Cô Vợ Hờ Của Hác Tổng

Chương 1: Lạnh Nhạt

Hôm nay là lễ kết hôn của Hác Thế Kiệt và Trác Thạc Hy hai gia tộc lớn nhất nhì thành phố. Hác Thế Kiệt lịch lãm trong bộ vest trắng còn Trác Thạc Hy thì lại rất xinh đẹp trong bộ váy cưới của mình.

Trác Thạc Hy và ông bà Hác sau khi khách ra về thì cũng được vệ sĩ đưa về biệt thự. Hác Thế Kiệt thì ở lại uống rượu cùng bạn bè thân thiết của anh đến hơn 1 giờ khuya mới về biệt thự.

Hác Thế Kiệt loạng choạng bước vào phòng mình, anh nhíu mày khi Trác Thạc Hy nằm trên chiếc giường của anh.

Trác Thạc Hy không ngủ được vì lạ chỗ và còn một phần nữa vì đây là đêm tân hôn của cô và anh.

Trác Thạc Hy nghe được tiếng bước chân mà ngồi dậy thì thấy anh bước vào phòng, cô lúng túng đi lại gần anh.

" Anh..anh say rồi, để em..em giúp anh cởϊ áσ vest "

" Hừ... tránh ra đi, tôi tự làm được " anh đẩy cô ra xa mình.

Trác Thạc Hy chu môi nhìn anh, sao anh không giống mấy nam thần trên phim cô xem lúc nào cũng cưng chiều nữ chính.

" Sao anh đẩy em? " cô chu môi hờn dỗi.

" Vậy em muốn tôi làm gì?" anh nhíu chặt mày

Trác Thạc Hy mặt đỏ lên quay qua chỗ khác khi nghĩ đến cả hai sẽ hôn nhau. Hác Thế Kiệt nhếch môi cười bỏ đi vào phòng tắm.

Sau khi tắm xong Hác Thế Kiệt lên giường ngủ ngon lành bỏ mặt Trác Thạc Hy bơ vơ. Trác Thạc Hy cũng lên giường nằm quay lưng với anh.

Sáng hôm sau Trác Thạc Hy xuống nhà trước vì cô biết mình đang làm dâu nên không được ngủ trễ.

" Ba mẹ chào sáng ạ " cô cúi đầu chào ông bà Hác

" Thạc Hy sao con không ngủ thêm, hôm qua mệt như vậy? " bà Hác kéo cô lại ngồi gần.

" Dạ, mẹ con dặn con phải thức sớm ạ " cô thật thà nói

Bà Hác bật cười nắm tay cô, cô con dâu này cùa bà rất thật thà trong sáng, nhưng lại rất đáng yêu không biết hơn thua với ai.

" Trong nhà đều có người làm nên con cứ việc ngủ thỏa thích, con phải nghe lời mẹ biết không? "

" Dạ vâng ạ "

" Thế Kiệt vẫn còn ngủ sao? "

" Dạ vâng " cô cúi đầu buồn bã.

Bà Hác nhìn cô như thế thì đã biết Hác Thế Kiệt đêm qua đã làm khó cô.

" Thạc Hy à, để con chịu thiệt thòi rồi, Thế Kiệt mà bắt nạt con, con cứ việc nói với mẹ "

" Dạ vâng "

Hác Thế Kiệt ngáp dài ngáp ngắn đi xuống lầu thì đã thấy ông bà Hác nói chuyện rất vui vẻ với Trác Thạc Hy, anh nhíu mày đi lại ngồi đối diện bà Hác và cô.

" Hai đứa định đi trăng mật ở đâu " bà Hác hỏi anh

" Không đi " anh lạnh lùng nói

" Tại sao? Con có biết làm vậy Thạc Hy sẽ buồn không? "

" Công việc của con nhiều lắm, nếu muốn thì mẹ đi với cô ấy đi "

" Cái thằng này ăn nói gì vậy? " bà Hác quăng tạp chí vào người anh

" Con kết hôn theo ý mẹ rồi đó, vậy thì sao này con muốn làm gì thì mặc con, con cũng đã nói trước rồi mà "

" Thế Kiệt con ăn nói với mẹ con vậy sao? " Ông Hác nghiêm mặt

" Ba? Nếu ngày xưa ông bà nội ép ba cưới một người ba không yêu thì ba thế nào? "

" Thế Kiệt? Con không thấy Thạc Hy ở đây sao? Con nói như vậy mà nghe được " bà Hác thấy Trác Thạc Hy cúi mặt xuống buồn bã mà tội nghiệp.

" Ba và mẹ là do ông bà nội và ông bà ngoại con sắp đặt, nhưng ba chưa bao giờ tổn thương mẹ con như con tổn thương Thạc Hy, con bé có điểm nào không tốt, con đối xử với Thạc Hy như vậy ba mẹ mặt mũi nào gặp mặt ông bà Trác." ông Hác đứng dậy nói rồi bỏ vào phòng.

Hác Thế Kiệt nhìn qua Trác Thạc Hy và bà Hác rồi bỏ lên phòng, anh cũng đâu muốn nói những lời đó nhưng mọi người cứ ép anh.

Trác Thạc Hy nhìn bóng lưng anh lên lầu mà ánh mắt đượm buồn, sao anh không dịu dàng với cô dù một chút cũng được.

Bà Hác nhìn thấy mà thở dài, Trác Thạc Hy đáng yêu hiền lành như thế sao Hác Thế Kiệt có thể vô tâm như vậy.

Ăn sáng xong Trác Thạc Hy đi lên phòng thì thấy anh đang ngồi lướt điện thoại trên giường.

" Thế Kiệt?" cô cắn cắn môi

" Việc gì? " anh thờ ơ nói

" Em..em "

" Chúng ta thỏa thuận một chút nhé? "

Trác Thạc Hy gật đầu.

" Tôi biết em cũng bị ba mẹ ép buộc nên phải kết hôn với tôi phải không? Vậy thì chúng ta cứ sống như thế này hai năm, sau hai năm tôi và em ly hôn, em muốn gì tôi cũng đáp ứng cho em hết và quan trọng hơn là tôi sẽ không làm gì em cả "

Trác Thạc Hy nghe xong mà giọt nước mắt lăn xuống. Ép buộc kết hôn? Cô là tự nguyện kết hôn với anh và đều quan trọng hơn là cô rất thích anh.

" Thế Kiệt? Sao chúng ta không thử mở lòng với nhau, dù gì chúng ta cũng đã kết hôn "

" Tôi đã có người trong lòng "

Cả thế giới như sụp đỗ trước mặt Trác Thạc Hy, anh đã có người trong lòng vậy còn cô thì sao? Cô thích anh như vậy tại sao không nhận được một chút tình cảm nào của anh.

Nhưng Trác Thạc Hy không vốn rất hiền lành nên cô cam tâm tình nguyện ở bên Hác Thế Kiệt hai năm, chỉ cần bên anh, được nhìn thấy anh là cô mãn nguyện. Sau hai năm cô trả anh về với người mà anh thương.

" Được, em đồng ý sau hai năm chúng ta sẽ ly hôn, em cũng không cần thứ gì từ anh cả " cô quay bước ra ngoài.

Trác Thạc Hy đi ra khỏi phòng mà tìm chỗ vắng khóc nức nở, mối tình đơn phương này cô chỉ toàn nhận đau khổ.