Thấy đò đã rời khỏi bến khá lâu rồi mà anh chàng vẫn còn ngồi mãi bên ly nước có một mình, bà Sáu chủ quán cất tiếng hỏi:
- Ủa, sao cậu không về chuyến đò vừa rồi? Đó là chuyến cuối về Tân Thành, cậu không đi thì chẳng còn chuyến nào nữa. Trời sắp tối rồi đó.
Anh chàng bấy giờ mới ngẩng lên cười gượng:
- Dạ, cháu chờ...
Bà chủ quán đang lúc rảnh việc, nên bước tới kéo ghế ngồi gần và hỏi, vẻ tò mò:
- Cậu chờ ai khi chẳng còn chuyến đò nào?
- Nhưng, có thể người ta cũng tới ngồi chờ như cháu.
Bà chủ quán cười ngất trước sự ngây ngô của anh chàng ra dáng học trò này:
- Cậu đi học ngoài tỉnh phải không? Vậy nhà ở đâu bên kia sông, hay ở làng nào phía dưới?
Anh chàng lắc đầu:
- Dạ không. Nhà cháu không ở vùng này.
Bà Sáu ngạc nhiên:
- Cậu không ở vùng này mà còn ngồi đây khi trời sắp tối, bộ có nhà quen ở gần sao?
Anh ta lại lắc đầu:
- Dạ, cũng không.
Tưởng anh ta đùa, bà Sáu trợn mắt:
- Tôi hỏi thật mà cậu cứ đùa! Quán tôi cũng sắp dẹp rồi, không còn chỗ đâu mà cà kê đó.
Chàng trai bây giờ mới đứng lên, móc tiền trả và nói:
- Tưởng dì còn bán thì cháu đợi bạn, còn không thì cháu xin đi.
Thấy cậu ta có vẻ thật thà, bà Sáu không nỡ:
- Nói vậy chứ tới hơn sáu giờ tôi mới dẹp tiệm. Mà tôi hỏi thật, cậu đợi ai vậy?
- Con gái ông Cả Dư.
Lời anh chàng vừa dứt thì bà Sáu há hốc mồm, vừa bước lùi mấy bước. Giọng run như lên cơn sốt rét:
- Cậu... cậu là...
- Cháu là bạn học của cô ấy hồi mấy năm trước. Vừa rồi gặp lại, cô ấy có hẹn với cháu ở bến đò này.
- Cô ấy tên Liên Chi phải không?
- Dạ đúng.
Thật ra bà Sáu hỏi cũng bằng thừa, bởi nhà ông Cả Dư chỉ có cô con gái duy nhất, đâu có người thứ hai.
- Cậu... cậu gặp cô ấy lâu chưa?
- Dạ, mới tuần rồi.
Câu trả lời của cậu ta không ngờ lại khiến cho bà chủ quán tái mặt! Bà nhìn vị khách trẻ mà như nhìn một con quái vật. Phải vài mươi giây sau, bà mới lùi được hẳn vào quầy hàng và bất thần nói:
- Tôi dọn hàng, nghỉ bán!
Bất ngờ trước thái độ của bà ta, nhưng chàng trai vẫn lịch sự trả tiền xong, cúi chào và bước ra khỏi quán. Thay vì đi trở lại là con đường anh ta tới lúc nãy, đàng này anh chàng lại bước thẳng xuống bờ sông, nơi con đò đã rời bến, bỏ lại bến nước vắng lặng, đìu hiu...
Trước khi đi khuất, anh chàng còn quay lại dặn với:
- Nếu lát nữa có cô ấy tới và hỏi Thành Tâm, thì dì làm ơn nói cháu đi ngắm cảnh ở bờ sông một lát.
Anh chàng không để ý, lúc ấy bà chủ quán vừa dẹp hàng vừa run rẩy. Miệng bà ta cứ lẩm bẩm:
- Con Liên Chi... con Cả Dư! Liên Chi...
Chỉ vài phút sau thì quán đã được đóng cửa. Chẳng ai hiểu vì sao bà chủ quán lại hấp tấp rời quán và đi rất nhanh như chạy trốn chỗ đó...
Khi ấy trời chưa tối. Và hình như bà chủ quán nhớ lầm. Thật ra còn một chuyến đò nữa mới là chuyến cuối. Bởi lúc bà ta vừa rời quán, chừng mười phút sau thì từ bên kia sông, con đò đã trở lại. Trên đò chỉ duy nhất một người khách.
Vừa bước lên bờ, vị khách nữ duy nhất đó quay khắp nơi tìm, và tỏ ra thất vọng khi thấy quán đóng cửa. Cô lẩm bẩm:
- Sao hẹn mà không tới?
