Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 91: Trả thù Tôn gia - Trung

Bóng đen vẫn đứng im tại chỗ, nó quay đầu và nhìn thẳng về một địa phương với nhiều hang đá và cây cối cao lớn.

Cánh tay phải dần dần trở nên mờ nhạt, một hắc tinh xuất hiện ngay giữa lòng bàn tay phải của bóng đen. Đôi mắt phát sáng cũng tắt dần và được thay thế bởi một màu đen tuyền.

Bóng đen bắt đầu di chuyển về phía hang đá, cơ thể nó dần dần trở nên vật chất hoá và một màu da người nhanh chóng lan rộng ra toàn thân.

Gương mặt của Hàn Tư Không xuất hiện, đôi mắt vẫn là đen tuyệt đối. Nhưng cơ thể đã gần như trở lại bình thường.

Hắc tinh xoay chuyển, cánh tay phải trở nên mờ ảo và chỉ sau vài giây ngắn ngủi, nó biến mất.

Ầm!

Thân thể Hàn Tư Không lao thẳng vào hang đá và văng mạnh đi, cậu hiện vẫn đang mất ý thức và cơ thể đang hoàn toàn không chịu điều khiển của chính cậu.

Hỗn Độn Chi Thể đã được thu lại, một ngọn lửa vô tình xuất hiện và đốt cháy cả những tảng đá xung quanh. Do Hàn Tư Không đã đâm vào hang rất mạnh nên cậu đang nằm chặt tại một vị trí khá xa cửa hang, nơi đây thiếu nguồn sáng tự nhiên và mang một màu tăm tối.

Ngọn lửa vô hình tuy không có tạo ra màu sắc cụ thể nào cả, nhưng nó vẫn thắp sáng được nơi đây. Hang động sáng bừng màu trắng xoá và Hàn Tư Không dần dần lấy lại ý thức của mình. Màu đen trong đôi mắt tan dần và cậu chớp chớp nhẹ đôi mi của mình.

“Hang động?”

Hàn Tư Không nheo mắt nhìn thẳng lên trần hang, cậu nặng nề di dời thân thể ra khỏi đống đá vụng và phủi bụi một lượt trên thân mình.

Có gì đó rất nóng tại nơi đây, không nói đến việc Hàn Tư Không đang hoàn toàn khoả thân. Mà là một cảm giác nóng như lửa đốt đang hiện hữu.

“Linh Hoả?”

Cậu ôm đầu mình, quá trình luyện hóa và hấp thu Linh Hoả đã hoàn thành hay chưa?

Cộp! Cộp!

Hàn Tư Không gõ đầu mình vài lần, cảm giác như cậu vừa tỉnh lại trong một giấc mơ dài vậy. Mọi thứ diễn ra trước đó dần trở nên mờ nhạt và chìm vào vùng kí ức quên lãng.

Như thể khi tỉnh lại thì giấc mơ đã hoàn toàn bị mất đi, Hàn Tư Không cố gắng nhớ lại những gì mình đã trải qua khi ở trong tâm niệm, nhưng hoàn toàn không thể.

“Đó không phải mơ.”

Cậu biết rõ điều đó, cảm giác cả cơ thể như vừa tôi luyện qua nhiệt độ hàng trăm nghìn lần vậy.

Hiện tại Hàn Tư Không có cảm giác khá tốt, nhưng vẫn đang khá đau rát toàn thân. Rõ ràng các giác quan cùng tâm trí cậu đã có chuyển hoá rất tốt về nhiều phương diện.

“Nếu thế thì mình hiện tại có thể đột phá cảnh giới hay không?”

[Thông tin: Cần hoàn thiện trí lực]

“Ừ nhỉ.”

Hàn Tư Không xoa nhẹ vào chiếc nhẫn ở ngón trỏ và một bộ quần áo mới với màu chủ đạo là đen cùng các mảnh trang trí màu đỏ thẫm xuất hiện trên tay cậu.

Nhanh chóng mặc bộ quần áo vào và gật đầu nhẹ, Hàn Tư Không bắt đầu lần theo phía sâu của hang và tiến vào.

Cậu nhắm mắt và tìm cảm giác để có thể điều khiển Linh Hoả đang cháy rực trước mắt mình, Hàn Tư Không rõ ràng cảm nhận được một sự liên kết tuy khá mỏng giữa cậu và ngọn lửa vô hình trước mặt, nhưng nhiêu đó là đủ để Hàn Tư Không tin rằng bản thân mình ở quá khứ đã thành công hấp thu và luyện hóa Linh Hoả hoàn toàn.

Hỗn Độn Chi Thể!

Cánh tay phải mọc ra, nó vẫn chỉ là một màu đen đang rực cháy, nhưng hiện tại thì những đốm trông như lửa lại hoàn toàn không thấy đâu nữa. Thay vào đó là một lớp trong như thuỷ tinh đang bao trọn lấy toàn bộ cánh tay phải Hàn Tư Không.

