Buổi tối, cả bọn nam nữ hai phòng túm tụm đàn ca thật hào hứng.
Thầy Việt Thái đi ngang qua dặn dò chiếu lệ:
- Các em cứ vui chơi tự nhiên nhưng tới giờ phải đi ngủ sớm phải tuân thủ nội quy nghiêm ngặt và cũng để giữ sức khỏe của các em đó.
Thiên Tùng mạnh dạn đề nghị:
- Thầy ca hát với tụi em đi thầy.
Thầy Việt Thái xua tay:
- Tôi bận lắm, các em cứ sinh hoạt vui chơi.
Duy Bảo nói thêm:
- Bận gì cũng thư giãn chút xíu đi thầy.
Thầy Việt Thái lắc đầu đi thẳng. Cả bọn nhìn nhau. Nguyệt Thư hỏi khẽ:
- Thầy bận gì nhỉ?
Nam Khang nháy mắt:
- Sao không hỏi thầy?
Tịnh Đoan nhận định:
- Tui dám chắc hỏi thầy cũng không nói mô.
Nguyệt Thư thắc mắc:
- Tối thì nghỉ ngơi giải trí chứ thầy bận gì nhỉ?
Thiên Tùng cười đáp cho qua:
- Chắc thầy bận nghiên cứu. Thôi, đừng thắc mắc chi.
Nam Khang tặc lưỡi:
- Thầy có vẻ không hòa đồng với bọn mình.
Duy Bảo phẩy tay:
- Hòa đồng sao được, mình là học trò, thầy là thầy mà.
Nguyệt Thư buột miệng:
- Hết giờ học thì vui chơi chứ có gì đâu, tại thầy ngăn cách quá.
Thiên Tùng bình thản:
- Thầy không thích vui chơi với mình thì thôi.
Cả nhóm bắt đầu đàn hát thật vui rồi chí chóe bàn nhau về các loại đàn. Nam Khang đùa hỏi:
- Ê, Bảo mày biết đàn gì hả?
- Đàn bầu!
- Mày biết đàn bầu hả?
- Biết mặt cây đàn.
- Vậy mà cũng nói.
- Còn mày có biết đàn Tơ Rưng không?
- Biết!
Nguyệt Thư kết luận:
- Tóm lại sinh viên nhạc viện phải biết hết các loại đàn và biết đàn.
Duy Bảo lắc đầu:
- Tui chưa đạt được trình độ của giáo sư Trần Văn Khê đâu.
Cả bọn lại cười ầm ĩ. Trời khuya, tất cả kéo về phòng. Nguyệt Thư chợt hét lên khi thấy một bóng trắng chờn vờn ngoài cửa sổ.
- Trời! Ma... ma!
Gương mặt của bóng trắng thật kinh dị, đen thui dài ngoằng, những chiếc răng nanh trắng nhởn nhô ra, hai chiếc răng nanh cong cong phát ớn.
Cánh tay ma vương dài, bàn tay xương xẩu huơ huơ. Tịnh Đoan lùi lại:
- Gì vậy Thư?
Mặt không còn hột máu, Nguyệt Thư chỉ tay lắp bắp:
- Ma...
Tịnh Đoan nhìn ra cửa sổ:
- Thấy chi mô!
Nguyệt Thư thở không ra hơi:
- Một bóng trắng... răng nanh ghê lắm. Mới đó mà.
Mới đó mà bóng ma đã biến vào đêm tối. Nguyệt Thư lại ngồi trên mép giường, còn Tịnh Đoan vẫn đứng tần ngần nơi cửa sổ.
Nguyệt Thư than thở:
- Đúng là nhạc viện cổ hoang vắng này có ma Đoan ơi.
Tố Mẫn ngồi bật dậy hỏi:
- Phải con ma ở giếng nước hiện về không?
Tịnh Đoan phàn nàn:
- Cũng tại mi đó Thư. Tự nhiên xách nước ngoài giếng xài lại nói giếng nước có ma.
Nguyệt Thư nhăn mặt:
- Mình nghĩ vậy thôi, không ngờ có thật.
Tịnh Đoan đưa ý kiến:
- Ngày mai bọn mình sẽ hỏi bác Ngàn cho rõ.
Tố Mẫn chép môi:
- Nhìn bộ mặt kỳ quái của bác ta chắc chắn nhỏ Thư hết dám hỏi.
