Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Có Độc

Chương 83: (15) Thế kỷ sao

Editor + beta: 🌼ℓσℓιsα🌼

Diêm Lịch kìm nén sự run rẩy trong cơ thể, dòng máu đang dâng trào trong anh mách bảo anh hãy đến gần cô, ôm cô, có được cô!

Chưa từng có người nào, bất kể là đàn ông hay phụ nữ, chưa từng có người nào có thể khiến cho anh sinh ra khát vọng muốn có được một cách khẩn cấp như vậy.

Diệp Trăn là người đầu tiên và là người duy nhất.

Anh rất chắc chắn rằng sau này sẽ không có ai khiến cho anh sinh ra tình cảm như vậy.

Đây là duy nhất và cũng là độc nhất vô nhị.

Nếu bỏ lỡ thì máu của anh sẽ đóng băng, tình cảm của anh sẽ không có nơi nương tựa, anh sẽ biến thành một linh hồn nhàm chán.

Trước giờ Diêm Lịch luôn là người đàn ông có mục tiêu rõ ràng, anh đã quen với việc đưa ra kế hoạch trước khi hành động, quen mưu tính sâu xa và chưa bao giờ thất bại.

Diệp Trăn là mục tiêu cao nhất của anh.

—— Có được cô!

Anh đã không thể rút lui.

Diệp Trăn chỉ cảm thấy ánh mắt người đàn ông bên cạnh càng lúc càng trở nên nguy hiểm, sâu trong đó có những cảm xúc mà cô không thể tìm tòi nghiên cứu, cô tỏ vẻ khó hiểu nhìn anh: “……Hả? Chẳng lẽ thiếu tướng quân lại sợ một người bình thường như tôi?”

“Sợ.” Người đàn ông nheo mắt, giọng nói khàn khàn, “Rất sợ.”

Diệp Trăn mỉm cười, nói: “Thiếu tướng quân thật biết nói đùa, anh giỏi như vậy, có võ lực có trí tuệ, cho dù tôi có hơi thông minh thì ở trước mặt thiếu tướng quân căn bản cũng không xứng.”

Diêm Lịch nhếch môi, cười như không cười.

Khuôn mặt của Diệp Trăn tràn đầy vẻ ngây thơ.

Diêm Lịch nói: “Cô có muốn chân chính cảm nhận được khoảng cách giữa người tiến hóa và người bình thường hay không?”

Diệp Trăn sửng sốt, nghi ngờ nhìn anh.

Người đàn ông đến gần hơn một bước, duỗi cánh tay rắn chắc cường tráng ra kéo Diệp Trăn vào trong ngực, sau đó khi Diệp Trăn còn chưa kịp phản ứng thì anh đã ôm ngang bế cô lên, dưới ánh mắt ngạc nhiên của cô, anh thả người nhảy xuống từ vách núi cao dốc!

Diệp Trăn chỉ cảm thấy tiếng gió gào thét bay nhanh qua bên tai, sợi tóc xõa trên má khiến cho mặt cô đau rát, cô cố gắng mở to hai mắt nhưng không thể nhìn rõ cái gì, chỉ có thể giữ chặt bờ vai cường tráng của người đàn ông để tránh cho mình bị anh ném ra ngoài, cũng may là sức cô đủ vững chắc, nếu không thì lúc này cô nhất định đã xấu hổ hét lên rồi, ngoài việc nắm tay người đàn ông càng lúc càng chặt hơn, càng lúc càng dùng sức.

Giữa lúc rơi xuống, Diêm Lịch giẫm chân lên một tảng đá nhô cao trên vách núi, một lần lên xuống rồi lại rơi xuống đáy vực!

Khi Diệp Trăn vừa nhìn rõ xung quanh thì cô đã bị vách đá vừa cao vừa dốc bên dưới làm cho giật mình đến nỗi hai chân mềm nhũn!

Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ và trải nghiệm hiếm có khiến cho cô sợ hãi, lại không nỡ nhắm mắt.

Bên tai cô vang lên tiếng cười trầm thấp của người đàn ông, cô ngẩng đầu, nhìn thấy quai hàm lạnh lùng và cứng rắn của anh, yết hầu gợi cảm, bộ quân phục màu đen dưới yết hầu có cúc tròn in chữ "Lịch".

…… Cười cô?

Biểu hiện của cô vốn đã rất tốt, nếu như đổi thành một người khác thì không chừng đã bị dọa phát khóc! Diêm Lịch này đúng là thiếu tướng quân, phong cách lạnh lùng bá đạo, không biết thương hoa tiếc ngọc một chút nào.

Cô bĩu môi, nhìn sang chỗ khác.

Diêm Lịch lại cúi đầu nhìn cô.

Cô gái trong ngực gần như không có tí sức nặng nào, cô vừa gầy vừa nhỏ, xương cốt nhỏ bé yếu ớt có thể nắm trong lòng bàn tay, hơi thở có mùi cỏ sạch sẽ, không ngửi thấy một chút mùi son phấn, một cô gái trong sạch và non nớt như vậy lẽ ra chỉ là một cô gái bình thường không có gì kỳ lạ, nên là một hạt bụi không chút thu hút nào nhưng lại có một hạt làm cho linh hồn anh phấn khích nhảy nhót.

Anh chợt cúi đầu hôn lên vầng trán trắng nõn của cô gái.

Hơi tiếp xúc gần rồi tách ra.

Diệp Trăn ngạc nhiên mở to hai mắt: “…… Thiếu tướng quân?”

Diêm Lịch quét mắt nhìn xung quanh, chọn một thân cây nhô ra từ vách núi để đáp xuống, anh dừng lại trên đó một cách nhanh chóng và vững chắc, sau đó cúi đầu đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của cô, anh chợt cảm thấy tâm trạng rất tốt, cúi đầu nhích lại gần cô hơn, “Diệp tiểu thư thật thông minh, tôi còn tưởng cô sẽ không ngạc nhiên.”

Đôi môi mỏng của người đàn ông lại chuẩn bị dán lên môi cô, Diệp Trăn nín thở, cô có thể cảm nhận được sự xâm lược mạnh mẽ khi anh kề sát cô, cô giữ chặt áo trên vai người đàn ông, nghiêng đầu tránh né.

Anh nhìn thấy những sợi lông tơ dễ thương trên khuôn mặt trắng mịn của cô gái, lỗ tai nhỏ, dái tai non mềm.

Những mạch máu thật nhỏ màu xanh lam trên cái cổ trắng nõn.

“Thiếu tướng quân, chúng ta không hợp.”

