Có lẽ đã khá khuya thì Mỹ Lan choàng tỉnh dậy. Cô nhìn đồng hồ tay và giật mình:
- 12 giờ rồi sao?
Thì ra cô nàng đã ngủ một giấc đến hơn 6 giờ liền! Bên ngoài lúc ấy đã im lìm, hình như mọi người cũng đã đi ngủ.
Thấy một cây đèn dầu ai đó đốt và đặt ở đầu bàn, Mỹ Lan đoán là lúc mình ngủ chắc chị của Thiện đã vào đây. Lại có cả một mâm cơm dọn sẵn, đậy l*иg bàn để cạnh ngọn đèn. Bước lại xem thấy cơm còn hơi nóng, sẵn bụng đói Mỹ Lan định ngồi xuống ăn đại, nhưng kịp nghĩ, cô bước ra cửa và đảo mắt tìm ai đó trong nhà, ít ra cũng nói với họ một tiếng về lý do ngủ quên của mình.
Nhưng đi thẳng lên nhà trên, trở xuống nhà dưới cũng chẳng thấy một ai. Trong phòng của Thiện đèn còn sáng, nhưng im phăng phắc. Sau khi lưỡng lự một vài giây, Mỹ Lan bước trở về phòng của mình. Và cô khựng lại!
Trước mặt cô mâm cơm còn nguyên lúc nãy giờ đã hết sạch, giống như ai đó vừa ăn!
- Ai vậy?
Vừa tự hỏi, Mỹ Lan vừa nhìn chung quanh, không thấy ai, cô nghĩ tới con chó hay mèo gì đó nhân lúc cô đi ra ngoài đã ăn vụng. Tuy nhiên, khi nhìn kỹ lại thì cách ăn là của con người chớ không phải con vật. Đũa, chén không hề xô lệch và phần thức ăn thừa đã được tém gọn gàng chớ không vung vãi như chó mèo ăn!
Dẫu chưa từng biết sợ chuyện ma quỷ, nhưng trước hiện tượng kỳ lạ này tự dưng Mỹ Lan bắt rùng mình! Cô ngồi thừ người ra một lúc rồi đành để bụng đói, trở lại giường tiếp tục ngủ. Vừa đặt mình nằm xuống, bàn tay trái của Mỹ Lan đã chạm vào một người nằm sẵn trên giường!
Trong bóng tối không nhìn thấy rõ, nhưng qua cảm nhận Lan biết chắc người nằm đó là một phụ nữ! Bởi làn da mát mịn và quần áo mặc của người ấy là loại lụa mỏng, láng.
Có muốn kêu lên thì lúc ấy Lan cũng không làm được. Mà người nọ cũng không nói gì, từ từ siết chặt lấy tay của Mỹ Lan và nhẹ người quay sang đưa tay còn lại đặt lên miệng Lan, như muốn ra lệnh không được kêu la!
Rồi chậm rãi hơn, người ấy bật ngồi dậy và nhẹ nhàng cởi bỏ y phục của Mỹ Lan!
Trong đời, có lẽ đây là giây phút mà Mỹ Lan kinh hoàng nhất, nhưng cô không làm sao phản ứng được gì bởi tay chân và miệng hầu như bị tê liệt.
Chỉ một lúc sau thì toàn thân Mỹ Lan không còn một mảnh vải, cô run rẩy chờ cơn ác mộng ập tới! Tuy nhiên xem ra người nọ không hề muốn xâm phạm tới Lan, mà lại nhẹ nhàng bước khỏi giường.
Khoảng hơn năm phút sau thì Mỹ Lan mới cử động được, cô thử kêu lên:
- Bớ...
Thì mới biết là mình đã hoàn toàn thoát khỏi trạng thái lúc nãy. Cô định kêu rõ hơn để cầu cứu, nhưng chợt nhớ là mình còn đang tênh hênh nên vội sờ bên cạnh để tìm y phục.
- Trời ơi!
Lan kêu khẽ với sự kinh ngạc. Bởi quần áo bị cởi ra của cô đã không còn ở đó.
Theo bản năng, Mỹ Lan cố sức tìm kiếm, nhưng đúng là con người lúc nãy đã cố tình lấy đi hết quần áo, mà lúc này dù cho Lan có muốn lấy quần áo khác để mặc cũng không có, bởi lúc chiều khi vào phòng vội, cô chưa kịp lấy giỏ quần áo để ở phòng khách!
Nhìn ra bên ngoài thấy trời bắt đầu rạng sáng, Mỹ Lan càng run hơn, cô quơ vội chiếc mền bên cạnh quấn vào người rồi thu hết can đảm la lên:
- Bảo ơi. Trung ơi, giúp mình với!
Phòng của hai người ở gần bên, nên chỉ gọi lần thứ hai là đã nghe tiếng chân chạy sang. Tiếng của Trung:
- Gì vậy Lan?
- Mình... mình...
Lại có tiếng của Bảo:
- Lan, sao lại...
Lúc ấy Mỹ Lan nghe rõ bên ngoài là cuộc đối thoại giữa Bảo và Trung:
- Mày cầm quần áo của ai vậy?