Đây là khả năng của Linh Hoả khi sử dụng song song với Hỗn Độn Chi Thể, Hàn Tư Không hoàn toàn biết đến điều này mặc dù chẳng có ai dạy cậu cả. Như thể chuyện này chỉ là hít thở đơn thuần vậy, cậu hoàn toàn làm theo bản năng của mình mà thôi.

Với cánh tay phải như thế này thì Hàn Tư Không đã không còn phải lo về việc nó sẽ mất kiểm soát và thôn phệ mọi thứ xung quanh nữa, và nó hoàn toàn có thể bị che giấu bằng một lớp vải mỏng.

Giống như cách mà Diệu Tiên đã dùng để che giấu gương mặt xương sọ của mình vậy.

Mảnh vải trắng xuất hiện từ trong nạp giới, Hàn Tư Không nhanh tay quấn chặt tay phải mình lại.

“Được rồi.”

Cậu đã có lại hai tay, tuy rằng tay phải không hoàn toàn là dạng vật chất. Nhưng có đầy đủ thân thể vẫn tốt hơn là lúc trước đây.

Kim Trảo có lẽ là không thể sử dụng trên cánh tay phải đang được cường hóa bởi Linh Hoả, chỉ mong rằng Hàn Tư Không có thể nhanh chóng đột phá lên đến Linh nhân cảnh.

Bởi vì Linh Hoả là một dạng tài nguyên để tu luyện linh hồn, kể cả khi đã luyện hóa nó thành công thì Linh Hoả vẫn mang theo khả năng tu luyện linh hồn rất đáng nể.

Hàn Tư Không cười nhẹ, những thông tin mà cậu có từ Linh Hoả đã xuất hiện từ trong đầu từ lúc nào vẫn không rõ. Nhưng rõ ràng là nó đáng tin hơn thông tin của hệ thống khá nhiều, ít ra là Hàn Tư Không nghĩ thế.

[Thông tin: Trí lực đã tiệm cận giới hạn hoàn thiện]

“Cái này cũng phải thông báo cho ta ư?”

Dừng chân một nhịp, Hàn Tư Không vung tay xoá bỏ bảng thông báo và thở dài một hơi nhẹ. Chuyện này cậu cũng có thể tự bản thân nhận biết được, cơ bản là không cần hệ thống báo cho.

Ánh sáng vẫn đang rất tốt, Hàn Tư Không bước thêm khoảng nửa giờ vào hang và dừng lại trước một vũng nước lớn khoảng vài chục mét.

“Có lẽ là một cái hồ.”

Nơi đây vừa đẹp có thể ẩn nấp, che giấu đi khí tức của Hàn Tư Không khi tiến hành đột phá. Đó chỉ là trường hợp cậu có thể nhanh chóng hoàn thiện trí lực của mình.

Xếp bằng trên một tảng đá có diện tích đủ lớn, Hàn Tư Không nhắm mắt và hắc tinh xuất hiện trước l*иg ngực cậu.

Hiện tại Hàn Tư Không đã có thể triệu hoán và thu hồi hắc tinh theo ý muốn, mặc dù cũng sẽ có khi thất bại. Nhưng tỷ lệ thành công vẫn rất cao.

Chỉ cần có thể thành thạo khả năng dịch chuyển của hắc tinh thì cậu thậm chí có thể đến Eilrine bất cứ khi nào muốn.

Chỉ là chưa đến lúc mà thôi.

Hắc tinh xoay tròn, năng lượng tự nhiên dao động và bị hắc tinh hấp thu một cách điên cuồng. Thông qua hắc tinh trước ngực, Hàn Tư Không chuyển hoá năng lượng tự nhiên và tiến hành tu luyện trí lực bản thân.

Nơi hang động dần trở nên im lặng đến đáng sợ và thân thể Hàn Tư Không dần dần bị bóng tối che lấp toàn bộ.

Hàn Tư Không chìm sâu vào tiềm thức, cậu giật mình tỉnh lại và phát hiện bản thân đang ở một địa phương hoàn toàn xa lạ.

“Nơi đây.”

Hai tay giơ lên, là hai cánh tay hoàn toàn nguyên vẹn với da thịt đầy đủ, không phải là cánh tay được tạo từ Hỗn Độn Chi Thể kia.

Dùng sức nhéo vào mặt mình, Hàn Tư Không hoàn toàn không có cảm giác đau nhức.

“Là mơ sao.”

Cậu nhìn quanh nơi đây, là một nơi trông như sân thượng của lâu dài. Bước lại gần một chiếc lan can trước mặt, Hàn Tư Không chợt ngẩn người vài giây.