Anh khinh thường nhướng mày, lạnh lùng nói: “Chẳng có gì không hợp.”

Diệp Trăn quay đầu lại nhìn anh, nói: “Tuổi không hợp.”

Diêm Lịch: “……Hả?”

Diệp Trăn nói: “Anh quá già!”

…………Quá già???

“Anh gần ba mươi rồi, còn lớn tuổi hơn anh trai tôi, năm nay tôi mới mười sáu tuổi!”

“…………”

“Trong mắt tôi, thiếu tướng quân và chú tôi là cùng một thế hệ.”

“…………Chú?”

“Xin lỗi, tôi không thích tình yêu già trẻ.”

"……………………”

……Tình yêu già trẻ???

Lần đầu tiên Diêm Lịch bị một người phụ nữ từ chối, lý do từ chối rất kỳ lạ, cô chê anh quá già, không ngừng chê anh lớn tuổi hơn cô!

Nhưng rõ ràng anh còn chưa đến ba mươi tuổi, anh còn trẻ, rốt cuộc anh già ở chỗ nào?

Còn có chú quỷ quái gì đó, cho dù là bậc trên thì cũng chỉ là anh!

Anh tức giận đến nỗi trên trán nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt đáng sợ! Nhưng khi nhìn vẻ mặt ngây thơ nghiêm túc của cô gái trong lòng, anh thật sự không thể phản bác, đúng là anh lớn hơn cô mười ba tuổi, cô gái mười sáu tuổi vẫn là tuổi xinh đẹp như hoa, nhưng anh đã bước ra từ núi xác và biển lửa, đã sớm trải qua quá nhiều.

“Tôi không già như em nghĩ.”

“Nhưng anh thật sự rất lớn tuổi.”

“……”

Mấy ngày sau, vẻ mặt âm trầm u ám của Diêm Lịch vẫn không dịu xuống, phụ tá đi theo còn cho là thiếu tướng quân nhà mình bận việc quân sự, dù sao cũng đã quen với vẻ mặt lạnh lùng của Diêm Lịch, lạnh lùng thêm chút nữa cũng không sao, đương nhiên có rất nhiều lời mời bị từ chối, trong đó có cả Thẩm gia.

Thẩm Khánh tự hiểu được, từ sau khi Diệp tiểu thư nói rõ rằng cô sẽ không hợp tác với bất kỳ ai đã làm tổn thương cô ấy, Thẩm Khánh đã không đến bừa bãi, ngược lại còn cho người tặng quà, nhưng tiếc là bị trả về, bọn họ biết Diệp Trăn vẫn còn canh cánh trong lòng, bên ngoài đã đoán được một chút, đã có người bắt đầu lan truyền rằng Thẩm gia phái người bắt cóc Diệp tiểu thư, sôi nổi vui sướиɠ khi người gặp họa, hy vọng Diệp tiểu thư ngàn vạn lần đừng sớm hết tức giận, sau đó nhân cơ hội này phát triển bản thân!

Thẩm gia rất lo lắng vì việc này, mở tiệc chiêu đãi rất nhiều thế gia để chuẩn bị thảo luận đối sách, bọn họ rất giỏi ăn nói, trên danh nghĩa lớn là không thể để cho một cô gái ở khu dân thường chi phối, uy hϊếp bọn họ, bọn họ nên liên kết với nhau, bảo trì địa vị của thế gia. Một khi tiền lệ này được thiết lập thì sau này nếu như có người noi theo, đến lúc đó sẽ không dễ xử lý.

Các thế gia không cho là đúng, chẳng lẽ anh có thể tìm được một người khác tinh thông văn tự cổ đại? Chẳng lẽ anh có thể chia sẻ văn tự của gia tộc? Đừng đùa giỡn và đánh lừa mọi người! Cho dù anh nói có phần đúng, nhưng điều bọn họ muốn bây giờ chính là nâng cao năng lực, sau đó thay thế Thẩm gia trở thành một trong ba gia tộc đứng nhất đế đô!

Bọn họ hợp tác với Diệp tiểu thư rất tốt, đã nếm trải rất nhiều ngon ngọt, ai còn thời gian để quan tâm những điều đó?

Dưới tình huống như vậy, Thẩm gia thật sự vô cùng tức giận, quả nhiên là thấy lợi quên nghĩa, giữa các thế gia căn bản không có cái gọi là tình nghĩa!

Khoảng thời gian này Thẩm Khánh càng khó khăn hơn.

Bởi vì anh là người đưa ra quyết định bắt cóc Diệp Trăn —— cứ cho rằng anh là người duy nhất thành công trong kế hoạch bắt cóc Diệp Trăn của rất nhiều người —— nhưng cuối cùng vẫn thất bại, nên bây giờ anh chỉ có thể nhìn các thế gia khác dựa vào một vài câu văn tự cổ đại mới có được để nâng cao thực lực, còn anh vẫn bị mắc kẹt ở điểm nghẽn không có chỗ tiến triển. Hơn nữa người trong gia tộc cũng âm thầm oán trách anh, chỉ vì một mình anh mà tất cả bọn họ đều bị liên lụy! Ngay cả cha anh và các trưởng bối cũng phê bình kín đáo rất nhiều, rõ ràng là trách anh làm việc không tốt, làm cho mọi người rất thất vọng.

Vì vậy mà Thẩm Khánh chỉ có thể cảm khái một lần nữa, Diệp Trăn quả nhiên là tâm cơ thâm trầm, chỉ một quyết định đã khiến cho anh ở thế bị động.

Thẩm Lan rất lo lắng cho anh trai mình, nhiều lần nói bọn họ tự đi gặp Diệp Trăn, giải thích lần trước là chuyện ngoài ý muốn, cô bảo cô đã nói chuyện với Diệp Trăn vài câu, trông cô ấy không giống như loại người âm hiểm, cô ấy nhất định sẽ tha thứ cho anh.

Nhưng hôm nay Thẩm Khánh căn bản không thể tiếp cận Diệp Trăn, cho dù đi thì chỉ sợ cũng không gặp được người.

Thẩm Lan lại nói: “Hay là em nhờ thiếu tướng quân giúp đỡ? Thiếu tướng quân và Diệp Trăn quen biết tương đối lâu, chắc cô ấy sẽ nghe anh ấy nói?”

Thẩm Khánh lắc đầu: “Lan Lan, em đừng nghĩ chuyện viển vông nữa, em cho rằng ai sẽ giúp chúng ta vào lúc này? Người ta không bỏ đá xuống giếng là đã nhân nghĩa rồi.”