Nguyệt Thư gật đầu:
- Đúng vậy! Trông bác ta lạnh lùng, lầm lầm lì lì phát ớn, ai mà dám hỏi.
Bất chợt một tràng cười ma quái vang lên thật ghê rợn.
Chuỗi cười theo gió gào rú từ xa đưa lại nhưng cả ba có cảm giác thật gần.
Nguyệt Thư nắm chặt mép giường. Còn Tố Mẫn, khϊếp đảm trùm chăn kín mít. Tịnh Đoan đứng im như trời trồng.
Chưa ai kịp bình tâm tỉnh trí thì từ mái ngói có tiếng động mạnh phát ra. Ầm... Ầm... Rổn... Xoảng... Và cát bụi lẫn gạch ngói tuôn trào xuống chỗ Nguyệt Thư ngồi.
Nguyệt Thư lăn người né vào trong giường. Cái vật thể lạ rơi bạch mềm nhũn dưới chân Tịnh Đoan.
Tịnh Đoan thét lớn:
- Ôi... ma!
Thật bất ngờ tiếng khóc của con nít "oa... oa..." vang lên rùng rợn. Đầu tóc Tịnh Đoan dựng ngược. Đoan ngã nhào xuống người Nguyệt Thư. Cả hai người run lên bần bật trong nỗi kinh hoàng sợ hãi.
...
Buổi sáng.
Vầng dương đỏ ối trên ngọn đồi cao nguyên.
Cao nguyên như bừng sáng sau một giấc ngủ say nồng.
Nét sợ hãi vẫn còn trên nét mặt Nguyệt Thư dù cô đã tỉnh ngủ. Nguyệt Thư kéo tay Tịnh Đoan:
- Đêm qua ta bị ma nhát, mi có bị không Đoan?
Tịnh Đoan hạ giọng.
- Hình như là ta có nghe tiếng cười, tiếng khóc ma quái, rùng rợn lắm.
Nguyệt Thư khổ sở.
- Vậy là tòa lâu đài cổ này có ma. Làm sao mình ở đây được.
Nghe các bạn nữ xôn xao, Thiên Tùng đồng tình:
- Tui cũng cảm giác thấy ma như các bạn vậy.
Nam Khang cười phá lên:
- Mày bắt chước phe áo dài thấy ma hả Tùng? Đừng có nhi nữ thường tình nghe.
Thiên Tùng gãi đầu:
- Thật đó, tao thấy cái bóng trắng lướt thướt trong gió.
Nam Khang chế nhạo:
- Tóc dài phất phơ nữa chứ.
Thiên Tùng nhăn mặt:
- Thật đó thằng quỷ? Tao không hiểu sao...
Quả thật, Thiên Tùng không hiểu tại sao có cái bóng trắng ma quỷ lởn vởn ngoài khung cửa sổ như muốn chụp lấy Tùng để cào cấu.
Duy Bảo lại bảo:
- Chắc là mày đang chiêm bao.
Rồi Bảo thản nhiên:
- Chiêm bao thấy ma cũng là dễ thương.
Thiên Tùng phân trần:
- Tao thấy mình vẫn còn thức mà.
- Thức thì làm sao thấy ma hả ông?
Thầy Việt Thái lù xù xuất hiện. Cả nhóm chợt im bặt.
Thầy nhìn cả nhóm:
- Ăn sáng đi, rồi hôm nay tôi sẽ hướng dẫn các em tìm hiểu về đàn đá.
Tố Mẫn than thở:
- Ăn mì gói hoài ngán quá thầy ạ.
Nguyệt Thư tiếp lời Tố Mẫn:
- Ngày mai cho tụi em xuống phố mua thức ăn nghe thầy.
Bỗng dưng, Thiên Tùng lên tiếng:
- Tại thầy chưa thấy đó thôi.
Thầy Việt Thái cắc cớ hỏi:
- Bộ em thấy rồi hả?
Nam Khang phì cười:
- Chắc thằng Tùng nó thấy cô ma liêu trai trong chiêm bao quá.
Thầy Việt Thái nghiêm túc:
- Thế các em nam nghĩ sao về ma?
Duy Bảo pha trò:
- Không nghĩ gì cả thầy ơi. Bởi vì nghĩ thì sợ.
Thầy Việt Thái phì cười:
- Phải rồi! Đừng thèm nghĩ, các em. Nghĩ chi rồi sợ, tôi đâu có sợ.