Khung cảnh nơi đây thật quá đẹp.

Thành phố với nhiều toà nhà lớn mọc gần nhau, bầu trời mây xanh cùng ánh nắng chói chang ấm áp. Nơi đây phồn hoa hơn tất cả những gì Serbia từng có, chưa nói đến sự rộng lớn và cảnh vật hoàn toàn mang theo một vẻ kỳ diệu của ma thuật.

“Đẹp chứ?”

Hàn Tư Không nghe thấy một giọng nói, là của phụ nữ. Nhưng chất giọng lại dường như có chút trầm hơn bình thường, như thể đang mang nhiều ưu phiền.

Cậu nghiêng đầu nhìn sang, một hình bóng nhỏ nhắn xuất hiện trong đôi mắt cậu. Mái tóc vàng như cánh hoa hướng dương, đôi mắt màu đỏ trong veo như mặt hồ, cái mũi nhỏ tinh xảo và đôi môi hồng hào tự nhiên. Trên đỉnh đầu cô gái là một chiếc nơ bướm lớn màu đỏ mận thanh lịch.

Váy liền thân màu xanh dương có hoạ tiết ca rô và trang trí bằng một loạt các loại hoa văn xinh đẹp khác, đôi chân thon gọn trắng nõn được cất giấu trong một đôi tất cao đến giữa đùi.

“Cô cũng đẹp lắm.”

Hàn Tư Không gật đầu, cậu biết rõ đây là mơ, và người này có lẽ là một phần của giấc mơ này mà thôi. Vì thế nên cũng không hề lo lắng cậu có thể làm gì khiến nàng khó chịu.

Cô gái mỉm cười, hai tay chắp sau lưng và nhanh chóng bước đến ngang hàng với cậu.

“Không cần phải đặt nặng nhiều trách nhiệm lên bản thân như thế đâu, con trai.”

“Con trai?”

Hàn Tư Không lẩm bẩm, cô gái này nếu xét về ngoại hình thì thậm chí còn trẻ hơn cả cậu. Nhưng cách nói chuyện thì lại giống như một bà lão vậy.

“Tôi không nghĩ bản thân đang chịu nhiều trách nhiệm.”

“Vậy sao?”

Lần nữa mỉm cười, mái tóc vàng được gió thổi nhẹ và tung bay một cách nhẹ nhàng.

“Về Lâm gia, con cũng đừng đặt việc trả thù lên cuộc sống của mình. Như thế chẳng mang lại hạnh phúc cho ai cả.”

“Lâm gia? Cô đang nói về điều gì?”

Hàn Tư Không cau mày, cậu dần dần cảm thấy giấc mơ này có chút kỳ lạ.

“Haha.”

Cô gái chỉ cười, một gương mặt mang theo chút nhung nhớ nhìn về Hàn Tư Không.

“Con đã thay đổi rất nhiều, nhưng thay đổi cũng đồng nghĩa sẽ mang đến hậu quả.”

Ngừng lại một nhịp, cánh tay nhỏ nhắn của cô vươn lên sờ vào má Hàn Tư Không.

“Liệu con có thể tiếp nhận hậu quả đó sao?”

Cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn kia chạm vào má mình, Hàn Tư Không ban đầu có ý định cự tuyệt. Nhưng khi cậu nhìn vào đôi mắt dịu dàng giống như ánh mắt của một người mẹ dành cho con mình, cậu đã hoàn toàn bất động.

Cảm giác được nhìn như thế này, là lần đầu tiên đối với cậu.

“Cô là một đoạn ký ức lạc lõng sao?”

“Tại sao lại nói với tôi những việc này?”

“Chúng ta... đã từng biết nhau sao?”

Hàn Tư Không cố không để âm giọng của mình bị biến đổi, ánh mắt cậu mang theo một chút mệt mỏi. Cảm giác muốn dựa dẫm vào người con gái trước mặt khiến tâm trí cậu chợt giật mình.

Tại sao mình lại có cảm giác này?

“Con sẽ biết.”

Không gian bỗng sáng bừng lên, quang cảnh đang hoàn toàn bị ánh sáng bao phủ hoàn toàn. Hàn Tư Không vẫn đang nhìn vào đôi mắt của cô gái trước mặt, cậu chỉ muốn bản thân mình được thả lỏng thêm một chút, và dường như người con gái này có thể giúp cậu hoàn toàn thả lỏng tâm trí và giải bày cảm xúc đã chất chồng từ rất lâu.

“Đến lúc phải chia tay rồi.”

Mỉm cười khẽ, ánh mắt được dời sang không gian đã hoàn toàn là một màu sáng bất tận bên cạnh. Cô gái xoay người và bắt đầu bước nhanh ra khỏi tầm mắt Hàn Tư Không.

“Nhân tiện. Tên ta là Lâm Thiên Nghi.”