Trò Chơi SM

Chương 51

Cả người Mộ Lôi gồng cứng lên, một khi yên tĩnh mới chợt phát hiện xung quanh tràn ngập hơi thở của anh, trái tim vô dụng lại bắt đầu đập nhanh.

“Em còn muốn hỏi gì không?”

Thật ra còn rất nhiều, nhưng Mộ Lôi bị anh trêu chọc đến choáng váng đầu óc, nào nghĩ ra được gì nữa, cuối cùng cô chỉ đành từ bỏ thời gian đặt câu hỏi hiếm hoi.

“Hết rồi ạ.”

“Ừ, vậy thì đi thôi.”

Quyền Đình đứng lên, Mộ Lôi lại đi theo sau. Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, tiếp đó đẩy cánh cửa căn phòng khá gần với căn phòng vừa rồi ra.

Căn phòng này trông bình thường hơn nhiều. Đây là một thư phòng, các bức tường được bao phủ bởi tủ sách làm bằng gỗ màu sáng, chỉ có bức tường phía sau bàn làm việc là có cửa sổ. Trên giá trưng bày rất nhiều sách, nhìn qua dường như đều là sách gốc.

Mộ Lôi kinh ngạc há hốc miệng, nhiều thế này, anh đã đọc hết rồi ư?

“Đây là thư phòng, nếu em muốn đọc sách thì có thể đọc ở đây, còn muốn mang đi thì báo với tôi một tiếng là được.”

Mộ Lôi ngó trái ngó phải, cuối cùng vẫn không kìm nổi thắc mắc trong lòng: “Chủ nhân, ngài đã đọc hết sách ở đây rồi ạ?”

“Phần lớn đều đọc xong rồi.”

Sau khi nhận được lời khẳng định của người đàn ông, Mộ Lôi càng thêm kinh ngạc, trong lòng dâng lên sự kính nể sâu sắc. Quyền Đình chỉ hơn cô tám tuổi, cô sợ ngay cả một phần hai mươi chỗ sách này bản thân đều chưa từng đọc.

Quả nhiên muốn thành công thì phải có lí do, Mộ Lôi thầm nghĩ trong lòng.

Sau khi dạo qua thư phòng thì hai người vào căn phòng sâu nhất trên tầng hai. Nhìn cánh cửa được chạm khắc tinh xảo hơn so với những căn phòng khác, Mộ Lôi có dự cảm trong này sẽ chứa bất ngờ lớn.

Quả như dự đoán, vừa vào phòng, đập vào mắt là một căn phòng dạy dỗ đầy đủ chức năng, những đồ nội thất ở đây giống hệt như bên WonderLand. Giống ở chỗ đều trải thảm nâu và trưng bày nhiều món đồ chơi, ngoài những thứ này và một điểm treo thì nó còn có một chiếc giường lớn và một số đạo cụ mà cô chưa thấy bao giờ. up

Có vẻ như cách bài trí nơi đây thuận tiện nhất cho Quyền Đình sử dụng.

“Đây là phòng dạy dỗ, thời gian dạy dỗ chủ yếu rơi vào chiều và tối thứ bảy, nếu tôi không hạ lệnh đặc biệt thì một tiếng sau bữa tối, em phải tắm rửa sạch sẽ và chờ tôi ở đây.”

“Vâng thưa chủ nhân.”

Quyền Đình đóng cửa lại, dẫn Mộ Lôi đi về phía cầu thang: “Tầng 3 là phòng ngủ và thư phòng của tôi, không có tôi cho phép thì em không thể đi lên.”

Sau khi dẫn Mộ Lôi tham quan xong, anh dựa vào tường và nói với Mộ Lôi: “Bây giờ cởϊ qυầи áo ra, quỳ xuống.”

Cô bị mệnh lệnh đột ngột của Quyền Đình làm ngẩn người, bất an nhìn ra cửa sổ trong suốt.