"Đừng nói cứng! Thầy mà thấy ma thầy cũng sợ như mọi người, chứ không à?" Nguyệt Thư nhủ thầm rồi thắc mắc không biết thầy Việt Thái có sợ ma không?
Bác Ngàn vẫn âm thầm quét dọn lá cây quanh khu nhạc viện, bác đốt lửa, khói bay mù trời.
Những làn khói lãng đãng bay lên mờ ảo càng làm cho nhạc viện thêm âm u huyền bí.
Tường rêu xám xịt. Dây leo chằng chịt dường như mấy trăm năm chưa bị chặt phá.
Giếng nước phía sau cũng rêu phủ xám xịt, cỏ gai um tùm.
Nguyệt Thư rùng mình không dám nhìn xuống giếng.
Bây giờ mấy tên con trai phải xách nước hộ cho phe áo dài, cũng may là nước giếng trong vắt nên khi giặt rửa không thấy ớn.
Thấy bác Ngàn lầm lũi đi đến xách nước, cả bọn không tản ra như hôm qua nữa. Nguyệt Thư muốn hỏi chuyện bác Ngàn nhưng còn ngần ngừ vì trông bác quàu quạu phát ngán.
Chiếc nón sùm sụp che mặt, mà gương mặt bác thì chẳng chịu thân thiện với ai.
Cố bấm bụng, Nguyệt Thư hỏi với vẻ thân mật:
- Bác Ngàn ơi! Bác làm ở đây lâu chưa? Cái giếng này chắc đào lâu lắm rồi hả bác? Vậy mà nước vẫn trong vắt?
Bác Ngàn không nói gì cứ gật gật, lắc lắc cái đầu.
Cả bọn nhìn nhau ngơ ngác, chẳng lẽ bác Ngàn không nói được. Bác Ngàn lặng lẽ xách nước.
Nguyệt Thư đưa tay chỉ:
- Giếng sâu, thấy ghê quá bác nhỉ? Ở dưới có gì không bác?
Tố Mẫn hỏi dồn:
- Có ma không bác?
Nam Khang cười khì:
- Ma đầy nhóc ở dưới giếng đó.
Tố Mẫn đập vai Nam Khang:
- Nói bậy không hà!
- Sợ sao còn hỏi. Hỏi xem bác có thấy ma không? Có bị ma nhát không?
Duy Bảo bình luận:
- Bác Ngàn là người quen thân hông bị nhát đâu. Ma chỉ nhát mấy bạn thôi.
- Bảo cũng bị nhát luôn chứ đừng nói giỡn.
Nghe nhóm sinh viên bàn tán, bác Ngàn gừ gừ trong cổ họng rồi khoa tay múa chân, chẳng ai hiểu bác muốn nói gì.
Nguyệt Thư hỏi khẽ:
- Bác nói gì nhỉ?
Nam Khang lém lỉnh giải thích:
- Nói quý cô nương là những kẻ nhát gan.
Nguyệt Thư xí dài:
- Nam Khang gặp ma xem có nhát không thì biết.
Duy Bảo thì giải thích khác:
- Bác Ngàn bảo trả giếng lại cho bác ấy.
Nam Khang bông đùa:
- Ừ phải, trả giếng lại để bác múc mấy con ma lên cho quý vị xem... hự... hự...
Tịnh Đoan ré lên:
- Ôi! Ông rên giống ma, khϊếp quá.
Duy Bảo nghi ngờ:
- Không chừng làm ma nhát mấy bạn đây.
Nguyệt Thư bỗng nhìn Nam Khang chăm chú cô vẫn còn nhớ bóng ma áo trắng lướt qua cửa sổ, hình dáng phất phơ mặt quỷ gớm ghiếc răng nanh hãi hùng.
Nguyệt Thư rùng mình lắc đầu.
Hiểu tia nhìn của Nguyệt Thư, Nam Khang chột dạ, phân trần:
- Ê! Tui chỉ làm ma trên xe cho quý vị đỡ buồn ngủ thôi nghen.
Thiên Tùng im lặng nãy giờ, bỗng lên tiếng hỏi:
- Quý vị tin là ở nhạc viện này có ma không?
Nguyệt Thư phát biểu:
- Nhạc viện cổ quái, kỳ bí, âm u chắc chắn là có ma.
Tịnh Đoan đồng tình:
- Không có mới là chuyện lạ, ở đây toàn là âm khí.
Nam Khang cà rỡn:
- Có dương khí tụi tui nữa nghe?
