Bằng mọi thủ đoạn, cuối cùng bà Xuân cũng được toại nguyện: Bắt được đứa cháu nội đích tôn về nuôi, sau khi mẹ nó chết ngay trên giường sinh!
Sang, thằng con trai ăn chơi, đàng điếm vô tích sự của bà hầu như không hề hay biết chuyện vợ mình sinh con và hậu quả của cuộc vượt cạn đó. Cho đến khi anh ta được tin báo thì chỉ biết thẫn thờ, kêu trời:
- Tạo hóa bất công làm sao, cô ấy chỉ mới có hai mươi tuổi!
Mai Hoa đúng ra chỉ mười chín tuổi tám tháng, nhưng do tạng người nhỏ, nên dù mang thai nhưng vẫn ít có ai tin là cô có thể có con. Đến khi hay tin Mai Hoa yểu mạng, hầu như cả làng Vạn Hoa đều sững sờ! Có người thương cho cô con dâu bạc phận này, họ nói:
- Nếu chết thì làng này thiếu gì kẻ đáng phải chết, sao lại bắt con nhỏ dễ thương, đẹp người đẹp nết ấy phải chịu số phận cay nghiệt như vậy chứ!
Cái chết của Mai Hoa thật sự đáng ngờ, bởi trước khi sinh thì cô khỏe mạnh và hoạt bát, không có dấu hiệu gì của bệnh tật. Chỉ sau một đêm chuyển dạ, sáng lại có tin Mai Hoa bị băng huyết rồi chết ngay khi đứa con lọt lòng!
Trong lúc mọi người tiếc thương, buồn rầu thì bà Kim Xuân lại hết sức hài lòng, hả dạ. Bởi mục đích duy nhất của bà khi cưới vợ Sang là để kiếm một đứa cháu nội trai, mà mục đích đó nay đã hoàn thành trọn vẹn, vậy chướng ngại vật duy nhất còn không tống đi thì sao yên tâm, đẹp dạ. Mai Hoa tuy hiền hậu, phục tùng, nhưng trong con mắt của người đàn bà giàu sang, thế lực như mụ Xuân, thì làm sao có thể chấp nhận một cô con dâu khác giai cấp, không môn đăng hộ đối như Hoa. Nhất là khi xui gia của bà lại là một tay cu-li vác mướn ở bến tàu!
Những người độc mồm độc miệng đã kháu nhau:
- Được đứa cháu nội đích tôn rồi thì mười mạng như con Mai Hoa cũng tiêu chứ đừng nói là thân cô thế cô như nó!
Sở dĩ người ta ác miệng như vậy là bởi đã có tiền lệ. Trước khi cưới Mai Hoa, út Sang, đứa con cầu tự của bà Kim Xuân đã từng dan díu với nửa tá con gái ở trong làng. Có cô Sương giáo viên, yêu Sang thật tình, nhưng chỉ vì có thai mà mụ vườn nghi là sẽ sinh con gái, nên bị bà Xuân bắt phải đi phá thai khi bào thai đã đến tháng thứ năm. Ác thay, khi trục cái thai ra thì đó lại là một đứa con trai! Tất nhiên là việc làm ác đó đã gây ra cái chết thương tâm cho đứa hài nhi đã đầy đủ hình hài, tức là đã thành một sinh linh như mọi con người khác!
Cô Sương đó sau khi thoát chết qua kỳ phá thai, đã bị bà Kim Xuân ép phải đi khỏi xứ và từ đó đến nay chẳng còn ai nghe tin tức gì!
Sáng hôm đó, trên đường từ chợ Vàm ra chợ chị Ba Lụa gọi giật ngược người đàn ông vừa đạp xe chạy vυ't qua:
- Anh Sáu Hảnh!
Người được gọi thắng gấp chiếc xe đạp già như tuổi của ông ta lại, ngoáy nhìn ra sau:
- Ai như cô Ba vậy?
Ba Lụa vội bước tới bên, nhỏ giọng như sợ có người nghe thấy:
- Anh lo cho con Mai Hoa xong chưa?
Sáu Hảnh mặt sạm đen, nét khắc khổ hằn sâu, ngao ngán đáp:
- Rồi cũng phải xong thôi!
Ba Lụa thở dài:
- Mụ ta ác quá? Một mạng người mà chỉ đưa có hai chục đồng, bảo sao cho tươm tất được!
Sáu Hảnh nhẹ lắc đầu hỏi:
- Chị đi đâu vậy, không ở nhà hầu mụ ta sao?
- Chính bởi thằng cháu ngoại của anh mà tôi phải bị hành xác đây! Mới có ba ngày tuổi mà mồ côi mẹ, bây giờ tôi phải đi xin sữa về cho nó bú đây! Nếu không nghĩ tình nó là máu mủ của anh thì nói thật, tôi bóp mũi nó cái một!