“Chủ nhân… Cửa sổ… Bên ngoài sẽ nhìn thấy…”

“Mọi cửa sổ ở đây đều chỉ nhìn được một chiều, cách âm cũng tốt, còn vấn đề nào khác không?”

Mộ Lôi trái lo phải nghĩ mà không tìm thấy lý do nào khác để từ chối, cô chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý: “Không thưa chủ nhân.”

Cô vươn tay về phía sau kéo khoá, cả bộ váy trượt xuống nằm bên chân, cô nhấc chân bước ra ngoài.

Sau khi cởi váy, trên người chỉ còn bộ đồ nội y và đôi dép trên chân. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu xuống người cô, cảm giác ấm áp làm cả người cô nổi da gà.

Cô đắm chìm trong ánh mắt của người đàn ông, vươn tay tháo khuy áσ ɭóŧ và cởϊ qυầи lót, sau đó ngoan ngoãn quỳ gối bên chân Quyền Đình.

May mà sàn nhà đều được lát gỗ nên quỳ xuống cũng không cảm thấy lạnh.

Cơ thể trần trụi được ánh mặt trời chiếu vào khiến mặt Mộ Lôi như bị đốt cháy, đặc biệt là bên người còn có cửa sổ. Mặc dù bên ngoài không thể nhìn vào trong nhưng bên trong lại có thể trông thấy rõ ràng bên ngoài.

Mộ Lôi có thể nhìn thấy rõ ràng cửa sổ của căn nhà bên cạnh, cũng như một vài cây cao ngoài cửa sổ, điều này khiến cô có cảm giác bất an mãnh liệt.

Cô đành ép bản thân phải tập trung toàn bộ sự chú ý vào người đàn ông để phân tán chú ý với thế giới bên ngoài của mình.

“Đi thôi.”

Quyền Đình đi xuống cầu thang, đi chưa được mấy bước thì phát hiện Mộ Lôi không theo sau, đến khi quay người lại thì thấy cô đang ngẩn người quỳ tại chỗ.

Nhìn bộ dáng ngơ ngác của Mộ Lôi, anh bật cười: “Em nghĩ gì đấy, xuống cầu thang thì phải đi.”

“À, vâng thưa chủ nhân.”

Quyền Đình chưa nói gì thì cô nào dám tự ý đứng lên!

Mộ Lôi cúi đầu, bước nhanh theo sau người đàn ông.

Khi bước xuống tầng một, anh đứng bên cầu thang chờ Mộ Lôi quỳ xuống mới tiếp tục dẫn cô đi.

Nghĩ đến việc Mộ Lôi đang quỳ sẽ không thể di chuyển nhanh nên Quyền Đình cũng rất săn sóc bước chậm lại để cô không phải cố hết sức.

Bọn họ đi tới phòng khách, người đàn ông ngồi xuống sô pha, tay vỗ vỗ vào bên chân ra hiệu cho Mộ Lôi tựa vào đó.

Mộ Lôi hiểu ý, lập tức bò tới tựa vào chân anh.

Quyền Đình bưng ipad trên bàn lên: “Em muốn ăn gì?”

“Hmmm, gì cũng…” Mộ Lôi tùy ý đáp lại một câu, cô còn chưa nói hết đã bị Quyền Đình cắt ngang.

“Suy nghĩ kỹ đi, em không có nhiều cơ hội được tôi cho phép lựa chọn đâu.”

“Vậy, vậy thì để em xem…” Mộ Lôi vịn tay vào đùi anh, ngẩng đầu nhìn vào ipad trong tay anh.

“Nô ɭệ, ai cho phép em chạm vào chủ nhân khi chưa được đồng ý, hửm?” Quyền Đình duỗi tay đánh một cái vào hai tay cô: “Nể tình lần đầu tiên em vi phạm, nếu còn có lần sau thì sẽ không chỉ như thế này thôi đâu.”