Cả bọn cười rần, phút chốc quên hết mọi chuyện ma quỷ trên đời. Giọng Thầy Việt Thái hào hứng:
- Các em học âm nhạc lại thực tập ở nhạc viện trên cao nguyên này thật thú vị phải không?
Nguyệt Thư than phiền:
- Sợ ma muốn chết chứ có thấy thú vị gì đâu thầy.
Thầy Việt Thái ân cần:
- Dẹp chuyện ma đi! Các em thấy nơi đây cao nguyên đồi núi trập trùng, ngàn thông xanh ngút mắt, hoa dã quỳ mọc rực rỡ sườn đồi đẹp biết bao.
Thiên Tùng hí hửng:
- Không khéo tụi em trở thành nhạc sĩ sáng tác nhạc hết đó thầy.
Thầy Việt Thái vui vẻ:
- Làm nhạc sĩ thì tốt chứ sao?
Duy Bảo lí lắc:
- Mình sẽ sáng tác, ca sĩ nào độc quyền hát đây?
Tố Mẫn chế nhạo:
- Nhạc của Bảo chắc để dành cho các cháu mẫu giáo hát.
Duy Bảo hứ nhẹ:
- Mẫn nói tui không biết sáng tác nhạc tình cảm hả? Nè, bài đầu tiên tui viết cho Mẫn đó.
Cả bọn vỗ tay vang rền. Tố Mẫn thẹn thùng, đỏ mặt rần lên.
Rồi Tố Mẫn kênh mặt lên thách Duy Bảo:
- Ông thử sáng tác xem tui duyệt được không?
Duy Bảo nhe răng cười:
- Chẳng những duyệt được mà Mẫn còn giành hát nữa đó.
Thầy Việt Thái hóm hỉnh:
- Các em tự do sáng tác cho các ca sĩ nữ của mình hát đi.
Cả bọn quay sang Thiên Tùng, nhao nhao:
- Ê! Lớp trưởng sáng tác độc quyền cho ai hát đây?
Thiên Tùng ngẩn ra. Sáng tác cho ai hát? Tất nhiên người phải ngự trị trong tim Thiên Tùng, và đang ngự trị...
Ánh mắt ấm áp hướng sang Nguyệt Thư với tia nhìn dịu dàng, tình tứ và chỉ có Nguyệt Thư mới hiểu và đón nhận tia nhìn thiết tha đó.
Con tim Thiên Tùng đập rộn. Không phải đợi thầy Việt Thái gợi ý đâu. Nhất định chuyến đi thực tập này, Thiên Tùng sẽ viết những bài tình ca nồng nàn trên cao nguyên.
"Ơi cao nguyên vàng cháy hoa dã quỳ
Cao nguyên chập chùng đồi xanh
Núi xanh, sương lam giăng giăng bàng bạc...".
Và nhạc viện trầm mặc cho ai thẫn thờ.
Nam Khang vẫn không tha Thiên Tùng:
- Thiên Tùng im lặng suy tư, chắc đang hình thành nốt nhạc. Xong cả chưa, gảy lên cây ghita đi.
Thiên Tùng đập vai Nam Khang:
- Sáng tác phải im lặng thả hồn. Ào ào như mày nhạc bay hết rồi...
Nam Khang nheo mắt:
- Tao bay thì mày còn. Sao, dành cho quý vị tóc dài nào vậy?
- Dành cho mày đấy.
Nam Khang ré lên:
- Mày mà sáng tác dành cho tao chắc thiên hạ chạy hết.
Thiên Tùng hất hàm:
- Sao chạy?
Nam Khang cười giải thích:
- Hai thằng đực rựa một đàn, một hát là thấy lạ rồi, chưa kể hiện tượng đáng ngờ nữa đó.
- Thằng quỷ!
Cả bọn say sưa trò chuyện. Thầy Việt Thái nói mấy câu đã đi ra ngoài. Nguyệt Thư đề nghị:
- Ở trong phòng ngột ngạt mình ra bên ngoài chơi.
Mọi người lục đυ.c kéo nhau ra tiền sảnh.
Ngoài sân nhạc viện loang loáng ánh trăng non.
Cây cối im lìm, vầng trăng trở nên lạnh lẽo cô đơn.
Nguyệt Thư nhìn quanh, không gian chừng hiu hắt ảm đạm.
Gió bỗng ùa về buốt lạnh.