Sáu Hảnh thở dài:
- Máu mủ gì đâu, má nó mà còn bị chết thì nó có nghĩa lý gì! Vả lại ai cho tôi nhận là ông ngoại đâu mà máu với mủ!
Sáu Hảnh là cha của Mai Hoa, tức sui gia của mụ Kim Xuân mà còn giọng điệu đó ai nghe mà chẳng đau lòng! Bởi vậy Ba Lụa đưa tay quẹt nước mắt, nghẹn ngào nói:
- Chắc có ngày tôi cũng lén ẵm thằng nhỏ đi cho mụ ta kêu trời không thấu! Ngày đó tôi sẽ báo cho anh hay!
Nói xong, chị ta nhanh tay nhét vào túi áo của Sáu Hảnh vật gì đó:
- Tôi dư được mấy đồng, anh cầm về hút thuốc!
Sáu Hảnh định móc trả lại thì Ba Lụa đã bước đi xa, rồi bất ngờ quẹo vào một ngõ hẻm, như không để cho Sáu Hảnh đuổi theo.
Sáu Hảnh áy náy, vừa đạp xe đi vừa lắc đầu hoài. Bỗng có chiếc xe kéo chặn ngang đầu, rồi một tên mặt mày bặm trợn hất hàm hỏi:
- Cha vừa nói chuyện gì với con Ba Lụa đó?
Sáu Hảnh vốn thật thà, đáp:
- Anh em chòm xóm gặp nhau hỏi thăm chút, có gì đâu. Mà chú là ai?
Tên kia dí thẳng nắm đấm vào tận mặt Sáu Hảnh:
- Là người muốn đấm vào mặt mày, được chưa! Tao nói cho mà biết, chuyện của mày mày lo, chứ đừng có dò la tin tức nhà bà Xuân, sẽ lãnh đòn?
Thì ra chúng là tay chân của mụ Kim Xuân. Sáu Hảnh ức lắm, muốn phản ứng, nhưng kịp dằn xuống, chỉ nói nhỏ nhẹ:
- Con gái tôi chết tôi lo còn chưa xong, lo gì chuyện của ai.
Nói xong ông đạp xe đi một nước. Tên đứng bên cạnh tên côn đồ vừa rồi vội lên tiếng:
- Sao mày không đập cho lão ta một trận, bà Xuân cho phép mà!
- Thôi, đủ rồi, con chó cùn đường nó sẽ cắn!
Tên nọ vẫn chưa chịu:
- Để tao rượt theo chơi cho nó câm luôn! Nói thật, mặt thằng cha này tuy là nhìn vậy chứ để trong bụng, mình không yên với nó đâu!
- Ừa, thì mày muốn làm cũng được. Nhưng nhớ là chỉ làm cho què, cụt hay gì đó thôi, không được thịt nó bây giờ. Dẫu sao con gái nó mới chết, mình không nên làm quá tay.
- Để tao quýnh cho nó đui một con mắt chơi!
- Ừ.
Tên nọ nhấn bàn đạp tới thật nhanh, trên tay đã thủ sẵn một khúc sắt nhọn!
Nhưng hắn chưa đi được chục bước thì bỗng chiếc xe của hắn lật ngang, thanh sắt nhọn trên tay hắn lại chính là vũ khí đâm vào mắt bên trái của hắn ngọt xớt, hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi lăn lộn, đau đớn...
Tên côn đồ còn lại thấy lạ quá vội nhào tới, ngạc nhiên hỏi:
- Mày sao vậy Hai Hùm?
Tên kia đang quằn quại làm sao trả lời được. Khiến tên này càng lo:
- Có sao không để tao chở đi nhà thương?
- Con mắt tao! Mày không thấy sao còn hỏi. Phải lấy cây sắt ra mau!
Máu từ trong hốc mắt của hắn tuôn ra có vòi. Lúc đó thiên hạ bu lại coi khá đông, có người nhận ra hắn, nên bảo nhau:
- Kệ nó, mấy thằng đầu trâu mặt ngựa tay sai của mụ chủ tiệm vàng Kim Xuân. Ngày thường nó chuyên đi đòi nợ mướn cho chủ, đánh người không nương tay, nay trời trả báo đó!
Trong lúc tên Hai Hùm còn đang quằn quại thì bỗng dưng tên còn lại cũng lảo đảo vừa ôm lấy mặt rồi kêu rống lên! Người chung quanh chưa ai biết chuyện gì xảy ra thì chợt thấy hắn khuỵ xuống, một bên mắt của hắn cũng đầy máu giống như tên kia!
- Ai đâm hắn đui mắt vậy?
Những người đứng gần từ nãy giờ đều nhìn rõ, họ bảo:
- Đâu có ai làm gì hắn?
Vừa khi ấy chợt có tiếng của Ba Lụa:
- Tên này đúng là bị báo oán rồi!
- Ai báo?
