Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 103: Đường đền Thành Đô- KẾT

“Không cần.”

Bàn tay to lớn cứng rắn chụp lấy cổ tay Tôn Ngọc từ phía sau, nàng nghe được một thanh âm có phần mạnh mẽ và âm trầm.

Là giọng một người đàn ông.

Cố gắng quay đầu nhìn lại phía sau, Tôn Ngọc rất nhanh nhìn thấy một gương mặt với nước da ngăm đen, đôi mắt sáng rực và biểu cảm rất bình tĩnh.

Người đàn ông này hoàn toàn không hề đẹp trai hay quá trẻ tuổi, chỉ duy nhất những đường nét trên gương mặt hoàn toàn chứng minh anh ta là một người với khí chất trưởng thành, chững chạc.

Tôn Ngọc có cảm giác quen thuộc, mặc dù nàng chưa từng gặp người này ở quá khứ, nhưng vẫn rất thân quen như thể đã quen thuộc từ lâu.

Bàn tay to khoẻ vẫn nắm lấy cánh tay thon gọn của nàng, cơ thể Tôn Ngọc nghiêng nhẹ về sau và vô lực ngã thẳng xuống.

Phịch!

Mặc dù người đàn ông kia vẫn đang nắm lấy tay và đứng ở phía sau nàng, nhưng khi Tôn Ngọc ngã thì hắn lại chẳng đỡ lấy mà để nàng bật thẳng ra đất.

Cánh tay buông nhẹ ra, Tôn Ngọc chỉ kịp nhìn thấy cơ thể cao lớn lướt nhẹ trước mắt và chắn lại con Ma thú trước mặt nàng.

...

Hàn Tư Không cau mày lại, cậu dùng tâm thức kiểm tra tình hình xung quanh vào lúc này. Không có thêm bất cứ con Khuyển Dạ Xoa nào cả, mọi thứ vẫn ổn.

Kim Trảo!

Cánh tay hoá thành một màu kim loại sáng bóng, Hàn Tư Không lướt nhanh và đấm thẳng một cú từ dưới lên vào hàm Ma thú.

Khuyển Dạ Xoa vồ bằng cả hai chi trước về phía Hàn Tư Không, nó dự định chịu đòn đấm của cậu để có thể đồng thời tấn công vào Hàn Tư Không.

Nhưng...

Oành!

Âm vang như tiếng nổ phát ra, đầu của Khuyển Dạ Xoa nát thành từng mảnh và nổ tung như một quả bóng.

Máu văng tung toé, nhưng Hàn Tư Không đã rất nhanh kích hoạt hắc tinh hấp thu lấy toàn bộ. Mặc dù thế thì máu vẫn bắn trúng người cậu và Tôn Ngọc phía sau.

“Á!”

Tôn Ngọc vô thức hét nhẹ, nàng cảm nhận được thứ gì đó ấm nóng và tanh hôi vừa tạt thẳng đến người mình. Đó là máu của Ma thú.

Nhưng cũng may mắn là nàng đã được cứu giúp kịp thời, và người đàn ông trước mặt lại có chút quen. Có lẽ là thành viên của nhóm hộ vệ Tôn gia.

“Tôn Ngọc tiểu thư không sao chứ?”

Hàn Tư Không bước đến và dùng tay bế thẳng Tôn Ngọc lên, lúc nãy cũng bởi vì đang phải tập trung con Ma thú và đồng thời dùng tâm thức quan sát tình hình xung quanh nên cậu đã vô tình để Tôn Ngọc ngã nhào ra đất, nhưng nàng có lẽ cũng không có bận tâm nhiều lắm.

Dù sao thì lần đầu gặp nhau nàng cũng đã ở trong tình trạng khá dơ bẩn mà.

“Thật là người mình.”

Tôn Ngọc thở dài một hơi, nàng thả lỏng người và dựa đầu vào ngực Hàn Tư Không. Bởi vì cậu đang bế nàng theo kiểu công chúa nên Tôn Ngọc có thể tranh thủ nghỉ ngơi một tí, chuyện vừa rồi khiến nàng có chút mệt mỏi.

Nếu nhắc về ngại ngùng, đương nhiên Tôn Ngọc rất ngại, nhưng hiện tại nàng lại hoàn toàn bỏ qua cảm giác đấy. Được cứu đã là rất may mắn rồi, cho người anh hùng của nàng ôm một lần cũng không mất mát gì quá lớn.