- Hú... hú... hú...
Trong đêm tối, tiếng hú vang lên thật rùng rợn.
Tiếng hú của thú hoang? Của núi rừng? Của cái gì chẳng ai biết.
Nguyệt Thư khϊếp đảm ba chân bốn cẳng chạy về phòng. Tịnh Đoan, Tố Mẫn cũng lục đυ.c chạy theo.
Chẳng biết mấy tên con trai có còn ngồi ở ngoài đó.
Nhảy phóc lên giường, Nguyệt Thư trùm mền kín mít.
Bên ngoài bóng tối rờn rợn. Im lặng hoàn toàn, im lặng đến ghê người.
Nguyệt Thư không muốn nghe, muốn nghĩ gì cả, cô bịt chặt hai tai lại để ngủ. Thế mà Nguyệt Thư vẫn đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Tiếng hú theo gió đến thật gần và một bóng đen lù lù xuất hiện. Bóng đen quần áo rộng thùng thình ẻo lả như lướt trên mây trên gió, mái tóc dài xổ tung bay phần phật.
Hai cánh tay thõng theo quơ quào trong không khí.
Rồi một bóng trắng như làn khói mỏng từ cõi âm bay tới. Cả hai bắt đầu một điệu ca thán rên xiết đầy ai oán.
Nguyệt Thư kinh hoảng muốn thét lên mà miệng cứng đờ, tiếng ú ớ cũng chẳng thốt ra được.
Những cái lưỡi dài ngoằng đỏ ối thật kinh dị cứ quơ quơ trước mặt Nguyệt Thư:
- Đói lắm! Lạnh lắm. Kéo tôi lên khỏi giếng đi!
- Xuống giếng... đi! Cho tôi lên đi!
Cái giọng âm u cứ xoáy mãi vào tai Nguyệt Thư. Khắp người lạnh toát, Nguyện Thư nhìn trừng vào bóng ma kỳ quái. Lòng cô hoang mang tột độ, đầu ốc rối rắm, chơi vơi.
Bỗng bóng đen cười khàn khàn, bàn tay xương xẩu kéo tay Nguyệt Thư.
- Ra giếng chơi! Xuống giếng với ta! Xuống tắm! Mát lắm!
- Ừm!
Vèo... Nước văng tung toé.
Nguyệt Thư kinh hoàng bạt vía, cô có cảm giác bị quăng tõm xuống giếng. Nguyệt Thư chỉ còn biết hét lên:
- Á! Cứu tôi!
- Dậy! Dậy đi! Nguyệt Thư!
Tịnh Đoan cất giọng dịu dàng lay gọi bạn.
Nguyệt Thư giật mình ngơ ngác. Đôi mắt thất thần nhìn lên trần nhà, mếu máo:
- Ma! Ma!
Tố Mẫn lo lắng:
- Mi lại nằm mơ nữa à?
Nguyệt Thư run run:
- Ta đang ở đâu đây?
- Mi ở trong phòng mà.
Đầu óc nhức như búa bổ, nhưng Nguyệt Thư nhớ mang máng:
- Ta thấy bị quăng xuống giếng.
Tịnh Đoan hốt hoảng:
- Ai quăng mi hả Thư?
- Con... ma...
- Lại bị ma nhát. Đêm qua, ta nghe ma con nít khóc lạnh mình luôn.
Nguyệt Thư than thở:
- Ma quỷ lộng hành nhạc viện, làm sao ở đây nổi.
Tố Mẫn lẩm bẩm:
- Phải xin về thôi, ta cũng sợ quá rồi.
Bọn con gái kéo nhau qua phòng nam. Nguyệt Thư nhanh nhảu:
- Xin với thầy về đi Thiên Tùng ơi. Bọn mình không ở đây nữa đâu.
Thiên Tùng nhẹ nhàng:
- Đang thực tập sao về đựợc Thư?
Nguyệt Thư cất giọng ráo hoảnh:
- Mình không thực tập nữa đâu. Nhạc viện hoang tàn vắng vẻ thấy ghê, cứ thấy ma hoài, ớn quá!
Tịnh Đoan phụ hoạ:
- Nhạc viện gì ma quỷ lộng hành phát khϊếp.
- Lạ thật! Sao mấy bạn cứ thấy ma hoài vậy?
Tố Mẫn nhận định:
- Lũ ma chỉ biết ăn hϊếp con gái.