Chợt nhìn ra bờ sông, cô reo lên:
- Kia rồi!
Cô bước ngay ra đó và bắt gặp người đang đợi mình ngồi ngắm sông nước.
- Sao lại ngồi đây?
Thành Tâm quay lại và reo lên:
- Cứ tưởng là tối nay phải ngủ bờ ngủ bụi rồi chứ!
Họ nắm tay nhau mừng khôn xiết kể, và anh chàng sôi nổi như trẻ con:
- Nào, để anh ngắm Liên Chi xem, có gì thay đổi không?
Cô gái ấy chính là Liên Chi. Cô chỉ xuống xuồng rồi bảo:
- Chúng ta đi ngay, kẻo mưa tới.
Con đò chợt quay trở lại. Liên Chi giải thích:
- Đúng ra là hết đò rồi. Đây là ghe nhà, em đặc biệt ra đón anh. Ta đi nhanh về kẻo không kịp.
- Bộ nhà xa lắm sao?
Đưa tay chỉ về phía hạ nguồn:
- Ở cách đây ba cây số.
Chiếc đò lại đi ngược về phía thượng nguồn, Tâm ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, sao mình lại đi về hướng này?
Con đò cứ băng băng tiến lên phía nước ngược. Nghe Tâm hỏi, nhưng Liên Chi vẫn không nói gì, mãi lát sau cô mới lên tiếng:
- Mình tìm chỗ riêng tư chứ về nhà toàn người lớn không, làm sao mình vui chơi thoải mái được!
Nghe có lý nên cho dù con đò có đi hơn nửa tiếng lên phía nước ngược, Tâm vẫn bình thản chờ. Mãi đến khi thấy trời bắt đầu tối, anh mới lo lắng hỏi:
- Sắp tới chưa?
Bàn tay mát rượi của Liên Chi đặt lên vai Tâm, giọng nàng nhẹ như hơi thở:
- Không sợ phải ngủ bờ bụi đâu. Tới nơi rồi!
Chiếc xuồng tấp vào một nơi mà chưa kịp nhìn lên, Tâm đã biết là rất vui. Bởi tiếng nhạc réo rắt từ trên vọng xuống cho Tâm biết là có một cuộc vui đang diễn ra nơi ấy.
- Bộ đông người lắm sao?
- Có ai đâu mà đông?
- Sao tiếng nhạc rộn rã quá, chắc là đông người đang vui đó?
Liên Chi xua tay:
- Không có ai ngoài chúng mình ra. Đây là ngôi nhà mát của ba Liên Chi. Hầu như không có ai ở. Kể cả ông quản gia già chuyên lo chuyện nhà mình cũng vừa cho nghỉ. Chỉ có chúng ta thôi, và Tâm sẽ là người phục vụ cho Liên Chi đấy nhé!
Anh chàng vui ra mặt:
- Có làm hầu phòng hay đầy tớ sai vặt cũng được miễn phục vụ cho nàng công chúa là kẻ này xin tình nguyện!
Liên Chi nắm tay Tâm chạy thẳng lên bờ, mãi đến khi đến trước một ngôi nhà lớn, Tâm mới chợt nhớ và hỏi:
- Người chèo đò lúc nãy đâu?
Liên Chi nhéo anh một cái đau điếng:
- Cứ lo người chèo đò mà không để ý gì tới người ta cả! Nãy giờ chưa thấy hỏi thăm một tiếng.
Tâm chợt nhớ, anh cười gượng:
- Mình nghĩ đã gặp nhau rồi, hỏi cũng bằng thừa...
Anh siết chặt tay người yêu và bất chợt kêu lên:
- Sao em lạnh quá vậy?
Nàng cười khúc khích:
- Tại vì... nhớ!
- Xạo.
Họ đuổi bắt nhau trong ngôi nhà rộng thênh thang mà chẳng gặp ai khác. Đúng như cô nàng nói, có lẽ người nhà không có mặt. Liên Chi chỉ lên lầu bảo:
- Ngày trước cả nhà em ở đây, sau mới chuyển về dưới kia, nên trên lầu em còn căn phòng với đầy đủ tiện nghi. Nếu cần, sau này khi có chồng em dùng làm nơi... động phòng hoa chúc!
Nàng nói chơi mà như thật, vừa liếc mắt sang Tâm, khiến anh chàng nghe rộn lên trong lòng niềm vui khó tả.
- Lên đây!