Ít nhất là người đàn ông này mang lại cho Tôn Ngọc một cảm giác quen thuộc đến khó tả, ngay cả chút ít mùi hương cũng là rất hoài niệm.

Đôi mắt tròn của Tôn Ngọc khép nhẹ, nàng hít thở đều và dòng suy nghĩ bỗng chốc nhớ lại những ngày tháng gian khổ tại rừng Man Tiêu.

Lúc nàng gặp nạn vào lúc đó, cũng đã có người tiến đến và cứu rỗi nàng.

Gương mặt tuy không anh tuấn, nhưng lại rất dễ nhìn. Vóc dáng cao lớn cùng sức mạnh vượt trội, giống như người vừa mới cứu nàng vậy.

“Khoan đã!”

Tôn Ngọc chợt nhớ ra gì đó, nàng mở rộng đôi mắt và nhìn thẳng vào gương mặt của Hàn Tư Không.

“Cái thứ tiên pháp anh vừa dùng là gì?”

Nàng vẫn còn nhớ rất rõ thứ tiên pháp mà vị anh hùng trước kia đã sử dụng, nó hoàn toàn giống hệt với loại mà người này vừa thi triển.

Không thể là trùng hợp chứ?

“Kim Trảo.”

Hàn Tư Không nói, cậu cũng không cần phải che giấu thứ này. Nó tuy là địa cấp tiên pháp nhưng vẫn chỉ là một loại nằm ở dưới đáy mà thôi, dù Tôn Ngọc có nhờ vào thứ tiên pháp này mà nhận ra cậu chính là người đã cứu nàng trước đó thì cũng chẳng có việc gì.

Nếu nàng không thật sự nhận ra thì cậu cũng chẳng có lý do để tiết lộ, mọi thứ vẫn cứ nên như thế này thôi.

“Kim trảo...”

Tôn Ngọc chỉ nhẹ nhàng thủ thỉ, có vẻ như nàng hoàn toàn rất ít thông tin về Hàn Tư Không ở lần gặp gỡ trước. Hiện tại càng mù quáng tìm kiếm chỉ tạo thêm phiền phức không đáng có mà thôi.

Vì thế, nàng tạm thời gác chuyện này qua một bên.

Hàn Tư Không im lặng bế Tôn Ngọc trở về một cỗ xe ngựa khác, để nàng nghỉ ngơi một chút trong khi cậu tìm đến những người khác và xem xét có thể giúp đỡ gì hay không.

Cũng bởi vì nhiệm vụ phụ chưa thông báo hoàn thành, cậu biết rõ vẫn chưa kết thúc cuộc tấn công của Ma thú.

Tâm thức mở rộng, Hàn Tư Không cảm nhận được chiến trận cách nơi này không quá xa, đôi chân bước thẳng về trước và hình dáng cậu nhanh chóng biến mất.

“Bóng dáng này, thật sự rất giống.”

Tôn Ngọc dựa lưng vào ghế ngồi trên xe, nàng nghiêng đầu và dõi mắt nhìn theo thân ảnh Hàn Tư Không vừa đi mất. Trong trái tim vô thức tạo nên những nhịp đập hỗn loạn.

...

Ầm!

Con Ma thú cuối cùng ngã xuống, Điệp Trung thở phào một hơi và quay sang bên cạnh nhìn một lượt tình hình chiến trận.

Không có thương vong, chỉ vài người bị thương nhẹ mà thôi, vẫn còn rất là ổn.

Đưa mắt nhìn cảnh tượng máu me cùng các loại xác Ma thú nằm rải rác, Điệp Trung nuốt nhanh một ngụm nước bọt và không khỏi thở dài một hơi.

Cũng may là nhóm người bọn hắn đã rất nhanh di dời chiến trận sang một nơi khác, nếu mãi lo việc bảo vệ hai tiểu thư thì việc thất bại có tỷ lệ là rất cao. Mặc dù cách hành động này có thể sẽ khiến bọn hắn bị khiển trách và chịu phạt rất nặng, nhưng dù thế thì Điệp Trung cùng toàn bộ thành viên nhóm hộ vệ Tôn gia đều ưu tiên việc bảo vệ hai tiểu thư Tôn Như cùng Tôn Ngọc lên hàng đầu.

“Hoàng Nghi chắc vẫn ổn.”