“Cảm ơn chủ nhân.”

“Hơn nữa, nếu đổi ý thì phải trả giá, hôm nay tăng mức trừng phạt lên gấp đôi được không?” Anh thản nhiên nói, nghe như đang hỏi nhưng thực ra hoàn toàn không hề cho cô quyền lợi lựa chọn.

“Vậy thì em không chọn nữa.”

“Ồ, cho nên em muốn đổi ý lần thứ hai ư? Muốn bị xử phạt đến thế à?”

Đằng nào cũng phải phạt, càng đấu tranh thì phạt càng nặng, Mộ Lôi dứt khoát chọn bỏ cuộc: “Em nghe theo chủ nhân ạ.”

“Ừ, vậy thì gấp đôi là được.” Quyền Đình vui vẻ xoa đầu Mộ Lôi, sau đó đặt đồ ăn rồi buông ipad xuống.

“Đặt mông vào chân, cơ thể nằm bò ra, bàn tay đặt thẳng phía trước.”

Anh đạp rơi dép đi trong nhà xuống, trông thấy Mộ Lôi còn chưa cử động bèn dùng chân đá đá vào lưng cô và lên tiếng thúc giục.

“Nhanh lên.”

Mộ Lôi vô cùng xấu hổ khi phát hiện động tác nhục nhã này lại làm cô có cảm giác, cô cố gắng phớt lờ sự khác thường trong cơ thể rồi đồng ý. lo

“Vâng thưa chủ nhân.”

Mộ Lôi làm theo chỉ thị của anh, nửa thân trên và cẳng chân dán vào mặt đất, bầu ngực mềm mại đè trên đùi khiến Mộ Lôi khó chịu ngọ nguậy.

“Đừng cử động, đây là tư thế thần phục, nhớ lấy.”

Tiếp theo đó, một đồ vật đặt lên lưng cô, Mộ Lôi không khỏi liếc nhìn và phát hiện đấy là chân của Quyền Đình.

Hai chân người đàn ông không hề thu lực giẫm lên phần lưng mảnh khảnh của Mộ Lôi, anh còn sung sướиɠ nhích lại gần.

“Ghế, đừng cựa quậy.” Thấy Mộ Lôi đang nhìn, Quyền Đình lại lên tiếng nhắc nhở, anh vừa nói vừa dùng chân đá đá vào bờ mông mềm mại của cô.

“Ưm, chủ nhân…”

Nhận ra mình bị một người đàn ông giẫm lên khiến cho Mộ Lôi không khỏi chịu khuất nhục, điều khiến cô xấu hổ hơn nữa chính là thân dưới dần dần có phản ứng, nó lấp lánh ánh nước dưới ánh đèn.

Quyền Đình luôn quan sát cô tất nhiên đã chú ý tới: “Bị tôi giẫm lên thế này mà em cũng có thể nứиɠ ư?”

Mộ Lôi nghe lời nói có tính sỉ nhục của anh thì bên dưới lại càng ướŧ áŧ, cô khó chịu lắc mông.

“Chủ nhân, em xin lỗi…”

“Còn cựa quậy hả?”

Quyền Đình giẫm chân lên mông cô, khi thì dùng mũi chân cọ xát, khi thì dùng gót chân giẫm mạnh, bàn chân ma sát với mông nóng lên, hơi thở của Mộ Lôi cùng ngày càng dồn dập.

Chỉ chốc lát sau cặp mông của cô đã bị chà đạp đến đỏ bừng, trông nó tựa như quả đào chín đang chờ người hái.

Mũi chân người đàn ông từ khe mông trượt xuống bên dưới, ngón chân khảy cửa hang đẫm nước của Mộ Lôi.

“Ưm, không…” Nhận ra Quyền Đình định làm gì, Mộ Lôi lắc mông toan bò lên trước rồi lại bị cái chân còn lại của anh giẫm mạnh xuống thắt lưng.

“A…!”

