Thi hỏng cả ba lần tú tài, mà nhà lại nghèo, nên coi như con đường công danh của Phan đã chấm dứt. Tại quê nhà có người đề nghị Phan vào làm thư ký tại một nhà máy xay lúa để kiếm miếng cơm độ nhật. Tuy nhiên với Phan thì như vậy lại càng đau lòng thêm. Bởi chung quanh anh những bạn bè cùng trang lứa ai cũng đỗ đạt, hoặc ít ra thì cũng giàu có sắm tàu xe làm chủ nọ vênh vang...
Cuối cùng đã Phan cũng chọn giải pháp ra đi khỏi quê, làm một chuyến phiêu bạt thật xa. Và anh dừng chân ở một thành phố lớn. Tiền bạc trong túi có rất ít, nên Phan chỉ có thể tìm những chỗ trọ rẻ tiền, để ngày ngày lê bước khắp nơi tìm việc làm.
Đã hai tháng trôi qua mà công việc vẫn chưa có nơi nào. Tiền tiêu, tiền nhà đều cạn...
Phan buồn tình ghé vào một quán nhậu bên đường gọi một xị đế ngồi uống cho đến lúc chuếch choáng say mới lê chân về chỗ trọ. Với Phan coi như đêm nay là đêm cuối cùng anh ngủ ở đây. Ngày mai chưa biết ra sao...
Tỉnh giấc vào giữa khuya, Phan nghe đầu nhức như búa bổ, toàn thân lại đau như vừa bị cơn cảm nặng. Có lẽ do xị rượu buổi chiều. Phan chợt giật mình khi có một bàn tay ai đó mát lạnh, mềm và đang nhẹ nhàng lướt lên trên lưng mình, từ cao xuống thấp, như xoa bóp...
Đang ở tư thế nằm nghiêng, Phan cố xoay người trở lại, chợt anh suýt kêu lên khi chạm một thân thể bên cạnh và người đó lại là phụ nữ và lại còn... không mảnh vải che thân!
- Sao? Sao lại...
Phan cố bật dậy, nhưng tay chân anh như tê liệt, anh chỉ có thể nghiêng người đủ để nhìn thấy cô gái hơi quen quen...
Bấy giờ cô gái mới lên tiếng:
- Lạ lắm sao? Rõ là khéo vờ...
- Cô...
Cô nàng đưa tay chận ngang miệng Phan, nói thật khẽ:
- Bộ muốn cho cả nhà hay biết sao?
Phan kịp nhận thức được chỗ anh nằm đúng là phòng trọ chật hẹp và nhìn lên tường thấy đồng hồ treo chỉ đúng hai giờ. Hai giờ sáng, và... chuyện gì đã xảy ra?
Cô gái bất ngờ ôm chầm lấy Phan vừa hôn lấy hôn để. Hôn như chưa bao giờ được hôn...
Không còn khả năng chống trả, nên Phan chỉ biết ậm ừ trước cơn bão táp mà mình đang gặp phải.
- Bất ngờ...
Từ bên ngoài có tiếng ai đó thét lên dữ tợn:
- Thằng khốn kiếp này dám làm chuyện thối tha!
Vừa lúc cánh cửa phòng trọ của Phan bật mở tung, cùng lúc với đèn phòng được bật sáng choang. Vợ chồng ông chủ nhà đang hùng hổ đứng giữa phòng, mồm họ há hốc kinh ngạc nhìn lên giường của Phan.
Cô gái kéo vội chiếc chăn đang đắp chung về phía mình để che giấu thân thể lõα ɭồ, còn Phan thì lại lộ ra trần trụi...
Đến lúc đó thì Phan mới tá hỏa khi nhận ra toàn thân mình cũng còn rất ít vải che. Hình như lúc anh đang trong cơn say...
Tiếng ông chủ nhà quát to:
- Thằng khốn nạn, tao sẽ gϊếŧ mày!