Nắm tay Tâm, nàng kéo đi khá tự nhiên, như hai người yêu nhau từ lâu. Mặc dù cả hai chỉ mới gặp lại nhau vài tuần trước đây, sau hơn năm năm xa cách, kể từ khi học lên trung học đệ nhất cấp.
- Đây là phòng ngày trước của mẹ. Còn kia là phòng của dì út, phòng của dì Năm, còn phòng này là của... em.
Căn phòng được nàng giới thiệu là phòng của mình, khi vừa mở cửa bước vào Tâm đã hốt hoảng kêu lên:
- Có cái gì!
Một bầy dơi quạ từ trong bay ra khiến Tâm phải né sang bên, bởi chúng quá đông!
- Sao chúng vào được vậy?
Trong lúc Tâm chú ý đàn dơi thì Liên Chi lại bình thản, cô còn xua chúng ra nhanh, rồi quay sang bảo Tâm:
- Nhà không người ở mà...
Cô nàng định đóng cửa lại ngay thì chợt Tâm nhìn thấy gì đó bên trong phòng, anh ngăn lại:
- Có cái gì kìa!
Theo đà đẩy của Tâm, cánh cửa phòng được mở hẳn ra và... để lộ một bộ xương người còn nguyện vẹn chân tay, đầu cổ!
- Trời ơi!
Tâm kêu lên và lùi lại mấy bước. Liên Chi chỉ khựng lại rồi mím chặt đôi môi. Tưởng nàng sợ, Tâm vội nói:
- Em đóng cửa lại và ta báo động cho mọi người!
Nhưng thật bất ngờ, nàng lại lắc đầu:
- Không cần. Thôi, ta xuống dưới nhà!
Nàng lại kéo tay Tâm đi nhanh như lúc lên. Xuống tới dưới rồi vẫn chẳng nghe nàng nhắc tới chuyện bộ xương người, Tâm dò xét:
- Bộ lâu lắm rồi em không tới đây sao?
Nàng nhẹ lắc đầu, rồi nói lảng sang chuyện khác:
- Làm hết cả tiếng nhạc, mất vui!
Tâm nhớ ra tiếng nhạc lúc đầu mà nãy giờ im bặt, anh hỏi:
- Ờ, sao không còn nghe tiếng nhạc như lúc mình mới tới?
- Bay hết rồi còn đâu!
Tâm ngạc nhiên:
- Cái gì bay?
- Mấy con dơi!
Nàng trả lời xong có lẽ thấy chưa rõ, nên lại tiếp:
- Chính mấy con dơi hòa tấu đã tạo ra âm thanh mà thoạt nghe ai cũng tưởng đó là tiếng nhạc!
Đây là lần đầu tiên Tâm nghe lý giải như vậy, anh tỏ ra hoài nghi:
- Xưa nay anh chưa từng nghe chuyện lạ này. Thì ra những con dơi ở đây khác thường...
Anh còn định hỏi nữa thì bỗng Liên Chi tỏ ra bồn chồn và nói:
- Anh đợi em ở đây, em hơi khó ở, cần vào trong một lát...
Khi cô nàng đi rồi Tâm mới để ý quan sát kỹ chung quanh. Ngôi nhà nói là ít người ở, nhưng tường và trần nhà, sàn nhà đều sạch bóng, không có lấy một chút bụi hay mạng nhện nào.
Mười phút...
Hai mươi phút trôi qua...
Tâm bắt đầu sốt ruột khi chưa thấy Liên Chi trở lại. Chờ đến nửa giờ, Tâm bước ra sau nhà thì cũng chẳng thấy ai và cũng chẳng có phòng vệ sinh riêng ở đó.
- Liên Chi đi đâu?
Sự tò mò cộng với một động lực vô hình thúc đẩy, Tâm lại bước trở lên lầu. Anh nhẹ bước tới chỗ căn phòng phát hiện ra bộ xương lúc nãy, và từ từ đẩy cửa vào...
- Trời ơi!
Hình ảnh trước mắt làm cho Tâm kinh hãi lùi lại. Liên Chi đang dùng dao chém xối xả vào bộ xương người nằm dưới sàn! Và quái lạ làm sao, máu từ trong hài cốt kia lại tuôn chảy ra có vòi!
Liên Chi hình như quá say sưa, nên không để ý thấy Tâm. Nhờ vậy, anh chàng mới ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu, rồi bất kể bên ngoài trời tối, anh phóng đại xuống sông, mặc dù không hề biết lội!
Tâm rơi xuống một đáy nước và lạnh buốt, anh nhắm mắt lại khi nghĩ tới cái chết. Nhưng như thế này còn sướиɠ hơn là chứng kiến hình ảnh người con gái anh thương đang vung dao chém loạn xạ như thế.