Thẩm gia bọn họ có tư bản và địa vị, nhất thời sẽ không lật đổ được, mặc dù có rất nhiều lời bàn tán ở đế đô nhưng những người đó cũng không dám vô lễ trước mặt bọn họ, chỉ là sự thiếu hụt sức mạnh được tích lũy dần dần từng chút một, sức mạnh của mọi người đều tăng lên, chỉ có bọn họ trì trệ không tiến triển, cho dù bây giờ có thực lực nhưng sau một thời gian dài, tự nhiên bọn họ sẽ bị bài trừ, bị cắn nuốt, đây mới là lúc đáng sợ nhất!

Thẩm Lan không chịu được, kiên trì muốn đi tìm Diêm Lịch, nhưng Diêm Lịch cũng không muốn gặp cô, sau khi bị ăn canh bế môn* vài lần, cô không khỏi đau lòng buồn bực, nghĩ tới anh rõ ràng là người lạnh nhạt lại có bộ dáng săn sóc với Diệp Trăn, trong lòng càng cảm thấy hụt hẫng.

*canh bế môn: từ chối không cho khách vào nhà, nghĩa là Thẩm Lan bị anh Diêm đuổi khách.

Chẳng lẽ vì Diệp Trăn biết văn tự cổ đại?

Nên tất cả mọi người đều muốn nịnh bợ, tâng bốc cô ấy.

Nếu như cô ấy không có văn tự cổ đại thì cô ấy sẽ chẳng là gì cả.

Đúng, Diệp Trăn không có văn tự cổ đại chẳng khác nào mất đi vũ khí sắc bén trong tay, cô ấy không còn con át chủ bài là các gia tộc lớn thì cô ấy sẽ trở thành miếng thịt mặc cho người xâu xé.

Cha của Thẩm Khánh là Thẩm Hải Khang cũng nghĩ đến điều này, nếu như bọn họ không chiếm được thì sẽ phá hủy bằng bất kỳ giá nào, kết quả tệ nhất là tất cả mọi người đều trở về vị trí ban đầu một lần nữa, cho dù thế nào thì bọn họ đều có lợi ích tốt nhất.

Ông bắt đầu bố trí, muốn bắt cóc một người sống rất khó nhưng muốn gϊếŧ một người lại đơn giản hơn nhiều.

Trước tiên, ông cho người tra xét hành tung của Diệp Trăn, thăm dò rõ ràng quy luật hoạt động của cô rồi chờ thời cơ hành động.

Cùng lúc đó, Thẩm Lan không thể nhẫn nại được nữa sau vài lần gặp trắc trở ở chỗ Diêm Lịch thì đang đến khu 69 tìm Diệp Trăn.

Khi cô vừa đến khu 69, cô còn chưa xuống xe thì đã bị cảnh tượng bên dưới làm cho sững sờ, mặc dù cô đã nghe rất nhiều lời đồn về Diệp Trăn, nghe nói cô ấy đã cho những người dân thường gỗ miễn phí để bọn họ có thể xây dựng một mái nhà kiên cố; nghe nói cô ấy đã mở tài nguyên rừng miễn phí để những người dân thường có thể vào núi săn bắn, nhặt nguyên liệu nấu ăn; nghe nói cô ấy hào phóng nhân nghĩa, là Bồ Tát chuyển thế……

Nhưng khi cô thật sự nhìn thấy khu 69 hoàn toàn không giống như lúc trước, cô vẫn cực kỳ lắp bắp kinh hãi!

Không chỉ có mái nhà rộng lớn ngay ngắn thống nhất mà còn bởi vì trên con đường này gần như rất ít nhìn thấy người nhàn rỗi ăn không ngồi rồi, tất cả mọi người đều bận rộn, phong phú, trên mặt là sự thỏa mãn và ấm no……

Ngày xưa khi đến đây, cô luôn có thể nhìn thấy rất nhiều người nhàn rỗi đi trên đường, bọn họ ngây ngô dại dột, nghèo khó mờ mịt, trong ánh mắt là sự suy sụp khiến người ta sợ hãi. Bây giờ những người này đã không còn như vậy, thậm chí cô còn nhìn thấy nhiều người mang xe gỗ trở về, có người kéo phía trước, có người đẩy đằng sau, mặc dù rất mệt nhưng trên mặt bọn họ vẫn tràn đầy vui vẻ.

Thỉnh thoảng sẽ có người hỏi: “Các người bên kia còn chưa xong nữa à? Chúng tôi đã xây xong mái nhà rồi, chồng tôi đi đào kênh dẫn sông cho Diệp tiểu thư, các người cũng tốc độ lên đi, nếu không chúng tôi sẽ hoàn thành ngôi nhà trước khi các người xây dựng nó, các người không biết xấu hổ à?”

Những người đẩy xe dừng lại nghỉ ngơi, lau mồ hôi nói: “Các người đào sông chúng tôi cũng không nhàn rỗi, nghe người anh em Diệp nói Diệp tiểu thư thích hưởng thụ bóng mát dưới gốc cây nên chúng tôi đã nhờ các anh em đi nhổ một số cây ăn quả về trồng trong thị trấn, trồng mấy hàng lớn, sang năm là có thể hái trái cây ăn ngay trước cửa nhà! Chúng tôi đã đào cái hố đó!”

Bọn họ chép miệng, nói chứ trái cây ngon thật đấy! Vừa thơm vừa ngọt, cắn một miếng lanh lảnh ngon miệng, nhiều nước……

Ngoài trái cây, mỗi lần bọn họ về còn ra sông bắt được vài con cá, rửa sạch sẽ, cho dù chỉ dùng dầu quét một miếng, đun sôi với nước rồi rắc vài hạt muối cũng có thể làm cho người dân thèm chảy nước miếng!

Nếu không có Diệp tiểu thư thì làm sao bọn họ có cơ hội ăn đồ ăn ngon như vậy?

Lại nghe Diệp tiểu thư nói, nếu như bọn họ thích thì có thể đào một hồ nước, bắt vài con cá thả vào nuôi, vậy thì sau này sẽ luôn có cá ăn! Mùa đông hồ nước đóng băng, bọn họ có thể đυ.c một lỗ nhỏ để câu cá! Ngoài cá thì trên núi còn có gà rừng và thỏ hoang, những con vật này nhìn thì to lớn khổng lồ nhưng lực sát thương của chúng lại không lớn như vậy, vài người cùng nhau làm bẫy muốn bắt cũng không khó, Diệp tiểu thư nói bọn họ có thể bắt chúng về nuôi, sau này đẻ trứng sẽ nở ra nhiều gà rừng và thỏ hoang hơn, không phải ăn thịt cũng thuận tiện hơn à?