Điệp Trung có niềm tin dành cho Hoàng Nghi rất lớn, hắn biết rõ người có tư tưởng anh hùng to bự nhất trong đoàn nhóm cũng chỉ có duy nhất Hoàng Nghi mà thôi. Cậu sẽ hoàn thành tốt việc bảo vệ mà không cần quá lo lắng. Chỉ có điều, thực lực của Hoàng Nghi khá là thấp, về cơ bản sẽ không thể nào là đối thủ của Khuyển Dạ Xoa.

“Cũng chẳng sao, dù sao thì cũng chẳng có con nào lạc được qua đến đó.”

“Điệp huynh!”

Khương Hi chạy đến và gương mặt nàng mang theo vẻ lo lắng, đôi mắt cũng đảo quanh một lượt mọi người ở đây.

“Chuyện gì sao?”

“Hoàng Nghi bị thương rồi, có người vừa báo với muội.”

Khương Hi nói với vẻ sốt sắng, nàng nhanh tay kéo theo một túi dược liệu và đồ cứu chữa rồi nhanh chóng rời đi. Điệp Trung cũng chỉ gật đầu nhẹ một cái, hắn không nghe báo cáo về hai tiểu thư nên có thể hiểu là họ vẫn hoàn toàn ổn.

“Làm tốt lắm, Hoàng Nghi.”

...

Hoàng Nghi mơ màng tỉnh lại, cậu cảm nhận được cơn đau kéo thẳng từ sống lưng đến tận ót. Phần bả vai cũng đau đến mức khó chịu.

Đôi mắt tuy có chút khó nhìn nhưng cậu vẫn có thể trông thấy trước mặt mình là vài bóng người khá quen mắt. Họ là thành viên đội dược liệu đã đồng hành cùng Hoàng Nghi trong rất nhiều nhiệm vụ, và đối diện là người cả đời cậu sẽ không bao giờ quên – Khương Hi.

“Huynh sao lại bị thương nặng thế này, là do Ma thú sao?”

Khương Hi nói với vẻ lo lắng, nàng dùng thuốc bột và băng gạc để băng bó những vết thương bên ngoài của Hoàng Nghi.

“Tôn Ngọc tiểu thư sao rồi?”

Hoàng Nghi biết rõ bản thân chẳng chặng được gì cả, và thậm chí Tôn Ngọc tiểu thư còn chính là người đã cứu cậu.

Thật vô dụng.

“Tôn Ngọc tiểu thư hoàn toàn ổn, nàng đang tạm nghỉ ngơi rồi.”

“Daint! Huynh về khi nào?”

Nghe được âm giọng quen thuộc, Hoàng Nghi cố nâng bản thân ngồi dậy và nhìn thấy một dáng người to cao đang đứng dựa lưng vào gốc cây phía xa.

Hàn Tư Không im lặng nhìn vào bảng thông báo trước mặt mình, cậu đang phân vân.

[Nhiệm phụ vụ: Bảo hộ đoàn xe khỏi Ma thú – Hoàn thành]

[Phần thưởng: Một phần bản đồ Thành Đô – Độ chính xác 100%]

“Cái này...”

Về cơ bản thì Hàn Tư Không chắc chắn sẽ từ chối gần như tất cả những phần thưởng mà hệ thống ban tặng, kể cả khi đó là thiên cấp tiên pháp, và ngoại trừ thông tin. Dĩ nhiên rồi.

Nhưng bản đồ vừa là một vật phẩm, vừa là nguồn thông tin rất hữu hiệu. Để cậu có thể tại Thành Đô tiếp tục thực hiện một số nhiệm vụ phụ khác nếu có thì bản đồ với độ chính xác tuyệt đối là thứ rất đáng quan tâm.

Nó cũng không có tác dụng tăng cường thực lực, có lẽ sẽ không ảnh hưởng gì đến cậu cả.

“Vậy thì nhận.”

Khi đến Thành Đô thì Hàn Tư Không về cơ bản đã hết việc, còn đại hội luyện đan gì gì đó thì cậu không có hứng thú. Hàn Tư Không cũng không biết luyện đan, để có thể luyện đan thì bản thân người luyện cần có thiên phú nhất định và bắt buộc phải có chút ít nguyên tố hỏa diễm trong người.

“Bảng trạng thái.”

[Chủ nhân: Hàn Tư Không - Hirio]

[Tuổi: 29]

[Chủng tộc: Nhân loại]

[Cảnh giới: Linh nhân sơ kỳ - Có thể đột phá]

[Thể chất: Cao – Chiều cao: 1m93 – Cân nặng: 80 kg]

[Tâm niệm: Hỗn Độn Chân Tâm]

[Không gian lưu trữ: Chưa khai mở]

[Nhiệm vụ: Đột phá Khí nhân cảnh giới]

[Nhiệm vụ phụ: Bảo hộ Tôn Như]

[Nhiệm vụ phụ: Sửa chữa tội lỗi]

[Nhiệm vụ phụ: Đạt được truyền thừa Đan Đế]

[Nhiệm vụ phụ: Yên bình đến Thành Đô -???]