Câu hỏi của Trung và Bảo đáp khá lúng túng:
- Là... là của... Mỹ Lan.
- Sao mày giữ quần áo của cô ấy? Bộ đồ này tao thấy cô ấy mặc lúc tới đây mà?
Bảo lại càng lúng túng hơn:
- Tao... tao thấy nó... ở trong phòng.
Trung la lớn:
- Mày với Mỹ Lan! Thật vậy sao Bảo?
Bảo gần như líu lưỡi lại:
- Bậy... bậy nè! Tao... tao chỉ...
Vừa lúc ấy, có cả tiếng của Kim Thoa:
- Chuyện gì ồn ào vậy hai cậu?
Bảo nhanh trí hơn, anh chàng gọi nhanh vào phòng:
- Bị sao vậy Lan?
Mỹ Lan cũng ứng phó khá nhạy:
- Mình bị... trúng gió! Làm ơn lấy cái giỏ mình để ở ngoài phòng khách đưa vào đây giùm!
Trung chạy đi rất nhanh, vừa đưa mắt ra hiệu cho Bảo. Anh chàng bị hàm oan này hiểu ý nên vội ném bộ đồ trên tay vào phòng, vừa nói:
- Quần áo đó, còn cái giỏ thì chờ thằng Trung một chút!
Ngay lúc đó, có giọng hớt hải của Trung:
- Đâu có thấy giỏ nào đâu?
Bên trong Mỹ Lan đã mặc lại đồ, cô nói vọng ra:
- Em để ở góc phòng khách, chỗ gần cái bàn lớn đó!
- Không thấy!
Mỹ Lan bước ra nét mặt vẫn còn sợ hãi nhưng trước mặt Kim Thoa cô phải làm ra vẻ tỉnh táo:
- Để em đi lấy.
Đi ngang qua chỗ Kim Thoa đứng, Lan lễ phép nói:
- Em cám ơn chị về mâm cơm tối qua.
Kim Thoa ngạc nhiên:
- Mâm cơm gì? Chị thức chờ em dậy để dọn cơm cho ăn mà thấy em vẫn ngủ say rồi nên chị cũng ngủ quên luôn.
Mỹ Lan khựng lại trố mắt nhìn, vừa lẩm bẩm:
- Vậy thì ai đã...
Cô nghĩ có thể là bà mẹ của Thiện hoặc người làm trong nhà, nhưng vừa khi ấy Kim Thoa lại nói rõ:
- Má chị bị bệnh nằm liệt từ chiều qua, còn đứa em bà con thì đã về quê từ mấy hôm rồi, nên nhà không có ai cả...
Mỹ Lan muốn thuật lại chuyện đêm qua nhưng kịp nghĩ lại nên thôi, lẳng lặng đi tìm giỏ đồ của mình. Tuy nhiên, chỉ một lúc sau cô đã chạy trở lại, hốt hoảng:
- Cái giỏ đồ của tôi...
Kim Thoa lên tiếng ngay:
- Sao mất được? Nhà này không có ai khác ngoài chúng tôi nên không thể có chuyện mất đồ đạc trong nhà! Cô xem lại đi.
Thoa có vẻ giận dỗi, cô quay bước bỏ đi khiến cho Mỹ Lan không kịp đính chính lời nói không khéo của mình. Nhưng cô vẫn quay sang Bảo và Trung, hỏi:
- Hai anh có thấy giỏ đồ của em không?
Trung chỉ sang Bảo:
- Nó chỉ có giữ mỗi bộ đồ của em mặc hôm qua, có lẽ lúc em qua phòng nó...
Bảo lao tới bụm ngay miệng của Trung lại:
- Đừng có nói bậy? Tao với Mỹ Lan đâu có.
Mỹ Lan nhớ lại bộ đồ lúc nãy, liền hỏi:
- Sao anh có được bộ đồ này? Em bị mất nó bởi...
- Anh cũng không biết, lúc ngủ dậy đã thấy nó ở đầu giường. Anh tưởng em...
Mỹ Lan ngượng đỏ mặt:
- Em làm sao dám làm chuyện ấy! Vả lại, anh và anh Trung ngủ chung mà!
Trung nói nghiêm túc:
- Nãy giờ đùa vậy thôi, mình cũng đang tự hỏi sao bộ đồ của Lan lại ở bên phòng của bọn mình. Việc này ắt có điều gì đó.
Định giấu luôn chuyện xảy ra đêm qua, nhưng nghe Trung hỏi vậy, Mỹ Lan phải kể lại đầu đuôi. Kể xong, cô hỏi:
- Phải chăng đó là ma?
Bảo nhớ lại chuyện mình bị bóng đè hôm ngủ ngoài nghĩa địa, liền nói:
- Giống y như mình bữa đó! Cũng là con ma nữ...
Trung có tính hay bông đùa nên pha trò:
- Thằng Bảo là nam thì thấy bóng ma nữ dè, còn Mỹ Lan thì đáng lý ra phải là ma nam chứ!