- Lúc nãy chúng ức hϊếp Sáu Hảnh, đòi đánh ổng đui con mắt, chúng chưa kịp làm thì đã bị y như vậy, thì chắc chắn là... do con gái ổng làm rồi!
- Con Mai Hoa mới chết mà?
- Thì chết rồi mới làm được chuyện đó!
- Hồn ma!
Ai đó kêu lên như vậy khiến mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi cùng reo lên như bắt được vàng:
- Hồn ma báo oán, đã quá thiên địa ơi!
Như vậy mới thấy lòng người ở xứ này không một ai ưa con mụ nhà giàu ác độc Kim Xuân! Sở dĩ lâu nay họ chưa có phản ứng trước việc mụ ta làm là cũng do những tên tay sai đầu trâu mặt ngựa ác ôn này. Hễ ai hó hé chống đối thì sẽ lập tức bị chúng hành hung, thậm chí thủ tiêu hay ác hơn là đốt nhà thiêu rụi cả nhà! Do mụ ta quá nhiều tiền, mua đứt làng xã, quận huyện, nên mọi lời tố cáo đều như nước đổ lá môn: Thậm chí người tố cáo còn lãnh hậu quả nữa!
Ba Lụa có vẻ hả hê lắm:
- Đáng đời lũ chó này!
Chị vừa quay bước đi thì có người lên tiếng:
- Cô cũng cùng bè với mấy thằng này, có khác gì! Cũng là tay chân thân tín của mụ Kim Xuân đó thôi!
Ba Lụa cười nhẹ:
- Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn mới là khó.
Nói xong chị bước đi nhanh. Một người khác có vẻ biết chuyện liền nói:
- Người này không tệ đâu. Tuy là giúp việc, làm vυ' em trong nhà bà Kim Xuân, nhưng lâu nay vẫn thường giúp đỡ mọi người, đâu có hống hách như lũ chó săn kia! Chị ta nói đúng đó...
Mấy người nữa thấy vậy vừa định đỡ hai tên nọ dậy, nhưng khi vừa chạm vào người chúng thì cả hai đều chấp tay lạy như tế sao, vừa cất tiếng van lớn:
- Xin tha mạng cho con! Con xin ngàn lạy, vạn lạy cô, lạy bà!
Thấy kỳ quá nên có người hỏi:
- Bà cô nào ở đây? Người đỡ hai anh là đàn ông mà?
Nhưng Hai Hùm vẫn chấp tay, thành kính:
- Xin tha cho con? Con xin hứa là không bao giờ dám tái phạm?
Tên kia cũng làm y như vậy, còn nói cụ thể hơn:
- Thưa mợ út, em làm sai rồi, cũng chỉ vì làm theo lệnh của bà ấy thôi!
Cả hai quỳ lạy nhiều hơn nữa, khiến cho hai người mới giúp đỡ hốt hoảng lùi lại:
- Họ làm gì vậy! Điên rồi chắc!
Nhưng có người quả quyết:
- Chúng không điên đâu. Chúng đang bị oan hồn đòi mạng đó.
- Oan hồn?
- Con Mai Hoa về báo án đó.
Chẳng thấy bóng dáng Mai Hoa đâu nên có người còn chưa tin:
- Không Mai Hoa cũng chẳng sao miễn bọn này bị trừng trị là vui rồi!
Nói xong mọi người lần lượt lui đi, để lại hiện trường hai nên ác ôn vẫn tiếp tục quằn quại...
Lời đồn chạy nhanh về nhà mụ Kim Xuân. Mụ ta sai mấy tên gia nhân nữa chạy ra thì cũng bị đánh bò lăn mà không biết ai đánh! Cả bọn ăn đòn nhừ tử mà không hề thấy ai ra tay, khiến cho vài tên đứng đằng xa hoảng hốt, bỏ chạy có cờ!
Cuối cùng đích thân mụ Xuân xuất hiện cùng với hai con chó berger to lớn kèm hai bên. Mụ hò hét:
- Khiêng tụi nó về nhà, hễ ai can thiệp thì gϊếŧ hết cho ta!
Nhưng chẳng ai can thiệp vậy mà hai con chó và mấy tên nữa cũng đều bị đánh giục tại chỗ. Kể cả mụ ác cũng bị mấy tát tai nảy lửa, phải bỏ chạy, vừa chạy vừa hồn phi phách tán!
Chuyện xảy ra quá đột ngột ngoài dự liệu của mụ Kim Xuân, nên khi về nhà rồi mà mụ vẫn chưa hoàn hồn. Đợi cho hai tên Hai Hùm và Sáu Chiến đỡ đau mụ mới dò hỏi:
- Bữa qua đứa nào đánh tụi bây?
Hai Hùm lắc đầu:
- Chẳng có ai đánh cả.
- Vậy sao tụi bây ra nông nỗi này?
Sáu Chiến không kịp giữ lời:
- Dạ lúc đó...
