Chương 43
“Tình Nhi à, cháu đừng có nghe lời cha cháu, cái gì mà “làm thê nhà nghèo còn hơn làm thϊếp nhà giàu”, lời đó chỉ dành cho những người vốn sống trong cơ cực thôi.Cháu nhìn mà xem, thân thể cháu mảnh mai thế này, tay của cháu mềm mại như kia, nếu gả vào một nhà nghèo khổ thì làm sao mà chịu nổi? Thật không biết cha cháu suy nghĩ thế nào nữa!”
Ở kiếp trước Diệp Vãn Tình là con vợ cả, từ nhỏ đã chứng kiến cảnh cha mẹ tình thâm mà lớn lên, nàng cũng biết Đào di nương kia là nguyên nhân khiến mẹ hay khóc thầm, nên trong thâm tâm nàng cũng coi thường và ghét những người thϊếp thất.
Suy nghĩ “thà làm thê nhà nghèo còn hơn làm thϊếp nhà giàu” vẫn luôn ăn sâu trong lòng nàng, nàng cũng mong muốn tìm được một phu quân thâm tình giống cha.
Cho nên những lý do mà lão phu nhân đưa ra đều không thể lay động Diệp Vãn Tình, cái khiến nàng ngậm ngùi chấp nhận làm thϊếp là vì Cố Thừa Duệ.
Kiếp trước nàng ngây ngô đơn thuần, trong thế giới của nàng từ khi còn là một cô bé đến khi trở thành thiếu nữ chỉ có mình hình bóng của Cố Thừa Duệ.
Từ nhỏ nàng đã âm thầm ngưỡng mộ tình cảm giữa cha mẹ nên khi biết Cố Thừa Duệ là hôn phu của mình, nàng đã thâm nhận định đó là người nàng sẽ yêu thương suốt đời.
Thế rồi đột nhiên mẹ mất, nàng bị hủy dung, đối mặt với nguy cơ hủy hôn, có thể sẽ không bao giờ gặp lại Cố Thừa Duệ nữa, Diệp Vãn Tình lúc ấy chỉ là một cô bé mười bốn tuổi sợ hãi tự ti, không muốn mất thêm thứ gì nữa.
Nàng đã gật đầu đồng ý làm thϊếp trong lời ngon tiếng ngọt của lão phu nhân.
Lão phu nhân nói một hồi mà không thấy Diệp Vãn Tình có phản ứng gì, bà ta thấy vinh hoa phú quý có vẻ không đả động được nàng, lão phu nhân đảo tròng mắt, lại nói: “Tình Nhi à…ta biết cháu thích thế tử Chiến Bắc Vương phủ, hai đứa vốn là một đôi kim đồng ngọc nữ, xứng đôi vừa lứa biết bao.Không lẽ cháu đành lòng từ bỏ đoạn tình cảm này hay sao?”
Diệp Vãn Tình nghe đến đây thì cúi đầu, đôi vai khẽ run rẩy.
Lão phu nhân lại tưởng lời nói của bà ta đã đả động được đến nàng, trong lòng cười thâm, lại ra sức mê hoặc.
“Nghe ta, bà nội cũng chỉ muốn tốt cho cháu thôi, không thể làm thế tử phi thì làm thϊếp cũng được.
Tương lai phu quân của cháu vẫn là người cháu thương, cuộc sống của cháu vẫn ngập trong vinh hoa phú quy…”
Diệp Vãn Tình hít sâu một hơi, nàng đột ngột đứng dậy, hất hết ly tách trên bàn xuống!
“Xoảng!!”
Tiếng đồ sứ vỡ chan chát đập vào tai, lão phu nhân giật mình đứng lên lùi lại vài bước.
“Tình Nhi, cháu làm sao vậy?”
Diệp Vãn Tình giả đò như không nghe thấy, nàng lại giả điên giả dại đập phá lung tung trong phòng.
“Tình Nhi? Tình Nhi?”
“Án”
Một cái chén bay đến đập thẳng vào trán lão phu nhân khiến cho bà ta sây sẩm, nha hoàn của lão phu nhân đứng ngoài cửa nghe tiếng thì vội vã đẩy cửa chạy vào đỡ lấy bà ta.
Lão phu nhân tức đỏ mặt, bà †a vịn vào người hai nha hoàn, toan mở miệng mắng chửi Diệp Vãn Tình thì một loạt đồ lại bay đến.
Diệp Vãn Tình vừa đập phá vừa la hét loạn xạ như người điên, lão phu nhân và hai nha hoàn bị đám đồ vật không kể hết đập cho đau điếng, lại thấy Diệp Vãn Tình nổi điên, sợ nàng nhào qua đánh bọn họ nên vội vã chạy ra ngoài.
Ba người vừa đi thì Hải Đường và Nhược Tuyết cũng vội chạy đến, Diệp Vãn Tình tiếp tục đập phá: ‘AAAAtt Cút, cút hết cho ta!! Thϊếp?! Ta mà lại làm thϊếp ư?!!! Ta không làm thϊếp, ta không gả cho ai hết! Aaaaa…”