Ông ta lao tới với con dao dài trên tay. Phan có muốn vùng dậy cũng chẳng thể nào làm được. Bỗng bà vợ lão chủ nhào theo ôm cứng chồng lại, bà ta giọng khẽ hơn:
- Ông đừng nóng như vậy, kẻo thiên hạ biết cả bây giờ.
Bà quay sang một người đàn bà nữa nãy giờ đứng phía sau:
- Chị Tư đóng cửa lại giùm.
Con dao trên tay lão chủ bị lấy đi, nhưng lão ta vẫn còn hung hăng rất đáng sợ:
- Tao đâu ngờ cho một thằng khố rách áo ôm như mày vô mướn nhà để rồi mày làm nhục nhà tao!
Phan cố chống chế.
- Dạ, con đâu có...
Bấy giờ bà chủ mới chỉ vào người bên cạnh Phan, hỏi:
- Chứ ai nằm đó?
Từ trong chăn cô gái khóc rưng rức như tự giới thiệu sự hiện diện của mình.
- Con đó còn hông ngồi dậy đi, còn nằm đến bao giờ!
Lúc này Phan mới dần tỉnh trí, anh bắt đầu hiểu: cô gái trong chăn kia mà anh cảm thấy quen quen chính là cô con gái kiêu căng con chủ nhà trọ mà hai tháng nay anh vẫn thấy mặt. Nhưng còn chuyện này... thì sao? Chính Phan cũng không thể nào hiểu nổi, anh chỉ nhớ mang máng là đêm qua quá say anh mò về nhà và ngủ vùi...
Như đã được chuẩn bị từ trước, người phụ nữ đứng phía sau được lệnh từ vợ chồng chủ nhà đã bước tới đưa máy ảnh lên chụp liền mấy kiểu vừa lúc cô gái như cố ý tung chăn để lộ mặt và phần thân trên ra.
Xong đâu đấy vợ chồng lão chủ bảo người chụp ảnh:
- Chị đi ra để chúng tôi giải quyết.
Bà chủ nhà quay sang chồng:
- Ông cũng vô nhà nghỉ đi, để tôi tính chuyện này.
Chờ mọi người ra hết rồi bà Lệ tên người chủ nhà mới nhẹ giọng hơn:
- Con Lan mày chưa dậy mặc đồ vô, còn chờ gì nữa?
Lan - cô con gái - lúc này mới chui hẳn ra khỏi chăn, kéo quần áo vứt bừa bãi dưới nền gạch, mặc vào.
Quay sang Phan bà ta bớt gay gắt hơn:
- Cậu nghĩ sao mà làm vậy? Cậu có biết con gái tôi nó còn là gái tân, tháng sau là chồng đi coi mắt rồi...
Phan lúng túng:
- Dạ thưa bà, con... con đâu có... con đâu...
Bà Lệ nghiêm giọng:
- Đến nước này nếu khôn thì cậu phải thành tâm. Tôi thật sự không ghét bỏ, thù hằn gì cậu. Tôi muốn tìm một lối thoát cho cậu...
- Dạ, bà chủ giúp con!
Giọng bà chậm nhưng rõ ràng:
- Đến nước này nếu cậu làm tùm xùm ra thì chính gia đình tôi, con gái tôi mang nhục mà thôi. Cậu đã gây ra chuyện tày đình thì cậu phải giải quyết hậu quả. Cậu hiểu tôi nói gì không?
- Dạ, con không...
Bà Lệ lại phải xẵng giọng:
- Cậu còn bướng bỉnh phải không? Hay để ông nhà tôi tính chuyện với cậu?
- Dạ...
Thấy thái độ của Phan có vẻ thuần phục, bà Lệ lại hạ giọng:
- Nó là con một trong nhà, nó là con gái rượu của chúng tôi, nhưng đến nước này thì tôi đành phải...
Bà ngừng nói, đưa tay gạt nước mắt, giọng trở nên bi thiết hơn:
- Con cái nó dại, nó làm hại cha mẹ nên giờ đây tôi phải chấp nhận. Tôi gả nó cho cậu.