[Nhiệm vụ phụ: Gặp lại Lâm Uyển Nhi –???]

[Điểm tích lũy: 240]

“Rồi sao lại có nhiệm vụ yêu cầu đạt truyền thừa Đan Đế? Đùa nhau à?”

Hàn Tư Không hoàn toàn không có nguyên tố hỏa trong cơ thể, Linh Hoả về lý thuyết là một loại bản nguyên sinh mệnh, nó chỉ tồn tại ở dạng hoả diễm chứ thật ra bản chất Linh Hoả chưa bao giờ là một ngọn lửa thật sự cả.

[Thông tin: Đan Đế truyền thừa có độ tương thích tuyệt đối với Hoả diễm tu]

“Hoả diễm tu?”

Hàn Tư Không lần đầu nghe đến thứ này, nhưng sao lại có cảm giác quen quen.

[Thông tin: Thanh Lâm là người sở hữu cũ của Hỏa diễm tu]

[Thông tin: Tiến trình luyện hóa hoàn toàn Thanh Lâm còn 87 năm]

Đôi mắt đen của Hàn Tư Không có chút chấn động, đây chắc chắn không phải là sự trùng hợp. Mọi chuyện dường như đều đã được thứ hệ thống này sắp đặt. Nếu cậu giống như gã Thanh Lâm kia và đi theo con đường hệ thống đã vẽ cho thì Hàn Tư Không sẽ trở thành thứ gì?

“Kẻ nào đã tạo ra ngươi cũng có dã tâm không nhỏ.”

Hàn Tư Không lẩm bẩm, cậu vẫn chưa đủ thực lực và tri thức để tìm hiểu kỹ càng hơn. Nhưng vẫn cần lưu ý, đến khi có đầy đủ điều kiện thì cậu sẽ tiến hành tìm hiểu sau.

“Vậy giờ nhiệm vụ đó chẳng phải là không thể hoàn thành sao?”

Cậu không có Hoả diễm tu trong người, vì thế nên chắc chắn không có khả năng đón nhận truyền thừa Đan Đế. Và kể cả có cố gắng nhận truyền thừa thì với người không thể luyện đan như cậu cũng sẽ chẳng có tác dụng gì cả.

[Thông tin: Nhiệm vụ không yêu cầu ai là người đạt được truyền thừa]

“Chờ mãi câu này.”

Hàn Tư Không cười mỉm, cậu đã nghĩ đến trường hợp này và chỉ chờ hệ thống xác nhận nữa là xong. Còn một nhiệm vụ khác là bảo hộ Tôn Như, nhưng rõ ràng cậu và nàng chưa từng có tiếp xúc. Không lẽ nó lại có liên quan gì đó đến những nhiệm vụ khác hay sao?

[Thông tin: Không có thông tin]

“Ta về vừa kịp lúc mà thôi.”

Hàn Tư Không hướng về phía Hoàng Nghi và nói lớn, cậu gật nhẹ đầu và đôi mắt cũng nhắm nhẹ lại. Cảnh giới Linh nhân sơ kỳ của cậu đã có thể đột phá, nhưng nó lại cần phải tiến vào trạng thái tu luyện và thêm vào một chút cố gắng.

...

Mất thêm một tháng thời gian di chuyển sau vụ tấn công của Ma thú đó, đoàn người Tôn gia bắt đầu tiếp cận được ngoại thành Thành Đô và bắt đầu việc xác nhận thân phận để tiến vào bên trong.

Hàn Tư Không dẫn đầu đoàn người tiến vào, cũng bởi vì cậu có ngoại hình rất hầm hố. Đống cơ bắp săn chắc và dáng người cao gần hai mét, gương mặt có phần nghiêm nghị cũng khiến vài người qua đường có chút e ngại.

Mặc dù đây chỉ là hình dạng ngoại trang của cậu, nhưng thật ra thì hình dáng thật của cậu cũng không có khác gì mấy cả. Chắc là ngoại trừ làn da mà thôi.

“Hoàng Nghi! Cơ thể huynh vẫn còn chưa khỏi hẳn đâu.”