Hắn chưa nói trọn câu thì bỗng nghe bốp chát mấy cái liền rồi hắn ta lại bị bật ngửa ra sau. Hắn sợ một mà bà Kim Xuân sợ đến mười, bà ta kêu lên:
- Ai đánh vậy? Ai...
Đến phiên bà ta bị liền hai cái tát nảy đom đóm! Chung quanh mụ ta lúc ấy chỉ có mụ và hai tên bộ hạ bị thương, điều ấy có nghĩa là... ma đánh! Mụ cũng làm giống như hai tên nọ bữa trước, chấp tay lạy lia lịa:
- Xin thánh thần tha tội cho, con không dám nữa!
Mụ ta cảm giác như có ai đó đứng trừng mắt nhìn như sắp hành hình mụ!
Vừa lúc đó Ba Lụa bước vào, trên tay ẳm đứa bé còn đỏ hỏn. Chị khép nép thưa:
- Cậu chủ không chịu bú.
Chuyện bỏ bú của đứa trẻ sơ sinh đã diễn ra hai hôm rồi, nhưng giờ đây mụ Xuân càng lo lắng hơn:
- Cố mà dụ ép nó, nếu không...
Mụ ta nhìn thằng bé thiêm thϊếp trên tay Ba Lụa mà đau lòng. Giọt máu duy nhất, đứa cháu đích tôn của mụ không lẽ lại nuôi không được! Mụ nói gần như năn nỉ:
- Cố gắng đi Ba Lụa, rồi tao thưởng công. Cậu chủ mày cần sống còn hơn tao nữa, cố gắng lên...
Mụ ta thường ngày hùng hổ, chanh chua, nay xuống nước thấy quá thảm hại, khiến Ba Lụa cũng xiêu lòng. Chị nhìn đứa bé rồi tự dưng buột miệng:
- Phải chi có má nó.
Câu nói này bình thường thì có thể mụ Xuân nổi tam bành, nhưng giờ đây mụ ta lại im lặng. Có lẽ mấy cái tát vừa rồi đang làm cho mụ mất hết nhuệ khí.
Mà cũng có thể là do một nguyên nhân thần kín nào đó chỉ có mụ mới biết...
Bỗng đứa trẻ khóc thét! Ba Lụa hốt hoảng:
- Cậu chủ bị gì rồi bà ơi!
Thằng bé bế vừa khó vừa nảy ngược người lên như bị phong giựt, khiến mụ Xuân cũng hốt hoảng:
- Làm gì cứu nó đi Ba Lụa?
Trong lúc Ba Lụa chưa biết phải làm sao thì bỗng như có ai đó giựt đứa bé khỏi tay chị, nó rơi ra và lơ lửng như nằm trên không khí!
- Bà ơi!
Chị la chưa dứt câu thì vội im bặt. Bởi lúc ấy thằng bé chẳng những không té, nằm như đưa võng, lại... nín khóc!
Và rõ ràng nghe như tiếng nút vυ' chùt chụt! Ba Lụa trố mắt nhìn, mà cả mụ Xuân cũng không rời mắt. Thằng bé như có ai đó bế trên tay, đưa qua đưa lại, duy chỉ không thấy người ẵm mà thôi!
Hình như nó được bú sữa, cho nên mê bú quên cả khóc. Lát sau chừng như no nê, nó quay ra nhoẻn miệng cười mãn nguyện, khiến cho mụ Xuân cũng phải kêu lên:
- Nó tỉnh rồi!
Ba Lụa hình như hiểu mình đang chứng kiến chuyện gì. Chị nhắm mắt lại lẩm bẩm đủ mình nghe:
- Cám ơn Mai Hoa, em đã cứu con mình!
Mụ Xuân không nghe được mà thấy Ba Lụa lép nhép miệng, nên hỏi:
- Mày nói gì vậy Lụa?
- Dạ không...
Chị ta đưa tay đón lại đứa nhỏ, lúc này nó đã tươi tỉnh, quấy động tay chân như mừng rỡ. Mụ Xuân hỏi khẽ:
- Vừa rồi ai làm gì vậy!
Ba Lụa có chủ ý khi đáp:
- Nó được hồn ma giúp cho đó?
Mụ Xuân ngơ ngác:
- Ma! Mà ma nào?
- Mẹ nó!
- Con Mai Hoa?
Mụ thốt xong thì lảo đảo rồi ngã nhào, nằm bất động.
***
Tuy ngồi xe hơi, bảo tài xế chạy nhanh vậy mà mụ Kim Xuân vẫn giục:
- Lẹ lên chút nữa đi Tám.
Tài xế Tám đáp:
- Ở đây đường chật, lại phơi lúa tràn ra đường, rồi trẻ con chạy lung tung, làm sao em dám chạy nhanh hơn nữa.
Nhìn đồng hồ tay, mụ lại làu bàu:
- Trễ giờ thì ông thầy không chịu tiếp nữa.
