Editor + beta: 🌼ℓσℓιsα🌼
Đây là một căn phòng rất bí mật, ngoại trừ một cái bàn và hai cái ghế thì trên bàn còn có hai ly nước, trong phòng không có thứ gì khác, bộ đàm cũng bị cắt hết, không có người tới nghe ngóng tin tức dù là bên trong hay bên ngoài, nhưng trên bức tường kia có một khối pha lê trong suốt có thể làm cho mọi người nhìn thấy rõ động tĩnh của người bên trong.
Giờ phút này, đứng bên ngoài tấm kính kia chính là người Diêm gia và hai anh em Trương gia cùng với người của nhà đấu giá Lý gia.
Diệp Trăn ngồi đối diện Diêm Lịch, nhìn người đàn ông ngồi ngay ngắn đang cẩn thận mở《 Thiên Tự Văn 》ra, sau đó nhìn cô nói: “Mời.”
Diệp Trăn nhìn lướt qua mặt bàn, nói: “Có phải thiếu tướng quân muốn làm một thỏa thuận khác?”
Diêm Lịch ngước mắt, đôi mắt đen sâu thẳm như lốc xoáy nguy hiểm trong đêm giông bão táp: “Diệp tiểu thư, cô có ý gì?”
Diệp Trăn chỉ cảm thấy sau lưng đột nhiên có một loại nguy hiểm, cô bình tĩnh lại, siết chặt ngón tay, nhẹ giọng nói: “Hôm nay Diêm gia lấy được 137 văn tự, tôi hy vọng mình có vinh dự được giải đáp cho thiếu tướng quân.”
Diêm Lịch đột nhiên bật dậy, vào lúc Diệp Trăn còn chưa nhìn thấy rõ động tác của anh thì thân thể người đàn ông đã đè lại đây, hai tay chống lên trên tay vịn của ghế, khuôn mặt lãnh khốc âm trầm tới gần cô, khí thế đúc ra từ muôn vàn mưa gió có thể làm cho người ở trước mặt anh lập tức khuất phục!
Sự thay đổi đột ngột của anh khiến cho Trương béo sợ gần chết: “Sao lại thế này? Thiếu tướng quân bắt nạt người thường sao?”
Anh cả Trương tát cho ông một cái: “Bình tĩnh!”
Ồn ào cái gì, cô gái đó thông minh hơn người em trai mập mạp của ông nhiều, sao có thể dễ dàng đứt gánh? Huống chi thiếu tướng quân lại không ngốc, nhiều người nhìn như vậy, anh dám làm cái gì?
Thật ra Diêm Khai Thành cũng không tốt hơn Trương béo bao nhiêu, bởi vì ông chưa từng nhìn thấy thiếu tướng quân nhà bọn họ đột nhiên tới gần một người phụ nữ, lại còn tới gần như vậy, cho dù có nguyên nhân thì vẫn làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn.
Người của nhà đấu giá Lý gia đã chuẩn bị xông vào cứu người bất cứ lúc nào, nếu như có chuyện gì xảy ra ở chỗ bọn họ thì sau này nói ra sẽ không hay chút nào.
Thân là đương sự nhưng Diệp Trăn còn bình tĩnh hơn bọn họ, cô không hô to gọi nhỏ mà chỉ ngửa ra sau dựa lưng vào ghế sô pha.
Giọng nói người đàn ông lạnh như băng: “Diệp tiểu thư, không nên tự cho là thông minh.”
Diệp Trăn nhìn người đàn ông đang ở gần trong gang tấc, nói: “Chẳng lẽ thiếu tướng quân không cần? Nếu như anh không cần thì hãy xem như tôi chưa nói những lời vừa rồi.”
Diêm Lịch nhíu mày.
Diệp Trăn nói: “Thiếu tướng quân, mời anh lùi lại, tôi sẽ dạy trước cho anh một trăm chữ của 《 Thiên Tự Văn 》.”
Diêm Lịch nhìn khuôn mặt nhỏ gầy của cô gái, quá gầy quá nhỏ, khuôn mặt kia còn không lớn bằng lòng bàn tay của anh, cái cổ mảnh khảnh đến mức anh có thể bẻ gãy cổ cô chỉ bằng một bàn tay!
Giờ phút này lại bình thản ung dung bảo anh lùi lại, làm cho anh quên đi những lời vừa mới nói……
Anh hơi híp mắt, đứng thẳng người ngồi trở về, khôi phục vẻ yên lặng vừa rồi, như thể người nguy hiểm lúc trước không phải là anh.