- Em cảm nhận rất rõ, đó là một cô gái. Tuy không thấy mặt, nhưng em có thể tưởng tượng rằng đó là một người rất đẹp, ăn mặc sang trọng nữa...
Tự dưng Bảo buột miệng:
- Anh Đào!
Mỹ Lan nghe lạnh sống lưng:
- Cô ấy linh đến như vậy sao?
Bảo tiết lộ điều mà từ hôm đó tới nay chưa nói với ai:
- Đêm hôm đó, khi từ nghĩa địa về mình còn thấy cô ấy một lần nữa! Cô ta đòi mình phải làm rể phụ trong lễ cưới của cô ta!
Mỹ Lan nghe rung động tinh thần:
- Cưới ai?
Bảo lắc đầu:
- Cô ấy không nói lễ cưới ai, nhưng sao mình có cảm giác như là...
Bảo bỏ lửng câu nói càng làm cho Mỹ Lan tò mò thêm:
- Anh nói xem, ai vậy?
- Mình không dám chắc, nhưng người đó giống như Thiện!
Tiếng kêu của Mỹ Lan cũng vừa lúc từ phòng bên kia có một tiếng thét thật to:
- Anh Đào!
Tiếp theo là giọng thảng thốt của bà giáo Nhơn:
- Thiện, má đây con! Đừng làm má sợ.
Khi Mỹ Lan và mấy người bạn chạy sang thì ngạc nhiên vô cùng khi thấy Thiện đang ôm một bộ áo cưới trong lòng. Anh nói trong niềm hoan lạc:
- Tối nay là ngày con cưới vợ, sao má chưa sửa soạn nhà cửa cho đẹp? Phải kết hoa, giăng đèn chớ!
Mỹ Lan kêu lên:
- Thiện! Em đây mà...
Nhưng Thiện chừng như không nhận ra, anh nói theo ý của mình:
- Cô và anh bạn này là phụ dâu, phụ rể. Phải mặc quần áo đẹp nhé!
Rồi anh lại ôm bộ áo cưới và hát nghêu ngao bài tình ca mà trong các lễ cưới người ta hay hát. Bảo đưa mắt nhìn Mỹ Lan, ái ngại:
- Nó nói giống như trong giấc mơ mà mình thấy. Cũng chiếc áo cưới này.
Bà giáo ngạc nhiên hỏi:
- Con mơ thấy gì?
- Dạ, thấy Anh Đào!
Bà giáo thất thần:
- Lại con Anh Đào đó nữa! Vậy mà ông thầy Tám nói là đã trục được nó đi rồi!
Bà đang nói thì con Luyến, đứa bé thường bưng bánh bông lan đi bán dạo quanh xóm, nó từ ngoài cửa chạy vào và la lớn:
- Ông thầy Tám bị hộc máu chết rồi bà giáo ơi!
Mọí người sững sờ, riêng Kim Thoa thì chạy thẳng ra cửa. Lát sau cô về và thất thần nói:
- Ông thầy Tám chết chật rồi. Ông ấy từ nhà mình về thì bị sốt cao, có lúc lạnh toàn thân, nằm ngủ từ tối hôm qua không dậy, lúc đó người nhà vào coi thì thấy ông đã chết trong vũng máu. Hộc máu tươi ra một đống!
Bảo là người nhạy cảm với câu chuyện vừa nghe hơn ai hết, anh lẩm bẩm:
- Lại là Anh Đào...
Rồi như con thú bị thương, Bảo rút vào một góc ngồi im, vừa run rẩy...
Trong khi đó, Thiện vẫn nghêu ngao hát và hầu như chẳng chú ý đến ai chung quanh. Mỹ Lan gần muốn phát khóc trước cảnh đó. Cô mím chặt môi, đứng lặng người đi một lúc lâu, rồi thất thểu trở về phòng của mình.
Nhưng vừa bước vào phòng thì đã phải khựng lại và rụng rời tay chân. Trước mắt cô, ở giữa phòng là một người phụ nữ toàn thân nguyên vẹn, chỉ có cái mặt là trơ xương. Một chiếc đầu lâu trên thân người!
Như thân cây bị đốn ngã. Mỹ Lan ngã sấp ngay dưới chân bóng ma...
***
Rầu rĩ chuyện con trai lâm vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh nên bà giáo Nhơn năng đi chùa. Ngoài mục đích cầu nguyện cho bệnh trạng của con, bà còn van vái vong hồn của Anh Đào, mong cô đừng quấy phá...
Ngôi chùa Thiện An có vị hòa thượng Chơn Tánh là người lâu nay bà giáo rất sùng bái. Nhân việc này, bà tới viếng và trình bày với ông mọi chuyện đang xảy ra trong nhà mình.