Anh giẫm rất mạnh, ghìm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô như một chiếc đinh, ngay cả hai bầu ngực cũng bị đè xuống theo, nhũ thịt mềm mại tràn ra hai bên đầu gối.

“Em muốn trốn ư?” Đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước của Quyền Đình lóe lên ánh sáng nguy hiểm, anh nâng chân phải đá cho Mộ Lôi trở mình. Một chân của anh đùa nghịch nơi mềm mại trước ngực cô, một chân đạp lên vùng bụng bằng phẳng.

“Ư a… Không được…” Cô nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh người đàn ông trêu đùa nhũ hoa của mình.

Hai ngón chân anh kẹp lấy nhũ hoa nhạy cảm của cô rồi kéo thẳng ra trước, sau đó lại nhanh chóng buông ra nhìn nó bắn ngược trở về.

“A —” Đau đớn bọc lấy cảm giác tê dại không nói nên lời bùng nổ từ đầṳ ѵú, kɧoáı ©ảʍ khó tả này làm cho Mộ Lôi khó xử, cô chỉ có thể hét lên từng tiếng cao vυ't, hai tay mảnh khảnh bất lực bấu lấy đùi của bản thân.

Bàn chân đặt trên bụng cô dời đi, tiếp đó đá vào bên ngực còn lại, nhìn nó nảy lên nảy xuống không biết chán.

“Chủ nhân… Đừng mà…”

Mộ Lôi khó chịu duỗi thẳng đôi chân thon dài, phần eo áp sát, thoáng cử động mới phát hiện có dòng chất lỏng ấm áp chảy qua cái mông bị chà đạp đến nóng ran rồi nhỏ xuống sàn nhà.

Cô khó xử nhắm chặt hai mắt, không muốn chấp nhận sự thật rằng chính mình bị Quyền Đình trêu đùa đến hưng phấn.

Thấy vậy, Quyền Đình dịch sang bên cạnh, nhấc bàn chân đang trêu đùa ngọn núi đôi của cô ra, mũi chân chậm rãi vòng quanh cửa hang. Th

“A! Đừng… Đừng mà…”

Cánh hoa của cô không ngừng co rút và khép mở, thân thể cũng dần đỏ ửng, cảm giác mơ màng khiến cô không thể phân biệt được bản thân rốt cuộc đang sợ hãi hay hưng phấn.

“Leng keng —” Một tiếng chuông lanh lảnh phá vỡ bầu không khí dâʍ đãиɠ trong nhà.

Đúng lúc này, chuông cửa và chuông điện thoại của Quyền Đình đồng thời vang lên.

Anh liếc nhìn Mộ Lôi một cái và nói với cô: “Em ra bàn ăn quỳ đi.”

Mộ Lôi thoáng ngẩn người, sau đó mới chậm rãi bò tới bàn ăn.

Từ góc độ này hoàn toàn không nhìn thấy cửa, cô thở phào nhẹ nhõm, trong lòng hơi yên tâm.

Cô bé ướŧ áŧ làm Mộ Lôi khó chịu. Cô cúi đầu, trông thấy đầṳ ѵú bị anh đùa bỡn đến đỏ bừng và bầu ngực phiếm hồng.

Nhìn thấy trên người tràn ngập dấu vết bị Quyền Đình đùa bỡn, mặt cô lại nóng lên.

Thật ra vừa rồi không chỉ có mỗi đau đớn, nụ hoa bị đυ.ng chạm, xoa nắn làm cô có kɧoáı ©ảʍ khó tả. Tuy luôn kháng cự, song khi nghe thấy tiếng chuông cửa, cô không chỉ ngạc nhiên mà còn có cảm giác… Mất mát.

Nghĩ đến đây, mặt cô lại đỏ bừng.

Mộ Lôi khẽ cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt đất không biết suy nghĩ gì, lẳng lặng quỳ đợi Quyền Đình trở về.