“Mặc dù Diệp tiểu thư có duyên biết văn tự cổ đại nhưng có một số người rất nguy hiểm, cô không thể khống chế được.”
“Cảm ơn thiếu tướng quân dạy bảo.”
Diêm Lịch nhìn cô một cái, cô vẫn là bộ dáng yên tĩnh như cũ, khóe miệng hơi nhếch lên, không giống như đang cười mà giống như thói quen.
Anh đột nhiên đứng lên, đi đến phía trước gõ gõ cửa sổ.
Diêm Khai Thành cau mày, ra hiệu cho người mở cửa, “Lịch nhi?”
Diêm Lịch nói: “Cha, cha hãy đưa những trang giấy rách mà cha vừa lấy được cho con.”
Diêm Khai Thành lập tức liếc nhìn cô gái trẻ trong phòng, ngay cả hai anh em Trương béo cũng không khỏi nhìn về phía Diệp Trăn, cô vẫn duy trì bộ dáng như lúc Diêm Lịch rời đi, ngồi yên tĩnh, cũng không nhìn về phía bọn họ, chỉ là cảm giác được có người đang nhìn mình nên cô nghiêng đầu qua, khẽ gật đầu với bọn họ.
Trương béo nói: “Diệp Trăn này đúng là dám đánh cược.”
Anh cả Trương nhíu mày, trong lòng lại có chút đoán được ý nghĩa về cách làm của Diệp Trăn.
Có lẽ là cô muốn xác nhận xem Diêm gia coi trọng chữ nghĩa hơn hay chỉ là chữ viết trên trang giấy tàn tạ, bây giờ nhìn Diêm Lịch lựa chọn thì chắc là cô đã có kết quả rồi.
Chẳng lẽ không phải là văn tự có thể nâng cao sự tiến hóa của con người mà là những từ riêng nào đó được tạo thành một câu?
Khi anh cả Trương đang miên man suy nghĩ thì Diêm Lịch đã ngồi trước mặt Diệp Trăn một lần nữa.
Diệp Trăn nhìn những trang giấy rách rời trước mặt, nhẹ giọng nói: “Tôi biết thiếu tướng quân cần, tôi cũng cần nhanh chóng lấy được một vạn mét vuông kia, chỉ khi thực lực của thiếu tướng quân mạnh hơn thì tôi mới có thể thực hiện mục tiêu của mình nhanh hơn.”
Diêm Lịch nói: “Nếu như cô biết những từ trên thì hẳn là cô cũng biết ý nghĩa trong đó.”
Diệp Trăn ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, nói: “Đây là giá cái khác, nếu như thiếu tướng quân nguyện ý cho thì đương nhiên tôi sẽ nguyện ý nói.”
Diêm Lịch hiếm khi nhướng mày, có lẽ anh cũng có thắc mắc giống như Trương béo, hoàn cảnh của Diệp Trăn có thể tra ra ngay lập tức, cô chỉ là một cô gái nghèo ở khu 69, rốt cuộc cô lấy tự tin ở đâu ra mà dám nói điều kiện với anh?
Dường như Diệp Trăn đã đoán được suy nghĩ của anh, cô nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ là do thế giới này có quá nhiều người sẵn sàng làm ăn với tôi.”
Chỉ cần nhìn vào việc theo đuổi văn hóa cổ đại, theo đuổi quyền lực và sự tiến hóa của một số gia tộc lớn thì cô biết cô đã chiếm ưu thế.
Đối với loại tình huống các nhà liên hợp lại thì chắc sẽ không xảy ra, từ tình hình hiện nay của văn tự cổ đại là có thể nhìn ra toàn bộ đế quốc đều đang ở trong tình trạng cạnh tranh hỗn loạn, mặc dù có vài gia tộc lớn liên hệ với nhau nhưng bọn họ đều rất coi trọng văn tự, bởi vì không ai muốn bị bỏ lại phía sau!
Điều này có liên quan đến sức mạnh của gia tộc.
Từ sự lựa chọn của Diêm Lịch, Diệp Trăn đã đoán được tầm quan trọng của văn tự cổ đại, trong mắt người bình thường thì nó chỉ là một xu hướng, nhưng trong mắt những gia tộc lớn thực sự nắm giữ quyền lực thì văn tự cổ đại có liên quan đến việc gia tộc đó có mạnh mẽ hay không!