Câu nói như một tiếng sét giáng xuống Phan. Mặc dù cú sét đánh này không gây thương vong, nhưng với Phan anh không thể nào tin được...
- Thế nào, cậu tính sao?
Nhìn gương mặt nghiêm nghị của bà, rồi quay sang nhìn Lan đang co người khóc rấm rức, Phan rối như tơ vò. Anh tìm mãi mà chẳng ra lời nào để nói...
- Nếu thuận thì bắt đầu từ hôm nay dọn đồ đạc lên căn gác phía sau nhà mà ở. Cậu như người trong nhà. Còn mọi việc để tôi lo...
Bà nói xong kéo tay cô con gái bước trở vô nhà lớn. Phan ngồi đó mà tưởng như mình đang trong cơn chiêm bao...
Sáu tháng sau...
Đang ngon giấc, chợt Phan bị đánh thức dậy:
- Dậy nhanh. Vợ đẻ tới nơi mà còn mê ngủ!
Tiếng giục là của bà Lệ. Phan nhìn sang chỗ vợ thì thấy Lan đang nằm ôm bụng rên la. Anh bật dậy ngơ ngác:
- Thai mới năm sáu tháng mà đẻ nỗi gì?
Bà Lệ quát to:
- Sáu tháng hơn rồi! Động thai hay thai hư gì đó, còn lôi thôi gì nữa, nhanh lên!
Phan là trai tơ nên hoàn toàn khờ khạo trong chuyện này. Kể cả có những điều bất thường như việc vừa làm đám cưới với Lan xong chưa hơn một tháng thì Lan báo tin có bầu. Đến tháng thứ hai thấy bụng Lan to, Phan hỏi thì Lan nạt ngang bảo:
- Cái thai trong bụng lớn nhỏ là tùy nó, sao lại hỏi tui?
Thắc mắc nhưng không biết hỏi ai nên Phan đành câm nín với nỗi niềm riêng.
Thấy Phan còn ngồi thừ ra đó, bà Lệ lại phải giục:
- Mau chạy đi mời bà bác sĩ tới đi! Cái thằng...
Phan như cái máy chạy ra cửa. Nhưng vừa sắp bước xuống thang lầu, anh quay lại hỏi:
- Sao không đưa đi bệnh viện mà sanh ở nhà?
- Bảo đi nhanh đi, lôi thôi hoài!
Lan cũng phát khùng về thái độ lừng khừng của chồng, cô ta lắc đầu than:
- Thật là vô tích sự.
Bà Lệ xỉ một cái vào trán cô gái:
- Phải như vậy thì mày mới ém nhẹm cái thai quỷ quái này đến nay!
Bà đưa tay nhẩm tính rồi nói:
- Bữa nay là đúng 9 tháng 12 ngày rồi...
Mười lăm phút sau Phan trở về với bà bác sĩ già. Như đã có hẹn trước, bà bác sĩ bảo:
- Đã chuẩn bị mọi thứ cho tôi chưa?
- Xong hết cả.
Xua tay mời mọi người ra ngoài, bác sĩ bắt tay ngay vào việc. Vừa khám bụng, bà giục ngay:
- Sắp sinh rồi, cho thau nước nóng nhanh lên.
Không để cho kẻ ăn người làm có mặt, đích thân bà Lệ và Phan lo mọi việc. Họ vừa quay đi lấy thau nước thì đã nghe tiếng khóc oe oe trong phòng. Mừng quá bà Lệ hỏi vọng vào:
- Con trai hay gái?
Không nghe tiếng trả lời. Bà Lệ sốt ruột hỏi lại:
- Trai gái vậy?
Bà đẩy cửa phòng bước vô. Trước mắt bà, bà bác sĩ đang ngồi thừ người nhìn bào thai vừa lọt lòng mẹ.
- Trời ơi!
Tiếng kêu thảng thốt là của bà Lệ, khi ánh mắt bà chạm phải cái bào thai còn đỏ hỏn.
- Cái... cái gì đây?