Cuối cùng thì cũng tới nơi, vừa bước xuống xe đã nghe từ trong có tiếng nói vọng ra:
- Bà chậm một chút nữa thì để mai tới luôn?
Đã ba lần bị đuổi về, nên mụ Xuân đâm hoảng:
- Xin thầy làm ơn, nhà tôi ở xa!
Bà bước hẳn vô nhà, bỗng khựng lại ngay, bởi có một người đang ngồi trong đó mà vừa nhìn thấy bà đã điếng hồn.
- Mày...mày... con là... làm gì...
Bà gần như á khẩu, bởi người ngồi trước mặt bà là Mai Hoa, đứa con dâu đã chết!
Thấy mụ ta ngơ ngác, ông thầy Tư ngạc nhiên:
- Sao vậy? Chẳng phải bà nói là cần tôi giúp gấp một việc?
Mụ Xuân ú ớ:
- Tôi... tôi...
Cô gái mà mụ cho là Mai Hoa bỗng đứng lên, nhìn mụ soi mói:
- Bà có quen tôi sao?
Nghe tiếng nói thì không phải là giọng của Mai Hoa, kể cả lối nói chuyện ngang hàng cũng khác, nên mụ hơi yên tâm:
- Cô đây là...
Ông thầy Tư vội giới thiệu:
- Đây là đứa cháu gái của tôi, từ xa mới đến. Nó cũng giỏi nghề như tôi, nên hôm nay tôi muốn nó cùng có mặt để giúp cho bà.
Mụ Xuân vẫn còn ngờ ngợ, nên hỏi lại:
- Cô tên gì?
Cô gái đáp nhanh:
- Tôi là Minh Nguyệt.
- Cô có quen biết gì với... Mai Hoa không?
Cô gái ngơ ngác:
- Mai Hoa nào!
- Mai Hoa... ờ mà không có gì.
Trên đời này bà chưa từng thấy trường hợp người giống người nào mà như vầy. Giống từ khuôn mặt đến tóc tai, chỉ có giọng nói là khác. Bởi vậy dù đã được xác định rồi, nhưng khi ngồi đối diện mụ Xuân vẫn lo lo... thỉnh thoảng cứ lén liếc mắt nhìn.
Ông thầy Tư vô đề ngay:
- Bà gặp ma ám phải không?
Giọng mụ Xuân run run:
- Chẳng những ám, mà còn bị nó hành hạ nữa! Hai bên gò má tôi còn sưng đây, chỉ vì bị nó đánh!
- Mà ai đánh?
- Hồn ma! Không thấy nó, nhưng tôi biết đó là hồn ma của...
- Của con dâu bà phải không?
Mụ giật mình:
- Thầy biết?
- Sao lại không. Tôi còn biết bà đã gϊếŧ chết nó nữa!
Như bị chạm nộc, mụ Xuân giật nảy người:
- Ông... ông đừng nói!
Thầy Tư nghiêm giọng:
- Gϊếŧ người thì phải đền mạng! Bà biết quy luật đó chứ?
Bị hỏi bí, mụ ta càng lúng túng hơn:
- Tôi... tôi... không... không...
Ông thầy ném ra trước mặt mụ một gói giấy:
- Vật này có phải chính tay bà mua của lão lang vườn và đem về cho con dâu bà uống trước lúc cô ấy sinh không?
Bị nhận diện chính xác, mụ Xuân ôm lấy đầu rồi oà lên khóc!
Giọng của ông thầy vẫn tiếp tục, như một vị quan tòa:
- Uống xong thứ thuốc độc này đáng lẽ con dâu bà chưa chết, nhưng bởi cùng lúc đó cô ấy lại chuyển dạ sinh, nên vừa sinh đứa bé là cô ấy đã băng huyết rồi chết luôn! Bà tránh được tội gϊếŧ người bởi người ta chỉ nghĩ dâu bà chết đi do băng huyết!
- Thôi, ông đừng nói nữa!
- Vậy bà đã nhận tội gϊếŧ con dâu chứ gì?
- Đừng! Đừng nói!
Mụ ta vùng thoát chạy ra ngoài và leo lên xe ngay, giục tài xế:
- Chạy mau!
Tài xế Tám ngạc nhiên:
- Ủa, bà hổng rước ông thầy về làm phép sao?
Bà sợ thất thần:
- Thầy bà gì? Nó còn muốn hại ta nữa là khác. Chạy nhanh lên!
Xe chạy rất nhanh. Nhưng bỗng dưng nó lủi vô lề rồi dừng hẳn lại trước sự ngơ ngác của mụ:
- Mày sao vậy Tám?
Tài xế Tám ngẩng lên, quay lại nhìn. Mụ Xuân thét lên:
- Trời ơi! Mai... Mai Hoa!