Đây là điều mà trước kia bọn họ không dám nghĩ tới, nhưng bây giờ tất cả đều trở thành hiện thực!

Chỉ là trong thành phố Sao không có đất trống để đào hồ nước, nhưng vẫn có thể xây chuồng gà trong sân.

Thẩm Lan bị tất cả những điều này làm cho sững sờ, cô không thể cảm nhận hết được sự thỏa mãn trong lời nói của những người này, nhưng cô có thể nghe thấy sự tôn trọng của bọn họ đối với Diệp Trăn và những kỳ vọng của bọn họ đối với tương lai! Khu 69 là khu vực đáng thương nhất đế quốc, tất cả mọi người trong đế quốc đều biết điều này, nhưng hôm nay, bọn họ đã thay đổi, ngoại trừ không tiến hóa ra thì bọn họ không còn là những con người đáng thương sống dưới lòng đất nữa.

Là bởi vì Diệp Trăn? Chỉ vì một người như Diệp Trăn?

Thẩm Lan thật sự không dám tin!

Cô không tin một người bình thường như cô ấy, một cô gái không quyền không thế chỉ dựa vào việc biết một vài văn tự cổ đại là có thể làm đến bước này!

Rõ ràng lúc trước cô đưa vật tư vài lần, cũng nói vài câu động viên an ủi nhưng tại sao lại không có hiệu quả như vậy?

Cô không tin chỉ dựa vào một mình Diệp Trăn là có thể làm được, là Diêm Lịch? Đúng, nếu như là người đàn ông kia, anh thông minh và có quyền có thế, nếu như anh giúp cô ấy thì còn tin được.

Thẩm Lan thầm suy nghĩ rất nhiều, đè nén sự chấn động trong lòng đi gặp Diệp Trăn.

Nhưng cô còn chưa đi đến cửa Diệp gia thì đã bị người ta chặn đường, những người đó ăn mặc xấu xí, quần áo bẩn thỉu, đầu tóc có vẻ bết dầu vì lâu ngày không gội đầu, sự giáo dục tốt đẹp làm cho cô không lộ ra sắc mặt kỳ quái, bảo vệ bên cạnh đã chắn trước mặt cô: “Các người muốn làm gì? Chúng tôi chỉ đi ngang qua, nếu như biết điều thì hãy mau biến đi!”

Người thanh niên bẩn thỉu dẫn đầu nói: “Chúng tôi biết đây là Thẩm đại tiểu thư. Chúng tôi cũng không có ý gì, chỉ là anh trai của Thẩm tiểu thư đã làm điều có hại đối với Diệp tiểu thư của chúng tôi, vậy nên…… Nếu như Thẩm tiểu thư đến gặp Diệp tiểu thư của chúng tôi thì xin cô hãy đi vào một mình.”

Tùy tùng của Thẩm Lan đang định từ chối thì Thẩm Lan đã bất ngờ giữ anh ta lại, nói: “Anh ở đây chờ tôi, tôi sẽ vào một mình.”

“Nhưng điều này quá nguy hiểm.”

“Sẽ không sao.”

Thẩm Lan quyết tâm, và cô đã một mình đi đến ngôi nhà đá của Diệp Trăn.

Cuối cùng cô đứng trong sân đơn sơ trống trải, trên mặt đất có mấy cái sọt, một cái bàn đá, bốn cái ghế tròn bằng đá, Diệp Trăn mặc bộ quần áo màu xanh lam, cầm một ấm nước và hai bát sứ trắng đi đến.

Cô ấy cười nói: “Thẩm tiểu thư, mời ngồi.”

Thẩm Lan ngồi trên ghế đá, nhìn nước trong vắt được rót vào bát.

Diệp Trăn nói: “Tôi xin lỗi, có hơi sơ sài, tiếp đón không được chu đáo”

Thẩm Lan lắc đầu, cô biết, mấy lần đấu giá của Diệp Trăn đều rất thành công, cô ấy rất giàu, không chỉ giàu mà cho dù cô ấy muốn sống ở một khu thì cũng sẽ có rất nhiều người tranh nhau thực hiện tâm nguyện của cô ấy. Có lẽ là vì cô ấy đã nắm chắc nên cô ấy có đủ sự tự tin, thật sự không nhìn ra một chút bóng dáng tự ti nào ở trên người cô ấy.

“Diệp tiểu thư, hôm nay tôi đến là là để xin lỗi cô vì sự lỗ mãng của anh trai tôi, tôi hy vọng cô có thể quên việc quá khứ.”

Diệp Trăn tạm dừng, nói: “Không phải tôi không thể quên mà là tôi không thể. Thẩm tiểu thư, một khi tiền lệ này được thiết lập thì có thể tôi sẽ không được sống yên ổn như bây giờ.”

Đương nhiên Thẩm Lan hiểu, nỗi lo lắng của Diệp Trăn rất bình thường, nếu như Diệp Trăn có thể hợp tác với kẻ đã bắt cóc cô ấy thì sẽ khiến cho mọi người nghĩ cô ấy “Rộng lượng”, rồi sẽ có nhiều người đến mạo hiểm hơn, dù sao thì cuối cùng, nếu như cho cô ấy nhiều tiền hơn và nhiều sự chân thành hơn, như vậy cô ấy sẽ không so đo hiềm khích lúc trước nữa, không phải sao?

Liều một lần, có được cô ấy chẳng khác nào có được sức mạnh mạnh mẽ nhất!

Kiếm đi nét bút nghiêng nhất định sẽ không thiếu.

Thẩm Lan rũ mắt, nâng bát sứ, chỉ cần nhìn hoa văn là cô có thể biết đây không phải đồ sứ tốt nhất mà ngược lại là loại tệ nhất.

Cô gật đầu nói: “Mặc dù biết nhưng tôi vẫn hy vọng cô có thể nghĩ lại, anh trai tôi không phải người xấu, bình thường anh ấy là người dịu dàng nhất, mỗi lần tôi xin anh ấy thêm vật tư anh ấy đều cho tôi, anh ấy cũng là người hỗ trợ tôi nhiều nhất trong gia tộc.”

Diệp Trăn nghe được hàm ý trong lời nói của Thẩm Lan, cô ấy muốn dùng chuyện tốt mà cô ấy đã làm để cô báo đáp ân tình của cô ấy, “Được, tôi hiểu.”

