Hai chữ cuối cùng cô nói vừa nhẹ vừa yếu, Việt Kỳ thậm chí trong nháy mắt hoài nghi lỗ tai mình, nhưng anh nghe rất rõ ràng, người Kiều Nhiên gọi đúng là ca ca.
Chỉ là anh không biết, Kiều Nhiên theo thói quen gọi ca ca, hay là thật sự biết người ôm cô là anh.
Nếu như là cái thứ hai …
Việt Kỳ kịp thời dừng lại suy nghĩ của mình, hết lần này tới lần khác cô gái vẫn còn nỉ non bên tai anh, mơ hồ không rõ cuối cùng thậm chí còn mang theo tiếng nức nở, tựa như một đứa trẻ đáng thương lại tùy hứng đến cực điểm, không chiếm được thứ mình mong muốn lại ủy khuất phát ra nức nở nôn nóng.
Việt Kỳ vuốt ve mặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái phủ đầy ửng đỏ, trán và chóp mũi rỉ một tầng ra mồ hôi dày đặc, những sợi tóc bung xõa dính sát vào làn da trắng trẻo, lông mày hơi nhíu lại, trong mắt ngậm ánh nước, mũi phát ra tiếng hừ hừ khó chịu, theo động tác của anh nâng mặt lên, mờ mịt nhìn về phía anh, khuôn mặt còn chôn sâu trong lòng bàn tay anh.
Ánh mắt Việt Kỳ rõ ràng dần tối lại, cuối cùng động tác ôn nhu giúp Kiều Nhiên sửa sang lại mái tóc rối bời, loại ôn nhu này thậm chí mang theo một tia quỷ dị.
Việt Kỳ cho tới bây giờ cũng không phải là một người ôn nhu, thậm chí cũng không được tính là ôn hòa, cho dù là đối với Kiều Nhiên, bình thường cũng đa phần là "nghi thức huynh trưởng" nắm giữ. Lúc này đột nhiên ôn nhu, mấy người bạn nhỏ dù vô tình hay cố ý chú ý tình huống này trong lòng đều có một dòng suy nghĩ kỳ lạ.
Việt Kỳ buông Kiều Nhiên ra, giơ tay rút lấy mấy cái khăn ướt, cẩn thận lau sạch tay mình, lại cầm tay Kiều Nhiên lau chùi nhẹ nhàng, tỉ mỉ. Lần đầu tiên anh chậm rãi làm một việc, động tác chậm lại không nhìn ra bất kỳ do dự nào, anh giữ chặt tay Kiều Nhiên, dẫn dắt cô thăm dò dưới chăn.
Thân thể hai người cách giữa hai cánh tay, điều này khiến cho Kiều Nhiên chỉ muốn dán chặt vào người đàn ông lúc này có chút không thoải mái, bất quá rất nhanh, cô liền khẽ hừ thành tiếng, cùng tiếng hừ hừ lúc trước không giống nhau, lúc này trong thanh âm mang theo chút kɧoáı ©ảʍ, tiếng thở dốc càng thêm ngắn ngủi, mang theo cảm giác tiết tấu đặc thù nào đó.
Dưới chăn, Việt Kỳ nắm tay Kiều Nhiên, tay trong tay dạy cô, thủ da^ʍ.
Hai tay đan xen cùng một chỗ, cách một lớp vải mỏng, mò mẫm chỗ riêng tư của cô gái đã sớm ướt đẫm, Việt Kỳ đè ngón giữa của cô gái ấn ở chỗ đó, khống chế ngón tay cô gái nhẹ nhàng xoa xoa, ngón tay Kiều Nhiên mềm nhũn không có một chút lực đạo nào, nhưng không ngăn được chỗ kia hiện tại đang rất mẫn cảm, chạm nhẹ vào liền kí©ɧ ŧɧí©ɧ không chịu nổi, nước lớn tràn lan.
Kiều Nhiên có được chút cảm thụ, dùng sức kẹp lấy bàn tay đang sờ chỗ riêng tư của cô, thậm chí còn chủ động đem bàn tay kia nắm lấy nhét vào chỗ mình ra nước, còn giống như thúc giục ưỡn thắt lưng.
Ngón tay Việt Kỳ không hề trở ngại chạm vào nụ hoa kín đáo của cô gái, bị động đẩy ra khe hoa đóng chặt của cô, chạm đến chỗ đó càng thêm ẩm ướt mềm mại.
Trơn nhẵn, tựa hồ chỉ cần dùng chút lực thôi là có thể cắm vào.