Nghe xong, ông chau mày một lúc rồi gọi chú tiểu vào trai phòng lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ. Mở hộp ra, ông lấy đưa cho bà giáo xem một xâu chuỗi hạt huyền, vừa bảo:
- Đây là vật mà người đem ký gửi cho bần tăng đã nói rằng của chính con gái bà ấy. Tôi thấy xâu chuỗi đẹp nên hỏi bà ấy mua ở đâu, thì bà cho biết là không hề mua, mà chính con gái bà trước khi chết đã nhặt được nó trong một chuyến đi chơi. Xâu chuỗi đen tuyền, đúng là bằng hạt huyền nguyên chất, nhưng càng quý hơn là trên mỗi hạt đều nổi lên chữ Thiện rõ như cầm bút viết. Bần đạo đã nhìn thật kỹ, chữ Thiện này không phải do bàn tay con người tạo nên. Nó tự nhiên mà có!
Bà giáo nhìn kỹ và dù không biết chữ Hán, nhưng cũng thấy được trên mỗi hạt huyền đều hiện lên một chữ giống nhau, khi ẩn khi hiện. Bà giật mình nói:
- Sao nó giống với chỗ mỏ ác của thằng con nhà này, lúc nó vừa sinh ra thì ở mỏ ác cũng nổi lên một chữ giống như vậy. Ba nó thấy vậy nên đặt cho nó tên là Thiện, ổng nói tên ấy trùng với chữ trên mỏ ác!
Sư Chơn Tánh cũng ngạc nhiên:
- Sao lại có chuyện trùng hợp lạ kỳ như thế này? Người đem gửi xâu chuỗi này cũng kể chuyện gần giống như vậy. Bà ấy bảo rằng trên mỏ ác con gái bà lúc mới sinh ra cũng có một chữ Thiện như thế!
Bà giáo chưa thể tin có chuyện trùng hợp như thế, nên hỏi lại:
- Người đem gửi xâu chuỗi là ai vậy, thưa thầy?
Nhà sư không giấu:
- Là bà Hội đồng ở làng mình.
Bà giáo kinh hãi kêu lên:
- Con gái đã chết của bà là Anh Đào!
- Thì ra bà cũng biết mẹ con họ. Tội nghiệp, cô con gái còn trẻ quá mà đã yểu mạng. Nhưng có chuyện này.
Ông lấy ra một quyển sách cũ, lật vài trang rồi ngẩng lên bảo:
- Theo sách thì trên đời này nếu hai người có cùng đặc điểm giống nhau thì sẽ không cùng gần nhau được. Cũng may giữa con trai bà và cô gái cùng làng này không có quan hệ gì với nhau, nên...
Vừa nói tới đó, ông chợt nhớ ra, nên vội bảo:
- Mà không phải, giữa họ có dính tới nhau đấy chứ? Theo lời bà kể thì hiện cô Anh Đào và cậu con bà gặp nhau...
Ông suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp:
- Theo sách thần toán thì nếu một cặp giống đặc điểm với nhau mà một trong họ chết thì mọi việc coi như đã được hóa giải. Ở đây người nữ đã thác rồi...
Bà giáo thở dài:
- Vậy mà vong hồn của con nhỏ đang ám thằng con nhà này. Thầy xem có cách nào chỉ giúp con với.
Sư Chơn Tánh bộc bạch:
- Người tu hành không tin tà ma, cũng không đối đầu với chúng. Nhưng trong chuyện này, do tình cờ bần tăng được ký thác xâu chuỗi có liên quan tới vong linh người nữ tên Anh Đào, cho nên bần tăng cứ tạm gửi cho bà xâu chuỗi. Bà thử đem xâu chuỗi này về, đưa cho cậu nhà giữ trong mình coi có tác dụng gì không?
Bà giáo phấn khởi hẳn lên:
- Xin tạ ơn thầy, ngàn lần tạ ơn thầy!
Bà lấy xâu chuỗi và bọc nó trong chiếc khăn đội đầu một cách cẩn thận, chẳng khác gì giữ một báu vật. Sư Chơn Tánh còn dặn:
- Thầy cũng không dám chắc có kết quả gì, nhưng sau khi thử để cậu nhà giữ trong ba hôm, thì đem lên đây trả lại cho ta.
- Dạ, con xin hứa!
Bà rời khỏi chùa một đoạn thì chợt có người gọi phía sau:
- Bác ơi!
Quay lại thì bà giáo vô cùng ngạc nhiên khi thấy Mỹ Lan với gương mặt tiều tụy, thất thểu bước một mình.
- Cháu đi đâu vậy?
Lan bỗng khóc oà:
- Con khổ quá bác ơi. Anh Thiện vừa rồi đuổi con đi, anh ấy nói con không thể ở trong nhà được, bởi tối nay anh ấy cưới vợ!
Vẫn không ưa cô gái này, tuy nhiên khi thấy tình cảnh Mỹ Lan như vậy, bà giáo cũng phải an ủi:
- Cháu cứ về với bác, mọi việc rồi để bác lo.
Mỹ Lan lắc đầu:
- Cảm ơn bác. Cháu muốn vào chùa một chút, bác cứ về trước.
Với xâu chuỗi hạt huyền trong tay, bà giáo cũng không không muốn giữ Lan lại, bà bước đi nhanh, bỏ lại cô gái ở đó. Mỹ Lan lững thững bước vào chùa.