Khương Hi tiến lên và nói nhỏ với Hoàng Nghi, mặc dù đã qua cả tháng trời nhưng các vết thương của Hoàng Nghi vẫn chưa thể lành hẳn. Đó cũng là thứ khiến cậu khá xấu hổ trong thời gian qua.

“Khoẻ! Khoẻ! Ta khoẻ mà Khương Hi.”

Lần đó thì Tôn Ngọc đã không nói gì về chuyện Hoàng Nghi chính là nguyên nhân khiến cả hai bị Ma thú tấn công. Nhưng về cơ bản thì việc đó vẫn là sự thật, Hoàng Nghi cũng hoàn toàn nhận biết lỗi lầm đó của bản thân.

Và trong một lần tự trách mình, cậu đã nói cho Khương Hi nghe về chuyện đó.

Nàng có chút tức giận, nhưng cũng rất nhanh bỏ qua và dặn dò rất kỹ lưỡng Hoàng Nghi.

“Tuyệt đối không được làm chuyện như thế nữa, huynh không phải anh hùng đâu!”

“Ta biết.”

Hoàng Nghi nhẹ nhàng đáp, cậu biết chứ. Làm gì tồn tại người anh hùng nào yếu như sên thế đâu, ngay cả bảo vệ bản thân cũng chẳng đủ sức mà đòi cứu ai cơ chứ. Chuyện cười à.

“Hứa với ta đi, rằng huynh sẽ không làm những việc như thế nữa!”

Khương Hi nghiêm nghị nói.

“Những việc như thế?”

“Huynh biết rõ tình bạn sức khỏe của mình mà, đừng cố gắng sử dụng tu vi để đánh nhau nữa. Mặc kệ lý do là gì, có được không?”

Đôi mắt hổ phách của Khương Hi nhìn thẳng vào Hoàng Nghi, cậu có chút khẩn trương và vô thức nhìn về phía Hàn Tư Không đang đi phía trước.

“Anh không giúp chú được đâu.”

Hàn Tư Không nhận biết cái nhìn của Hoàng Nghi, nhưng cậu chỉ có thể giả vờ không biết và nói thầm trong lòng mà thôi.

“Được, ta hứa.”

“Ừm.”

Khương Hi lần nữa trở nên vui vẻ, nàng mỉm cười toả nắng và gương mặt cũng thả lỏng đi rất nhiều.

Đoàn người cứ thế bước đi, đoạn đường tiến vào Thành Đô chỉ cần thêm một chút thời gian nữa mà thôi.

...

“Tôn gia, được. Thông qua!”

Gã gác cổng xem qua một hồi giấy chứng nhận thân phận của đoàn người và phất tay, cánh cổng khổng lồ chậm rãi mở ra và Hàn Tư Không bắt đầu di chuyển vào bên trong.

Thành Đô có rất nhiều lớp phòng ngự bên ngoài, và để tiến vào khu vực trung tâm thì cần phải qua ít nhất là hai lớp tường thành khổng lồ. Đó cũng là lý do cho việc hành trình lần này lại tốn nhiều thời gian đến thế.

Cảnh quan lộ rõ trước mắt, nhà cửa hoàn toàn được xây dựng bằng các kỹ thuật tiên tiến nhất. Rộng lớn và cao vυ't, một số tòa nhà còn cao đến giữa trời.

Hàn Tư Không giữ nguyên ánh mắt kiên định và tâm thức mở nhẹ ra để cảm nhận mọi thứ.

Xoẹt!

Cậu ngay lập thu lại tâm thức mình, trước mặt cậu xuất hiện một bóng người lơ lửng và hình dạng có phần hư ảo.

“Nơi đây không cho phép sử dụng tâm thức thăm dò một cách bừa bãi, lần này là cảnh cáo.”

Bóng người lên tiếng với chất giọng già nua, mặc dù hình dạng hoàn toàn không thể hiện được người này là nam hay nữ. Nhưng giọng nói cũng đã phần nào thể hiện rõ điều đó.

Hàn Tư Không gật nhẹ đầu, cậu tiếp tục bước đi và một bảng thông báo hiện ra trước mắt.

[Nhiệm vụ phụ: Yên bình đến Thành Đô – Hoàn thành]

[Phần thưởng: Một phần bản đồ Thành Đô – Độ chính xác 100%]

Một mảnh giấy trắng xuất hiện trong tay Hàn Tư Không, cậu nhanh chóng thu nó vào nạp giới và tiếp tục bước đi.