Đúng là một hài nhi, nhưng đứa bé có cái đầu nhỏ như nắm tay, còn phần cơ thể thì dài hơn bình thường. Đặc biệt là phần bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© thì khó mà mô tả...
Bà bác sĩ già buông thõng một câu:
- Nó là con trai!
Bà muốn nói thêm: Là một quái thai, nhưng kịp dừng lại.
Lúc đó bà Lệ mới từ từ bước tới gần hơn. Bà nhìn trân trối vào chỗ giữa háng của đứa bé: Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nó phát triển y như một người lớn trưởng thành!
Sau khi làm mọi việc cho thai phụ, thai nhi, bà bác sĩ lặng lẽ rời khỏi phòng, thì bà Lệ ôm mặt khóc nức nở:
- Trời đã hại tôi!
Tiếng than của bà đã đánh thức Lan đang lịm đi sau khi sinh. Cô nghiêng nhìn sang con và thét lên trong nỗi bàng hoàng:
- Trời ơi!
Phan từ bên ngoài chạy vào và đứng khựng lại như trời trồng...
Mười lăm năm sau...
Thằng bé Dị - tên đứa con oan nghiệt Lan sinh ra - càng lớn lên càng quái dị. Bởi vậy, dù nó có tên là Thành Nhân, nhưng chẳng một ai gọi chính tên nó, mà gọi là Dị, riết rồi chết tên. Ban đầu Lan và bà Lệ rất giận khi ai đó gọi con cháu họ với tên Dị, nhưng lâu ngày họ cũng chẳng còn quan tâm, mặc ai muốn gọi sao cũng được.
Thằng bé Dị thì lại rất khoái khi được gọi cái tên ấy. Nó đưa tay dứ vào mặt mỗi khi ai gọi nó là Nhân. Tính tình thằng bé cổ quái, hung tợn khác thường, lúc nào như cũng muốn gây sự và kɧıêυ ҡɧí©ɧ bất cứ ai đến gần. Ngoại trừ nữ giới. Điều lạ là ở chỗ đó. Ngay từ lúc còn trong nôi thằng Dị đã ghét đàn ông. Có lần Phan bế con, đã bị nó cào cấu và cắn cho đau điếng. Chỉ đến khi có mấy người tớ gái đến bế thì nó mới yên.
Do nó dị tướng, nên bà Lệ mướn một lúc ba đứa tớ gái thay nhau bồng bế trong nhà và chỉ ở quanh quẫn trong phòng, tuyệt đối không cho xuất hiện ở nhà ngoài, đặc biệt là lúc nhà có khách.
Lan thì từ khi con lọt lòng, cô ta chưa một lần bồng ẵm và gần như là dị ứng với thằng bé. Mỗi lần nhìn thấy Dị là y như là giữa hai mẹ con gầm gừ nhau như chó với mèo.
Đặc biệt hơn, có một người nữa, mỗi lần trong thấy Dị là ông ta kêu thét lên và cắm đầu chạy như gặp phải ma. Người đó là ông ngoại của Dị, ông Thiện Hảo! Mà phần thằng Dị cũng vậy, hễ lần nào gặp người đàn ông đó nó đều chỉ vào mặt và hét lớn:
- Đồ ác nhân! Đồ khốn kiếp!
Riết rồi bà Lệ hầu như cách ly Dị khỏi cuộc sống trong gia đình. Và điều đó là nguyên nhân dẫn tới những bi kịch khôn lường. Đầu tiên là chuyện một đứa tớ gái bồng bế Dị từ nhỏ đột ngột mang bầu! Cô ta khóc lạy bà Lệ xin thôi việc mà không đòi hỏi quyền lợi gì.Truy hỏi mãi mới vỡ lẽ, tác giả bào thai không ai khác hơn là thằng Dị!
Rồi tiếp đó luôn cả hai đứa tớ gái còn lại cũng đến xin thôi. Hỏi nguyên nhân, chúng chỉ khóc...
