Ngay cả một người quan tâm đến cách xưng hô như Việt Kỳ, nhưng cũng không có khả năng từ chối, anh đã giao Kiều Nhiên cho người khác, và hiện tại anh ta hoàn toàn ở trong trạng thái bị động phải chờ đợi.
Hắn ta dựa vào tường giống như Việt Kỳ, ánh mắt rơi vào cánh cửa đang đóng chặt kia. Cách âm của tòa nhà nhỏ này khá tốt, ít nhất Tiết Viêm đã đứng ở đây một lúc rồi, nhưng cũng không nghe thấy động tĩnh gì, giống như không có người ở bên trong, cũng không biết đã tiến hành đến bước nào rồi, hai người đều lo lắng không biết Kiều Nhiên có còn tỉnh táo hay không.
Như đáp lại suy nghĩ của hắn ta, phía sau đột nhiên có tiếng bước chân càng ngày càng gần, khóa cửa vang lên tiếng cạch cạch, từ bên trong, cửa mở ra.
Hai người đang dựa vào tường bất giác đứng thẳng lên, Việt Kỳ trực tiếp sải bước vượt qua Tiết Viêm đi đến cửa. Triệu Tư Nam đang đứng ở bên trong cửa, hắn ta đã ăn mặc chỉnh tề, chần chừ mà nắm chặt tay nắm cửa một lúc, sau đó mới mở cửa, nhẹ nhàng bước chân ra ngoài.
Việt Kỳ cũng không thèm nhìn hắn ta, chỉ nghiêng người đi vào phòng, đi thẳng đến chiếc giường lớn ẩn trong bóng tối. Rèm cửa không biết lúc nào đã bị kéo lên, nửa phút sau ánh đèn ngủ bên ngoài cũng không chiếu vào, Việt Kỳ đứng ở cửa, Tiết Viêm dường như cũng muốn nhìn vào đây, nhưng Việt Kỳ đã bước tới đóng cửa lại.
Ngoài cửa, Tiết Viêm nhìn Triệu Tư Nam, nhưng không nhìn thấy gì từ vẻ mặt bình tĩnh của người kia.
"Thế nào rồi, có hữu dụng không? Kiều Kiều..."
"Em ấy tỉnh rồi."
Vừa dứt lời, anh ta đã nghe thấy tiếng bước chân nặng nề từ bên trong truyền ra, Tô Mạch Bạch sắc mặt tái nhợt giống như quỷ, thậm chí còn khó coi hơn so với lúc hôn mê.
Triệu Tư Nam nhìn anh ta thật sâu, hai người nhìn nhau vài giây, nhưng không biết nói gì.
Trong phòng, trên chiếc bàn đầu giường đặt một chiếc đèn cầm tay nhỏ dùng điện tích mặt trời, chiếc đèn phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, cô gái mà Việt Kỳ tưởng đang ngủ lại đã mở to mắt, đang nhìn chằm chằm vào trần nhà một cách xuất thần.
Lòng bàn tay Việt Kỳ che đi đôi mắt của cô gái, Kiều Nhiên đảo mắt, xoay qua chậm rãi nhìn anh.
“Anh trai...”
Giọng cô gái đã có chút khàn khàn, cơ thể toát ra dáng vẻ uể oải, mềm mại sau cuộc giao hoan, chỉ nhìn thoáng qua Việt Kỳ cũng có thể dễ dàng nhận ra bộ đồ ngủ trên người Kiều Nhiên đã không còn là bộ ban đầu.
Căn phòng rất sạch sẽ, khăn trải giường đã được thay đổi, trong không khí còn có mùi ẩm ướt, như đang cố ý che đậy mùi vị dâʍ đãиɠ của người đàn ông sau khi tiết ra du͙© vọиɠ.