Thẩm Lan vui vẻ, thông minh không nhiều lời, ngược lại nói: “Nơi này thay đổi nhiều quá, khi tôi vừa đến đây, tôi gần như không biết nơi này nữa, con người ở đây cũng thay đổi rất nhiều.”

Diệp Trăn mỉm cười, ừ một tiếng rồi cúi đầu uống nước.

Thẩm Lan nói: “Cô làm bằng cách nào? Tôi nghe nói nơi này thay đổi lớn như vậy là do cô, có thật hay không?”

Diệp Trăn lắc đầu nói: “Không phải.”

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Thẩm Lan thở dài, quả nhiên, quả nhiên chỉ bằng một cô gái nhỏ bé sẽ không thể làm đến bước này, cô thở nhẹ một hơi, lại hỏi: “……Có người giúp cô à?”

Diệp Trăn nhìn Thẩm Lan, cô ấy vẫn xinh đẹp và ngây thơ như trước, không khác gì nhiều so với trước đây, lúc này, cô có thể nhìn ra sự dò xét bên trong và bên ngoài lời nói của Thẩm Lan. Thật ra Diệp Trăn không có ác cảm với Thẩm Lan, môi trường sống khác nhau tạo ra hai cuộc sống và hệ tư tưởng khác nhau, Thẩm Lan không thể cảm nhận được nỗi đau khi đấu tranh để sinh tồn, sự thương hại và đồng cảm của cô ấy đều mang theo mùi vị bố thí, dù vậy thì ký chủ vẫn không có ác cảm với Thẩm Lan, ngược lại càng thêm hâm mộ và cảm kích.

Lần đầu tiên ký chủ sinh ra sự phản kháng chính là khi cô ấy chết đi, cuối cùng cô ấy cũng nhìn rõ sự bất công trên thế giới này.

Kẻ có quyền sống trên đỉnh cao nhất, bọn họ ngồi tít trên cao, hưởng thụ mọi thứ tốt đẹp nhất, còn bọn cô là người bình thường nên chỉ có thể bị đày ải ở khu dân thường nhất, đau khổ giãy giụa, ngay cả bụi dưới chân, bọn cô cũng không sánh bằng, bọn cô có tham vọng tiến lên nhưng lại không có một chút cơ hội nào.

Đối mặt với cường quyền và nguy hiểm, bọn họ không có sức chống trả, cho dù có lòng chống trả thì cuối cùng vẫn sẽ chết oan uổng.

Một cuộc sống không nhìn thấy hy vọng và tương lai như vậy, ai sẽ ôm lòng chờ mong?

Diệp Trăn nói: “Không có ai giúp tôi.”

Thẩm Lan ngạc nhiên nhìn cô, không dám tin hỏi: “Không có ai giúp cô? Vậy làm sao cô có thể……”

Diệp Trăn cười nói: “Người bình thường chúng tôi sở dĩ có sự thay đổi như hiện tại không phải là vì tôi cũng không phải bởi vì một người nào. Mà là vì chúng tôi đang đấu tranh để sống sót trong địa ngục đã nhìn thấy hy vọng.”

……Hy vọng? Thẩm Lan không hiểu, chỉ bởi vì nhìn thấy hy vọng nên có thể có thay đổi lớn như vậy? Cô không tin.

Diệp Trăn: “Đúng vậy, bởi vì chúng tôi nhìn thấy hy vọng đối với tương lai.”

Chỉ khi có hy vọng và chờ mong thì mới có thể tha thiết sống tốt cho hiện tại, không phải sao?

Khi Thẩm Lan rời khỏi sân nhà Diệp gia, vẻ mặt của cô hơi hoảng hốt, cô không thể hiểu hy vọng mà Diệp Trăn đã nói, đương nhiên càng không hiểu một hy vọng là có thể thay đổi trăm vạn người?

Cô muốn gặp Diêm Lịch, nhưng tiếc là cô không gặp được anh.

Vệ binh nói với cô rằng thiếu tướng quân đang bận việc quan trọng nên không tiếp khách, cô chỉ có thể thất vọng quay về, kể lại việc gặp Diệp Trăn cho Thẩm Khánh nghe, Thẩm Khánh nghe xong ngẩn ra một lúc, anh đã nhìn thấy nhiều hơn Thẩm Lan, đương nhiên anh hiểu một chữ “Hy vọng” sẽ làm tăng thêm khát vọng và tinh thần chiến đấu vô tận của con người!

Anh thấy Thẩm Lan vẫn còn khó hiểu, nói: “Nếu như có người nói cho em biết thiếu tướng quân có thể thích em thì em sẽ làm như thế nào?”

Thẩm Lan chợt mở to hai mắt, Thẩm Khánh nói: “Đúng vậy, tâm trạng của em bây giờ chính là nhìn thấy hy vọng trong tuyệt vọng.”

Nếu như thiếu tướng quân có khả năng thích cô thì cho dù có như con thiêu thân lao vào lửa, cô cũng sẽ đi đến bên cạnh anh!

……Đây có phải là hy vọng?

Ngay lúc Thẩm Lan đang bàng hoàng hoảng hốt, Diệp Trăn ở nhà một mình một lúc đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, cô đè trái tim đang đập loạn xạ của mình lại, chỉ kịp bật bộ đàm trước khi nghiêng đầu ngã xuống đất.

Diêm Lịch cảm thấy trong lòng bỗng ngột ngạt, cảm giác kỳ lạ và bất ngờ khiến cho anh ngẩn ra một lúc, sau đó bị thông tin Diệp Trăn gọi tới nhưng không có tiếng động làm cho sợ hãi, gần như không cần suy nghĩ anh đã chạy ra ngoài, bỏ lại một bàn đồng nghiệp đang nghị sự, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Diệp Trăn xảy ra chuyện.

……

Toàn bộ mọi người trong khu dân thường đều biết Diệp tiểu thư đã xảy ra chuyện.

Bởi vì cô ấy làm tổn hại đến lợi ích của một số người nên bọn họ muốn đối phó với cô, cố ý hạ độc cô! Muốn hại chết cô!

Làm sao Diệp tiểu thư có thể chết? Cô ấy chính là trụ cột tinh thần của mấy trăm vạn dân! Phải biết rằng bây giờ cái tên “Diệp tiểu thư” không chỉ có danh vọng và sự quy thuận đối với tất cả mọi người ở thành phố Sao mà ngay cả những thành phố khác cũng có rất nhiều người hâm mộ, hơn nữa còn có người không ngại từ ngàn dặm xa xôi đến đây tìm hiểu rõ ngọn ngành, vừa thấy quả đúng như lời đồn thì mang về tuyên truyền, người muốn đến đây đếm không hết!