Diêm Lịch nói: “Nhưng trên thế giới này có rất nhiều người xấu.”
“Người xấu còn muốn quyền, muốn danh, muốn lợi, tâm của bọn họ rất lớn, như thế nào cũng không đủ.” Diệp Trăn nói, “Tôi chỉ cần lương thực và dược phẩm trước khi mùa đông đến.”
Diêm Lịch thật sự có chút không thể hiểu Diệp Trăn.
Anh rất thông minh, hầu như tất cả mọi người ở trước mặt anh vừa động ánh mắt là anh có thể đoán được suy nghĩ ở trong lòng đối phương; khi một người phụ nữ tiếp cận anh với mục đích giống như Lưu Vân San, anh có thể nhận ra điều đó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chỉ có Diệp Trăn là anh không nhìn rõ cô muốn cái gì, như là cái gì cũng không muốn, lại như là dã tâm bừng bừng.
Diêm Lịch nói: “Cô có thể cho tôi biết nguồn gốc của 137 văn tự này hay không?”
Diệp Trăn nhìn anh, cười mà không nói.
Diêm Lịch hơi híp mắt lại.
Diệp Trăn mở trang giấy tàn ra, bởi vì đã được xử lý đặc biệt nên bên ngoài có phủ một lớp màng bảo vệ cực kỳ trong suốt, chạm vào cũng sẽ không bị hỏng, cô thì thầm: “Trời đất không có lòng nhân, coi bách tính như chó rơm; Thánh nhân không có lòng nhân, coi bách tính như chó rơm*. Những lời này có ý nghĩa là: Trời đất không hành sự theo tình cảm, đối với vạn vật vạn sự đều coi như nhau, thánh nhân cũng không hành sự theo tình cảm, đối với bách tính đều coi bình đẳng như nhau, mặc cho bách tính tự làm tự túc.”
*Mọi người tra gg Đạo Đức Kinh là có dịch thơ dịch nghĩa đầy đủ luôn nhé. Thơ rất hay và ý nghĩa. Đây là nghĩa và dịch thơ của 2 câu thơ trên, link đầy đủ:https://nhantu.net/TonGiao/DaoDucKinh/DDK05.htm
Cô đọc câu đầu tiên bằng giọng của Hoa Hạ và đọc câu thứ hai bằng giọng của thế kỷ Sao, khi giọng nói bay bổng truyền đến lỗ tai anh, Diêm Lịch chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, đồng tử của anh co rút lại, cảm giác được cảnh giới vốn ngưng trệ đã lâu lại có ý buông lỏng, điều này không bình thường.
Diệp Trăn nói: “Đây là một câu trong《 Đạo Đức Kinh 》, thiếu tướng quân, một tay anh là có thể bóp chết tôi, tôi chỉ là một người bình thường, tuổi thọ cũng ngắn hơn các anh rất nhiều, chẳng lẽ anh còn sợ tôi sẽ uy hϊếp đến anh sao?”
Diêm Lịch khắc chế thân thể cuồn cuộn, trầm giọng nói: “Được.”
Diệp Trăn cười nói: “Tôi muốn rất nhiều, rất nhiều.”
Anh nói: “Được.”
Khi tâm tình cô gái tốt lên thì lúc nói chuyện giọng cũng có chút trong trẻo hưng phấn, “Hẳn là thiếu tướng quân cũng biết tôi không có cái gì, chờ đến lúc thiếu tướng quân mang đồ tới thì có thể thuận tiện chuẩn bị luôn kho hàng rồi cho người trông coi có được không?”
“……”
Thật đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước.
Anh nghĩ, có lẽ đây là người bình thường đầu tiên hợp tác thành công với anh, không, có thể hợp tác với anh thì đã không còn là người bình thường.
Diệp Trăn không phải là một giáo viên giỏi nhưng Diêm Lịch chắc chắn là một học sinh thông minh nhất mà cô đã từng gặp, bởi vì cô chỉ cần dạy 137 văn tự một lần, chỉ cần nói nghĩa của câu đó một lần là anh có thể hoàn toàn nhớ kỹ, không làm cho người ta nhọc lòng một chút nào, người tiến hóa não vực quả nhiên rất lợi hại, mặc dù trí nhớ của cô cũng rất tốt, chỉ cần đọc vài lần là có thể nhớ kỹ, nhưng nếu như so sánh với Diêm Lịch thì vẫn kém một bậc.