Sau cùng bà Lệ cũng hiểu. Thằng nghịch tử Dị tuy mới ở tuổi 15 mà đã thành quỷ, cứ bắt buộc các hầu gái cho nó giở trò đồϊ ҍạϊ , ai không cho thì nó đánh, nó nằm vạ la khóc ỏm tỏi, đến nỗi phải chịu quy phục.
Bà Lệ đã thay đến bốn, năm lần tôi tớ, vậy mà chẳng ai ở được quá một tuần. Đến nỗi tiếng dữ đồn xa, cả khu xóm ai ai cũng biết chuyện và chẳng một ai dám vào làm dù được trả công gấp hai, ba lần người khác.
Thằng Dị thì càng ngày càng quỷ quái hơn. Một bữa nó kêu thẳng bà Lệ vào bảo:
- Bà phải cưới ba con vợ cho tui!
Có ma mới dám lấy nó. Bà Lệ phải năn nỉ ỉ ôi mãi nó mới chịu yên. Nhưng kể từ đêm đó nó cứ gào khóc trong phòng, gây náo loạn cả nhà chẳng ai ngủ nghê gì được.
Bà Lệ phải thương lượng với nhiều nơi để tìm vợ cho cháu với điều kiện chia cho một phần tài sản.
Vào một buổi sáng...
Có một cô gái tuổi chưa quá hai mươi, từ ngoài cửa bước vô và lên tiếng ngay:
- Ai cần thì tui sẵn sàng làm vợ!
Trông cô gái cũng bình thường và có phần đẹp, hấp dẫn, chứ chẳng hề có dấu hiệu gì của bệnh hoạn. Cô ta gặp ngay bà chủ nhà và hỏi thẳng:
- Bà ra điều kiện nếu lấy cháu bà thì được gì?
Bà Lệ nhìn cô ta từ đầu đến chân, có lẽ ưng ý, bà nói:
- Tôi chia cho một phần tư tài sản này cho cô sống với cháu tôi.
Cô gái cười nửa miệng rồi lắc đầu:
- Cả tài sản hoặc ít nhất cũng tạm thời là phân nửa!
Cô ta nói xong tự nhiên đi thẳng ra nhà sau trước sự ngạc nhiên của bà Lệ. Ra đến thang lầu dẫn lên phòng của Dị, cô gái lên tiếng:
- Ra mà đón vợ đi!
Thằng Dị như chực chờ từ lúc nào rồi, nó chạy bay xuống cầu thang và tự nhiên ôm chầm lấy cô gái lạ. Thấy bà Lệ bước vô, Dị cười khoe.
- Đây là vợ tui!
Bà Lệ đứng nhìn chưa biết phản ứng ra sao thì Dị và cô gái đã nắm tay nhau đi thẳng lên lầu, biến mất sau cửa phòng đóng kín...
Kể từ hôm đó cô gái không trở ra nữa mà nghiễm nhiên cô ta thành vợ Dị.
Biết có chống đối cũng vô ích, nên cuối cùng bà Lệ đành giả câm giả điếc chấp nhận. Nhưng nào đã được yên, một hôm cô gái đứng trước mặt bà nói thẳng:
- Từ nay bà không được bước lên phòng ở của tụi tui. Nhất là lão già Thiện Hảo, nếu để chúng tôi nhìn thấy mặt thì đừng nói sao chúng tôi độc ác!
Mà ông chồng bà Lệ vài tháng nay cũng chẳng bén mảng về nhà. Phan và Lan thì hầu như mạnh ai nấy đi ra ngoài với công việc của mình. Tóm lại từ đó trong nhà chỉ còn lại bà Lệ già như một chiếc bóng.
Mọi việc dần dần đều do cô gái tên Thủy đứng ra lo liệu. Cô ta còn dám mạnh miệng tuyên bố với mọi người:
- Tôi cháu dâu đích tôn, từ nay chỉ có tôi là chủ trong nhà này!
Và cô ta hành xử vai trò như một chủ nhân. Mà cũng lạ, kể từ khi có vợ, thằng Dị thôi không phá phách, kêu la nữa. Nó tỏ ra mê đắm người vợ hấp dẫn kia nên hầu như cả ngày không bước ra khỏi phòng.