Người ngồi ở ghế lại không phải là tài xế Tám, mà chính là... Mai Hoa. Đúng cô gái vừa trong nhà thầy Tư. Cô ta đanh mặt lại:
- Chào má!
Giọng bây giờ đúng là của Mai Hoa? Mụ Xuân run rẩy:
- Con... con đừng...
Nàng cười khẩy:
- Bà còn gọi được tôi là con sao. Là con sao bị bà hại đến chết? Là con sao bà ác với tôi như vậy chứ?
Mỗi lời nói lúc này khác nào con dao đâm thấu tim gan mụ ta. Mụ Xuân líu cả lưỡi:
- Má... má không chủ tâm...má chỉ...
- Bà câm miệng ngay, không tôi cắt lưỡi bà bây giờ!
Mụ Xuân rụt đầu cổ ngay, trong khi Mai Hoa gắt lên:
- Bà dùng thuốc gì để hại tôi?
- Tôi... tôi chỉ biết bỏ tiền nhờ họ làm. Tôi đâu có biết...
- Tên thầy thuốc ở đâu?
- Ở....ở...
- Ở đâu?
Mụ Xuân hoàn toàn khuất phục:
- Ở...xóm sân banh!
- Đưa tôi tới đó!
Cô tự lái xe thành thạo như một tài xế chuyên nghiệp. Xe ngừng đứng trước một ngôi nhà và một người đàn ông ló mặt ra làm Mai Hoa cũng phải giật mình! Bởi anh ta chính là tay thợ bạc ruột của mụ Kim Xuân mà thường ngày vẫn tới lui nhà, Mai Hoa đã quen mặt!
Vừa nhát thấy Mai Hoa tên Văn Thành này suýt rú lên! Hắn bước lùi và lắp bắp hỏi:
- Như... như vầy... là sao?
Mụ Xuân theo vào nhà, khép nép như kẻ tôi tớ. Mai Hoa ra lệnh:
- Đem nó ra đây!
Văn Thành hỏi trong sợ sệt:
- Đem cái gì?
- Số thuốc còn lại trong nhà này!
- Dạ...
Hắn ta còn lưỡng lự chưa chịu đi thì bỗng dưng cả thân thể hắn như bị ai nhấc bổng lên, ném mạnh văng vào vách cây, tạo ra một tiếng rầm lớn, cả tấm vách ngăn ngã đổ vào trong.
Tên Văn Thành hồn phi phách tán, lồm cồm bò dậy rồi chạy vào ôm nguyên cái hộp thiếc ra, đưa tận tay Mai Hoa:
- Đây thưa mợ út!
- Lấy ra đây ấm nước và hai cái ly!
Hắn đoán ra việc gì sẽ xảy đến nên vội quỳ xuống lạy lia lịa:
- Xin mợ út tha tội cho, chẳng qua tôi cũng làm theo lời bà chủ đây, chứ giữa tôi với mợ đâu có thù oán gì!
Mai Hoa nghiến răng trèo trẹo:
- Làm theo lệnh hả! Chứ không phải mày cùng bày mưu hại tao để hai người dễ bề thực hiện ý đồ chung sống như vợ chồng sao? Mày tưởng qua mặt được đứa con gái khờ khạo này hả?
- Dạ... tôi không...
Quay lại mụ Xuân, Mai Hoa hỏi thẳng:
- Bà trả lời xem, tôi nói đúng hay sai?
Mụ ta run rẩy:
- Dạ... à mà không. Má... má chỉ có ý...
- Việc làm tội lỗi này chỉ có thằng con khờ khạo, bạc nhược của bà không hay biết thôi, chứ trong nhà ai mà không biết. Ý đồ chiếm trọn tài sản của tên Văn Thành này chính bà cũng không ngờ tới, bởi bà đang mê đắm trong trường tình. Bà biết trong số thuốc độc này có một lọ dành cho bà đó!
Có lẽ sợ Mai Hoa nói ra hết bí mật, Văn Thành vội nhào tới định tấn công cô bất ngờ, nhưng làm sao con người như hắn có thể thực hiện được ý đồ đen tối đó. Thoắt cái đã chẳng còn thấy Mai Hoa đâu. Rồi chợt nghe cô lên tiếng ngay sau lưng tên khốn:
- Mày đáng chết lắm!
Sau câu nói thì đã thấy tay Mai Hoa cầm lấy chiếc ly, rồi trút một phần thuốc vào gằn giọng:
- Uống!
Văn Thành có muốn vùng vẫy cũng không tài nào làm được, bởi tuy là đàn bà, nhưng cú siết tay của Mai Hoa lại mạnh mẽ, vô phương vùng thoát!
Ực!
Hắn uống một hớp lớn. Khi được buông ra thì cả thân hình đồ sộ của hắn ngã sóng soài như con heo bị hạ thịt!
Mụ Xuân đã chứng kiến từ đầu đến hết, vía bay đâu mất hết. Mụ vừa run vừa bò lê khắp nhà trong tâm trạng hoảng loạn!