Đang đi, bỗng có ai đó nắm tay Lan kéo lại. Bực mình, vừa định lên tiếng thì chợt một giọng nói vừa đủ cho cô nghe:
- Cô đang "dơ mình" thì làm sao vào chùa được!
Mỹ Lan giật mình khi bị nói đúng tình trạng cơ thể mình, cô quay lại nhìn thì suýt kêu thét lên, bởi đang đứng trước mặt cô lúc ấy là... cô gái với cái đầu lâu hôm trước!
- Cô... cô...
Hôm đó ở trong phòng khi vừa nhìn thấy con người này, Mỹ Lan đã ngất xỉu. Hôm nay có lẽ do đã gặp một lần, nên Lan chỉ run rẩy, định bước lùi lại, thì đã nghe một giọng nói tuy nhẹ nhàng, nhưng hàm ý như ra lệnh:
- Bước ra góc sân kia vắng vẻ, dễ nói chuyện hơn.
Như bị thôi miên, Mỹ Lan bước theo. Cô gái kia đi nhẹ nhàng, nhưng lại bước rất nhanh. Dẫu cố gắng, nhưng Lan không tài nào theo kịp. Khi bước tới cuối sân chùa phía sau, thì đã thấy cô nàng nọ ngồi sẵn trên một ghế đá, quay lưng lại như chờ đợi.
Bước tới sát bên, nhưng Mỹ Lan không dám ngồi xuống, phải đợi nhắc:
- Ngồi xuống đi!
Mỹ Lan vừa ngồi xuống thì bất thần người ấy quay lại. Lần này Mỹ Lan không sửng sốt nữa, mà đúng hơn là sững sờ trước gương mặt đẹp như tranh vẽ của cô ta!
- Cô... cô...
Cô gái cười rất tươi:
- Sao cô Mỹ Lan có vẻ ngạc nhiên vậy? Vẫn là tôi đây thôi. Cô có muốn biết tên tôi không? Tôi là...
Chẳng hiểu ai xúi giục mà Mỹ Lan đã buột miệng:
- Anh Đào!
Một tiếng cười trong trẻo phát ra từ đôi môi Anh Đào:
- Cô khá thông minh. Bởi vậy sự quan tâm của tôi với cô không phải là chuyện thừa.
Mỹ Lan muốn nhìn thẳng vào mặt người đối diện, nhưng mỗi khi liếc mắt nhìn thì cô có cảm giác như ánh mắt ấy đang muốn nuốt chửng mình, bởi vậy cô vừa cúi mặt vừa nói:
- Vừa rồi cô...
Ý Mỹ Lan muốn nhắc tới gương mặt ghê sợ lúc nãy, nhưng chưa kịp nói thì đã bị chặn ngang:
- Cô muốn tôi với gương mặt quỷ ấy lắm sao? Tôi vốn là người như thế này và bây giờ tôi vẫn như vậy, ngoại trừ...
Nàng vừa nói vừa đứng lên, và bất thần vung tay lên cao. Khi hạ tay xuống thì nàng ta vụt biến mất!
Mỹ Lan rung động thật sự, cô lắp bắp:
- Tôi... tôi...
Lần đầu tiên biết chắc mình đang gặp ma, nên phải mất mấy chục giây sau cô mới hoàn hồn. Tuy nhiên, phải một lúc lâu sau Mỹ Lan mới có thể đứng dậy và lảo đảo bước đi.
Chợt có ai đó nói một cách vô tình ngay phía sau:
- Mới rồi tôi nhìn thấy đứa con gái nào ngồi ở băng đá kia giống hệt như con Anh Đào con ông Hội đồng!
Một người khác nói thêm:
- Con nhỏ chết trẻ, lại bất đắc kỳ tử nên linh lắm, nghe nói nó cứ hiện hồn về hoài. Mày lạng quạng mà gặp phải nó thì có mà toi mạng!
Hai người nọ đi rồi mà Mỹ Lan vẫn còn bàng hoàng. Cô nhìn lại cánh tay mình, nơi cô vừa bị Anh Đào nắm, dường như cảm giác lạnh và tê rần đang lan ra... Nỗi sợ hãi càng lúc càng lớn, cuối cùng thay vì trở lại nhà của Thiện, Mỹ Lan quyết định đi luôn ra bến xe đò. Cách tốt nhất lúc này đối với Lan là phải rời khỏi chốn này. Mất Thiện dẫu đau lòng, nhưng mạng sống của mình, Mỹ Lan nghĩ, không thể để mất trong tay một hồn ma được!
Mỹ Lan bước lên xe đò lúc ấy là hai giờ chiều...
***
Chiếc xe nhà ngừng ngay cửa khiến cho bà giáo ngạc nhiên nhìn ra. Do mắc kém nên chưa nhận ra ai, bà bảo Kim Thoa:
- Con ra coi ai vậy?
Thoa vừa bước ra đã quay trở vào liền, giọng hớt hải:
- Bà Hội đồng má ơi!