Tâm nghe văng vẳng như có ai gọi mình, nhưng giây phút đó anh lại nghĩ tới chuyện kinh hoàng kia, nên không hề cho rằng có ai đó gọi với thiện ý...
Có lẽ đêm đã khuya...
***
Bà chủ quán phải gọi lại đến lần thứ mười:
- Cậu gì ơi! Cậu...
Lần này thì may mắn, Tâm mở mắt ra. Anh nhìn quanh, thấy trời vừa mờ sáng và có mấy người đứng cạnh mình thì lại hốt hoảng la lên:
- Ma!
Giọng bà Sáu trầm ấm:
- Tôi đây chứ ma cỏ gì. Cậu nhớ tôi không, chủ quán ở bến đò nè!
Tâm bắt đầu trấn tĩnh lại, anh cố nhìn thật kỹ và reo lên:
- Đúng là dì rồi! Nhưng sao...
Bà đưa tay ngăn không để Tâm nói tiếp:
- Cậu còn mệt lắm, để lát nữa hãy nói. Tôi giải thích cho cậu hiểu, hồi hôm này, nếu tôi và mấy người nữa tới không kịp thì cậu không chết đuối cũng chết vì... ngôi nhà đó!
Tâm lần nhớ lại chuyện đêm qua, anh chợt hỏi:
- Liên Chi đâu?
Bà Sáu lắc đầu:
- Hôm qua vừa nghe cậu nhắc tới tên con nhỏ đó là tôi sợ thất thần rồi! Vậy mà cuối cùng cậu cũng bị lọt vào tay nó. Nó là...
Một người đàn ông tên Chín Lành, chồng của bà chủ quán vội lên tiếng:
- Vợ tôi bán quán ở đó đã chứng kiến cả chục trường hợp giống như cậu. Nhưng chưa có người nào lọt được tới ngôi nhà hoang ấy, bởi vậy khi nghe bà ấy về báo lại tôi đã đoán ắt có chuyện chẳng lành, nên gọi thêm mấy người nữa đi theo cậu tới nơi ấy. May quá...
Tâm vẫn còn nhớ lờ mờ, hỏi:
- Vậy ngôi nhà đó có gì? Mà cô Liên Chi ấy là con của một bá hộ vùng này mà?
- Điều đó thì đúng, nhưng là đúng cách đây gần sáu năm, chứ bây giờ cô ta là... là...
Bà Sáu chen ngang vào:
- Là ma!
Tâm ngơ ngác:
- Sao lại là ma?
- Cậu vào nhà đó không gặp điều gì sao?
Muốn giấu chuyện về Liên Chi, nhưng Tâm đã được nghe chính bà Sáu kể thêm:
- Nó là con gái độc nhất của ông Cả Dư trong làng này. Ngôi nhà đó được xây lên cách đây năm năm và vừa mừng tân gia thì xảy ra chuyện động trời, khiến nó bị bỏ hoang cho đến nay!
- Nhưng cô ấy... tôi mới gặp lại mấy tuần nay mà?
- Cô ta đã chết cách đây năm năm rồi, chết trong vụ thảm sát nhà Cả Dư lần đó!
Những người chung quanh đó đều nói y như vậy, nhưng Tâm có vẻ còn ngờ ngợ... cho nên cuối cùng ông Chín Lành bảo:
- Được rồi, tôi sẽ đưa cậu tới tận nhà Cả Dư bên Tân Thành, rồi cậu sẽ nghe hết mọi chuyện.
Trước khi đi, Tâm cũng kể cho họ nghe chuyện quan hệ giữa anh và Liên Chi:
- Ngày trước chúng tôi học chung với nhau ở trường tỉnh. Khi lên trung học thì chuyển lên Sài Gòn nên cả hai không còn học chung nữa. Bỗng cách đây ít lâu tôi nhận được tin qua một người bạn, họ nói rằng Liên Chi muốn gặp tôi để gửi trả lại một kỷ vật thuở học trò. Ngày trước tôi và Liên Chi vốn có tình ý với nhau, nên khi nghe tin nhắn như thế, tôi đã tìm gặp cô ấy và nhận được lời cô ấy mời về đây chơi nhân dịp nghỉ hè.
Bà chủ quán thở dài:
- Con trai nào cũng được cô ấy mời như vậy cả. Tôi đã ngăn chặn được bốn, năm trường hợp rồi, chỉ có duy nhất một cậu trước đây mà tôi sợ cậu cũng giống như cậu ta...