Thậm chí còn có người hỏi tại sao Diệp tiểu thư không chiêu mộ quân đội riêng? Nếu như cô ấy chiêu mộ quân đội riêng thì nhất định sẽ có rất nhiều người bị tên tuổi của cô ấy thu hút! Hơn nữa Diệp tiểu thư coi trọng người bình thường, cô ấy sẽ thu nhận những người bình thường như bọn họ chứ? Đương nhiên nếu có cơ hội thì tốt rồi, bây giờ bọn họ cũng học võ nghệ, không bỏ lỡ công việc hàng ngày, cố gắng không để Diệp tiểu thư mất mặt!

Mặc dù những lời này bị truyền ra đã lâu nhưng không ai có thể trả lời bọn họ, Diệp tiểu thư không thu quân đội riêng chẳng qua chỉ là chuyện giúp đỡ không tốn sức mà thôi.

Nhưng hôm nay, người duy nhất suy nghĩ vì dân thường lại bị ám sát!

Lần đầu tiên, những người dân thường đã sống tạm bợ trong vài thập niên xảy ra bạo loạn!

Đình công đình công, đình học đình học, người già trẻ em đều xuống đường, khí thế vô cùng to lớn! Ngay cả mảnh đất bên ngoài thành phố cũng chật kín người, phái binh lính đến trấn áp cũng không thể khiến những người dân thường lòng đầy căm phẫn này về nhà!

Ngoài những người bình thường thì người trong các thế gia cũng tức giận, bây giờ vừa mới được Diệp Trăn hào phóng giải đáp nghi vấn nâng cao năng lực, nếm chút ngon ngọt thì bên kia lại có người hạ độc muốn chặt đứt con đường tiền tài của bọn họ, đây chẳng phải là muốn đối nghịch với bọn họ hay sao?

Diệp Trăn thật sự sắp chết thì tốt, còn nếu như không chết thì vĩnh viễn đừng chết!

Về phần dân thường muốn làm loạn thì cứ để cho bọn chúng loạn, dù sao bọn họ cũng không ngại quấy vũng nước đυ.c này sâu hơn!

Trong số những người này, ba cha con Diệp Tiêu và Nguyên Khải là người lo lắng nhất.

Đây là lần đầu tiên cha Diệp biết con gái mình chính là Diệp tiểu thư mà bên ngoài lan truyền! Ông lau nước mắt nói các con cũng thật tận lực giấu giếm cha! Ức hϊếp lão già này không thông minh, quả nhiên con cái trưởng thành sẽ không thích người cha này! Cho dù Diệp Tiêu có xin lỗi thì cha Diệp vẫn không tha thứ. Diệp Trúc muốn khuyên cũng bị ông đuổi đi.

Nguyên Khải nhìn cả nhà, “Điều quan trọng nhất bây giờ chính là Diệp Trăn, hiện tại cô gái ấy đang ở đâu?”

Nghe nói cô bị thiếu tướng quân đưa đến phủ tướng quân, anh mời bác sĩ giỏi nhất trị liệu giải độc cho cô, tình hình tạm thời đã ổn định, nhưng không rõ tình trạng bây giờ như thế nào, chỉ có thể tìm một nơi khác để thu xếp ổn thoả cho bọn họ, để bọn họ chờ.

Một lần chờ là chờ trong ba ngày.

Ba ngày, Diệp Tiêu cảm thấy bọn họ không thể đợi ở đây được nữa, anh luôn cảm thấy sau khoảng thời gian này, bọn họ sẽ không thể ở lại đây được nữa, và nơi duy nhất bọn họ có thể đến là thị trấn Diệp gia.

Mặc dù thị trấn Diệp gia gần như đã đi vào đúng quỹ đạo, sông đào bảo vệ thành cũng được đào gần xong, cây cối đã được trồng, cũng đã đào một hồ nước, còn thả không ít cá tôm vào hồ, chỉ là nơi tránh nạn vẫn còn hơi kém, nên thay vì ở đây lo lắng suông thì không bằng qua kia chuẩn bị nơi tránh nạn cho thật tốt.

Thị trấn Diệp gia sẽ được sửa chữa, nhóm dân thường nên náo loạn vẫn náo loạn, náo loạn đến nỗi toàn bộ lòng người thành phố Sao đều hoảng sợ, bởi vì có thế gia quạt gió thêm củi nên thủ tướng không thể không ra mặt, nói nhất định sẽ bắt được hung thủ, trừng phạt nghiêm khắc.

Thật ra thủ tướng rất xem trọng Diệp Trăn, đám người bình thường không có năng lực ở trong mắt bọn họ chính là phiền toái, ngoài việc bán đi làm cu li thì thật sự không hề có giá trị. Không ai muốn giao tiếp với một đám người vô giá trị. Bây giờ có một Diệp Trăn coi tiền như rác đã tránh cho ông không ít phiền phức —— tất nhiên, điều quan trọng nhất chính là Diệp Trăn cũng là một người bình thường, ngay cả khi biết văn tự cổ đại thì cô vẫn là một người bình thường, người bình thường sẽ không tồn tại bất kỳ mối đe dọa nào. Cho nên ông vẫn rất lạc quan với những gì mà Diệp Trăn đã làm, bây giờ có người mắt mù gây ra những chuyện này, đó không phải là đang kiếm chuyện hay sao? Trừng phạt nghiêm khắc, nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc!

Đương nhiên cũng không quên hỏi xem Diệp Trăn đã chết chưa?

“Chưa chết, thiếu tướng quân kịp thời đến cứu, đã cứu được, nhưng tình trạng vẫn còn chưa ổn định.”

Không chết là tốt rồi, mau truyền tin tức ra ngoài, trấn an lòng đám dân thường kia đi, để tránh cho bọn họ hoảng sợ.

Mà Diệp Trăn bên này xác thật không có việc gì, chỉ là sau khi thân thể trúng độc quá yếu ớt, mê man mỗi ngày, không thể mở mắt, không thể ăn cơm, mỗi ngày trừ uống thuốc thì chỉ có thể ăn một ít dung dịch dinh dưỡng.

…… Sau đó phụ tá tận mắt nhìn thấy thiếu tướng quân nhà mình từ trước đến nay không gần nữ sắc, không biết dịu dàng là gì ngày ngày mặc quần áo trong canh giữ bên giường bệnh cô gái, lúc uống thuốc và ăn cơm, anh đều rất cẩn thận ôm cô vào trong ngực, đút cho cô từng miếng một, động tác nhẹ nhàng như thể sợ chạm vào là cô sẽ tan biến!