Từ nào đến giờ tuy là ở chung làng, nhà cũng không cách nhau xa lắm, nhưng bà giáo Nhơn chưa một lần gặp gỡ với con người mang tiếng là giàu có và quyền uy nhất vùng này. Bởi vậy nghe bà ta ghé lại nhà mình thì bà giáo ngạc nhiên, chưa biết phải làm sao. Vừa khi Kim Thoa nhắc:
- Bà ấy là má con Anh Đào đó!
Chi tiết này làm bà giáo nhớ lại chuyện thực tại của con trai mình, bà vội đứng lên. Nhưng bà chưa kịp ra cửa đón khách, thì khách đã bước vào phòng ngoài rồi.
Chính cô con gái lớn bà Hội đồng là Vân Anh dìu mẹ mình đi. Thay vì thái độ hách dịch như xưa kia nhưng bây giờ bà Hội đồng rất dịu dàng, bà lên tiếng:
- Tôi muốn gặp bà giáo Nhơn.
Bà giáo mau mắn:
- Dạ, tôi là vợ giáo Nhơn đây.
Bà Hội đồng chụp ngay tay chủ nhà và siết chặt như người thân lâu năm mới gặp lại, bà ríu rít:
- May mắn cho tôi. Cứ tưởng không gặp được bà!
Rồi không đợi chủ nhà mời, bà đã ngồi ngay xuống ghế trường kỷ, dúi nhanh vào tay bà giáo một gói bọc nhung đỏ, vừa nói nhanh:
- Bà cứ giữ lấy, coi như đây là của hồi môn tôi cho tụi nó làm ăn!
Bà giáo ngơ ngác:
- Chuyện gì vậy bà Hội đồng?
Kim Thoa phải bước tới giúp mẹ mình mở bọc nhung ra, cả hai mẹ con đều sững sờ trước nhiều món nữ trang sáng lóa!
- Cái... cái này...
Trong lúc bà giáo lúng túng thì bà Hội đồng đã bình tĩnh nói:
- Con gái tôi nó bắt phải đem qua đây cho bằng được. Nó bảo rằng nhà chồng nó không có sẵn, mà đám cưới thì phải có nữ trang để mẹ chồng trao cho cô dâu trong lễ lạy xuất giá. Đây là chút thành ý của gia đình chúng tôi, cũng là ý nguyện của con gái tôi nữa, xin chị đừng từ chối. Bởi nếu không...
Vân Anh bây giờ mới lên tiếng:
- Suốt đêm qua, con Anh Đào hiện hồn về cứ đòi má tôi phải đi qua đây ngay, má tôi bảo để sáng tính lại thì nó quậy tưng bừng, làm cả nhà không ai ngủ nghê gì được! Con nhỏ này ngang bướng, nó mà muốn chuyện gì thì đố ai cản được. Bởi vậy, bác và chị đây nên làm theo ý nó.
Bà Hội đồng nói thêm:
- Vong của nó về bảo rằng nó có duyên với thằng Thiện nhà này, duyên tiền kiếp chứ không phải mới đây, nên bằng giá nào chúng cũng phải lấy nhau.
Bà giáo ngập ngừng:
- Nhưng mà... tụi nó làm sao ăn ở với nhau được?
Vân Anh quả quyết:
- Anh Đào đoan chắc là nếu chúng ta cử hành hôn lễ cho đúng với nghi thức thì nhất định hai đứa nó sẽ ăn đời ở kiếp với nhau được!
Kim Thoa nói nhỏ bên tai mẹ:
- Thì cũng giống như thằng Thiện, nó cũng nói vậy...
Bà giáo dịu giọng:
- Tôi cũng đâu biết làm sao khác...
Bà Hội đồng mừng rỡ:
- Như vậy được rồi! Chúng ta tiến hành hôn lễ cho chúng nó ngay đi. Chính con Anh Đào chọn ngày, tối hôm nay là lễ đưa dâu...
Kim Thoa buột miệng:
- Sao được! Ai lại rước dâu vào ban đêm?
Vân Anh giải thích:
- Nó là hồn ma thì làm sao đi ban ngày được. Vả lại hôm nay là ngày giờ tốt, con Anh Đào bảo ở cõi âm chuyện ngày giờ là quan trọng lắm, không thể làm khác được.
- Đón dâu ngay tối nay được chứ sao không, má.
Câu nói bất ngờ khiến mọi người quay lại. Thiện bước ra với chiếc áo cưới trong tay. Trông anh tỉnh táo hơn mấy ngày qua. Bà Hội đồng vừa trông thấy đã reo lên:
- Con ơi, giúp má với.
Thiện hầu như đã trở lại bình thường, anh nhìn mẹ và nói:
- Đây là duyên nợ của tụi con má à, má nên làm theo ý má vợ con. Đó cũng là ý của Anh Đào...
Thấy con mình đã bình thường, bà giáo mừng lắm, nhưng còn rất khó xử với chuyện cưới xin, bà nhìn sang con gái như nhờ sự góp ý thì Kim Thoa lại gật đầu:
- Cứ làm thế đi má.