Mai Hoa lên tiếng:
- Tôi không gϊếŧ bà lúc này đâu, đừng sợ. Bà hãy bình tĩnh chứng kiến phút đền tội của người tình trẻ này đi rồi tới kẻ tiếp theo...
Dù được trấn an như vậy, nhưng mụ ta vẫn cứ bò và bò... Đến một lúc Mai Hoa ra lệnh:
- Đi!
Cô bước ra, mụ Xuân riu ríu bò theo. Khi đã lên xe rồi mụ tự động nói:
- Tới xóm Cầu quay!
- Nhà Mười Thế phải không?
- Đúng, Mười Thế!
- Hắn đã tham gia gì trong việc gϊếŧ tôi, tôi muốn nghe chính miệng bà nói, nói đi!
- Ông ta cho người dàn cảnh để thằng Sang cưỡиɠ ɧϊếp con, lúc hai đứa bây chưa thành vợ chồng!
Mai Hoa rít lên:
- Thì ra bữa đi cưới về ngang cầu tự dưng có nhiều tên xông vào bịt mũi bịt miệng tôi, lôi lên một chiếc xe. Sau đó khi tỉnh lại tôi mới hay mình đang thân thể lõα ɭồ, Sang thì thoả mãn nằm bên cạnh! Cũng vì lỡ như vậy nên sau đó tôi mới chấp nhận về làm dâu nhà bà. Chứ nói thật, có cho vàng chất đầy nhà tôi cũng không ham!
Mụ Xuân lại nói một hơi:
- Mười Thế này còn là thủ phạm của những vụ dàn cảnh, thủ tiêu nhiều người tình khác của thằng Sang. Hiện hắn đang...
Mai Hoa chặn lời:
- Hắn sắp sửa thủ tiêu ba tôi, phải không?
Mụ Xuân càng run dữ:
- Má... má chỉ bảo nó... nó cảnh cáo thôi...
- Cảnh cáo mà chuẩn bị sợi dây thừng và một bao chứa đầy đá để đập đầu rồi tròng dây vào cổ ba tôi và dìm ông xuống sông?
Bị lật tẩy, mụ ta nghẹn họng. Mai Hoa bất nhẫn nói:
- Mấy người tội ác trời không dung đất không tha! Tôi không ác, nhưng không còn cách nào hơn....
Cô gọi to vào nhà:
- Mười Thế đâu, bà chủ Xuân biểu!
Từ trong nhà vừa bước ra, Mười Thế đã há hốc mồm khi nhìn thấy Mai Hoa!
Hắn ta vừa định thụt lùi tìm đường tháo chạy thì bỗng ngã nhào. Chưa kịp ngồi dậy thì bỗng có sợi dây thòng lọng chẳng biết do ai ném tới, đã ngẫu nhiên tròng vào cổ hắn gọn hơ!
- Bớ!
Hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng thì dây đã xiết lại. Càng lúc càng chặt và...
Quay ra ngoài, Mai Hoa hỏi mụ Xuân trong tình trạng mụ như cái xác không hồn:
- Còn ai nữa?
Hầu như mụ không còn khả năng nhận thức, nên Mai Hoa không cần hỏi nữa, cô lôi mụ ta trở ra xe, rồi lái về một hướng khác. Dừng xe lại một ngôi nhà khang trang, có chiếc xe hơi quen thuộc của út Sang đậu ngoài sân, Mai Hoa nghiêm giọng bảo:
- Má vào kêu ảnh ra, hay để con vào?
Mụ Xuân không còn đủ sức đi, nên nói buông xuôi:
- Con muốn làm gì cũng được.
Mai Hoa đi thẳng vào trong, nhà không khoá cửa, cô lại đi một lèo vào tận phòng riêng, nơi đang có những tiếng cười da^ʍ dật từ trong vọng ra!
Đứng ngay cửa phòng không cần đẩy, cửa phòng từ từ mở trước sự kinh hãi của hai người đang nằm trong phòng! Họ là út Sang và một cô gái trẻ đẹp, đang trong tình trạng không mảnh vải che thân!
- Mặc đồ vào, cô kia ra đây!
Út Sang chết điếng khi nhìn thấy vợ. Anh ta gần á khẩu luôn:
- Sao... sao lại... lại...
Rồi thì anh ta bủn rủn tay chân, không còn cử động được nữa. Cô gái chưa từng gặp Mai Hoa lần nào, nên giở giọng khó chịu:
- Chị là ai mà đương nhiên xông vào phòng trong lúc người ta đang làm chuyện vợ chồng vậy? Có muốn chết không!
Út Sang chưa kịp ngăn:
- Đừng....