Bây giờ nhìn thấy chuyện này, anh cũng không biết thiếu tướng quân nhà mình có tâm tư gì đối với cô gái này, vậy thì anh thật sự dại dột hết thuốc chữa!

Anh vô cùng ngạc nhiên, hoá ra thiếu tướng quân thích Diệp tiểu thư về khoản này? Chẳng trách trước đây có rất nhiều phụ nữ lắc lư trước mặt anh cũng không thể làm cho anh nhìn nhiều hơn một cái, dù sao thì Diệp tiểu thư thật sự là duy nhất trên thế giới!

Cha của Diêm Lịch, Diêm Khai Thành cũng đến, đương nhiên ông có thể nhìn ra tình cảm khác thường của con trai mình đối với cô gái kia, ông hỏi: “Nghiêm túc?”

Diêm Lịch nói: “Tất nhiên.”

Chỉ có anh mới biết, khi anh nhìn thấy cô gái thở thoi thóp nằm ở đó, sự khủng hoảng và sợ hãi trong lòng gần như thiêu đốt lý trí anh!

Anh hiểu sâu sắc rằng anh tuyệt đối không thể đánh mất cô.

Về phần gϊếŧ người dám hạ sát thủ, đương nhiên anh sẽ không bỏ qua!

Diêm Khai Thành không nói gì nữa, sau khi suy nghĩ một lúc liền rời đi, mặc dù Diệp Trăn là người bình thường nhưng cô lại có giá trị còn đáng sợ hơn một người tiến hóa.

Diệp Trăn chính thức tỉnh lại là vào bảy ngày sau.

Toàn thân cô yếu ớt đến mức không dùng được chút sức lực nào, cổ họng khô khốc, mí mắt nặng trĩu như đinh đóng cột, phải tốn rất nhiều sức thì cuối cùng cô mới mở được mắt, nhìn thấy trần nhà lạnh lẽo cứng rắn.

Cô nhịn không được ho một tiếng, một lúc sau, có tiếng bước chân người đến gần, một giọng nữ vang lên: “Diệp tiểu thư tỉnh rồi? Mau đi thông báo cho thiếu tướng quân, Diệp tiểu thư đã tỉnh lại!”

Sau đó là một hồi hỗn loạn, có bác sĩ đến chữa trị cho cô, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm nói: “Hiện tại không sao rồi, nhưng thân thể bị suy yếu, chỉ cần điều dưỡng nhiều hơn là được.”

Diệp Trăn nói cảm ơn.

Một người đàn ông mặc đồ đen đi nhanh đến, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng, vui buồn không hiện mặt giờ phút này đang cau mày, lạnh băng, chỉ cần nhìn một cái là người ta có thể nhìn ra vẻ vội vàng của anh.

Anh đi đến bên giường, bình tĩnh đứng yên nhìn cô gái nhỏ gầy trên giường đang chớp mắt nhìn mình, “Em sao rồi?”

Diệp Trăn muốn nói cô không sao, bác sĩ phía sau người đàn ông đã giải thích tình trạng của cô, chất độc còn sót lại trong cơ thể cô đã được thải ra ngoài, thân thể yếu ớt là chuyện bình thường, nếu như uống nhiều thuốc bổ, rèn luyện thân thể nhiều thì dưỡng khoảng một hai năm là thân thể sẽ tốt lên.

Diêm Lịch gật đầu, xua tay bảo bọn họ ra ngoài.

Anh ngồi bên mép giường, sờ sờ trán cô, quả nhiên không còn lạnh như lúc trước, đã có chút ấm áp.

Diệp Trăn nói: “Cảm ơn thiếu tướng quân đã cứu tôi một mạng.”

Diêm Lịch nói: “Bây giờ anh không chỉ cứu mạng em mà còn bị người ta đồn rằng anh và em có quan hệ thân thiết, em làm hỏng thanh danh của anh, việc này nên làm thế nào cho phải đây?”

……Chẳng lẽ thanh danh của thiếu tướng quân còn cần cô gánh vác?

Diệp Trăn bĩu môi, ngược lại nói: “Người nhà của tôi đâu?”

Diêm Lịch: “Anh đã cho người bảo vệ bọn họ, hiện tại bọn họ đang ở thị trấn Diệp gia rất an toàn, em yên tâm.”

Diệp Trăn ừ, lại nói cảm ơn.

Diêm Lịch chợt bật cười, anh cong môi, ngón tay thon dài vuốt ve trán cô gái, trượt xuống, dừng trên gương mặt trắng nõn của cô, “Em biết không, bởi vì tính mạng của em ngàn cân treo sợi tóc nên toàn bộ khu dân thường đều náo loạn cả lên, cái gì bọn họ cũng không làm, chỉ cầu quốc gia nhất định phải trừng phạt hung thủ nghiêm khắc để đòi lại công bằng cho em! Thủ tướng đồng ý rồi.”

Diệp Trăn trầm mặc một hồi, tâm tư thay đổi trong nháy mắt. Diêm Lịch nói: “Diệp Trăn, bây giờ em chính là hy vọng của bọn họ.”

Diệp Trăn ngước mắt lên nhìn anh.

Ngón tay thô ráp của người đàn ông ấn lên khóe môi cô: “Người phụ nữ anh vừa ý quả nhiên không giống người bình thường. Sau thời gian này, em có cần phải đi hay không?”

Diệp Trăn: “Ừm, ở đây không có chỗ cho tôi.”

Anh khịt mũi, gì mà không có chỗ? Rõ ràng là do cô tự tưởng tượng. Vì đã quen với việc biến hoàn cảnh xấu thành điều kiện có lợi nhất cho bản thân nên anh gần như có thể chắc chắn rằng Diệp Trăn đã có vô số kế hoạch trong đầu trong khoảng thời gian ngắn khi cô tỉnh dậy.

Anh chạm vào đôi mắt sáng ngời của cô gái, “Mạng của em là do anh cứu, em chính là của anh.”

“Không.”

“Tất nhiên, anh sẽ ủng hộ bất kỳ quyết định nào của em, điều quan trọng nhất đối với một đôi nam nữ yêu nhau chính là thẳng thắn chân thành trong tình yêu, em hỏi anh cái gì, nếu như anh biết thì sẽ nói hết không giấu giếm nửa lời.”