Thiện đưa lại cho bà Hội đồng cái hộp gỗ đựng xâu chuỗi huyền:
- Con tạm giữ vật này, gởi trả lại cho má, để má đưa cho Anh Đào. Cũng chính nhờ nó mà con trở lại bình thường. Con cảm ơn má, cảm ơn Anh Đào.
Kim Thoa cũng mừng khôn xiết:
- Thằng Thiện đâu còn gì phải lo nữa má! Hay là...
Hiểu ý chị mình, chính Thiện nói liền:
- Với Anh Đào thì một là một, không cãi lời cô ấy được đâu. Mà tại sao lại làm khác, khi con và cô ấy có duyên nợ với nhau.
Hai mẹ con bà giáo im lặng. Trong lúc bà Hội đồng lại giục:
- Không còn thì giờ nữa đâu, bây giờ tôi phải trở về lo chuyện hôn lễ.
Bà giáo vẫn còn lúng túng:
- Nhưng... nhà cửa tôi như vậy, làm sao đây?
Thiện trấn an:
- Đâu phải đám cưới bình thường đâu mà má phải lo. Cứ để con.
Anh đứng lên đi về phía góc nhà, rồi xách tới một chiếc vali mà vừa nhìn thấy Kim Thoa đã reo lên:
- Vali quần áo của con Mỹ Lan, nó bị mất...
Thiện mở vali ra trước sự kinh ngạc của mọi người. Trong đó chứa một bộ áo dài khăn đóng của nam và một bộ áo gối thêu rồng phượng bằng lụa rất đẹp!
Vân Anh là người lên tiếng đầu tiên:
- Hôm qua mấy thứ này còn bên nhà, ai đem qua đây hồi nào vậy?
Rồi cô kể:
- Chính bởi những vật này mà ba năm trước con Anh Đào tự tử! Nó phản đối cuộc hôn nhân do ba má tôi ép nó. Khi nó chết rồi, tôi tiếc của nên xếp mấy thứ này vào tủ cất, hôm nay tự nhiên thấy nó xuất hiện trên giường Anh Đào, rồi bây giờ lại ở đây.
Thiện nói một cách tự nhiên:
- Mọi vật đều có chủ, mà phải đúng là chủ nó thì mới hưởng được lâu bền. Cái này là dành cho em.
Anh ướm thử bộ đồ và reo lên:
- Đồ này sắm là để cho con đây chứ!
Nhìn con mình trong bộ đồ lễ, bà giáo xúc động nói:
- Con tôi!
Bộ đồ vừa vặn đến kinh ngạc! Đến Vân Anh cũng phải kêu lên:
- Như đo cắt cho cậu Thiện vậy!
Kim Thoa thấy bên dưới bộ đồ cưới còn có vài thứ nữa, nhìn kỹ cô kêu lên mà quên sự có mặt của hai người khách:
- Quần áo của Mỹ Lan!
Quả đúng như vậy. Đây rõ ràng là vali của Mỹ Lan bị mất hôm qua.
- Chị Hai giúp em đem cất vali này vào phòng.
Nhớ chuyện mình giận Mỹ Lan về chuyện mất chiếc vali này, Kim Thoa hơi hối hận. Lúc này cô mới chợt nhớ ra là Mỹ Lan đã không có ở nhà từ trưa hôm qua đến giờ. Cô gọi Bảo và Trung hỏi:
- Mấy đứa có thấy Mỹ Lan đâu không?
Bảo đưa ra mảnh giấy nhỏ:
- Lan về Sài Gòn rồi. Giấy này em cũng không phải nhận trực tiếp từ cô ấy, mà do thằng Sanh bạn của Thiện đưa lại.
Thoa lẩm bẩm:
- Cũng tại chị...
Trong đầu Thoa đang hiện lên một hình ảnh rắc rối mới. Chuyện tình cảm của Thiện và Mỹ Lan sẽ ra sao đây khi Thiện làm đám cưới, mặc dù là đám cưới với... hồn ma. Xem ra Mỹ Lan yêu Thiện thật lòng và chắc bây giờ cô ta đau khổ lắm...
Trung chép miệng:
- Yêu đương làm gì cho rắc rối!
Bảo chống nạnh nhìn bạn:
- Để rồi coi.
Rồi anh ta hỏi khẽ Kim Thoa:
- Bộ để cho thằng Thiện lấy... hồn ma thật hả chị?
Thoa nhẹ thở dài:
- Chứ biết sao bây giờ. Hai đứa không thấy sao, nếu không cho nó cưới thì bệnh tình thằng Thiện biết chữa thế nào đây?
Bảo rùng mình:
- Chắc em không dám ở lại dự lễ cưới này quá!
Trung trừng mắt nhìn bạn:
- Bạn bè vậy đó hả?
- Ngoài ra còn Mỹ Lan nữa...
Ý Bảo muốn nói rằng dẫu sao giữa họ và Mỹ Lan là bạn lâu năm, giờ đây chẳng lẽ đứng nhìn bạn mình phản bội?
Hiểu ý, nên Kim Thoa nhẹ giọng bảo:
- Hai đứa cũng không nhất thiết phải ở lại...