Duy Bảo nói tỉnh:
- Thì tại các bà sợ ma.
Nguyệt Thư khổ sở:
- Bảo gặp ma thì biết, kinh hoàng luôn. Thư nhất định về không ở đây nữa.
Thiên Tùng nhẹ nhàng:
- Bọn mình đang thực tập xong đợt thì thi tốt nghiệp ra trường. Bỏ dở dang không ổn đâu Thư.
Nguyệt Thư than vãn:
- Vậy phải làm sao hả?
- Tiếp tục ở đây thực tập.
Nguyệt Thư rụt cổ:
- Thư sợ ở đây quá rồi.
Thiên Tùng động viên:
- Cố gắng đi Thư, có bọn mình bên cạnh.
Duy Bảo cà rỡn:
- Dương khí sẽ đánh bại âm khí. Duy đừng lo.
- Thư gặp ma hoài mà bảo đừng lo.
Tịnh Đoan kể:
- Nhỏ Thư mới bị ma xô xuống giếng đó.
Thiên Tùng trấn an:
- Chỉ là giấc mơ thôi mà.
Nguyệt Thư chép môi:
- Mơ hay thật gì mình cũng hồn xiêu phách lạc, thần kinh rất căng thẳng.
Tố Mẫn than oán:
- Ở đây mãi chắc bị bệnh thần kinh quá.
Nam Khang nhe răng cười đưa ý kiến:
- Mấy bà cứ tập sống chung với ma đi.
Nguyệt Thư le lưỡi:
- Eo ôi! Ma mà sống chung với nó à?
- Tức là đừng thèm sợ nó.
Tịnh Đoan nhận định:
- Hễ thấy nó là sợ phát khϊếp rồi.
Nam Khang nhẹ giọng khuyên:
- Đừng thèm thấy?
Nguyệt Thư phàn nàn:
- Nó cứ lù lù xuất hiện, chứ ai muốn thấy.
Nam Khang hỏi lại:
- Có phải Thư thấy con ma trong giấc ngủ không?
Nguyệt Thư bồn chồn:
- Dường như là vậy. Thư cũng không biết nữa.
- Tốt nhất là Thư đừng ngủ thì con ma sẽ không tới.
- Vô duyên! Thức hoài hả?
- Đúng vậy.
Nam Khang kết luận:
- Người ta nói đi đêm có ngày gặp ma. Vậy tốt nhất các bạn cứ xem lúc nào cũng là ban ngày và đừng bao giờ ngủ, đố có con ma nào dám nhát.
Duy Bảo cười lớn:
- Ha ha... Hi hi... Đó là bí quyết chống gặp ma đấy.
Nam Khang đắc ý:
- Mấy bạn hãy áp dụng đi. Vô cùng hữu hiệu!
Nguyệt Thư trề môi:
- Tưởng mấy bạn có ý kiến gì hay giúp bọn mình tránh gặp ma, ai ngờ trớt quớt.
Bỗng dưng, Duy Bảo nhận xét:
- Tôi nghĩ con ma thích ai thì nó tìm người đó.
Nguyệt Thư hốt hoảng ré lên:
- Hổng phải vậy đâu!
Duy Bảo cười tỉnh bơ:
- Chứ còn gì nữa, con ma có vẻ thích Nguyệt Thư nhiều nhất, coi chừng nó bắt Thư đi theo luôn.
Nguyệt Thư tá hoả:
- Bảo nói thấy ghê quá!
Thiên Tùng xua tay la Duy Bảo:
- Nguyệt Thư đã sợ mà mi cứ hù.
Duy Bảo gãi đầu:
- Hù cho Nguyệt Thư hết sợ.
Nguyệt Thư phàn nàn:
- Ở nhạc viện âm u này mãi ai cũng sợ phát khϊếp.
Thiên Tùng thông báo:
- Hôm nay không ở đây nữa.
Nguyệt Thư mừng rỡ hỏi:
- Chuyển chỗ ở hả? Đi đâu hả?
Thiên Tùng hạ thấp giọng:
- Đi nghiên cứu.
Nguyệt Thư thất vọng:
- Rồi trở về đây hả?
Thiên Tùng cười khì:.
- Chứ đâu có đi luôn, đây là chốn đi về mà.
- Vậy mà cũng nói.
Duy Bảo tài lanh:
- Nói để cho quý vị chuẩn bị chứ.
Tịnh Đoan vô tư:
- Chuẩn bị gì chứ?