Ba năm nữa...
Thằng Dị được mười tám tuổi.
Hôm đó nghe tin vợ nó chuyển bụng sinh nên cả Phan và vợ đều về thăm. Những chỉ ở nhà ngoài cùng bà Lệ để chờ tin. Vẫn bà bác sĩ cũ, nay dù đã ở tuổi trên 80 nhưng vẫn được bà Lệ tin tưởng gọi đến.
Lúc họ đang ngồi ở phòng khách thì chợt thấy ông Thiện Hảo từ ngoài đi vô, ông ta trông tiều tụy, thiểu não vô cùng. Vừa trông thấy mọi người ông chợt quỳ sụp xuống và khóc rống lên.
Phan ngơ ngác nhìn chưa hiểu gì thì Lan chợt hét lớn:
- Cút đi!
Cô ta định xông ra với cái gạt tàn thuốc trên tay. Bà Lệ phải kéo con lại:
- Kệ ổng. Giờ ổng đền tội cho đáng cái đời!
Ông Hảo không chạy mà lại mọp xuống gần như nằm sấp dưới đất. Lan như chẳng còn chịu đựng nổi nữa lại sắp sửa lao ra, thì bà Lệ lên tiếng:
- Để má nói cho thằng Phan nghe...
Bà quay sang nắm lấy tay Phan, giọng thân tình:
- Bấy lâu nay thấy con ăn ở má thương. Con hiền lành, thương vợ, trong lúc đó con Lan cứ ngày đêm bị ám ảnh nên cọc cằn, bẳn gắt...
Bà dừng lại dường như để lấy hơi rồi mới tiếp:
- Con Lan không phải là con ông Hảo. Má lấy ông ấy khi đã có bầu bốn tháng, giống như con và Lan... Phan nhìn sững bà, rồi quay lại nhìn Lan. Bà Lệ ôn tồn kể tiếp:
- Ông ta là dượng ghẻ. Đến khi con Lan lớn lên mười tám tuổi thì bị ông ta nổi cơn tà da^ʍ, thú vật, cưỡиɠ ɧϊếp nó có mang và má đã dàn cảnh để con phải gánh chịu hàm oan...
Phan chỉ kịp kêu lên một tiếng:
- Trời ơi!
Rồi ngồi như trời trồng. Lan thì gục đầu vào ghế khóc nức nở. Bà Lệ lại tiếp:
- Không ngờ cái thai khốn kiếp đó sinh ra lại là quái thai. Đúng là trời hại nhà này mà...
Bà đang nói bỗng giật mình kêu lên:
- Ông Hảo, sao vậy?
Ông Hảo ngã ngang ra, miệng trào máu tươi lênh láng. Khi bà Lệ tới bế ông dậy thì phát hiện ông ta đã cắn lưỡi.
- Trời ơi là trời!
Tiếng bà chưa dứt thì từ trên lầu bà bác sĩ già được người tớ gái dìu xuống, mặt bà xanh như tầu lá, miệng thều thào:
- Lại... lại quái... quái thai...
Con vợ của Dị sinh hai cái bào thai đỏ hỏn, tròn như trái mít tố nữ, không tay chân, chỉ có mặt và đôi mắt láu liên...
Bà Lệ nhũn người ra, lịm đi...
Hậu quả đúng là khôn lường. Sau khi sinh hai quái thai, vợ chồng Dị chẳng buồn phiền gì, trái lại ngày ngày còn vui đùa với hai... cục thịt đỏ hỏn đó với sự thích thú.
Ông bà Hảo và Lệ đều chết cùng một ngày. Phan và Lan thì bỏ đi biệt dạng. Ngôi nhà to lớn cùng với tài sản khổng lồ giờ trong tay vợ chồng Dị. Từ đó hầu như chẳng một ai dám lui tới ngôi nhà ấy. Cũng chẳng biết cuộc sống của những người nửa người nửa ma quỷ đó ra sao...