Tuy nhiên Trung đã quyết định:
- Bọn này sẽ ở lại. Và cũng chính bọn này sẽ về giải thích lại cho Lan hiểu.
Lúc này đã xế chiều. Mẹ con bà Hội đồng cũng đã lên xe về. Còn lại toàn người nhà, bà giáo mới lo lắng hỏi Thiện:
- Con chấp nhận lấy con Anh Đào, con không nhớ nó là...?
Thiện hào hứng:
- Con không thấy có gì trở ngại cả! Mấy ngày qua trong cơn mê con đã biết thế nào là sống với một người cõi âm, nên con có cảm giác như giữa chúng con không có gì khác biệt. Vả lại, Anh Đào nói với con rằng cô ấy sẽ dành cho con một sự ngạc nhiên lớn. Con tin cô ấy.
Bà Hội đồng chỉ biết lắc đầu, thở dài...
***
Chiếc xe hơi quen thuộc của bà Hội đang đi trước, theo sau là hai chiếc nữa. Họ lặng lẽ ngừng ngay trước cổng nhà. Trong này, bà giáo Nhơn cũng đã chuẩn bị sẵn, nên giục Kim Thoa:
- Đưa má ra ngoài đón người ta!
Vừa bước ra tới cửa, mẹ con bà giáo đã sững sờ đứng khựng lại! Trước mặt họ là bà Hội đồng đi cùng cô con gái lớn và bốn năm người lớn tuổi nữa, có lẽ là trong thân tộc. Đặc biệt hơn là... có cả cô dâu đi kèm!
Kim Thoa bắt đầu run:
- Sao... sao hồn ma mà cũng... cũng hiện hình giữa ban ngày được?
Bà giáo cũng không hơn gì, giọng bà run còn hơn con gái:
- Vịn giùm má, má thấy chóng mặt...
Nhóm người nhà bà Hội đồng bước thẳng vào nhà một cách rất tự nhiên. Vân Anh là người đại diện cho nhà gái, lên tiếng:
- Thưa bác giáo, giữ đúng lời giao ước, nay giờ lành, ngày lành tháng tốt, má con và bà con họ nhà gái, xin đưa dâu về nhà chồng. Đúng ra lẽ này phải khác đi, nhưng bác giáo thông cảm cho, hoàn cảnh không cho phép, nên tạm cử hành như thế này. Mời chú rể ra đón cô dâu vào nhà để lạy gia tiên luôn!
Thiện từ trong bước ra, anh hơi khựng lại một chút khi nhìn thấy cô dâu đang trùm kín mặt. Rồi anh cũng tiến tới cúi chào nhà gái, xong đưa tay nắm lấy bàn tay cô dâu. Họ sóng đôi bước vào nhà trong. Tuy nhà không trang hoàng gì, nhưng do mới sơn phết hồi Tết, tường còn mới, lại được tăng cường đốt mấy ngọn đèn manchon nên cũng rực rỡ, sáng choang.
Trước khi bắt đầu lạy bàn thờ, một người trong thân tộc nhà gái nhắc:
- Cô dâu phải giở khăn trùm ra rồi hãy lạy!
Chiếc khăn được chính Thiện giở ra từ từ... Và anh sững sờ khi gương mặt cô dâu hiện ra! Đó là... Mỹ Lan?
- Hả!
Thiện hơi lùi lại nửa bước, nhưng liền lúc đó anh nghe một giọng nói thật khẽ, chỉ đủ cho mình anh nghe:
- Bình tĩnh. Cứ làm như những gì em đã dặn!
Giọng nói không phải là của Mỹ Lan! Giọng này Thiện đã nghe quen trong suốt mấy ngày hôn mê... Đó là giọng của Anh Đào!
Buổi lễ gia tiên diễn ra êm thấm trước con mắt kinh ngạc của mẹ con bà giáo và cả hai người bạn của Thiện đứng ngoài cửa! Bảo nói khẽ với Trung:
- Tao không thể hiểu nổi...
Trung cũng lắc đầu:
- Để lát nữa gặp Mỹ Lan tao hỏi xem.
Khi cuộc lễ chấm dứt thì Thiện xin phép hai bà mẹ được đưa vợ vào phòng riêng. Vừa vào tới trong, anh nhận được một câu nói rót vào tai:
- Ban ngày anh sẽ sống với em bằng gương mặt này, còn ban đêm thì em sẽ là Anh Đào trọn vẹn!
Trong lúc quyện chặt lấy nhau trên giường, giọng nàng tha thiết hơn:
- Em đã thương lượng với Mỹ Lan rồi, cô ấy cũng đồng tình với cuộc sống này. Bọn em phải hy sinh nhiều lắm đó. Chỉ có anh là sướиɠ thôi, được một lúc đến... hai vợ!
Thiện có lẽ quá bất ngờ nên nhất thời anh không thốt được thành lời. Mà cần gì phải nói, khi trong tay anh đã có được một cuộc tình không thể có trường hợp thứ hai trong cõi đời này!