- Chuẩn bị... diện.
Tịnh Đoan nguýt mắt:
- Xí!
Duy Bảo tỉnh bơ:
- Hổm nay ở nhạc viện cổ này váy áo chưa có dịp trưng bày.
Tức quá, Tịnh Đoan nói nhanh:
- Hổm nay tui vẫn diện váy áo đó chứ.
Nam Khang chen vô chọc:
- Mấy bà mà diện ở đây cho mấy con ma xem.
Tức thì Nam Khang bị Nguyệt Thư đập một phát lên vai và cự nự:
- Ông khoái nhắc đến ma quá hà.
Nam Khang cười khì khì:
- Đã bảo là sống chung với ma cho thân thiện.
Nguyệt Thư đốp chát:
- Có một ma nữ liêu trai cho ông thân thiện kìa.
Nam Khang vờ hỏi:
- Đâu?
- Ngoài giếng nước đó.
Nam Khang không chừa:
- Ma ngoài giếng nước là bạn của phe tóc dài.
Tưởng chừng như vẫn thấy bóng trắng phất phơ đẩy mình xuống giếng, Nguyệt Thư hoảng hốt hét lên:
- Á! Trời ơi! Ma!
Và Nguyệt Thư ngó ra ngoài lo lắng, như sợ con ma từ dưới nước chui lên. Thiên Tùng cằn nhằn Nam Khang:
- Nguyệt Thư đang sợ mà mày cứ đem mấy con ma về.
Cả bọn cười rộ lên trước câu dí dỏm của Thiên Tùng.
Thiên Tùng dặn dò:
- Thầy bảo chúng ta đi thực tế nghiên cứu về các loại đàn nhạc dân tộc rồi về ghi chép hệ thống lại. Suốt ngày đi thực tế ở bên ngoài rất vui.
Buổi chiều trở về nhạc viện, Nguyệt Thư lại thấy tâm trạng bức bối làm sao. Nguyệt Thư ấn tượng về cái giếng nước.
Trong lúc các bạn xách nước, thì Nguyệt Thư ngồi tránh xa.
- Phải chi có nước máy ở trong nhà thì hay biết mấy.
Tố Mẫn lên tiếng:
- Có nước máy thì phải có nhà vệ sinh, phòng tắm.
Nguyệt Thư gật đầu:
- Đầy đủ tiện nghi chứ sao.
Tịnh Đoan thắc mắc:
- Không hiểu sao trường cho mình thực tập ở nhạc viện này nhỉ?
Nguyệt Thư phàn nàn:
- Nhạc viện cổ quái xuống cấp trầm trọng mà bắt mình chui vào ở.
Tố Mẫn chép môi:
- Làm như ở đây có kho tàng kho báu.
Duy Bảo chen vào:
- Có kho báu đó, mấy phòng chứa toàn nhạc cụ quý hiếm.
Tịnh Đoan trề môi:
- Nhạc cụ chứ có phải bình cổ hay thú rừng quý hiếm đâu.
Duy Bao hỏi lại:
- Đoan nói nhạc cụ không quý hiếm à?
Nguyệt Thư đưa tay chỉ nhạc viện:
- Cả tòa lâu đài sắp đập này cũng quý hiếm.
Nam Khang hăm he:
- Dám nói nhạc viện sắp đập, coi chừng nghe Thư.
Nguyệt Thư đính chính:
- Thư nói sắp trùng tu chớ bộ.
Thiên Tùng chép miệng tiếc rẻ:
- Phải hồi đó mình học thiết kế để giờ đi trùng tu các công trình cổ.
Nguyệt Thư nhìn Thiên Tùng:
- Thôi nha! Đừng có núi này trông núi nọ.
Nam Khang cười diễn giảng:
- Hà hà... Nguyệt Thư nhắc mày chỉ chấm cô nào một cô thôi nghe Tùng. Lộn xộn thì biết tay thư.
Nguyệt Thư đập vai Nam Khang:
- Coi chừng đó!
Nam Khang nhăn nhó:
- Người ta nói hộ giùm, không cám ơn mà còn... dữ.
Tố Mẫn lanh chanh:
- Nam Khang nói Thư dữ chứ anh Tùng thấy hiền khô hà.
Thiên Tùng cười ra vẻ:
- Mấy bạn muốn nói gì cứ nói.
Tố Mẫn tiếp liền:
- Miễn đúng thì thôi.