Khi Diệp Trăn và Diêm Lịch bước ra khỏi phòng, cô đi đến bên người Trương béo, Trương béo nhìn cô rồi nói: “Vừa rồi tôi còn sợ cô sẽ bị bóp chết!”
Diệp Trăn nói: “Không đâu, thiếu tướng quân là người tốt.”
Thiếu tướng quân với thân thể tiến hóa, lỗ tai cũng rất nhanh nhạy: “……”
Anh liếc nhìn cô gái đang đứng bên cạnh Trương béo, cô gái cũng mỉm cười đáp lại, yên tĩnh lễ phép.
Diêm Khai Thành cũng nhìn Diệp Trăn: “Diệp tiểu thư, rất hân hạnh được hợp tác.”
Diệp Trăn nói: “Tôi tin thiếu tướng quân sẽ không làm cho tôi thất vọng.”
Cô ngẩng đầu đối diện với ánh mắt lạnh băng của Diêm Lịch, cô như không nhận ra, mềm mại tự nhiên.
Diêm Khai Thành: “Đương nhiên.”
……
Tin tức về việc Diêm gia sắp khai phá lại khu rừng không người ở đã lan truyền rộng rãi trong giới thượng lưu, mặc dù chưa công bố chính xác với công chúng nhưng đã có rất nhiều lời bàn tán xôn xao được lan truyền.
Thỉnh thoảng, Diệp Trăn có thể ngẫu nhiên nghe thấy các bạn học trong trường suy đoán sôi nổi về việc này, kích động hưng phấn, lo lắng căng thẳng đều có hết.
Khai phá một khu vực mới là một điều rất nguy hiểm, Diệp Trăn đã sớm biết được tin tức này từ trong miệng rất nhiều người, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Diệp Trăn và Diêm Lịch đưa ra trao đổi trước đó, nếu như giao dịch đã hình thành thì đương nhiên cô cũng hy vọng anh có thể thành công càng sớm càng tốt.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, hoạt động “Thi đấu đổi lương thực” đã đi vào quỹ đạo, nghe nói đã có hàng vạn người nhận được tiền và đồ ăn, càng ngày càng có nhiều người nghe tin mà đến, không biết danh tiếng của “Diệp tiểu thư” đã bị lan truyền từ lúc nào, toàn bộ khu 69, khu 68 không ai là không biết “Diệp tiểu thư”, nghe nói chính là một cô gái ngốc nghếch lắm tiền đã sáng lập ra hoạt động này, có lẽ là do đại thế gia nào đó xuống dốc, nản lòng thoái chí nên mới tiêu xài lãng phí như vậy.
Mỗi tối, Diệp Tiêu sẽ sửa sang lại báo cáo về việc phân phối thực phẩm và tiền từ Nguyên Khải rồi sau đó sẽ nói với Diệp Trăn là bọn họ đã cho đi bao nhiêu và hiện giờ còn dư lại bao nhiêu.
Tiêu tiền này quả thực như nước chảy, may mà phương pháp thêu chữ thập của Trương béo bên kia đã tiến vào thị trường, hơn nữa còn rất được nghênh đón, ông ta kiếm được rất nhiều tiền, lời hứa giúp cô mua vật tư và thuốc men cũng đã được thực hiện, bây giờ chúng đang được cất giữ trong nhà kho riêng của Trương gia.
Đối với nhóm mà Diêm Lịch đã đồng ý với cô, nghe nói anh để ở khu 30 tương đối an toàn, trị an cũng tốt, nếu cần thì có thể đến lấy, Diệp Trăn không hài lòng lắm, bảo anh cùng lắm thì hãy để ở khu 50, khu 30 và khu 50 có cái gì khác nhau?
Đương nhiên là bởi vì lần thú tập kích đó đã tạo thành tổn thương cực kỳ rộng lớn, lan truyền từ khu 69 đến khu 50, thương vong hơn phân nửa, vô số người mất tích, biến sông đào bảo vệ thành bị nhuộm thành màu đỏ tươi.
Đó là cuộc tấn công của động vật nghiêm trọng nhất đế quốc trong mười năm qua.
Cách bây giờ cũng không lâu.
Cô có vẻ hơi sầu lo.
Diệp Tiêu hỏi có phải cô lo lắng về việc thiếu tiền và thức ăn hay không, Diệp Trăn nói: “Không phải.”
Vậy thì vì cái gì?
Cô không thể nói.