Tâm nhớ lại bộ xương trong phòng Liên Chi, anh kêu lên:
- Phải chăng chính là anh ta?
Rồi Tâm giục:
- Chú đưa cháu tới nhà cô ấy xem sao?
***
Một ngôi nhà ngói còn đồ sộ hơn là ngôi nhà đêm qua, Tâm phải buột miệng khen:
- Nhà lớn quá!
Chín Lành chép miệng:
- Vậy mà cũng bỏ hoang từ lâu rồi đó cậu!
Tâm ngỏ ý muốn vào nhà, Chín Lành lưỡng lự một lúc rồi cũng đồng ý:
- Tôi vào với cậu, nếu có ai gặp thì cậu nói giùm một tiếng là mình vào chỉ để xem, chứ không hề có ý trộm đồ đạc gì trong đó.
Ở gian giữa nhà có một bàn thờ lớn, trên đó có bốn bức ảnh chân dung đặt song hàng nhau. Vừa nhìn thấy, Chín Lành nói ngay:
- Hai người lớn là ông bà cả, con người kế bên thì cậu biết rồi, đó là cô Liên Chi, người con trai bên bìa trái đó chính là... kẻ gây ra tai họa cho nhà họ!
Tâm ngơ ngác:
- Kẻ gây ra họa sao lại được thờ chung?
- Đó mới là chuyện để cả làng này bàn tán.
Sau khi xem qua hết ngôi nhà, dẫn Tâm ra ngoài. Chín Lành kể:
- Tôi trước đây là quản gia cả hai ngôi nhà, bởi vậy tôi biết rành về nó. Ông bà Cả chỉ có mỗi cô con gái cưng là Liên Chi, nên khi có người tới dạm hỏi là hứa gả liền. Anh chàng kia chính là chàng rể tương lai của họ. Tuy nhiên, trong lúc hôn lễ chưa cử hành thì vào một đêm tiệc tùng ở ngôi nhà mới xây, đã xảy ra một thảm kịch kinh hoàng!
Chính chàng rể tương lai đó trong cơn say xỉn đã lộ nguyên hình là một tay đào mỏ. Anh ta lớn tiếng cự cãi với ông bà Cả, đòi phải hứa chia cho anh ta toàn bộ tài sản thì anh ta mới chịu tiến hành lễ cưới! Còn không thì anh ta sẽ bỏ, không cưới! Trong khi đó thì cô Liên Chi đã lỡ ăn nằm với anh ta rồi, mà hình như cũng đang có thai nữa...
Chín Lành ngừng lại một chút rồi kể tiếp, giọng bùi ngùi nói:
- Khi bị ông bà Cả từ chối, rồi bị Liên Chi vạch mặt thì anh chàng đó nổi điên, cầm dao chém chết hết cả nhà rồi sau đó tự sát theo. Tôi là người đưa hài cốt nhà ấy về thờ ở đây, ban đầu chỉ có ba người thôi. Nhưng tay hung thần kia đã thành quỷ thành tinh, cứ hiện về đòi phải đặt ảnh của anh ta lên chung bàn thờ mới chịu!
Ông ngừng lại, thêm một lần thở dài:
- Anh ta thành tinh thành quỷ nên cả làng này ai cũng sợ, cô Liên Chi bị anh ta điều khiển, nên mấy năm nay cứ dụ các chàng trai quen biết về, để rồi sau đó hạ sát. Theo tôi biết thì cô ta làm như vậy là bởi anh chàng kia ghen, không muốn ai lui tới nhà này. Cách đây gần một năm, có một chàng trai nghe nói trước đây cũng là bạn học, theo Liên Chi về ngôi nhà đó, để rồi chẳng bao giờ thấy trở ra...
Tâm buột miệng:
- Anh ta đã thành bộ xương khô trong đó rồi.
- Đáng lẽ đã tới phiên cậu ngày hôm qua! Theo tôi dự đoán, sở dĩ cậu thoát chết được có lẽ nhờ đàn dơi quạ bay ra lúc cậu vào nhà!
Tâm ngạc nhiên:
- Đúng là có đàn dơi quạ! Nhưng tại sao chúng lại cứu cháu?
- Tôi đã chứng kiến nhiều lần, hễ ai chưa tới số chết thì khi mở cửa căn phòng có bộ xương ra thì cả đàn dơi sẽ bay hết ra ngoài, điều đó có nghĩa là người ấy thoát nạn!
Tâm ngẩn người ra rất lâu. Những gì anh đã chứng kiến, cùng với lời kể của Chín Lành đã làm cho Tâm cảm giác lạnh cả người...