Hô hấp của anh cứng lại trong chớp mắt, ngón tay cứng đờ đặt ở chỗ đó vài giây, mới điều chỉnh tốt tâm tính của mình, một lần nữa trở tay nắm lấy Kiều Nhiên, để cho cô tự mình đi xoa bóp huyệt của mình.
Ngón tay Kiều Nhiên mảnh khảnh hơn một chút, lúc bị anh cường ngạnh bắt lấy ấn ở miệng huyệt, mất khống chế, lập tức cắm vào một đốt ngón tay.
Cô kêu lên đau đớn, thân thể theo phản xạ rụt lại, ngay sau đó liền lập tức được trấn an xuống, Việt Kỳ đẩy tay cô ra, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, chờ thân thể cô gái thả lỏng, lại tiếp tục chỉ dẫn cô.
Nhưng chờ đến khi anh lại cầm lấy tay Kiều Nhiên, Kiều Nhiên cũng không nhường, giống như chơi xấu vậy, lẩm bẩm nắm cổ tay anh để cho anh sờ. Việt Kỳ lại có thái độ khác thường, không tùy theo tính tình của Kiểu Nhiên, cho dù biết rõ hiện tại cô cũng không học được gì, nhưng vẫn mang theo cô từng chút từng chút thăm dò thân thể của mình.
Việt Kỳ không ngờ ngay lần đầu tiên sẽ để cho Kiều Nhiên cắm vào, anh chẳng qua là dẫn tay cô cọ xát trong khe nhỏ đang làm nũng kia, thỉnh thoảng cho nàng vê vê âʍ ѵậŧ của mình một cái, thỉnh thoảng lướt qua tiểu huyệt, cũng là cắm vào nhẹ nhàng một chút, không cho phép cô đi vào sâu, sợ cô không nặng không nhẹ làm mình bị thương.
Nước của Kiều Nhiên thật sự nhiều, lúc không chạm vào liền tràn lan, đυ.ng phải càng tràn ngập thành tai họa, trên tay Việt Kỳ đã ướt đẫm dòng nước ướŧ áŧ của Kiều Nhiên, hết lần này tới lần khác đến thế mà bây giờ cô còn chưa phát tiết ra, giống như làm thế nào cũng không tìm được chút cảm giác kia.
Khi cô gấp gáp đến mức bắt đầu thô bạo xoa xoa mình, Việt Kỳ rốt cục dừng cô lại, sau đó tiếp nhận công việc tiếp theo.
Kiều Nhiên ngoan ngoãn nằm ở trong l*иg ngực anh, thân thể co rút một cái, hiển nhiên còn chưa đi ra được từ trong dư vị kia, bụng bủn rủn kịch liệt, phía dưới giống như tới kỳ kinh nguyệt vậy, không ngừng có dòng nước ấm chảy ra.
Việt Kỳ rũ mắt lau ngón tay, không chỉ là Kiều Nhiên, còn có mình, y phục của Kiều Nhiên cũng cần thay đổi, áo cùng nội y đều đã ướt đẫm một mảnh, anh nghĩ, đem Kiều Nhiên che kín ôm chặt vào trong ngực.
Tiết Viêm một mực chú ý tình huống ghế sau, hiện tại ánh mắt đầy phức tạp, chuyện này thật đúng là không có cách nào để nói với Việt Kỳ, cũng không thể nhân lúc tình hình em gái người ta rõ ràng đang rất không thoải mái, nói với hắn: "Hay để tôi tới?”
Hắn nghĩ hai người khác phỏng chừng cũng biết chuyện này không dễ làm, cho nên mới im lặng không lên tiếng, chỉ coi như cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng hắn không có tự chủ của hai người kia, chỉ nghe động tĩnh ở ghế sau thôi cũng khiến đầu óc hắn loạn lên.
Trong mấy người bọn họ, Kiều Nhiên khẳng định là thân mật với Việt Kỳ nhất, dù sao cũng là anh em ruột thịt, không giống với bạn bè của những anh trai như bọn họ, Kiều Nhiên gặp chuyện tìm Việt Kỳ xử lý nhất định là không thành vấn đề, nhưng loại chuyện này... Cũng bởi vì họ là anh em ruột thịt, càng không có biện pháp xử lý... Phải không?
Trong lòng hắn có chút bất lực, hoảng hốt cho nên không nhìn thấy một cái hố ở giữa đường, đầu xe lập tức ngã vào, may mà xe việt dã có tính năng tốt, giảm xóc tăng lên gấp mười phần, sau khi xóc nảy lại nhanh chóng bò lên.
Cũng chỉ là lần này, đem lực chú ý của mấy người trong xe một lần nữa kéo trở về.
—— emmm, cũng rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