Rồi gục xuống. Mai Hoa phất tay một cái, cô gái đang ở trên giường bị tung lên rồi rơi xuống sàn, hai đầu gối khuỵu xuống trong tư thế quỳ. Lúc này Mai Hoa mới phán:
- Đáng lý ra ta phải xử mày cái tội lấy chồng người tội phá hại gia cảnh, nhưng nghĩ mày cũng bị lừa, nên ta tha cho. Mày nên mau rời khỏi căn nhà này, nếu không rồi có ngày mày cũng chung số phận với ta mà thôi!
Phất tay một cái nữa, cô gái văng ra tận ngoài sân. Mai Hoa vất ra bộ đồ cô ta còn vắt ở mép giường. Ra lệnh:
- Mặc đồ vào rồi biến liền!
Dù không muốn, nhưng bị hai cú ném khiến cô ta quá sợ vội ba chân bốn cẳng chạy một mạch mất dạng!
Lúc này Mai Hoa mới ngồi lại và bỗng dưng ôm mặt khóc ròng! Mụ Xuân muốn lên tiếng hỏi nhưng mở miệng không được nên đành im lặng... Một lúc sau chính Mai Hoa lên tiếng:
- Tôi đâu phải là người ác, tôi đâu phải kẻ gϊếŧ người! Nhưng họ đã ác với tôi, bảo sao tôi không trả thù. Tôi báo oán không phải chỉ riêng tôi, mà còn cho những người khác nữa... Nếu để bọn người ấy sống thì sẽ còn bao nhiêu người như tôi phải chịu chung số phận! Xin hãy hiểu cho tôi...
Cô khóc thật to và thật lâu.
Đến khi ngừng khóc thì Mai Hoa giật mình, cô kêu lên.
- Má!
Mụ Xuân đã nằm thẳng cẳng, không còn thở nữa!
Thì ra trong lúc Mai Hoa nói thì mụ ta đã cắn lưỡi tự tử! Có lẽ mụ sợ sau khi Mai Hoa nói dứt lời thì sẽ tới phiên mụ. Thật ra Mai Hoa không hề có ý định gϊếŧ mụ độc ác này, chỉ cảnh cáo bà ta thôi...
Nhưng mọi việc đã lỡ hết rồi...
Bà Kim Xuân chết, còn út Sang thì bỏ nhà đi chẳng thấy trở về. Gia sản Kim Xuân đang làm ăn phát đạt bậc nhất như vậy bỗng không có người cai quản!
Tôi tớ trong nhà đang hoang mang, có người định bỏ đi, có người lại nẩy ý tham lam, định nhân cơ hội kiếm chác chút đỉnh... Tuy nhiên, mọi mưu đồ hầu như không ai thực hiện được! Người định bỏ đi thì lúc nửa đêm nằm mơ thấy Mai Hoa hiện về khuyên bảo nên tiếp tục ở lại. Sáng ra mọi người đó đều thay đổi ý định, vui vẻ tiếp tục công việc!
Riêng số người có lòng tham, thì cũng nửa đêm thấy có người hiện ra giữa phòng mình, nhe nanh và giương cặp mắt tóe lửa, quát nạt cho một hồi! Đến sáng lại thì tất cả họ đều xìu như quả bóng xì hơi, không dám hó hé gì. Thậm chí có người còn quỳ giữa trời vái lớn tiếng:
- Thưa mợ út, tụi này không phải, xin mợ tha cho!
Tất cả đều nể nang Mai Hoa. Một lòng một dạ tùng phục, mặc dù Mai Hoa không hề ra mặt!
Từ hôm đó, mọi công việc trong nhà tuy không có chủ điều khiển, nhưng không sơ sót tí ti nào. Công việc còn tiến triển tốt hơn trước kia. Và hơn thế nữa, họ đồn nhau rằng bắt đầu từ đây làm ăn với Kim Xuân không còn sợ bị ức hϊếp, chèn ép nữa!
Một đồn mười, mười dồn trăm, chỉ một thời gian sau tiếng tốt về tiệm vàng Kim Xuân đã lan ra khắp nơi...
Riêng đứa trẻ sơ sinh ngày nào nay đã ba tháng tuổi. Ba Lụa không cần đi mua sữa hay xin mọi người như trước, cũng không cần sữa bò sữa bột, cứ tới cử thì đặt thằng bé trên giường, lát sau nghe nó nút vυ' ừng ực! Ba Lụa hiểu rằng nó đang được mẹ nó cho bú! Chuyện ấy dần dần nhiều người biết, nhưng chẳng ai dị nghị gì, mà trái, lại còn thương cảm mẹ con Mai Hoa hơn.
Có người còn tự mang tới cho nào giò heo, nào những món dành cho sản phụ ăn có nhiều sữa, họ bảo:
- Cúng cô Mai Hoa, để cổ ăn, đặng có nhiều sữa cho con bú!
Thằng bé lớn như thổi...
Cũng không còn nghe chuyện hồn ma báo oán nữa. Có lẽ Mai Hoa đã mãn nguyện rồi...