“Hư vô” không cho phép cô nói trước tương lai, nhưng nó sẽ cho cô đếm ngược trong tầm mắt, bây giờ vẫn còn cách 24:00:00 giờ trước khi động vật tấn công.
Diệp Trăn mặc quần áo dày hơn, cô cũng thay quần áo mới cho gia đình, khó có khi cô ra sân thi đấu xem thử.
Nguyên Khải bên này đang làm rất tốt, anh đã không còn cảm thấy đau lòng về tiền bạc và thức ăn, mỗi ngày anh đều không đủ thời gian để thống kê số người, chẳng màng đến cơm áo gạo tiền, làm sao mà còn tâm tư đau lòng nữa! Giờ phút này nhìn thấy Diệp Trăn liền cảm thấy cuối cùng cũng đã tìm được đối tượng để báo thù!
Nghĩ đến trước đây anh la cà ngoài đường hàng ngày thoải mái bao nhiêu thì giờ anh lại ra sức cho tiền và đồ ăn vất vả bấy nhiêu, quả thực muốn chết!
“Cô gái tóc vàng rốt cuộc cũng chịu đến đây xem một lần! Cô có biết bây giờ tôi bận đến mức không thể ngủ ngon hay không?”
Diệp Trăn hừ một tiếng: “Trong tay anh nhiều người như vậy, chẳng lẽ không biết tìm người giúp hay sao?”
Nguyên Khải khịt mũi: “Làm sao tôi có thể yên tâm về đám nhóc bọn họ, nếu như không cẩn thận thì sẽ gây ra phiền phức!”
Diệp Trăn ồ một tiếng: “Sau này còn nhiều việc hơn chứ không thiếu.” Cô liếc nhìn đám đàn em của Nguyên Khải đang cổ vũ cách đó không xa, “Anh như vậy sẽ làm cho tôi nghi ngờ khả năng lãnh đạo của anh, tôi muốn tự chọn người để hợp tác.”
Nguyên Khải: “…………”
Anh chưa bao giờ thấy một người chủ khó khăn như vậy! Tận tâm tận lực mà vẫn bị ghét bỏ vì làm quá??
Nguyên Khải không chịu thua kém, có lẽ anh cũng không muốn phạm sai lầm ở trước mặt Diệp Trăn, huống chi còn có Diệp Tiêu, cho nên cái gì anh cũng phải tự mình làm, anh bận đến mức choáng váng đầu óc, nhưng những người xung quanh anh lại nhàn đến mức hoảng hốt, thật quá ngu ngốc khi không phân chia công việc như thế này.
Giống như cô vậy, cô chỉ cần nêu ra ý tưởng, còn lại cứ giao cho Nguyên Khải và Diệp Tiêu suy nghĩ, cô sẽ trông coi giám sát, chỉ cần không mắc phải sai lầm lớn thì mọi việc đều dễ dàng nói chuyện.
Nhưng điều khiến cho cô vui vẻ chính là theo dõi một lúc thì phát hiện những người đến thi đấu không chỉ lo cho chính mình giống như lúc trước mà những người có chút sức lực hơn sẽ hỗ trợ cho anh em của mình để cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ, lượng nhiệm vụ sẽ tăng lên nhiều hơn nhưng ngược lại cũng sẽ hoàn thành tốt hơn.
Không chỉ như thế, một số người có được lương thực sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở chỗ này còn chủ động đến đây giúp đỡ, giúp đỡ giữ gìn trật tự, nhưng tất cả những người đến đây đều biết nơi này không dễ tồn tại nên cũng không có ai dám thật sự gây chuyện, chỉ biết giữ tấm lòng cảm kích.
Nguyên Khải có chút bất an, nhìn ánh mắt Diệp Trăn, nói: “Bọn họ sẽ không gian lận chứ?”
Diệp Trăn cười nói: “Đương nhiên không rồi, đoàn kết chính là sức mạnh. Như vậy rất tốt.”
Nguyên Khải sửng sốt, nhìn Diệp Trăn kinh ngạc vui mừng ngoài ý muốn, sau đó bĩu môi nói: “Quả nhiên chính là đồ ngốc biết vung tiền!”
Diệp Trăn không để ý đến anh, ngồi nhìn một hồi, nghe bên cạnh có người nghị luận nói: “Nghe nói ngày mai tiểu thư Thẩm gia sẽ đến phát lương thực và quần áo mùa đông, ông có đi hay không?”
“Đi chứ, tôi bảo vợ con tôi đến xếp hàng trước, tôi ở đây chạy xong mới đi.”