như hệ thống ép buộc hắn phải luyện chữ ba tháng hay luyện vẽ ba tháng…

Thỉnh thoảng hệ thống cũng cho hắn một vài vật dụng cơ bản hàng ngày, như cái cuốc, dao bổ củi, hạt giống, cùng với một số quyển sách đơn giản, như: Chăm sóc lợn nái sau sinh, Cách làm cho gà ăn, 304 cách bổ củi…

Ba năm qua, Lý Phàm đã tê dại rồi.

“Hệ thống, cây đào đã ra trái rồi, nhiệm vụ tiếp theo là gì vậy?”

Nhìn quả đào ở trên cây, Lý Phàm đặt câu hỏi.

“Lấy việc giúp người làm niềm vui, chặt củi giúp Vương đại gia tàn phế.”

Giọng nói hệ thống vang lên.

Bình thường hệ thống sẽ tuyên bố một vài nhệm vụ cổ quái kỳ lạ, ví dụ như tặng hoa quả ướp lạnh cho Trương thẩm, hay cuốc đất giúp Lý đại thúc… Trước đây cũng đã từng làm nhiệm vụ này rồi.

Hắn vác rìu lên vai, còn mang theo dây bó củi rồi đi ra ngoài.

Hắn vừa mới đi ra khỏi cửa, khí thế của cái sân nhỏ đơn giản này đột nhiên biến đổi, đại đạo nổ vang, rồng ngâm rung trời.

Trong hồ nước kia, long ảnh xung thiên, một con Thần Long màu vàng rực rỡ đang tranh đoạt miếng mồi mà Lý Phàm vừa ném xuống.

“Một đám Long tộc ngu ngốc, yên tĩnh một chút, chủ nhân vẫn chưa đi xa đâu, muốn chết à?”

Một con gà mái đang mổ hạt ngô bỗng dưng ngẩng đầu nhìn về phía hồ nước kia.

Trong nháy mắt, phía sau gà mái xuất hiện một dải ánh sáng bảy màu trải dài như thác nước, lộ ra bóng dáng của một con Phượng Hoàng, khí thế mạnh mẽ ngút trời.

Ở bên phía hồ nước, vô số Long Ảnh bất chợt tiêu tán trong nháy mắt, khôi phục lại sự yên tĩnh, một đàn cá chép vàng bơi lội tung tăng.

“Phượng Mẫu, Long tộc cũng không sợ ngươi.”

Một giọng nói uy nghiêm mơ hồ vang lên.

“Phượng Mẫu đang cứu các ngươi đó.”

Lúc này, ngay cả cây đào kia cũng bắt đầu nói chuyện, không ngờ lại là một giọng nữ cực kỳ dễ nghe: “Ta cảm giác, dường như chủ nhân ngày càng kinh khủng, lúc nãy hắn chỉ ngồi ở phía dưới ta một lúc, quả đào này thiếu chút nữa là chín rồi…”

Trong lúc nhất thời, cả cái sân nhỏ đều yên tĩnh.



Sau khi ra bên ngoài, người trong thôn đều nhiệt tình chào hỏi Lý Phàm.

Ở đây rất hẻo lánh, người trong thôn cũng đều rất giản dị, ngày thường đều được Lý Phàm giúp đỡ cho nên tất cả mọi người rất cảm tạ hắn.

“Tiểu Lý, hôm nay ra ngoài phải cẩn thận nhé, sáng sớm nay ta trở về từ bên ngoài, nhìn thấy có tu giả đến nơi này đó.”

“Những người đó lợi hại lắm.” Trương thẩm quan tâm nói.

“Không sao Trương thẩm.”

Lý Phàm lên tiếng, đi ra khỏi thôn.

Sơn thôn này rất hẻo lánh, bình thường sẽ không có người đến, làm sao lại đột nhiên xuất hiện tu giả?

Nghĩ đến tu giả, Trác Uyên nhất thời có chút ao ước.

Nhưng bây giờ, chuyện này cũng không có quan hệ với hắn.