Trong cổ họng Việt Kỳ có mùi gì như gỉ sắt âm ỉ, yết hầu của anh ấy chợt động, bàn tay to lớn vốn dĩ đặt lên mắt Kiều Nhiên để che chắn ánh sáng cho cô, hiện tại đã di chuyển lên trán thăm dò nhiệt độ, thanh âm không chút khác thường, hỏi: "Thân thể có khó chịu gì không? "
Vẻ mặt anh ấy vô cùng bình tĩnh, như thể cô thực sự chỉ vừa mới ốm dậy và đến gặp bác sĩ, còn anh chỉ đến để nghe phản hồi kết quả.
Kiều Nhiên ngoan ngoãn lắc đầu, sau đó lại nghe thấy anh hỏi: “Còn đau không?”
Kiều Nhiên sững sờ một lúc, sau đó cô nhanh chóng lắc đầu, ánh mắt có chút ngượng ngùng. Kiều Nhiên muốn tìm hiểu vấn đề này rõ ràng, cô tránh đi ánh mắt của Việt Kỳ, mơ hồ nói: “… Anh Tư Nam đã chữa khỏi cho em rồi.”
Làn da đỏ hồng cùng hoa huyệt sưng đỏ do ma sát quá mức đều là do Triệu Tư Nam tạo ra trong lúc làm với cô. Vấn đề của Kiều Nhiên đã được giải quyết, hiện tại cuối cùng đã đến lúc làm sạch cơ thể của cô rồi.
Việt Kỳ dường như không nghe thấy câu nói này, hình như anh đã nghe thấy và bây giờ muốn kiểm chứng. Tay Việt Kỳ chạm vào đôi môi hơi sưng trên khuôn mặt của Kiều Nhiên, xoa nhẹ nó. Kiều Nhiên cảm thấy hơi đau, sững sờ một lúc, cô chợt nhớ ra dấu vết trên môi, đó là dấu vết mà hồi nãy Triệu Tư Nam đã quên xóa đi.
Cô khẽ mím môi dưới, vô tình cắn phải đầu ngón tay hơi thô ráp của Việt Kỳ. Ngón tay của người đàn ông dừng lại, sau đó trượt xuống, rơi xuống nút áo đang cài chặt của cô.
“Anh trai?” Kiều Nhiên đột nhiên cảm thấy hơi bối rối, cô cảm giác như thể đã có chuyện gì xảy ra mà mình không biết.
Việt Kỳ cụp mắt xuống không trả lời cô, anh đã cởi cúc thứ hai rồi, đường cong tuyệt mỹ của bầu ngực thấp thoáng lộ ra, làn da trắng nõn mịn màng đỏ hồng như men say dưới ánh đèn mờ ảo.
Kiều Nhiên hơi vùng vẫy, có vẻ muốn ngồi dậy, nhưng Việt Kỳ đã dùng một tay giữ lấy vai cô, người đàn ông đó nhìn thẳng vào mắt cô, lúc đó cô mới nhận ra mắt người đàn ông đỏ ngầu, giống như thức cả đêm vậy, hoặc cũng có thể đã vài đêm, nó giống như một cuộc dấu hiệu cảnh báo sự bạo động siêu nhiên và anh đang kìm nén những cảm xúc trong lòng một cách tuyệt vọng.
“Nằm yên, để anh trai nhìn xem.”
Kiều Nhiên không dám cử động nữa, đôi mắt cô khẽ run lên, trong lòng chợt dâng lên cảm giác hụt
hẫng, cảm xúc này không phải do Việt Kỳ lây truyền cho cô mà là do cô ở quá gần anh nên để lộ ra.
Tất cả những cảm xúc tiêu cực của Việt Kỳ dường như luôn bị anh cố tình đè nén, những lo lắng, buồn phiền, bất lực, sợ hãi, ghê tởm bản thân, ham muốn, ghen tuông ... tất cả những cảm xúc không thể trút bỏ đều do một người gây ra, và chúng cứ tích tụ lại mà không thể nào trút bỏ được, khi kiệt sức, kiệt quệ và cảm xúc dâng trào, anh đã chèn ép tâm trí chính mình quá nhiều rồi.