“……”

Quả nhiên, sau khi Diệp Trăn điều dưỡng thân thể xong, lúc cô có thể xuống giường đi lại cũng là lúc cô chào từ biệt anh.

Thay vì trở về khu 69, cô về thẳng thị trấn Diệp gia.

Ở đây không có chỗ cho cô, cô ở nơi này quá nguy hiểm, cô vẫn nên đến thị trấn Diệp gia, nơi đó mới là nhà của cô.

Không có ai sẽ đưa ra ý kiến phản đối vào lúc này.

Thủ tướng còn đích thân ban hành một sắc lệnh an ủi, thể hiện lòng nhân hậu của mình.

Kể từ đó, sẽ không còn sự phản đối nào nữa.

Rất nhanh, tin tức về việc Diệp tiểu thư may mắn sống sót muốn đến thị trấn Diệp gia đã lan truyền trong dân chúng, bọn họ tranh nhau chúc mừng, đồng thời lại càng ra sức làm việc, may là lúc trước bọn họ nghĩ đúng, xây nhà vững chắc, tường thành cao lớn, đào sông vừa sâu vừa rộng, còn có rất nhiều cây ăn quả, sang năm kết trái là có thể trồng ăn tại nhà!

Nhưng nếu như chỉ có một mình Diệp tiểu thư ở đó thì nơi rộng lớn như vậy sẽ yên tĩnh và không đủ an toàn.

Diệp Tiêu và Nguyên Khải liền truyền ra tin tức, nói Diệp tiểu thư vốn chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên, nhưng hoài bích có tội, cô không thể không nghĩ cho chính mình.

*Thành ngữ trích từ 1 câu chuyện của TQ, đầy đủ là: Thất phu vô tội, hoài bích có tội: Lão thất phu vốn không có tội, nhưng vì lão sở hữu thứ bảo ngọc quý giá mà thân phận của lão không xứng để có được, khiến người ta thèm thuồng để ý, ấy chính là cái tội. Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại. (Gg)

Cuối cùng cô cũng muốn chiêu mộ quân đội riêng!

Nhưng quân đội riêng này không giới hạn người tiến hóa và người bình thường, chỉ cần muốn thì đều có thể đến báo danh, trở thành quân đội riêng của Diệp tiểu thư, sau đó bọn họ có thể sống ở thị trấn Diệp gia!

Sống ở thị trấn Diệp gia là điều mà bọn họ thậm chí còn không dám nghĩ tới, cứ cho là bọn họ ở kia lâu đã có lòng trung thành, nhưng bọn họ vẫn không dám nghĩ tới, trong mắt bọn họ, nơi này thuộc về tài sản riêng của Diệp tiểu thư, bọn họ không thể độc chiếm nó. Bây giờ Diệp tiểu thư chiêu mộ quân đội riêng, hơn nữa còn có thể sống ở thị trấn Diệp gia?

Khu dân thường lại sôi trào, tranh nhau đến báo danh!

Bọn họ không có cảm giác thuộc về thành phố Sao, không chỉ thành phố Sao mà cảm giác thuộc về khi trở về nhà cũng không mãnh liệt bằng thị trấn Diệp gia.

Ngay trước khi mùa đông bắt đầu, thị trấn Diệp gia, nơi ẩn sâu trong rừng và được xây dựng bằng gạch bởi những người bình thường đã thật sự trở thành chốn bồng lai tiên cảnh.

Bởi vì diện tích thị trấn Diệp gia không lớn lắm, nhóm đầu tiên có khoảng 30 vạn người đến sinh sống, bọn họ đều đi cùng gia đình, được cấp cho một căn nhà đá và một ít gạo. Tất nhiên như vậy vẫn chưa đủ, thị trấn Diệp gia muốn tiếp tục mở rộng, bọn họ sẽ xây dựng thành phố cho đến khi nó thật sự trở thành một thành phố có thể chứa hàng trăm ngàn vạn người.

Sau khi thân thể Diệp Trăn hồi phục, nơi tránh nạn gần như đã chuẩn bị sẵn sàng, tất cả các thiết bị cô nhờ Trương béo mua đã được chuyển đến, cô còn mời một giáo viên đến dạy, Diệp Trăn bận rộn học tập nhưng cũng không quên bảo Diệp Tiêu và những người khác tiếp thu nhiều trí thức hơn, thật ra người bình thường cũng có người thông minh, cũng có lý tưởng muốn thể hiện hoài bão nhưng không có cơ hội học tập, bây giờ cô cho bọn họ cơ hội thể hiện hoài bão; đương nhiên đối phương cũng không quên làm lại những việc trước đó của cô, hơn nữa vì máy móc tiên tiến, phương pháp tính toán chính xác nên cô làm thí nghiệm lại càng nhanh hơn.

Mãi đến hai năm sau, cuối cùng cô cũng trang bị xe tăng cho bốn bức tường thành của thành phố Diệp, mỗi chiếc xe đều có một khẩu súng —— đến nỗi khi đế quốc trang bị vũ khí cho người tiến hóa thân thể, trừ khi thân thể có tố chất cực kỳ tốt còn không sẽ giống như người bình thường, rất khó sử dụng.

Và chỉ trong một năm, một nơi có chục vạn trấn nhỏ đã mở rộng thành trăm vạn thành phố.

Đương nhiên, chỉ dựa vào một khu rừng để nuôi sống nhiều người như vậy nhất định sẽ tương đối túng thiếu, trừ mỗi lần tập luyện thì bọn họ còn chăn nuôi động vật hoang dã nhỏ, trồng cây ăn quả. Bởi vì dân số ngày càng tăng nên số lượng trẻ em ngày càng nhiều, trường học và bệnh viện tự nhiên được thành lập, thậm chí Trương béo còn mở một trạm vật phẩm ở đây……

Có rất nhiều cơ sở, điều quan trọng nhất là người bình thường và người tiến hóa đều được hưởng quyền lợi ngang nhau khi đến đây.

Diệp Trăn xem xét đến tầm quan trọng của lương thực, cô còn đặc biệt nghiên cứu cách trồng trọt mà không cần đất, đất trên thế giới này không hợp để trồng trọt, nghe nói viện nghiên cứu đã tiến hành rất nhiều phân tích về đất, kết quả cuối cùng vẫn như thế, vậy chỉ có thể không cần đất. Cũng may không làm cô thất vọng, mấy kiếp trước cô có hiểu biết không ít về nghiên cứu khoa học, sau khi đọc tài liệu về lĩnh vực này, cô đã mất hơn một nửa thời gian mới có thể thành công.