Kiều Nhiên dè dặt nhìn anh, sau đó từ từ thả bàn tay đang đặt trên ngực Việt Kỳ xuống, ngoan ngoãn đặt lên hai bên người, sau khi cảm xúc của Kiều Nhiên không còn quá kích động, anh ấy hiển nhiên cũng ổn định hơn rất nhiều, không còn bị cô gái cản lại một cách yếu ớt, nhưng tốc độ mở nút áo của anh cũng không tăng nhiều.
Bộ đồ ngủ mang màu hồng nhạt của cô gái có in hình chú thỏ, viền cổ búp bê được lót ren, khi nó được mặc lên người Kiều Nhiên, màu hồng nhạt trở nên rất dễ thương.
Bây giờ bộ đồ ngủ màu hồng đáng yêu này đã được một đôi bàn tay to lớn xương khớp rõ ràng cởi bỏ, lộ ra cơ thể mềm mại hấp dẫn bên trong.
L*иg ngực Kiều Nhiên hơi căng thẳng, hai tay nhỏ bé hơi nắm chặt, bất giác muốn chặn trước ngực, nhưng lại bị một bàn tay khác chặn lại ngay lập tức.
Bàn tay đó nắm lấy hai cổ tay của cô rồi từ từ ấn lên trên, bởi vì hành động này mà hai bầu ngực của Kiều Nhiên nẩy lên, hai bầu vυ' run lên bần bật, giống như những chiếc bánh bao trắng ngần được rắc lên một đóa hoa đào, hấp dẫn người ta không nhịn được muốn hôn lên những cánh hoa đó và cắn mạnh lấy một miếng bánh bao trắng kia.
Việt Kỳ nhìn hai núʍ ѵú hồng hào đầy đặn, kỳ diệu thay, lúc này sữa đã không còn tràn ra nữa.
Đây không phải là lần đầu tiên thân thể của Kiều Nhiên bị anh trai nhìn thấy, nhưng là lần đầu tiên cô hoàn toàn tỉnh táo, cô cảm thấy cơ thể mình có chút kỳ lạ. Lần này anh ấy thậm chí còn không chạm vào nó, anh ấy đang tìm kiếm từng li từng tí những dấu vết mà Triệu Tư Nam để lại bằng ánh mắt rực cháy của mình.
Cô thở phào một hơi, không biết là do tình huống bị anh trai nhìn hay vì bị một người đàn ông nhìn vào thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình.
Cuối cùng, Việt Kỳ dường như đã xác nhận thân trên của cô còn nguyên vẹn, ánh mắt anh rơi vào thân dưới của Kiều Nhiên, cô gái vô thức siết chặt hai chân mình lại, nhưng người đàn ông đã nâng eo cô lên và cởi chiếc quần cô vừa mặc vào.
Hai chân của Kiều Nhiên ngượng ngùng trùng xuống, đó là một đôi chân trắng dài, đôi mắt của người đàn ông như đang vuốt ve từ dưới lên trên. Việt Kỳ rõ ràng đang chặn chân cô lại, anh ấy giữ hai chân của Kiều Nhiên, gập về phía cơ thể của cô. Phần giữa của hai chân, nơi mà cô gái không biết vô tình hay cố ý che lại lập tức lộ ra ngoài ánh sáng, hoa huyệt không có gì che chắn trần trụi bày ra trước mắt người đàn ông.
Kiều Nhiên được sinh ra với một cơ thể ít lông, vì vậy tất nhiên không có lông ở đó, hoa huyệt sạch sẽ, trắng trẻo và có màu hồng phấn xinh đẹp. Bởi vì được xử lý bởi sức mạnh siêu nhiên, đôi môi đỏ hồng và căng mọng ban đầu đã co lại nằm yên trong cái khe đó một cách ngoan ngoãn, lỗ nhỏ bị côn ŧᏂịŧ của người đàn ông làm qua cũng bình an khép lại.
Nhìn hoa huyệt như thế này, nó giống như một cánh cửa nguyên vẹn của trinh nữ, mà chưa một người đàn ông nào đến thăm.
Cho đến khi người đàn ông tách hai chân của cô gái ra rộng hơn nữa, hai mảnh trai trắng như tuyết và đầy đặn mới từ từ tách ra, cái khe ở giữa phun ra một ít dâʍ ŧᏂủy̠, lộ ra âʍ ɦộ non nớt ẩn hiện bên dưới.
Hoa huyệt mẫn cảm hơi nhúc nhích, còn có tϊиɧ ɖϊ©h͙ được đưa vào chưa kịp hấp thu, đường hầm co rút lại khiến một chút dịch trắng đυ.c tràn ra từ trong hoa huyệt.
Ánh mắt Việt Kỳ rơi vào cái lỗ không ngừng phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người khác, anh yên lặng không nhúc nhích, khí tức trên người càng ngày càng dày đặc.
Cơ thể Kiều Nhiên bị gập làm đôi, cô cảm thấy hơi xấu hổ khi bị anh trai nhìn vào vùиɠ ҡíи của mình, đặc biệt, khi anh nhìn cô như thế này, cơ thể vốn đã nhạy cảm của cô như lại muốn côn ŧᏂịŧ lấp đầy lần nữa.
Cô cắn môi quay mặt sang chỗ khác, cố gắng hết sức để không tạo ra bất kỳ tiếng động lạ nào cho đến khi bàn tay thô ráp và mát lạnh của người đàn ông đáp xuống vùиɠ ҡíи của cô, như thể cô vẫn đang xoắn lấy nó, một lúc thì cô không thể nằm yên được nữa. Không biết là do xấu hổ hay là vì lí do gì khác, cổ họng Kiều Nhiên phát ra những tiếng thút thít như một con thú nhỏ, miệng không ngừng mấp máy.
Kiều Nhiên hít một hơi thật sâu, cô đột nhiên vùng vẫy dữ dội, hoàn toàn thoát khỏi tầm kiểm soát của người đàn ông còn đang run rẩy.
Ánh mắt anh ấy kinh hãi khi Kiều Nhiên thoát khỏi tay mình, lách cách một tiếng, trong đầu như có thứ gì đó bùng nổ, anh một tay giữ chặt lấy thái dương đang đập thình thịch của mình, tay còn lại trong tiềm thức muốn bắt lấy Kiều Nhiên đang muốn thoát ra.
Ai biết rằng Kiều Nhiên không muốn chạy trốn chút nào, cô ấy chỉ không muốn bị anh trai nhìn thấy và chạm vào cô trong tư thế như vậy thôi, một khi thoát khỏi tư thế ngượng ngùng đó, cô lại lao vào vòng tay của Việt Kỳ.
Thân thể trần trụi của Kiều Nhiên vẫn còn hơi run rẩy, nhưng bất luận thế nào cũng đều dính vào trên người người đàn ông, cánh tay mảnh khảnh của cô vòng qua cổ người đàn ông, lòng bàn tay ngượng ngùng sờ sờ lên đầu anh, nhẹ nhàng an ủi.
“Anh trai, đừng sợ.”
“Em ở đây.”
Kiều Nhiên không biết tại sao, mỗi lần an ủi anh trai, cô nhất định sẽ bảo anh đừng sợ, hoặc có thể cô đã biết rằng trong tiềm thức, tất cả cảm xúc tiêu cực của Việt Kỳ , tất cả đều bắt nguồn đều từ sự sợ hãi.
Sợ rằng cô ấy sẽ chịu đựng đau khổ, rằng cô ấy sẽ bị thương, sợ rằng cô ấy sẽ chết, sợ rằng anh sẽ không thể giữ được cô, sợ rằng cô sẽ thích một người khác hơn anh.
Là Việt Kỳ không thể rời xa cô.